Nhật Thực Lai

Chương 7: Chương 04 phần 2



Chiếc giường bệnh được đẩy vào phòng không bao lâu thì tôi và anh cũng đợi được bố mẹ của Linh đến. Trông dáng vẻ vội vã của hai bác tôi mím môi không nói được câu nào cả. Nếu không có anh Quân ở đây thực sự tôi không dám tưởng tượng xem mọi chuyện sẽ ra sao nữa. Anh nói rằng Quang là một thiếu niên chơi thuốc và khi lên cơn thèm thuốc anh ta đã lỡ tay khiến Linh bị thương.

– Em vào thăm bạn đi. – Quân chỉ dám nói chuyện khi hai bác đã vào phòng bệnh của Linh. – Anh phải đi tìm cậu ta.

Tôi nắm tay anh, giữ anh lại:

– Hắn là tên sát nhân đấy. Anh cần liên lạc với cảnh sát.

– Từ nãy tới giờ anh nói mà em chưa hiểu sao. – Đó là lần đầu anh nổi nóng với tôi. Dường như mọi sự bế tắc, kìm nén trong lòng anh đều đang rò rỉ ra ngoài. – Đúng. Hắn nguy hiểm còn bạn anh thì đang đuổi theo hắn và cảnh sát sẽ chẳng làm gì nổi đâu.

– Khoan. – Tôi vẫn nắm chặt tay anh. – Em đi cùng anh.

– Ban nãy em còn sợ tới mức không muốn gia nhập cùng bọn anh cơ mà. – Quân nhăn mặt. – Giờ em không biết sợ là gì nữa à?

– Không, em vẫn còn sợ đây. – Tôi cao giọng. – Có điều sự lo lắng của em đã át hết nỗi sợ hãi rồi. Em lo lắng cho anh vì thế anh phải để em đi cùng.

Thấy anh vẫn không định nhất quyết, tôi đánh vào tâm lý của anh:

– Không còn thời gian nữa đâu. Bạn của anh vẫn ở ngoài đó đấy.

Quân không còn cách nào khác đành phải kéo theo tôi cùng đi bởi tôi nhất quyết dính chặt lấy anh. Tôi biết chắc đây không phải sự bồng bột của một cô gái tuổi đôi mươi. Giữa anh và tôi đã nảy sinh ra cái gì đó, cái gì đó khiến tôi quan tâm đến anh tới mức không coi nỗi sợ ra gì.

Khi chiếc xe của anh lăn bánh. Anh lên tiếng:

– Anh vừa gửi số của Phạm Hòa cho em. Giúp anh liên lạc với cậu ta trong khi anh gọi về biệt thự.

Tôi nghiến răng giở di động ra lục tìm tin nhắn của anh. Thật sự nhìn thấy dãy số của Phạm Hòa tôi đã ngán tới tận cổ rồi mà giờ anh còn nhờ tôi liên lạc với anh ta. Lại một hành động nữa được viết vào chuỗi hành động điên dồ trong cái ngày điên khùng này của tôi. Thật khó tin, gọi cho Phạm Hòa, nghe cái âm thanh tút tút liên miên ở đầu dây bên kia tôi thầm mong anh ta nhấc máy ngay lập tức. Đúng lúc ấy, cuộc gọi mà tôi đang thực hiện bị ngắt.

Tôi giơ màn hình hiện số máy bận cho anh Quân xem:

– Có ai đó vừa ngắt cuộc gọi.

Quân giật lấy máy của tôi, nhấn nút gọi lại một lần nữa thì không bắt được tín hiệu của Phạm Hòa. Người vừa ngắt cuộc gọi đã tắt nguồn di động.

– Đừng nói là tên đó đã làm gì cậu ta rồi.

Tôi trấn an anh:

– Trông anh ta đâu có dễ bị đánh bại.

