Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 2: Đổ rác



Công việc học sinh mới được Tống Dịch xử lý hết phân nửa.

Buổi sáng phát xong sách giáo khoa mới, buổi chiều sẽ tổng vệ sinh. Đường Tư Tư trở lại phòng học còn chưa ngồi xuống đã lôi kéo Mạ tìm giẻ lau cửa sổ.

Nhiệm vụ phân công theo chỗ ngồi, quét rác, lau cửa sổ, đổ rác.

Tống Dịch xem như dẫn đầu lớp, chuyện gì cũng trộn lẫn làm từng chút một.

Đường Tư Tư đứng bên cửa sổ, bụi bậm rơi xuống mặt giày màu trắng, giày đã không còn trắng muốt như lúc mới ra cửa. Cô nhẹ nhàng nhón thẳng mũi chân dậm dậm trút bụi xuống, ngẩng đầu tiếp tục lau cửa sổ.

Vừa rồi không có thời gian nói chuyện, hiện giờ ngửa đầu đứng bên cạnh cô giơ giẻ lau, Mạ hỏi cô: “Tề Châu sao vậy?”

Đường Tư Tư vừa lau vừa nói: “Không biết, cậu ta còn chưa giải thích thì chuông vào học vang lên. Cậu ta nói sau này đi học tan học sẽ không đi cùng tớ nữa.”

Mạ lau sạch một góc cửa, hạ tay xuống ngẩng đầu nhìn lên trên góc cửa sổ lại tiếp tục lau: “Chắc là muốn vứt bỏ cậu rồi.”

Đường Tư Tư cũng lau xong, hai tay nắm lấy khung cửa sổ cúi đầu nhìn Mạ, “Đừng nói bậy, tớ và Tề Châu chỉ là bạn bè.”

Mạ cười, nhìn cô một cái đồng thời đẩy mắt kính, “Lau khô rồi xuống dưới đi.”

Đường Tư Tư từ trên cửa sổ nhảy xuống, chân vừa chạm đất, Tống Dịch từ phía bên ngoài cửa sổ đi ngang qua.

Cô theo bản năng ngừng hô hấp, chờ Tống Dịch hoàn toàn đi qua, mới thả lỏng trở lại.

Mạ nhìn bộ dạng của cô, nhỏ giọng nói: “Thích như vậy, sao không thổ lộ đi?”

Đường Tư Tư trừng mắt nói: “Nhảm nhí, chẳng khác nào tự rước lấy nhục.”

Mạ cười, từng chút từng chút mà lau cửa sổ, “Thử xem sao, nếu bị từ chối, sau này tốt nghiệp cũng sẽ không hối hận.”

Đường Tư Tư dùng sức lắc đầu, “Tớ phải học thật tốt, mỗi ngày đều phải hướng về phía trước.”

Mạ liếc nhìn cô một cái, cúi đầu lau cửa sổ, ý cười ở khóe miệng còn đọng lại.

Hai cô gái đứng cùng nhau một người tóc rất ngắn, cắt ngang vai, một người tóc rất dài, cột thành đuôi ngựa rũ xuống vòng eo.

Hai người thì thầm nói nhỏ, một hồi người này lại đánh cánh tay người kia, thậm chí còn nhéo eo đối phương.

Lúc các cô đang đùa giỡn, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng: “Nhóm lau cửa sổ!”

Tổng vệ sinh lau cửa sổ có bốn người, Đường Tư Tư và Mạ lau cửa sổ phía trước, hai người nam sinh khác lau cửa sổ phía sau.

Nghe được có người gọi, bốn người đồng thời quay đầu lại thấy Tống Dịch đứng trước bảng đen, bên chân là mấy túi rác.

Ánh mắt anh dừng trên mặt Đường Tư Tư, giọng nói như cũ không có chút độ ấm, “Cửa sổ lau xong rồi?”

Đường Tư Tư: “Ừ.”

Anh không nhìn nữa, cầm lên hai túi rác, “Giúp đổ rác.”

Đường Tư Tư còn đang bất động, Mạ đứng bên cạnh lặng lẽ đá vào chân cô mấy cái. Mắt cá chân phát đau mới phản ứng lại, vội vàng nhét giẻ lau vào trong tay Mạ, không nói hai lời đi qua giúp Tống Dịch lấy túi rác dư còn lại.

Theo sau Tống Dịch ra khỏi phòng học, xoay người đến cửa xuống thang lầu.

Đường Tư Tư đi theo phía sau anh, thấy anh không nói lời nào bản thân cũng không dám nói chuyện. Cứ yên lặng như vậy nhìn bóng lưng của anh, tim không tự giác đập nhanh hơn.

Bước đi từng bước thật nhẹ, màng tai lọc hết mọi âm thanh ồn ào của khu dạy học, đôi mắt chăm chú nhìn bóng lưng người phía trước.

