Buổi lâm triều ngày hôm nay của nữ đế Đông Phương Cữu – người khai quốc vương triều Đại Khởi – có chút khác lạ.
Nhóm triều thần trên cung vàng điện ngọc, bất kể là lão già tóc bạc hạc nhan, hay là thanh niên trẻ tuổi lực tráng, lúc tố bản luận chính*, đều có chút không tập trung. Hữu Thừa tướng Khổng Nhậm thì hít mũi khịt khịt, thậm chí Hoàng đế gọi hắn hỏi về chính sự mà hắn cũng không nghe.
(*) tố bản luận chính: dâng hốt bản bàn luận công việc
Đông Phương Cữu bình tĩnh đóng tấu chương trong tay, liếc nhìn Hữu Thừa tướng đang thần du thiên ngoại ở nơi nào rồi. Nàng ho khan một tiếng, nói:
– Nếu như không có việc quan trọng, buổi lâm triều hôm nay dừng ở đây đi. Chư ái khanh trở về cân nhắc mấy việc kia một chút. Ngày mai chúng ta tiếp tục thảo luận thêm.
Đại nội Tổng quản Lộ công công ở bên cạnh nghe xong, tiến lên một bước, kéo dài giọng điệu hô lớn:
– Bãi triều!!!!!!
Sau khi bách quan cúi lạy, đều nhao nhao lui xuống.
Đông Phương Cữu thấy nhóm triều thần đi gần hết, mới mở miệng gọi Tả Thừa tướng đang đi sau cùng:
– Hồng Tuyết.
Tây Môn Hồng Tuyết nghe gọi, quay đầu lại nhìn, không biết nàng gọi chuyện gì.
– Thiên Hi có để lại đồ tốt cho ngươi, cùng đi hậu cung với ta đi?
Kết quả, Tây Môn Hồng Tuyết chưa có phản ứng, mà Khổng Nhậm thính tai đã nghe thấy được, giành trước một bước:
– Chà! Hoàng thượng, đồ tốt có phải là bánh chưng không?! Ta nói, sao mà mới sáng sớm đã có mùi hương bánh chưng thoang thoảng khắp điện! Thì ra là từ trong hậu cung của ngươi nha! Hoàng thượng cũng thật là, ngươi biết rõ mọi người canh năm thượng triều đều chưa ăn điểm tâm mà! Ngươi làm thơm như vậy chẳng phải là muốn đám đại thần thèm chết sao? Ngươi nghe cái bụng của Lý đại nhân kêu “ọt ọt” kìa! Được rồi được rồi không nói nữa, Hoàng thượng mau dẫn bọn ta về hậu cung nếm thử tay nghề của Hoàng hậu nương nương đi!!
Nói rồi, đi vài bước định nắm tay Hồng Tuyết cùng nhau đi về hậu cung. Tây Môn Hồng Tuyết theo thói quen giơ tay tránh thoát, buồn cười nhướng mày nhìn xem Cữu đối phó tên Hữu Thừa tướng cực kỳ vô lại này như thế nào.
Cữu nghiêng đầu nhìn Khổng Nhậm, nói:
– Khổng đại nhân, chốn hậu cung há là chỗ cho triều thần ngươi tùy tiện đi tới sao?
– Vậy… vậy sao nàng lại đi được? – Khổng Nhậm không phục dùng một ngón tay chỉ vào Hồng Tuyết.
– Ngươi nói xem?
– Ách…
Tây Môn Hồng Tuyết nhìn Khổng Nhậm, cười như xin lỗi nhưng thực chất là trêu đùa, đi trước một bước, vòng qua bức bình phong “Nhật xuất Đông phương”, hướng về phía hậu cung. Cữu đuổi theo bắt kịp, để lại Lộ công công trấn an Hữu Thừa tướng đang giậm chân giữa cung vàng điện ngọc.
– Các ngươi đây gọi là qua cầu rút ván! Các ngươi đây gọi là kéo bè kết phái! Các ngươi…
– Khổng đại nhân, ngài bình tĩnh một chút, sáng sớm Hoàng hậu nương nương đã phái người đưa bánh chưng đến phủ rồi, bây giờ ngài đi liền thì còn có thể ăn nóng nha.
– Hả? Thật không?
– ….
Trong hậu hoa viên sớm đã được dựng lên một cái xích đu, vài đứa nhỏ vây quanh chơi đùa rất náo nhiệt. Đông Phương Niệm của Thiều gia cũng ở đó, cô bé và Tây Môn Trục Ảnh xấp xỉ tuổi nhau, một đứa nhã nhặn trầm tĩnh, một đứa hoạt bát, Thứ dẫn dắt các nàng, ở xa xa chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách.