Quân đập tay vào bánh lái của xe khiến còi kêu inh ỏi:

– Em nghĩ cậu ấy tự ngắt nguồn để chơi trốn tìm à.

Biết anh đang trong trạng thái mất bình tĩnh, tôi không cố gắng bắt chuyện với anh nữa, cũng không tìm cách khiến anh ổn định lại, tôi chẳng làm gì cả. Tôi ghét cái cảm giác khi anh nổi nóng với tôi, cảm giác đó thật chẳng dễ chịu gì.

Anh lái xe quay lại nhà tôi. Căn nhà tưởng chừng hoàn toàn vắng bóng lại có một bóng phụ nữ ngồi ngay ngoài hiên, dáng vẻ thấp thỏm như đang đợi ai đó. Điệu nhảy rumba ẩn hiện trong đầu tôi giúp tôi nhận ra chị. Chỉ không hiểu chị đến đây để tìm người nào.

Tôi và anh Quân xuống xe, cùng tiến đến chỗ chị Loan nhưng hành động và suy nghĩ của hai chúng tôi có hơi trái ngược. Tôi thì ngập ngừng, định bụng chào hỏi chị hay đặt câu hỏi chị muốn tìm ai ngay còn anh thì cứ thẳng tiến tới chỗ chị mà chẳng chào hỏi lấy một câu.

– Cái thằng làm máu của cô bé này bắn tóe loe trong nhà vệ sinh của quán đâu. – Chị hất mặt lên hỏi anh với ngữ điệu vô cùng đáng sợ. – Nhớ là phải để tôi xử nó đấy.

– Anh quên chưa giới thiệu với em. – Quân nói. – Chị là thành viên trong biệt thự.

Khi anh nói gọi về biệt thự có lẽ là gọi cho chị Loan tới giúp một tay. Vậy mà tôi không đoán ra được. Chị là người của biệt thự ắt hẳn chị cũng có khả năng ngoại cảm. Xung quanh tôi cứ xuất hiện nhiều nhà ngoại cảm tới mức tôi bắt đầu cho rằng họ không phải kiểu người hiếm gặp trong đời. Chính tôi đây cũng là nhà ngoại cảm chứ đâu.

– Chào chị. Em là Khả Ngân.

Giờ tôi mới có một màn chào hỏi ra trò từ khi biết chị đến nay. Chị đáp lại lời chào của tôi bằng một cái vỗ vai đau điếng. Chị không chỉ là người vui tính mà e là còn rất thích bạo lực.

– Đón lấy. – Chị Loan ném chiếc di động cho anh Quân. – Tôi nhặt được ngay trước cửa.

Khuôn mặt anh bàng hoàng trông thấy:

– Di động của Phạm Hòa. Cậu ấy vẫn chưa trở về à?

Chị Loan nhấn mạnh:

– Nói chính xác là di động bị tắt nguồn của thằng nhóc đó. Tôi rất tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây.

– Không phải chị tắt nguồn. – Quân lảm nhảm một thôi một hồi. – Chiếc di động không tự bay đến đây được. Có người đã quay về nhà của Ngân và vứt nó ở nơi dễ trông thấy nhất.

– Hắn muốn nói gì đó với chúng ta. – Chị giật lấy di động, bật nguồn lên. – Để xem thằng này điên tới mức nào.

Khi di động của Phạm Hòa khởi động lại không lâu, một tin nhắn được gửi từ trước xuất hiện ngay trên màn hình chờ. Chị nhấn vào và để tất cả cùng xem thấy. Nội dung tin nhắn chỉ có vỏn vẹn một câu: Ngôi nhà hoang ngoại ô thành phố.

– Anh ta bị bắt rồi. – Tôi nói một câu mà ai cũng biết. – Mọi người có nghĩ đây là một cái bẫy không.

Chị Loan buộc cao mái tóc lên, như sắp chuẩn bị hạ đo ván vài tên côn đồ:

– Đến đó và sẽ biết xem trò này phải chơi thế nào.

