Chị Loan thở dài, rút khăn lau miệng:
– Phải, chị muốn nghe em tâm sự về mớ xúc cảm lẫn lộn của em. Với hai thằng em của chị.
– Em đâu có… – Tôi ngỡ ngàng, quay qua nhìn Quân qua cửa kính đen mờ. – Ôi, anh ấy kể hết với chị chuyện hôm qua rồi.
– Đừng trách nó. – Chị rút dùm tôi một chiếc khăn giấy. Ban nãy chị bắt tôi ăn, còn giờ chị bắt tôi ngừng lại để trò chuyện đây. – Tâm sự với người lớn là thói quen cổ xưa của cả hai thằng. Có điều giờ chỉ còn một thằng giữ được thói quen này. Thật mệt mỏi khi lúc nào cũng phải đứng làm bia cho chúng nó ném tên, nhưng vẫn còn hơn một chiếc bia cô đơn phải không nào.
Có khi nào chị Loan muốn tôi dùng tên ném vào bia như hai anh chàng kia không. Chị nói phải, tôi không nên giận anh Quân vì anh ấy nói thật.
– Nói ra sẽ dễ chịu hơn đấy. – Chị gõ nhẹ xuống bàn, kéo tôi trở về thực tại, đối mặt với vấn đề của tôi. – Em có biết mình đang rơi vào tình huống vô cùng đặc biệt không? Dẫu sao… tới cuối cùng chuyện tình yêu vẫn do em làm chủ nhưng có một người tư vấn trước khi bản thân phải đưa ra quyết định thì tốt hơn nhiều.
Tôi mím môi lại:
– Trước tiên, chị cho em hỏi nó đặc biệt thế nào được không? Vì em thấy ngoài rắc rối và mệt mỏi ra thì chẳng có điều gì đặc biệt trong chuyện này cả.
Chị cười tủm tỉm:
– Chính vì em không nhận ra nên chuyện này mới trở nên đặc biệt. Nghe chị nói này, em yêu Quân nhưng đột nhiên giữa em và Phạm Hòa lại xuất hiện thần giao cách cảm, một kết nối hiếm có khó tìm trong thế giới của chúng ta. Tất nhiên kết nối này chẳng thể chứng minh hai đứa có tình cảm với nhau nhưng nó sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến cả hai đấy. Hai đứa có thể xâm nhập vào đầu nhau, hiểu rõ về nhau hơn, và còn nhiều chuyện trên trời dưới biển khác chỉ khi kết nối trở nên mạnh mẽ em mới biết được.
Tôi cười gượng gạo:
– Chị nghĩ em sẽ nảy sinh tình cảm với Phạm Hòa khi hiểu rõ hơn về anh ta? Em sẽ…thích anh ta trong khi em đang hẹn hò với Quân? Điều này sẽ không xảy ra đâu.
Chị Loan hắng giọng:
– Nào, nào, chị đã nói rồi. Đây là một cuộc tâm sự chứ không phải cuộc tra khảo. Em không cần giấu giếm cảm xúc với chị đâu. Cứ nói thật đi, em sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều. Để chị giúp em tự vấn nhé. Em có cảm giác gì khi hôn Phạm Hòa vào…đêm qua, hoặc vào những lần khác trong trường hợp có nhiều lần khác mà chị không biết.
– Em… – Tôi nuốt nước bọt. Có thật nói ra hết chị sẽ giúp tôi giải quyết đống cảm xúc hỗn độn, khó phân biệt trong tâm trí tôi không? Có lẽ tôi nên thử xem, chí ít thì chị sẽ không kể với ai cả. – Mãnh liệt, quyến rũ, em muốn nụ hôn đó kéo dài thật lâu. Thật nực cười, phải không?
Chị tựa lưng vào ghế, trầm ngâm quan sát tôi. Còn tôi chỉ biết cắn chặt môi mình, tôi ước gì mình chưa bao giờ thừa nhận điều đó. Rằng tôi thích nụ hôn của Phạm Hòa.
– Vậy khi em hôn Quân? – Chị nói. – Em cảm thấy sao?
– Anh ấy luôn dịu dàng với em. – Tôi nhún vai. – Ngay cả nụ hôn cũng vậy. Lắng đọng, nhẹ nhàng.
Môi chị hé mở liên tục. Chắc chị có rất nhiều điều muốn nói với tôi, muốn chỉ trích tôi nhưng lại nuốt vào trong bụng. Tôi hiểu điều đó, tôi chẳng khác gì một đứa con gái hai dạ cả.