Đi theo Tống Dịch xuống lầu một, sau đó lại xoay người đi về trạm rác của trường học ở phía Đông Nam.

Dọc theo đường đi, phải đi qua khu dạy học lớp mười một, lại đi qua một khu dạy học lớn nữa, sau đó lại đi qua sân bóng rổ không lớn lắm.

Đường Tư Tư trước nay chưa từng sóng vai cùng Tống Dịch, cô đi phía sau anh nhìn bóng lưng anh, trong đầu nghĩ lung tung —— người này cao lãnh như vậy, cơ bản sẽ không nói chuyện ôn hòa với con gái, tùy tiện nói một câu ngữ khí đã lạnh chết người, nữ sinh nào cùng anh yêu đương, có phải sẽ buồn chết? Hoặc là đông thành đá chết?

Nói gì thì nói… Buồn chết hay đông chết cũng được, nếu ai có cơ hội chắc chắn đều nguyện ý, bao gồm cả cô.

Tiếp theo ngẫm lại thì cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, người như Tống Dịch lãnh đạm vô cùng làm sao có thể đáp lại tình cảm của một người, loại chuyện này quá tục tằng. Anh sẽ không yêu thích những cô gái như các cô đâu.

Đường Tư Tư không biết các nữ sinh khác có nghĩ xấu về anh không, dù sao cô không có, Tống Dịch khí chất quá sạch sẽ, nếu cô nghĩ xấu về anh trong lòng sẽ có cảm giác tội lỗi.

Đầu ngón tay lạnh ngắt, ai dám chạm vào?

Đường Tư Tư lắc lắc đầu. Cúi đầu nhấc chân đi đến cây sồi xanh bên đường nhỏ, lúc này giữa cô và Tống Dịch kéo ra một khoảng cách.

Còn chưa hồi phục lại tinh thần thì không biết từ đâu nhảy ra một bạn học nữ chặn đường Tống Dịch, cô cũng ngây ngẩn cả người.

Trong tay nắm túi rác phình phình, Đường Tư Tư đứng tại chỗ còn theo bản năng lui về sau một bước.

Nữ sinh thắt bím tóc đa dạng phức tạp, ăn mặc xinh đẹp, giống như công chúa. Đường Tư Tư thấy quen mặt, nhưng không nhớ ra tên của cô nữ sinh này.

Đứng trước mặt Tống Dịch nữ sinh kia mặt đầy tự tin, tay đặt sau lưng lấy ra một hộp kẹo chocolate, đưa đến cho Tống Dịch.

Tống Dịch ngay cả nhìn cũng lười: “Cảm ơn, tôi không ăn đồ ăn vặt.”

Vì lấp kín anh, nữ sinh kia lui lại hai bước, “Có thể cho tớ số QQ của cậu không?”

Tống Dịch dừng bước chân, “Tôi không có QQ.”

Nữ sinh kia chưa từ bỏ ý định, “Vậy số điện thoại?”

Tống Dịch rốt cuộc cũng nhìn nữ sinh kia, “Trường học cấm học sinh dùng điện thoại, không có số điện thoại, có thể tránh ra được chưa?”

Đã nói đến như vậy cho dù da mặt dày cũng biết ngượng ngùng, nữ sinh kia đầy mặt xấu hổ lại không cam tâm mà tránh qua một bên, nhường đường.

Tống Dịch làm lơ nữ sinh kia, đi được hai bước dừng lại, quay đầu nhìn Đường Tư Tư đang sững sờ đứng tại chỗ: “Đứng đó làm gì?”

Nghe được giọng của anh, Đường Tư Tư thần kinh căng thẳng vội vàng xách túi rác theo sau.

Bỏ lại nữ sinh kia phía sau, Đường Tư Tư càng không dám nói chuyện với Tống Dịch.

Vứt rác xong lại theo anh trở về, trước sau duy trì một chút khoảng cách.

Cô là tự mình hiểu lấy, sợ đi gần Tống Dịch quá, khiến cho anh không thoải mái.

Tống Dịch đi ở phía trước Đường Tư Tư, nữ sinh phía sau vẫn luôn duy trì một khoảng cách, anh đương nhiên có thể cảm nhận được.

Thật ra anh đã sớm biết Đường Tư Tư, biết tên cô, biết nhà cô ở nơi nào, thậm chí còn biết ông nội bà nội cô ở đâu, trong kỳ nghỉ hè buổi chiều bên bờ sông nhìn thấy cô.

Cô xuất hiện trong phong cảnh anh đang vẽ, nụ cười của cô so với bông cúc non nở rộ gần bờ sông còn tươi đẹp hơn nhiều, kích thích ý tưởng hội họa của anh.

Tới buổi tối, cô cũng xuất hiện ở trong mộng của anh, phương thức khác nhau số lần khó nhớ.