– Không phải bẫy đâu. – Quân ném chiếc di động của Phạm Hòa xuống đất. – Chị còn nhớ mẹ của Phạm Hòa chứ?

– Trời ạ! – Vẻ tự tin của chị Loan gần như sụt mất một nửa. – Đùa tôi đấy à.

Tôi không biết họ đang nói đến chuyện gì và cũng chẳng muốn biết. Tôi nhặt lấy di động của Phạm Hòa lên, lắp lại như cũ. Tôi không tin anh Quân lại cư xử khác với vẻ dịu dàng hàng ngày của anh đến thế và việc lắp lại di động cho Phạm Hòa giống như tôi đang cố bắt mình tin rằng anh chưa bao giờ quăng nó xuống.

– Tiến sĩ. – Anh Quân nghe di động. – Gửi vào vệ tinh trên xe tôi địa điểm các khu nhà hoang nằm ở ngoại ô thành phố.

Nhìn vẻ mặt không muốn mang tôi đi cùng của anh tôi liền tự động chạy tới chỗ chiếc xe ngay. Anh biết tôi muốn bám theo liền cản tôi lại:

– Tên sát nhân đang ở ngôi nhà hoang. Giờ nhà em an toàn rồi, em nên trở về thì tốt hơn.

– Em không thể. – Tôi buông tay anh ra. – Anh gần như biến thành người khác khi vụ này bắt đầu diễn ra. Ai mà biết anh sẽ làm gì khi tới ngôi nhà đó nữa. Anh sẽ giết người à?

– Đúng. – Anh nghiến răng. – Anh sẽ giết. Anh không còn nhút nhát như hồi đó nữa. Chính anh sẽ giết hắn.

Tôi hỏi anh cũng như tự hỏi chính mình:

– Anh điên rồi sao. Em đang đề cập đến chuyện giết người đấy. Anh gật đầu mà không chớp mắt lấy một cái như thể anh là loại người giống Phạm Hòa vậy.

– Vào nhà đi. – Anh túm chặt cổ tay tôi khiến tôi đau nhói. – Mau!

Tôi gào lên:

– Buông em ra!

Chị Loan dùng tâm vận đẩy hai chúng tôi ngã nhào ra xa. Chị đỡ tôi dậy, đưa vào xe mặc cho anh tức tối:

– Mất thời gian quá đấy.

Sợ Quân vẫn còn mất bình tĩnh, chị Loan giành chỗ lái xe còn tôi và anh ngồi hàng ghế sau. Khoảng cách của chúng tôi rất gần nhau nhưng tâm hồn của chúng tôi dường như đã bay xa lắm rồi. Anh không nói gì cả, tôi cũng chỉ biết tựa mặt vào kính cửa, nhìn các hàng cây bị tốc độ của chiếc xe bỏ lại phía sau. Trong xe lúc này chỉ có tiếng cằn nhằn của chị Loan với người được họ gọi là tiến sĩ qua màn hình vệ tinh. Tôi không chú ý lắm đến cuộc hội thoại của họ nhưng đủ hiểu nội dung liên quan đến việc loại trừ bớt mấy ngôi nhà hoang không phải đích đến.

Tôi chỉ rời thành phố khi đi cắm trại cùng bạn bè, khi đi thăm họ hàng xa với bố và tất nhiên những chuyến đi đó khiến tôi vô cùng vui vẻ. Còn hôm nay, tôi chuẩn bị ra ngoại ô với tâm trí rối bời và tâm trạng bất an. Tôi lo sẽ có chuyện gì đó rất tệ xảy đến, không phải với tôi thì cũng là với anh Quân. Tôi lén nhìn tấm kính đang phản chiếu khuôn mặt anh. Khi im lặng, anh lại là người bác sĩ tôi gặp trong bệnh viện, một người vui vẻ, hòa đồng.

