*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*)Nại Hà ( 奈何): Có nghĩa là không biết làm sao, diễn tả sự bất lực trước một vấn đề gì đó.
=> Nại Hà thiên = ngày không thể tránh: được hiểu là một ngày mà người ta không mong muốn nó đến nhưng lại bất lực thay đổi. Nghĩa bóng là nó chỉ sự bất lực, sự kháng cự của những con người đau khổ tới mức muốn lãng tránh quá khứ lẫn tương lai nhưng không thể.
Nại Hà còn là tên chiếc cầu ở Địa ngục thứ 10, bắc qua sông Vong Xuyên. Nó được xem là nơi cuối cùng của địa ngục. Tại đây người chết có thể chọn uống canh Mạnh Bà để rũ bỏ kí ức đầu thai chuyển thế hoặc không uống thì phải chịu cảnh giày vò ngàn năm dưới Vong Xuyên. Thiết nghĩa tình cảm của Thiên Hi và Cữu cũng chẳng khác gì. Hiện tại là hạnh phúc mong manh xây trên giày vò tra tấn của trách nhiệm, của lí trí. Dù lựa chọn là gì thì kết cục cũng là một “Nại Hà” – số mệnh vẫn phải vướng vào những rối rắm lộn xộn của gia thù quốc hận, của thời cuộc. Cảm giác như khi Cữu nhớ lại mọi chuyện, thì thời gian ngọt ngào mà tra tấn của Thiên Hi cũng kết thúc.
“Bước qua cầu Nại Hà, ngày sau có chắc nhớ nhau không người…”
————
Đông Phương Cữu hào hứng kéo Sở Thiên Hi từ bên ngoài tiến vào, quét mắt liền nhìn thấy Tây Môn Hồng Tuyết đang ngồi uống trà trong chính đường. Vân Chu Tử đã chẩn mạch xong, đang vừa kê toa thuốc cho bệnh nhân vừa nói gì đó với Hồng Tuyết.
– Hồng Tuyết!
Giọng Cữu lộ ra vui mừng, buông tay Thiên Hi, chạy vài bước vào nhà. Hồng Tuyết nghiêng đầu nhìn thấy nàng, đặt chén trà lên bàn rồi đứng dậy cười nhìn nàng chạy tới, tiếp theo chính là bị cầm tay lắc lắc liên tục.
– Ngươi về rồi? Sao đi lâu vậy? Khổng Nhậm đâu?
– Khụ khụ!
Vừa dứt lời, đã nghe tiếng ho khan ở sau lưng, quay đầu lại, Khổng Nhậm mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng, nói:
– Hóa ra ngươi luôn xem ta như không tồn tại.
– Ha ha! Ngươi cũng tới sao? Lát nữa tới lượt ngươi! – Nói rồi tiếp tục quay qua nhìn Hồng Tuyết:
– Hôm qua ta với Thiên Hi còn nhắc đến ngươi đó!
Cữu nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Hi đang đi vào cửa. Tầm mắt Hồng Tuyết cũng theo nàng dời lên Thiên Hi. Giữa lúc hai người đối mắt nhau, nụ cười tuy nhạt, nhưng lại có thâm ý khác.
Đông Phương Cữu như nhớ ra gì đó, buông tay Hồng Tuyết, chạy đến trước bàn Vân Chu Tử, chờ Vân Chu viết xong toa thuốc đưa cho nha đầu hốt thuốc, sau đó nàng mới cười nói:
– Sư bá! Bọn ta đã bắt một con thỏ, ba con gà lôi, ta còn xiên được mấy con cá ở đầm Thúy Ba nữa, vừa lúc Hồng Tuyết và Khổng Nhậm trở về, đích thân người xuống bếp đi?
Vân Chu Tử liếc mắt nói:
– Ta không phải nữ đầu bếp!