– Có khi nào em thích cả hai thằng rồi? – Chị bỗng đưa ra một phán xét khiến cơ thể tôi cứng đơ. Tôi còn cẩn thận ngó anh Quân qua tấm kính đen mờ để chắc chắn rằng anh không nghe thấy cuộc tâm sự này.
Phản bác lại chị ấy đi, tâm trí của tôi đánh động. Tại sao tôi không thể mở miệng phủ nhận thế này? Hoặc tôi chỉ cần lắc đầu và mọi chuyện sẽ chấm hết. Nhưng trái tim bắt tôi phải suy nghĩ điều này cho thật kỹ, như thể chị vừa nói trúng tim đen của tôi vậy, nói trúng một điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới, chưa bao giờ thừa nhận, chỉ cất lại tại nơi kín đáo trong trái tim này.
– Em không biết cảm xúc của em đối với Phạm Hòa có phải là… – Tôi chẳng dám nhìn thẳng vào mặt chị mà chỉ nhìn vào một điểm vô định nào đấy trên mặt bàn. – Đôi khi em muốn trò chuyện với anh ấy, muốn gần gũi anh ấy hơn một chút. Những lúc Phạm Hòa để lộ bản tính xấu xa của anh ra, em đều rất giận dữ, em không giận vì điều anh ấy gây ra, em giận vì mình em chẳng biết làm gì để kéo anh ấy trở lại. Em sợ mình sẽ mất anh ấy.
– Vậy nếu lúc này Quân rời xa em thì em có sợ không? – Chị nghiêng đầu, cố bắt cho được ánh nhìn của tôi.
– Có chứ. – Tôi lấy lại tư thế ngồi thẳng. – Em…em thật lố lăng phải không chị? Em chẳng muốn mất ai trong hai người họ cả.
Chị uống liền một hơi hết luôn cốc nước trên bàn. Tôi cũng muốn mình tìm được động lực để uống nước, tôi chẳng xứng đáng có được giọt nước nào trôi xuống họng cả.
Ngó mặt đồng hồ đeo trên tay, chị gọi phục vụ ra tính tiền. Khi anh chàng phục vụ dọn xong bàn, chị mới khoác tay tôi trở ra ngoài, nói thầm với tôi:
– Em phải để một đứa ra đi thôi.
Vẻ mặt của chị tươi tỉnh hẳn khi trở về chỗ Quân. Chị thật giỏi. Còn tôi chỉ có thể gắng nở ra một nụ cười trước khi thơm vào má anh ấy. Suốt khoảng thời gian đợi chuyến bay chỉ có chị Loan cố gắng pha trò cười và cũng chỉ có Quân nở nụ cười sảng khoái thật sự. Nhìn anh ấy như vậy, tôi cảm thấy mình tội lỗi tràn trề. Cứ như tôi đang lừa dối anh vậy. Cuộc tâm sự thầm kín của tôi và chị Loan đã kết thúc lâu nhưng mỗi lần nghĩ về chuyện mình thừa nhận cảm xúc với Phạm Hòa là thật chứ không phải do kết nối tôi lại ngờ nghệch tự hỏi bản thân: mày thích anh ấy từ lúc nào vậy?
Ngay cả khi đã ngồi trên máy bay, tôi vẫn không ngừng nghĩ về vấn đề mình gặp phải để suýt nữa thì quên tắt di động đi, cũng may có một tiếp viên hàng không lên tiếng nhắc nhở. Thế rồi, máy bay cất cánh, tôi lại nhốt mình trong đống cảm xúc hỗn loạn. Lần này tôi không để bản thân ngập chìm trong mớ xúc cảm đó nữa, tôi cần phân định rõ ràng. Chị Loan nói đúng, tôi không thể thích cả hai người đàn ông cùng một lúc được. Tôi cần để một người ra đi, mãi mãi. Và trước khi làm điều đó tôi cần nói rõ cho hai anh biết. Hai anh có quyền được biết điều này, nhất là Phạm Hòa. Nếu sau đó tôi có bị cả hai anh bỏ rơi thì cũng đáng lắm. Tôi sẽ tha hồ dằn vặt bản thân cả quãng đời còn lại.
Điều khiến tôi run sợ không phải là thừa nhận tình cảm với cả hai anh. Mà là tôi nên để người nào ra đi bây giờ. Tôi chần chừ một ngày là tôi còn tự dằn vặt bản thân một ngày, dằn vặt cả ba chúng tôi một ngày. Nhưng tôi cũng không thể đưa ra quyết định nhanh chóng, tôi sợ mình sẽ lầm.
– Này. – Quân lay người tôi. Giật mình, tôi ngớ người ra nhìn anh. – Ngủ một chút đi em. Khi nào tới nơi, anh sẽ gọi.