Nhưng nhận thức, vẫn chỉ có anh đơn phương nhận thức*

*(nhận biết/quen biết).

Bởi vì bắt đầu nhận thức Đường Tư Tư anh mới biết Đường Tư Tư và nam sinh Tề Châu ở bên nhau.

Cô có bạn trai.

Năm nay khó lắm mới được phân cùng một lớp, càng khó có thể nói chuyện với cô.

Bây giờ thấy Đường Tư Tư cố tình duy trì khoảng cách như vậy, làm hy vọng trong lòng anh bị dập tắt, ánh mắt ngày càng lạnh.

Nhấc chân đi lên cầu thang, giày chơi bóng đá ở phòng bên cạnh phát ra tiếng két két truyền đi khắp hành lang vắng lặng.

– —

Chủ nhiệm phòng 105 họ Tiết, tên đầy đủ Tiết Minh Lễ.

Ban ngày mới vừa khai giảng, thầy đã đi qua đi lại giữa phòng học và văn phòng, có khi chắp tay sau lưng có khi cầm trong tay một cây thước gỗ, giống như thầy giáo cao thâm, biểu tình trên mặt cũng thập phần khó đoán, thật sự là dọa người.

Tới tận tiết cuối mới đứng đắn đi vào trong phòng học đứng yên, đứng trên bục giảng cho mọi người tự giới thiệu, thuận tiện khen Tống Dịch một phen.

Nếu không phải Tống Dịch thay thầy làm mấy việc vặc vãnh, thầy cũng không thanh nhàn như vậy.

Vì thế thuận lý thành chương, Tống Dịch thành lớp trưởng lớp 105.

Tiết Minh Lễ không phải thầy giáo nghiêm túc cứng nhắc như những giáo viên khác, khai giảng học kỳ mới lười sắp xếp chỗ ngồi, trước tiên để cho các học sinh ngồi theo ý thích, sau này có rảnh thì sắp xếp lại. Việc này làm cho các học sinh vui mừng, bây giờ mọi người đều đã làm quen người ngồi cùng bàn, không muốn đổi chỗ.

Nên giới thiệu cái gì cũng đã giới thiệu xong, còn lại chính là chọn ban ủy và giảng kỷ luật.

Lớp trưởng là Tống Dịch, Tiết Minh Lễ cho các học sinh tự đề cử, cho bọn họ thoải mái một chút.

Đường Tư Tư rất phối hợp, lớn mật đảm nhiệm chức vụ đại biểu khoa vật lý.

Cô tương đối thích vật lý, cảm thấy mình làm bài kiểm tra suy luận logic rất tốt, làm khóa đại biểu có thể tiếp xúc trao đổi thêm với giáo viên, cho nên cô lập tức giơ tay.

Ban ủy đều đã xác định xong, Tiết Minh Lễ lại kỹ càng tỉ mỉ nói cho các học sinh một chút về học kỳ sau chính thức khai giảng, những hạng mục công việc phải chú ý.

Cũng có một ít chuyện tỷ như nam sinh tóc phải chỉnh chu đàng hoàng, nữ sinh cắt tóc ngắn hoặc là tóc dài thì buộc lên, đầu tóc không kiểu cách không nhuộm.

Không yêu cầu nhiều về đồng phục, nhưng chào cờ toàn thể nhất định phải mặc đồng phục.

Trường học cấm dùng di động, bị bắt sẽ trực tiếp tịch thu. Tịch thu sẽ trực tiếp tiêu hủy, sẽ không trả lại.

Còn có tiết tự học, học sinh lớp mười không có tiết tự học, lớp mười một bắt đầu học, tối nay không cần học, bắt đầu từ tối ngày mai.

Những cái khuôn phép đó nói rất doạ người, làm cho thần kinh người ta căng thẳng.

Nhưng nói thế nào đi nữa, các học sinh cũng không để ở trong lòng. Đều đã lớp mười một, không phải học sinh mới vào lớp mười, so với trước đây gan càng ngày càng lớn, trong lòng đã nắm chắc, căn bản không còn sợ

Nói thật lâu, Tiết Minh Lễ còn kéo dài thêm năm phút đồng hồ.

Chờ thầy nói “Tan học” sau đó rời khỏi phòng học, phòng học liền sôi trào, tất cả đứng lên thu dọn cặp sách ra về.

Đường Tư Tư móc trong học bàn ra cái ba lô, ba lô nhỏ không đựng hết sách giáo khoa.

Ngày khai giảng đầu tiên, không định mang giấy về nhà, dù sao cũng không có việc cần dùng.

Cô kéo khóa ba lô đeo lên lưng, khóa kéo treo thỏ trắng bị kéo lắc qua lắc lại.

Đi cùng Mạ xuống lầu, Đường Tư Tư kéo dây ba lô, hơi hơi cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân, nói với Mạ: “Tớ không quen đi về nhà một mình.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.