– Nhưng mà món gà lôi kho với canh cá phỉ thúy của sư bá là độc nhất vô nhị mà! Đổi thành người khác làm nhất định sẽ không làm ra được hương vị tuyệt vời như vậy! Nếu sư bá không chịu hạ mình thì mọi người, nhất là sư phụ, sẽ không thể kiến thức được tay nghề của sư bá đâu!
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*! Huống hồ Đông Phương Cữu còn bấm trúng huyệt điểm rất chính xác. Vân Chu Tử nheo mắt, vừa có chút đắc ý, vừa có ý muốn biểu hiện một phen trước mặt Vân Trung.
(*) ‘mã thí’ ở đây nghĩa là mông ngựa trong cụm “vuốt mông ngựa” = nịnh hót lấy lòng. Cả câu có nghĩa là ngàn vạn cách có thể thất bại, riêng nịnh bợ luôn là vô địch
– Được không sư bá?
– Ừm, nể mặt Hồng Tuyết, hôm nay ta sẽ xuống bếp một lần nữa. Thế nhưng…
– Sao?
– Ngươi phải đến phụ bếp!
– Hả? – Đông Phương Cữu cực kỳ không tình nguyện:
– Ta còn muốn ôn chuyện với Hồng Tuyết và Khổng Nhậm một lát mà…
– Nếu không thì ta không làm!
– Vậy được thôi vậy được thôi! Ta phụ việc giúp người, có điều sư bá phải xuất bản lĩnh mới được!
Vân Chu Tử bĩu môi, không để ý nàng nữa mà nói với Hồng Tuyết:
– Con và Thiên Hi, còn có Khổng Nhậm nữa, ngồi ở đây một lát đi. Chẳng phải con có chuyện cần nói với nó à? Làm cơm xong ta sẽ đến gọi các con sau.
Hồng Tuyết gật đầu:
– Được.
– Chuyện gì? Ta cũng nghe! – Tai của Đông Phương Cữu rất thính.
– A Tề! Nếu ngươi không phụ bếp thì đừng nghĩ tới ăn gì.
– Đi đi đi! Sư bá, ta đây lập tức đi cùng người!
– Này thì còn chấp nhận được…
Vân Chu Tử lầm bầm, dẫn theo Đông Phương Cữu đang rất hứng thú mà đi.
Tây Môn Hồng Tuyết nhìn hai người rời đi, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó. Thiên Hi nhìn nàng ấy, cảm thấy có chút khó hiểu:
– Hồng Tuyết…
Lúc này Tây Môn Hồng Tuyết mới ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Thiên Hi:
– Thiên Hi, lần này ta tới, là có việc muốn nhờ.
Sở Thiên Hi ngây người, không biết Hồng Tuyết muốn nói gì nên không đáp lại, trong ánh mắt cũng là vẻ nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu, chờ lời giải thích của Hồng Tuyết.
– Thật ra, ban đầu ta cũng hy vọng có thể giấu nàng ta ở đây để tránh đi những phiền nhiễu hỗn loạn ngoài kia, chỉ ung dung tự tại ở đào viên. Nhưng mà, giang sơn bách tính, hiện giờ phải chờ nàng đi…
Lời vừa nói ra, Sở Thiên Hi lập tức hiểu được ý của Hồng Tuyết, trong lòng căng thẳng, nàng ấy câu khóe môi như để che giấu đi.
– Cần nàng… đi…
– Đúng! Cần nàng đi thu phục giang sơn! – Khổng Nhậm tiếp lời, đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Sở Thiên Hi.
Ẩn ý trong lời nói đã rõ ràng không còn che giấu. Thiên Hi siết chặt nắm tay.