Sở Thiên Hi đi tới từ đường giữa, Linh Nhi đi theo phía sau nàng ấy, tay đang cầm một hộp thức ăn. Xa xa vẫy tay về phía bọn nhỏ:
– Thứ nhi.
Đông Phương Thứ nghe gọi, để việc trên tay xuống, vội vàng chạy tới.
– Hoàng hậu nương nương gọi con?
Lúc này Thứ đã trưởng thành thành một thiếu niên nhanh nhẹn. Thiên Hi giúp cậu lau mồ hôi trên trán, chỉnh sửa y phục một chút:
– Ở cửa cung đã chuẩn bị ngựa rồi, con đi thay đồ xuất môn đến chỗ mẹ con một chuyến, đưa bánh chưng đi.
– À! Được.
Đông Phương Thứ sảng khoái đáp ứng, kêu tùy tùng tiếp nhận hộp thức ăn, xoay người định đi.
– Ở lại đó ăn cơm trưa đi, nói chuyện với mẹ con nhiều chút. Nhớ kêu nữ đầu bếp đưa một ít bánh chưng cho Bạch hộ vệ, nhưng phải là buổi tối, giờ này sợ sẽ quấy nhiễu hắn ngủ.
– Nhớ rồi! – Giữa lúc nói, Đông Phương Thứ đã chạy xa.
Thiên Hi nhìn bóng dáng cậu đi xa, Cữu và Hồng Tuyết cũng từ tiền điện đi tới.
– Thứ nhi đi làm gì đó?
– Đem bánh chưng cho Trưởng công chúa.
Thiên Hi và Hồng Tuyết còn chưa kịp chào hỏi, Tây Môn Trục Ảnh đã kéo Đông Phương Niệm chạy tới:
– Cô cô!!!
– Tiểu Ảnh Tử?
Hồng Tuyết khom người xoa đầu cô bé, Tây Môn Trục Ảnh lắc lắc đầu, quay mặt hướng Thiên Hi:
– Thơm quá à! Di nương, bọn con muốn ăn bánh chưng!
– Không phải cô cô thì là di nương, không thấy trẫm à?
Đông Phương Cữu nghiêm túc, dọa Tây Môn Trục Ảnh sợ lè lưỡi một cái:
– Tham kiến Hoàng thượng!
– Ừ, còn tạm được. Đi thôi, đi rửa tay với ta, nếu không thì không có bánh chưng mà ăn.
– Được!!
Đông Phương Cữu ăn no xong thì dẫn mấy đứa nhỏ chơi xích đu. Lúc đang đẩy mấy đứa nhỏ sắp bay lên trời thì phía bên này chỗ cột buồm che nắng, Thiên Hi nghe được tin tức mới.
– Đi Từ Khưu?
Tây Môn Hồng Tuyết đặt chén trà xuống, cười nhẹ gật đầu.
– Sao lại đi chỗ xa vậy?
– Ôi, ta vốn không có bản lĩnh triều đình luận chính, bây giờ ngày ngày giờ Mão (5-7g sáng) canh năm phải đi theo bọn đại thần kia, thật là khổ cực mà.
Thiên Hi hiểu rõ gật đầu:
– Vậy thì cũng không cần…
– Sư phụ dạy y thuật cho ta, không muốn cất vào trong góc nữa, nếu có thể trị bệnh cứu người, há chẳng phải là việc công đức vô lượng? Vừa lúc trong nước của Dĩ Trại xảy ra chút chuyện cần nó phải trở về, ta liền muốn đi theo, thứ nhất có bạn đồng hành, thứ hai, cũng muốn đi nhìn thử nơi sư phụ đã từng du ngoạn qua, ngắm nhìn cảnh vật dị quốc xinh đẹp.
– Nghe Hồng Tuyết nói, ta cũng muốn đi cùng đây.
– Ngươi? – Tây Môn Hồng Tuyết quay đầu nhìn Đông Phương Cữu ở đằng xa:
– E rằng rất khó nha.
Hai người hiểu ý cùng nhau mỉm cười, nói rất nhiều rất nhiều, đều lưu lại bên trong nụ cười tươi sáng.
