“Nhìn vẻ mặt ngươi rất vui mừng.” Nhịn không được trào phúng nói. Cũng chỉ có Lâm Hoài mới dám đối với đế vương này vô lễ như thế.
Lâm Lam Đế ôm lấy hắn, không tỏ thái độ gì, chợt y phát hiện một việc, khẽ nhíu mày, rất gầy yếu đi, có lẽ…… Sự kiện kia nên đổi người khác đi làm?
“Có tâm sự?” Lâm Hoài tự động tìm một vị trí thoải mái dựa vào, không chút để ý nói, sau khi hắn đem lời này nói ra, mặt sau, mới chú ý đến sát khí của đế vương đang dâng lên. Đế vương sẽ không đem một tai hoạ ngầm đặt ở bên người, đặc biệt là một người có thể nhìn thấu tâm tư chính mình.
“Không cần ý đồ phản bội trẫm cùng Lâm Quốc.”
“Ta chính là hoàng tử của Lâm Quốc.” Ngụ ý chính là ngươi nhiều lo lắng.
Lâm Lam Đế mỉm cười, một ngụm khẳng cắn lên cổ mảnh khảnh của Lâm Hoài.
“A……” Khàn khàn hô đau, mùi máu tươi đã muốn tràn ngập. Con mẹ nó, trong hoàng cung này đều là quỷ hút máu nha?!
Ba người Tiểu Lan nhịn xuống kinh hô, vẫn không nhúc nhích nhìn thấy hai người phát sinh hết thảy, thân mình không hẹn mà cùng run rẩy, nhưng cũng không dám di động nửa phần.
May mà Lâm Lam Đế không có hành vi tiếp theo, “Nhớ kỹ, Hoài nhi, ngươi là người của trẫm.” Bá đạo tuyên bố quyền sở hữu, làm cho trong lòng Lâm Hoài dâng lên dự cảm bất hảo.
“Ngươi hôm nay không bình thường, ngươi muốn ta làm gì chứ?”
Mặc dù có thời điểm thật tính trẻ con, bất quá thời điểm nên sắc bén đích xác là vô cùng mẫn cảm sắc bén. Lâm Lam Đế thoáng phóng tâm, “Biết mỗi bốn năm một lần tứ quốc đàm phán hoà bình không?”
Lắc đầu. Hắn không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc thư thánh hiền………… Khụ…… Như thế nào biết cái gì là tứ quốc đàm phán hoà bình chứ! Phỏng chừng sẽ không là chuyện tốt gì.
“Mỗi bốn năm Lâm Quốc, An Quốc, Uý Quốc, Nam Quốc sẽ tiến hành tứ quốc đàm phán hoà bình, từ tứ quốc sẽ phái ra hoàng tử tham dự, trong lúc này, hết thảy chiến tranh đều phải đình chỉ.” Lâm Lam Đế gác cằm lên đầu hắn, mùi thơm ngát trên tóc truyền đến, làm kẻ khác phá lệ thư thái, “Chủ yếu là vì chính thức ký hạ hiệp ước hợp tác về sau.”
“Ta đi?” Tim Lâm Hoài mạnh mẽ run rẩy, không xui xẻo như vậy chứ.
“Ngươi và Lâm Khiêm cùng đi.” Lâm Lam Đế cười nói, “Không cần lo lắng an toàn, tứ quốc sẽ kiệt lực cam đoan an toàn cho các hoàng tử quốc gia, có chuyên binh hộ vệ. Ai động thủ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”
“Vì cái gì là ta?” Ta thật sự không nghĩ đi a. Lâm Hoài nghiêm mặt hỏi, dùng sức giãy giụa thân mình.
Lâm Lam Đế hai tay siết chặt, đến nỗi Lâm Hoài ngay cả bút đều nắm không xong.
“Nếu là ngươi, có lẽ làm được sẽ không tồi.”
“Lâm Thân cũng không đến nỗi nào, gian xảo giống hồ ly.”
Lâm Lam Đế bật cười, y đương nhiên biết người ở hậu cung đối Lâm Thân ấn tượng là hồ ly, bất quá vẫn là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt y nói ra, thật sự là vật nhỏ ngoài dự đoán của mọi người.