Tây Môn Hồng Tuyết nghiêng người, ngữ điệu ôn hòa, có chút cân nhắc mà mở lời:
– Bắc Đô Lan đã bình định tứ quốc, thống nhất giang sơn. Hiện tại Bắc Thần đã khống chế toàn bộ thiên hạ. Nếu hắn thật sự có thể lao dịch nhẹ thuế ít, cần chính tiếc dân*, chúng ta cũng sẽ không ôm những suy nghĩ lề thói cổ hủ kia, không nên quan tâm thiên hạ là của ai. Thế nhưng Bắc Thần xưa nay sùng võ khinh văn, trên lưng ngựa chiếm được giang sơn, nhưng không ai biết cai trị thanh minh. Vừa mới lập quốc mà đã trắng trợn trưng thu thuế, vơ vét của dân, bách tính vùng Trung Nguyên bị sát hại nặng nề, khổ không thể tả.
(*) cần chính tiếc dân = chăm lo ổn định chính trị, thương xót cực nhọc của dân
Hồng Tuyết ngừng một chút, nhíu chặt chân mày, như có lời muốn nói lại thôi. Khổng Nhậm nhìn Hồng Tuyết một chút, nói tiếp:
– Bây giờ đã không còn ai khinh miệt thân phận thật sự của Hoàng thượng nữa, trái lại ai nấy đều nhớ tới chiến tích của nàng ngày trước. Dù sao lúc nàng tại vị, không chỉ có Đông Khởi, mà Trung Sở, Nam Minh cũng đều được ơn huệ. Đối với bách tính mà nói, lợi ích của bản thân mới là thẻ đánh bạc trung thành của bọn họ.
Vẻ mặt Thiên Hi bình tĩnh, trong lòng lại sớm đã dậy sóng cuồn cuộn. Nghe Hồng Tuyết và Khổng Nhậm giải thích, không nói nhiều lời.
– Hiện nay bọn ta tập hợp khoảng năm vạn người, đều là binh mã Tây Viêm. Mà ở hai phía Đông, Nam, Đậu Quảng cùng với Thiều Tri Khiêm chia ra dẫn dắt một số bộ hạ cũ của Đông Khởi vốn tới để chiến đấu với Bắc Thần. Thế nhưng, Bắc Đô Lan đang lập kế hoạch phái binh diệt trừ từng nhóm bọn ta, bất kể là lực lượng phía nào cũng đều rất khó mà chống đỡ đại quân Bắc Thần. Biện pháp duy nhất, chính là thống nhất ba nhóm nhân mã, hợp lực kháng địch. Vì vậy…
– Vì vậy ta cần nàng ta. Duy chỉ nàng mới có thể được bách tính ủng hộ và binh sĩ trung thành, chỉ nàng mới có thể tập hợp ba nhóm người cùng nhau chống Bắc Thần. Không một ai có đủ quyết đoán để đăng cơ một lần nữa, không người nào bễ nghễ thiên hạ, hơn nữa còn được người trong thiên hạ công nhận, ngoại trừ nàng.
Tây Môn Hồng Tuyết nhìn Thiên Hi, gần như là nhấn từng câu từng chữ.
Có vài lời không cần phải nói nhưng ai cũng biết rõ. Như là muốn đi thu thập giang sơn xưa, chỉ có rút cây ngân châm trong đầu nàng ra, để cho nàng trở lại làm Đông Phương Cữu của nàng. Làm như vậy thì người khác không sao, còn đối với Sở Thiên Hi, nếu muốn nhận được câu tha thứ lần nữa, nếu muốn có được yên bình như hôm nay một lần nữa, e rằng không dễ dàng.
– Ban đầu ta tính cho hai người ở chung thêm một thời gian nữa rồi hãy rút châm, vậy sẽ đỡ hơn một chút. Nhưng hiện tại tình thế không cho phép chúng ta…
– Ta biết.
Cuối cùng Thiên Hi đã mở miệng, nàng ấy nhắm mắt lại, im lặng giây lát, rồi mới hơi khó khăn nói tiếp:
– Chỉ cần chính nàng bằng lòng, ta sẽ không ngăn cản.