– Hai đứa làm ơn xua tan ngay cái không khí này đi. – Chị Loan xùy một tiếng. – Chị sắp chết vì ngột ngạt tới nơi rồi đây này.

Tôi uể oải nói:

– Chị có thể mở cửa sổ ra mà.

– Không phải nghĩa đó. – Chị tiếp tục kêu ca. – Quân, miệng cậu bị khóa rồi hả? Nói câu gì xem nào?

Anh Quân bắt gặp ánh nhìn của tôi liền đảo mắt qua nơi khác:

– Chị tăng tốc thêm đi, làm ơn.

– Tôi không muốn bị thu bằng lái. – Chị huýt sáo. – Đợi ra khỏi thành phố đã.

– Chị có bằng lái à? – Quân phì cười. – Chuyện này mới đấy.

Thấy anh cười, bất giác tôi cũng cười theo. Anh có để ý nhưng vẫn chưa nói câu gì với tôi cả. Tôi vẫn đang đợi anh nói điều gì đó, kể cả thói quen, sở thích của Phạm Hòa tôi cũng lắng nghe, tôi chỉ đợi có vậy thôi.

Đó là cuộc trò chuyện bình thường cuối cùng chúng tôi có trước khi xe lăn bánh tới ngoại ô thành phố. Ở nơi hoang vắng này, chị Loan nhấn ga tưởng như hết cỡ khiến chiếc xe lao vọt đi. Khung cảnh qua cửa sổ hiện giờ chỉ còn là những vệt mờ tán loạn.

Mắt tôi tập trung vào màn hình vệ tinh hơn bao giờ hết. Chấm đỏ chính là chiếc xe của chúng tôi đang dần tiến tới ngôi nhà hoang được đánh dấu nhân màu vàng. Tay tôi bám chặt vào tấm nệm trên ghế để khỏi run lên bần bật. Anh chợt nắm chặt tay tôi bằng đôi tay nồng ấm của mình. Đôi mắt anh như muốn nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi và tôi tin anh.

– Ồ! – Chị Loan xuýt xoa. – Mọi chuyện tốt đẹp rồi.

Ban đầu, tôi còn nghĩ chị đang nhắm tới tôi và anh Quân nhưng không phải. Nhìn từ trong xe, tôi trông thấy Phạm Hòa ngồi ngay trước cửa ngôi nhà hoang với khuôn mặt bầm dập, máu vấy đầy chiếc áo thun cộc tay rách đôi chỗ. Bộ tóc chải chuốt gọn gàng của anh ta trông xuống cấp thảm hại. Cái cảnh này khiến tôi rất hả hê nhưng cũng chẳng kém phần rùng mình.

Quân rời khỏi xe nhanh nhất, ngồi xổm trước mặt Phạm Hòa:

– Cậu không sao chứ? Tên đó đâu rồi?

Chị Loan ngồi ngả lưng trên mui xe:

– Khai báo nhanh lên để còn về nào. Chị đoán cậu muốn tắm rửa sạch sẽ rồi đi quấn lấy mấy cô ả ngoài quán bar lắm rồi.

Phạm Hòa định đáp lại chị điều gì đó nhưng thấy tôi xuống xe anh ta lại khép miệng vào. Thật may vì không phải nghe điều chướng tai gì từ anh ta.

– Đợi tôi. – Phạm Hòa đẩy Quân ra xa, chắc anh ta bị ăn đòn đau lắm nên phải bám vào tường mới gượng dậy nổi. Di chuyển vào ngôi nhà hoang, anh ta lôi xác chết của Quang ra ngoài. – Xe còn chỗ chứ. Chở thêm thằng này về đi.

– Anh giết người! – Tôi trợn trừng mắt lên, quan sát vết cứa sâu hóm trên cổ của Quang. – Anh là kẻ…

– Kẻ độc ác, dã man, thú đội lốt người. – Phạm Hòa liến thoắng rồi nhoẻn miệng cười. Anh ta đập vào ngực Quân. – Phải, tôi luôn là thằng làm mấy việc bẩn thỉu này để bảo đảm sự an toàn cho các người.