“Ngươi đi.” Lời nói lạnh nhạt, cất giấu chân thật đáng tin cùng kiên định.
“Thật sự không hề lo lắng sao? Lâm Diễn cũng không tồi, thật trầm ổn.” Lâm Hoài vẫn là chưa từ bỏ ý định. Tuy rằng nói ai động thủ sẽ là địch nhân của cộng đồng tam quốc, nhưng biết đâu lại không có chuyện giả dạng như là giết người cướp của, tham gia cái tứ quốc đàm phán hoà bình kia, quả thực chính là dương nhập hổ khẩu, tứ phía đều là địch, nhưng lại phải tuỳ thời bảo trì cảnh giác, rồi phải luôn làm ra vẻ một bộ sâu xa khó hiểu, thanh cao, thật sự là phiền toái.
Lâm Lam Đế không hé răng. Chỉ nhẹ tay khẽ vuốt mái tóc thật dài của Lâm Hoài.
Lâm Hoài cũng không mở miệng.
Sau một lúc lâu, Lâm Lam Đế nói: “Không muốn ra cung sao, lần này sau khi trở về, trẫm hứa sẽ không cho ngươi ra cung nữa.”
Không phải vấn đề này!! Ai không muốn ra cung, ta mỗi ngày đều nghĩ đến, nằm mơ cũng nghĩ đến, nhưng mà không nghĩ ra cung đi chịu chết…… Tuy rằng không nhất định sẽ chết…… Lâm Hoài quay đầu hướng tay Lâm Lam Đế cắn một phát. Lâm Lam Đế ngay cả mặt cũng không nhăn một chút.
“Đánh cái thương lượng…… Sau khi ta hoàn thành chuyện này, ta phải ở bên ngoài cung ngoạn nửa năm.” Lâm Hoài thật thích phong cảnh. Thích đại mạc, thích Giang Nam, thích hết thảy cảnh vật có nội tình lịch sử, kiếp trước lần đầu tiên bước trên thổ địa Lạc Dương cùng Tây An, hắn kích động đến muốn quỳ xuống mà hôn đất ở nơi đó.
“…… Nhiều nhất hai tháng.” Lâm Lam Đế nhíu mày, hắn muốn làm cái gì?
“Không đủ.”
“Hai tháng mà thôi.” Lâm Lam Đế nhấn mạnh điểm mấu chốt chỉ là hai tháng, vốn sau khi đàm phán hoà bình, để đảm bảo an toàn, tốt nhất là nên trực tiếp hồi cung, sau đó hồi báo cụ thể hạng mục công việc của quá trình đàm phán hoà bình, bất quá tiểu gia hoả này quá lợi hại, nếu không đồng ý, đại khái có thể nửa đêm chạy trốn đi? Ngẫm lại liền đau đầu. Hoàn hảo hắn rất có ý thức trách nhiệm, sứ mệnh trên lưng chắc chắn sẽ không bỏ dở nửa chừng.
“Ta đây khi đàm phán hoà bình xong sẽ trực tiếp hồi cung, sau đó ra cung nửa năm, thế nào?”
“Không có khả năng.” Trảm đinh tiệt thiết che đường lui. Hừ, đến lúc đó hắn một đi không trở về thì làm sao bây giờ? Chính mình chẳng lẽ còn phải bỏ lại triều thần mà đi tìm người? Cho hắn ra ngoài chẳng khác nào như chim sổ lồng, hoặc là hắn một đi đến vài năm mới trở về thì sao đây?! Vừa nghĩ đến hai khả năng có thể xảy ra này, Lâm Lam Đế liền hoả đại. Bất quá chính mình như thế nào không nghĩ tới…… Hắn sẽ phản bội Lâm Quốc? Bởi vì hắn nói sẽ không phản bội sao??!
Khi nào thì chính mình thích hắn sâu như vậy? Ngay cả nên có chút hoài nghi đều không có……
Lâm Lam Đế cúi đầu ôn nhu ở trên trán hắn ấn tiếp theo một nụ hôn, thấp giọng nói: “Chỉ hai tháng sau khi đàm phán hoà bình, ngươi muốn hay không ?”
“Ta muốn.”
Lâm Hoài uỷ khuất trả lời.