– Thiên Hi, ta rất…
– Không, ta cũng không có quyền quyết định vận mệnh của nàng. Huống chi, vô luận sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, có trốn cũng trốn không thoát.
– Ta nghĩ nói một chút việc trước kia cho nàng chuẩn bị…
– Không cần đâu. Thật ra nàng vẫn luôn muốn biết chuyện trước kia, cho nên, nàng chắc chắn sẽ không phản đối. Chờ rút châm ra rồi, nàng sẽ có nhận định cùng với cảm giác của chính mình, chúng ta nói trước gì đó cũng đều vô dụng.
Sở Thiên Hi nhìn như trấn tĩnh, thật ra trong lòng sớm đã cực kỳ hoảng sợ, sợ cục diện chắc chắn mất đi Đông Phương Cữu sắp đến, sợ Cữu nhất định sẽ thái độ đối với nàng ấy khi nhớ lại chuyện cũ. Nhưng mà, nàng ấy không dám tưởng tượng, càng không có chỗ trốn tránh cái thời khắc cuối cùng phải tới.
Đông Phương Cữu và Dĩ Trại cười đùa ra ra vào vào bưng mấy món ăn bày đầy bàn. Thiên Hi và Hồng Tuyết mời Vân Trung đến, trong phòng liền trở nên náo nhiệt. Vân Chu Tử đã cởi trường sam (áo dài nam), chỉ mặc áo ngắn, còn đeo một chiếc tạp dề, đang bưng món ăn cuối cùng tiến vào.
– Đây đây đây, lâu lắm rồi cả nhà chưa ăn cơm cùng nhau nha! Dĩ Trại, đến chỗ hầm trong hậu viện mang bình ‘Nữ nhi hồng’ lại đây!
Vân Trung liếc mắt nhìn Vân Chu, không lên tiếng, vẫn là biểu tình lạnh nhạt. Mỗi người còn lại không thể nào không cho Vân Chu mặt mũi, nhao nhao trả lời và ngồi xuống.
– Sao lại là ‘Nữ nhi hồng’ chứ? Đừng quên còn có ‘nam nhân’ ta đây nha!
Khổng Nhậm lớn tiếng kháng nghị, chỉ là không có ai rảnh rỗi để ý tới hắn. Cữu cười ha hả, rót đầy rượu cho mỗi người, lúc thì cùng cạn một chén, lúc thì kính một ly, thỉnh thoảng còn cười đùa với Khổng Nhậm và Dĩ Trại, rất là vui vẻ.
– A Tề.
Hồng Tuyết nhìn nàng một lúc, chần chừ mở lời. Cữu không hề chuẩn bị, vừa nhai thức ăn vừa xoay đầu qua:
– Ừ?
– Nói cho ngươi cái này.
– Ừ! – Cữu gật đầu:
– Nói đi.
Nhưng Hồng Tuyết lại do dự, không nói tiếp.
– Sao? Chuyện gì mà khó nói vậy?
Lúc này Hồng Tuyết mới hạ quyết tâm, nhìn mắt Cữu nói:
– Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn biết mình là ai à?
Cữu nghe được thì ngừng nhai nuốt, quan sát Tây Môn Hồng Tuyết, thấy ánh mắt vừa khẳng định lại vừa nghiêm túc, dường như hiểu được Hồng Tuyết không nói đùa. Dời tầm mắt khỏi mặt nàng ấy mà chuyển sang nhìn những người khác, ai cũng đều đang nhìn nàng, nhưng không một ai cho nàng ám chỉ gì cả. Tầm mắt đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn là nghiêng đầu, rơi vào Sở Thiên Hi.
Thiên Hi cúi đầu, đặt đũa trúc lên bàn, cầm chung rượu vừa rồi Cữu rót cho mình, chậm rãi xoay xoay vuốt vuốt. Nàng ấy cảm giác được Cữu nhìn mình, cũng biết mọi người cũng theo ánh mắt Cữu mà nhìn mình, nhưng nàng ấy lại kề cà không trả lời.