Chị Loan thét lên khi Phạm Hòa nói mấy lời vô nghĩa rồi cứ thế mà bỏ đi:

– Cậu vẫn chưa quên chuyện cũ sao cái thằng kia.

– Đừng. – Anh Quân lắc đầu. – Đừng nhắc đến nữa.

Sự quan tâm của tôi bắt đầu trỗi dậy. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với họ? Quá khứ của họ ra sao? Lại thêm xác của Quang nằm ngay trước mặt tôi nữa. Phạm Hòa đã giết người liệu anh ta có phải đền tội không? Càng ngày tôi càng thấy sợ người đàn ông với đôi mắt xám đó.

***Theo cửa sau, Phạm Hòa cứ đuổi theo Quang miệt mài dù hình bóng của hắn đã khuất nơi góc phố. Chẳng biết điều gì khiến anh có động lực bám sát như vậy, chỉ nghe anh luôn miệng nói:

– Hắn chết đi em sẽ an toàn, em có thể trở lại cuộc sống bình thường, em cũng không cần phải sợ hãi mỗi lần gặp tôi nữa.

Anh bị hắn dụ vào ngõ hẹp. Đuổi tới đây thì mất dấu hắn. Đùng một cái, cơ thể Phạm Hòa cứng đờ, không tài nào cử động được. Hắn đang nấp ở đâu đó, dùng tâm vận khống chế anh. Điều cuối cùng Phạm Hòa trông thấy trước khi ngất đi là một hòn đá quá khổ bay vụt vào mặt.

Khi tỉnh lại trong căn nhà hoang ngoại ô thành phố, Phạm Hòa thấy tay mình bị cột vào một song sắt cửa sổ. Thứ cột tay anh chính là chiếc còng trên người anh mà hắn lấy được. Anh tức tối vô cùng.

Nghe thấy tiếng động, Quang vào trong ngôi nhà, trò chuyện với anh:

– Đừng giận, coi như đó là hình phạt cho việc trêu chọc bạn gái tao.

Ngay cả khi nằm trong thế bị động, Phạm Hòa vẫn giữ được vẻ kiêu căng của anh:

– Mày làm tốt hơn tao mà. Đập rách đầu nó hả? Chắc cái đầu mày không được lanh lợi cho lắm nên tao giúp mày nghĩ cách tự xử nhé.

Quang cười nghiêng ngả:

– Tao đã cố gắng nhẹ tay hết mức có thể rồi. Mày phạt tao nhẹ thôi, được chứ?

Phạm Hòa nhìn chiếc còng tay:

– Mày phải giúp tao tháo nó ra thì tao mới bẻ cổ mày được chứ.

– Ồ, bẻ cổ. – Quang ngẫm nghĩ. – Tao ghét điều đó.

– Mày là một tên tâm thần kém thông minh. – Phạm Hòa mỉm cười. – Lần sau nếu muốn trói tao thì dùng thứ gì đó không thân thuộc với tao nhé.

Tâm vận mà Phạm Hòa điều khiển đã tháo rời chiếc còng ra khỏi tay anh. Cả Quang lẫn anh đều lập tức xông vào đối thủ ngay tức khắc. Anh khống chế hắn từ phía sau, dùng khủy tay chặn cổ hắn lại. Dường như anh có thể bẻ cổ hắn ngay bất cứ khi nào anh muốn.

– Trăng tròn. – Quang cố mở miệng với cái cổ bị nghẹn. – Tin nhắn…

– Lại là mày. – Phạm Hòa nghiến răng, các đường gân trên mặt anh như muốn nhô khỏi làn da.