Gặp nhau tình thâm duyên thiển
Hiếu tình khó trọn, lạc mất nhau
Gác quá hồng y, khoác chiến bào
Vạn dặm non sông, đền nợ nước
Xuân thu mấy độ niên hoa phai màu
Chỉ mong đầu bạc cộng thần hi
– ——TOÀN VĂN HOÀN——-
***Tác giả (cũng là tiếng lòng của editor):
Cố sự “Nhật xuất Đông phương” đến đây đã kết thúc. Từ khi mở hố đến lúc kết văn, thời gian nửa năm, vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Với những ai lúc đầu vì sợ “do yêu sinh hận” mà bỏ chạy, thì có thể xem trước phần cuối, nếu như mấy người bằng lòng, bây giờ cũng có thể an tâm mà lành lặn xem hết toàn văn. Hy vọng sau khi các ngươi đọc hết, sẽ không cảm thấy phí thời gian, như vậy, ta cũng rất vui vẻ.
Đối với nhận thức và cảm xúc về tình yêu, mỗi người đều có cái nhìn khác nhau. Lúc nửa đường mọi người tranh luận về nhân vật Sở Thiên Hi, quả thật làm ta có chút khổ não. Có điều, ta vẫn kiên trì giữ ý tưởng ban đầu, viết hoàn chỉnh tính cách nhân vật mà ta sùng bái. Về yếu tố bi kịch trong vận mệnh của Sở Thiên Hi, ngoại trừ vận mệnh do bản thân tạo thành ra, nó còn có liên quan rất lớn tới tính cách của chính nàng. Thưởng thức nàng thông minh, xinh đẹp, kiên cường, dịu dàng, đồng thời ta cũng không tôn sùng tính ẩn nhẫn của nàng như vậy, và bởi vì tính cách này mà khuyết thiếu kết nối tạo thành hậu quả. Cảm tình là chuyện của hai người, nếu như muốn dựa vào sức của một người để duy trì, có thể kết quả sẽ không hề hoàn mỹ như suy nghĩ.
Mà hình như nhận được rất nhiều người thích Tây Môn Hồng Tuyết, đây hoàn toàn là nhân vật mà sau khi mở hố mới quyết định thêm vào, trong ý tưởng ban đầu vốn không có sự tồn tại của người này. Vì vậy cơ hội nàng ra sân không nhiều lắm, thế nhưng vị trí cũng rất nặng. Ta thêm nàng hoàn toàn là để làm phong phú cố sự, sau đó nhìn lại, hiệu quả có vẻ không tệ.
Còn những người như Đông Phương Cữu, Lâm Lang, Khổng Nhậm, tính cách của bọn họ đều rất rõ ràng, có ưu điểm, cũng có khuyết điểm, đây cũng là lý tưởng mà ta nhất định giữ vững. Ta không thích nhân vật hoàn mỹ, không tiếp nhận có nhân vật như vậy tồn tại, cố sự kiểu đó thoạt nhìn sẽ rất phù phiếm, rất giả dối, cũng sẽ tìm ra rất nhiều thiếu sót. Mặc dù hoàn toàn là viết văn thoả mãn bản thân là chính, nhưng ta muốn nó khớp với thực tế một chút.
Về phần hành văn bản thân, ha ha, lúc mới bắt đầu ta đã nói, ta chỉ là kể một cái cố sự, mục đích là để mọi người đọc hiểu. Hành văn giỏi giang gì gì đó, mọi người đừng quá khắt khe, phong thư của Vân Chu Tử đã tiết lộ trọn vẹn, xác thực là ta quá nhạt, được cái da mặt dày, đây chẳng phải là bổ sung cho nhau rồi sao? Mua ha ha ha ha ha!!!!
Bản này ta sẽ không viết phiên ngoại, cũng không thích hợp viết phiên ngoại.
…. (Đoạn này không liên quan, editor xin phép được lược bớt ?)
Cuối cùng, vẫn muốn nói cảm ơn một lần nữa…..
***Editor:
Thế là truyện của chúng ta đến đây là kết thúc rồi. Cảm ơn chị Sâu đã design bìa truyện cho em, cũng cảm ơn một người bạn đã chỉ mình link chuyển chữ phồn thể sang giản thể, từ đó mới có thể đẩy nhanh tốc độ edit, rồi còn làm cho mình đoạn thơ ở trên nữa, và cảm ơn mọi người đã xem và ủng hộ mình nhé. Mình cũng nhạt như tác giả vậy đó hihi
Nếu mọi người cảm thấy hay thì hãy review cho người khác được biết đến một bộ không kém phần hấp dẫn nữa của Dịch Bạch Thủ (ngoài bộ Ban Mã Tuyến).
Mình rất hân hạnh đón nhận những bài cảm nghĩ cảm nhận của các bạn về tác phẩm hoặc nhân vật trong truyện. Nếu bạn nào có ý kiến thì hãy viết gửi riêng cho mình nhé, mình sẽ làm thành 1 mục riêng để up trên wordpress của mình.
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã theo mình đến chặng cuối ????
04.12.2020