Không chạm được ánh mắt của Thiên Hi, Đông Phương Cữu có phần do dự. Thế nhưng Hồng Tuyết vẫn đang chờ câu trả lời của nàng, nàng nhìn lại Hồng Tuyết, ngập ngừng trả lời:
– Ta… ta bây giờ… ừ… nhưng mà…
– Ngươi không muốn biết nữa?
– Không phải! – Vội phủ nhận:
– Chỉ là, là…
Lại nhìn Thiên Hi như đang cầu cứu, thế nhưng Tây Môn Hồng Tuyết không cho nàng có cơ hội cân nhắc:
– Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết ngươi là ai. Nhớ cho kỹ, tên của ngươi, là Đông Phương Cữu!
– Hử? – Cữu có chút mê man:
– Đông… Đông Phương Cữu…
– Đúng, Đông Phương Cữu. Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa?
– Chưa. – Cữu theo bản năng trả lời, rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó, nói:
– À, đã từng nghe!
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thiên Hi và Hồng Tuyết đều thầm giật mình. Thiên Hi nhanh chóng ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Cữu.
– Có một người tới xem bệnh đã nói với ta, có người như thế, hình như, là… là gì đó vương?
Tây Môn Hồng Tuyết khẽ thở phào, gật đầu nói:
– Đúng, Đông Phương Cữu đã từng là Đông Khởi Vương. Nói cách khác, ngươi, là quốc chủ Đông Khởi của ngày trước.
– Ta?
Cữu dùng một ngón tay chỉ mũi mình, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, càng thêm khó hiểu:
– Nhưng mà ta là nữ đấy! Sao mà… sao lại là…vậy…vậy… Thiên Hi…
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Sở Thiên Hi. Đón nhận ánh nhìn chăm chú cần một câu trả lời chắc chắn, Sở Thiên Hi không thể tránh né, miễn cưỡng mỉm cười:
– Lời Hồng Tuyết là thật.
Cữu chớp chớp mắt, cắn môi, lại quay đầu nhìn Hồng Tuyết:
– Ý của ngươi là, ta…
– Quốc gia của ngươi bị kẻ khác xâm chiếm. Hiện tại, ngươi phải đi lấy lại thứ vốn thuộc về ngươi.
– Thuộc về ta? Cái gì là thuộc về ta…
– Mời sư phụ rút cây châm chặn trí nhớ của ngươi ra, để cho ngươi trở lại làm Đông Phương Cữu, đi giành lại giang sơn đã bị mất của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?
Đông Phương Cữu hơi ngây ngốc, nhất thời không phản ứng kịp lời của Tây Môn Hồng Tuyết nên chưa trả lời liền, mà chỉ nhìn chằm chằm nàng ấy.
– Ngươi không thể nhu nhược, đây là trách nhiệm! Đây là việc gia tộc Đông Phương của ngươi để lại cho ngươi, là việc ngươi không thể đổ cho người khác. Nếu như ngươi cam tâm điền viên, thì cha và huynh của ngươi ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không nhắm mắt!
Tây Môn Hồng Tuyết hùng hổ dọa người, không cho Cữu thương lượng xoay sở dù chỉ một chút. Đông Phương Cữu lại đắn đo việc Thiên Hi nói rằng đã từng tổn thương nàng, nhất thời khủng hoảng, không biết nên ứng đối thế nào. Đang hoang mang, Sở Thiên Hi cắt ngang hai người.
– Hồng Tuyết!
Ngừng đối thoại, Đông Phương Cữu như thở phào nhẹ nhõm, còn Tây Môn Hồng Tuyết thì nhíu mày.
– Giao cho ta đi, phần còn lại ta sẽ nói với nàng, sáng sớm ngày mai nàng sẽ để sư bá rút châm. Bây giờ ăn cơm trước đi.