– Mẹ mày hay thằng này cũng chỉ là một cái xác vô hồn. – Quang nhăn nhở. – Đáng lẽ mày phải cám ơn tao vì đã giúp mẹ mày có cơ hội đứng dậy, trò chuyện với mày như một kỳ tích.

– Mày có giỏi thì nhập trở lại cái xác khốn nạn của mày đi. – Cơn giận của Phạm Hòa tăng đột ngột. – Tao không muốn bẻ cổ kẻ chẳng liên quan nhưng nếu mày còn…

Quang trợn mắt dồn sức muốn xé toạc cánh tay đang siết chặt cổ mình. Không muốn cánh tay bị xé ra làm đôi, Phạm Hòa đành phải buông xuôi.

Nhân cơ hội đó, hắn rút con dao găm trong túi quần ra.

– Tao không để mày xử lần thứ hai đâu. Hẹn gặp lại

Phạm Hòa vùng dậy đúng lúc linh hồn trong cơ thể Quang đang điều khiển cánh tay tự cứa cổ chủ thể. Quang trừng mắt, đổ ầm người xuống đất, chết trong tích tắc. Anh chỉ biết dựng kẻ vô tội này vào góc nhà rồi thẫn thờ bước ra khỏi ngôi nhà hoang. Ngồi trước cửa nhà, anh nhìn bầu trời cao vòi vọi, mắt anh nhắm lại hồi tưởng đêm ác mộng trong cuộc đời mình.

Cách đây vài tháng, vào một đêm mưa gió thét gào. Anh chạy không ngừng nghỉ vào khu rừng âm u cách nhà riêng hàng trăm mét. Anh vừa mệt, vừa đuối lại đang mang trong mình tâm trạng đau đớn khi mẹ mới qua đời. Nhưng anh phải chạy, tiến sĩ nói rằng Quân và chị Loan đang đuổi theo kẻnhập hồn. Anh đã mất đi mẹ, anh không thể mất họ nữa, anh không thể mất hết những người duy nhất trên thế giới quan tâm đến anh.

Thoáng thấy bóng dáng Quân và chị Loan ở gần nơi chôn cất mẹ, Phạm Hòa mừng tới mức luống cuống vấp ngã xuống mặt đất, toàn thân lấm lem bùn đất nhưng anh vẫn giữ nụ cười trên môi.

– Đừng nhìn, Phạm Hòa. – Chị Loan hét lên khi đang cùng Quân núp sau một gốc cây lớn. – Rời khỏi đây và đừng quay đầu lại..

Trong màn mưa xối xả, Phạm Hòa trông thấy dáng vẻ thân quen của một người phụ nữ trung niên. Tới khi bà ngoảnh mặt lại, anh mới hốt hoảng nhận ra đó là người mẹ đã mất không lâu.

– Chạy mau. – Chị Loan sợ Phạm Hòa bị hắn cấu xé như đã làm với các thân cây nát vụn xung quanh liền để Quân ở lại. Tới chỗ Phạm Hòa. – Đó không phải mẹ em mà là kẻ nhập hồn.

– Chị… – Giọng run sợ của Quân vang lên khi hắn tiến về phía mình. – Tôi không thể giết người được, không thể.

– Đó không phải người. – Chị Loan bực tức vì cả hai anh chàng khó bảo. – Mà là xác chết được linh hồn điều khiển. Mau giết hắn trước khi hắn giết em.

Quân vẫn lắc đầu nguầy nguậy khiến chị Loan lại phải để Phạm Hòa ở đó mà chạy tới cứu vãn tình hình.

– Trăng tròn. – Hắn nhe răng ra cười. – Nhắn tin cho cậu Ichiro.

Giây phút ấy hắn toan xé toạc cánh tay của Quân ra nhưng lại đột ngột khụy xuống đất với một con dao cắm vào đầu. Người ném con dao đó là Phạm Hòa. Đôi mắt xám tràn đầy uất hận nhìn thân xác mẹ mình đổ xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.