Nói xong, gắp thức ăn để vào trong bát của Cữu, ở phía dưới mặt bàn thì nắm chặt tay nàng. Cữu như nhận được trấn an, bình tĩnh trở lại. Gật đầu với Hồng Tuyết, biểu thị cứ theo như lời Thiên Hi nói.
Hồng Tuyết không nhiều lời nữa, im lặng cúi đầu ăn cơm. Trên bàn cơm, những người còn lại không nói được gì, tâm sự trong lòng mỗi người đều tăng thêm vài phần. Chỉ có Dĩ Trại là không hiểu chuyện, chớp chớp đôi lông mi thật dài, tò mò nhìn người khác.
Đêm đến, sau khi trở về từ chỗ của Vân Trung, Sở Thiên Hi mới vừa đi tới cửa phòng của mình thì thấy Đông Phương Cữu đang ngồi dựa cửa, ngửa đầu nhìn Thiên Hi đến gần, trong mắt Cữu hiện thêm một chút gì đó, nhưng không nói được rốt cục nó là gì. Thiên Hi nhìn nàng một lát, đẩy cửa, xoay người bước vào.
Đông Phương Cữu vẫn ngồi ở đó, không tiến vào, cũng không rời đi, có vẻ hơi mệt mỏi nghiêng đầu tựa trên khung cửa, nói:
– Nàng nên nói một chút gì đó với ta chứ, phải không? – Lời thốt ra, âm thanh có chút khàn khàn.
– Nàng muốn nghe gì đây?
Giọng Sở Thiên Hi truyền ra từ trong phòng, bình tĩnh lạ thường.
– Không nghĩ nói cho ta, trước kia chúng ta đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong phòng chợt yên tĩnh, Cữu mơ hồ nghe tiếng thở dài khe khẽ của Thiên Hi:
– Chờ ngày mai nàng sẽ nhớ hết mọi thứ. Bây giờ ta nói cũng không có ý nghĩa.
Lời này rơi vào tai Cữu, có chút hờ hững, trong lòng Cữu như bị mắc nghẹn thứ gì đó:
– Nếu như nàng không muốn… vậy thì cứ để châm ở đó cũng được, ta hiện giờ tốt lắm, không cần phải…
– Nhưng nàng không nguyện ý. – Sở Thiên Hi vẫn bình tĩnh tự hỏi tự nói:
– Cho nên, cho dù lần này không có, lần tới chung quy vẫn sẽ đến. Nếu đã không tránh khỏi, tội gì phải kéo dài?
Đông Phương Cữu nghe đến đó, chợt xoay người đứng dậy, vài bước vọt vào phòng, nói với Thiên Hi đang đứng ở trước bàn:
– Nàng cứ như vậy mà không để tâm sao? Đừng tưởng ta không biết, một khi ta nhớ được chuyện lúc trước, thì ta sẽ mất nàng! Nhất định sẽ như vậy, đúng hay không?
Ít khi kích động, mặt Cữu đỏ lên. Thiên Hi đưa lưng về phía nàng, thân thể đang khẽ run. Lát sau, mới chật vật mở miệng nói:
– Sao ta có thể không để tâm chứ? Nhưng mà ta không muốn tiếp tục kéo dài như hiện tại nữa. So với nàng, ta càng sợ tình huống sắp đến hơn, vì vậy, mấy ngày qua ta tận khả năng trốn tránh. Hồng Tuyết không đến, ta chắc chắn sẽ còn tiếp tục che giấu. Thế nhưng lúc đối mặt với nàng, cảm giác tội lỗi chèn ép ta đến gần như không thở nổi…
Thiên Hi cũng hơi mất khống chế, giọng điệu gần như thay đổi, cố gắng bình ổn tâm tình một chút.
– Cho nên, chi bằng đến đây hãy giải thoát đi. Sau khi nàng tìm về quá khứ của mình, vô luận nàng đối với ta như thế nào, thì đều là báo ứng ta phải chịu, ta đều sẽ chấp nhận. – Nói rồi xoay người lại, đôi mắt ngấn lệ long lanh nhìn Cữu:
– Ta sẽ không yêu cầu nàng hứa hẹn tha thứ ở lúc nàng không nhớ gì, muốn đi con đường nào, chính nàng tự quyết định. Nàng chỉ cần nhớ rõ, trong tâm của ta, cho tới nay, chỉ có một Đông Phương Cữu.
Cữu tiến lên ôm Thiên Hi vào lòng, dường như rất sợ buông tay sẽ vĩnh viễn mất đi. Nhíu chặt chân mày, khó mà khống chế tâm thần lo sợ không yên, chỉ phải ôm người trong lòng càng chặt hơn.
Ánh trăng lơ lửng ngoài song cửa, trong màn tràn đầy cảnh xuân, thân thể đang quấn quýt giao hoà nhưng lòng lại có chút cảm giác tuyệt vọng. Thiên Hi biết đây đã là ôn nhu sau cuối, rốt cuộc nàng ấy cũng trút bỏ hết mọi gánh nặng, thản nhiên đón nhận nụ hôn nóng bỏng.
Đón nhận, đòi lấy. Khi thì gần, lúc như xa.
Tóc đen che phủ làn da trắng như tuyết, bên trong chăn gấm là nhiệt độ như ngọn lửa cháy rực.
Mơ hồ nghe được tiếng thở dốc. Ở phía trên, Đông Phương Cữu hai mắt khép hờ, đôi gò má ửng đỏ, đang ghé vào tai Thiên Hi khẽ ngâm xướng. Trong nàng có ta, trong ta có nàng, như thủy nhũ giao hoà, triền miên không dứt.
(*) thuỷ nhũ = nước và sữa
Triều tình lui bước, Cữu nằm trên gối, dần dần ngủ say. Sau đó, có một hàng lệ trong suốt rơi trên tấm lưng đầy sẹo của nàng, trượt vào trong đệm bông, không thấy tăm hơi.
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Cữu y phục chỉnh tề bước ra khỏi phòng, mọi người đã ở đó chờ nàng. Vân Trung phá lệ không lên đỉnh Hàn Thiền nữa, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Cữu kéo tay Thiên Hi đi tới cửa dược phòng. Vân Chu Tử đang đứng rửa tay ở phía trước chậu đồng, biết nàng tới, không ngẩng đầu lên mà nói:
– Đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt thôi, cũng sẽ không đau. Ngươi đến giường nằm xuống đi, kêu Thiên Hi giúp ngươi phong bế thụy huyệt (huyệt ngủ), tỉnh dậy thì sẽ không sao cả.
Đông Phương Cữu gật đầu, nghe lời nằm xuống chiếc giường bên cạnh, tay vẫn nắm tay Thiên Hi không thả. Thiên Hi vừa định nhấc tay thì Vân Trung đi qua, nhìn nàng ấy, nói:
– Để ta đi, không thể lơ là.
Nói xong điểm mấy cái lên vài huyệt vị quan trọng trên người Cữu, nhìn nàng từ từ nhắm hai mắt ngủ say.
Sở Thiên Hi rút tay, lui ra rất xa, chỉ nhìn chăm chú bên này, không tiếp tục đến gần.
Vân Chu Tử ung dung bình tĩnh rửa tay, đi tới phía trước tâm đầu của Cữu, vạch tóc đen ra, tìm cây ngân châm kia, nín thở tập trung, tay hơi dùng sức, chậm rãi rút cây châm.
Khuôn mặt Cữu chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng chuyển về hồng nhuận. Vân Chu đặt châm xuống, nhìn Hồng Tuyết gật đầu, cũng lui ra. Hồng Tuyết chuyên chú nhìn mặt Cữu, chờ đợi nàng từ từ tỉnh lại.
Đây là hai món gà lôi kho với canh cá phỉ thuý