Quân. Từ giọng nói tới cử chỉ của anh đều khiến tôi an tâm. Nếu có thể ở bên anh trọn đời, có lẽ tôi sẽ chẳng phải lo âu điều gì cả. Tôi chớp mắt một cái, đáp lời anh và chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh đánh thức tôi dậy khi phần đông hành khách đã xuống máy bay. Dám chắc anh đã bắt đầu đánh thức tôi từ sớm hơn nhưng cái tật ngủ nướng của tôi lại phát huy tác dụng ngay lúc này. Không biết giấu mặt vào đâu nữa, tôi cố chặn cái ngáp ngủ chỉ chực thoát ra khỏi miệng, lật đật rời khỏi ghế ngồi, cùng anh và chị Loan xuống sân bay.
Chúng tôi nhanh chóng tìm được một khách sạn tại thành phố Tuy Hòa. Có nhiều nhà nghỉ ở gần hơn nhưng chị Loan lại chọn nơi này. Chị nói rằng xung quanh nơi đây có rất nhiều khách sạn đẹp, đúng sở thích của Phạm Hòa. Vì thế chúng tôi có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian tới từng khách sạn để tìm anh ta. Lúc này tôi thật sự cần Phương đi cùng. Nhưng chị em cậu ấy đã rút khỏi mấy mớ rắc rối về tên quản gia ngay sau khi chị Trang được giải thoát. Hơn nữa, Phương gần đây vô cùng bận rộn với số môn học cậu ấy bỏ lỡ.
Ở quầy lễ tân, chị Loan chỉ đặt có hai phòng. Một dành cho tôi và chị, phòng còn lại dành cho Quân và tiến sĩ, người sẽ khởi hành tới khách sạn vào đêm nay bằng…tàu hỏa.
– Thật ra, bọn tôi đi cùng một người nữa nhưng cậu ta đến sớm. – Chị Loan nói chuyện với nhân viên lễ tân. – Cậu ta tên là Phạm Hòa. Có thể tra dùm chúng tôi xem cậu ta nghỉ ở phòng nào không?
Nhân viên lễ tân dòm mắt vào màn hình máy tính. Sau vài thao tác chuyên nghiệp, chị ta lắc đầu:
– Xin lỗi, khách sạn chúng tôi không có vị khách nào tên là Phạm Hòa cả. Cũng không có thông tin về việc đặt trước phòng của người này.
– Ồ, có khi nào cậu ta ngủ quên trước giờ máy bay cất cánh không nhỉ? – Chị Loan vờ nhăn mặt. – Dù sao cũng cảm ơn chị. Bọn tôi lên phòng đây.
Chị ném cho Quân một chìa khóa phòng, đưa tôi giữ một chìa khóa phòng. Chị còn nói đùa:
– Sao hai đứa không ở cùng với nhau nhỉ.
– Chị có cho bọn em quyết định à? – Quân có vẻ hơi bực. Không lẽ anh ấy muốn ở cùng phòng với tôi thật. Tôi đỏ mặt.
– Đừng giận nữa, thằng em bé bỏng. – Chị vỗ vai Quân. – Chị chỉ không muốn phung phí tiền bạc thôi. Nếu hai đứa ở với nhau, chị sẽ phải thuê thêm một phòng nữa dành cho Ichiro.
– Có sao đâu. – Quân cười phá lên. – Ngày xưa hai người…
– Muốn trông thấy chị đây nổi điên trong một ngày đẹp trời hả? – Chị Loan chống tay ngang hông.
Tôi thì thầm với Quân:
– Ngày xưa làm sao vậy anh?
– Chị nghe thấy đấy. – Chị nhắc nhở tôi bằng một cái lườm nguýt.
Trí tò mò trong đầu tôi đang bị kích thích. Rốt cuộc quan hệ của tiến sĩ và chị Loan là như thế nào. Tôi chỉ có thể đoán được bọn họ rất thân thiết qua cử chỉ có phần nhún nhường của tiến sĩ đối với chị mà thôi. Ngoại trừ chị Loan ra, tiến sĩ chẳng bao giờ làm vậy với ai khác.
Chúng tôi đứng bên ngoài hành lang đợi nhân viên khách sạn chuyển hành lý vào trong phòng. Thực ra chẳng ai muốn về phòng, đổ người lên giường cả. Cần phải tìm ra Phạm Hòa, phá vỡ cái kế hoạch đơn độc của anh ta trước khi lại có chuyện không hay xảy đến. Và cũng vì chị Loan không muốn tiến sĩ biết một chút gì về Phạm Hòa nên bọn tôi càng cần phải nhanh chóng tìm ra anh nội từ giờ tới đêm. Nghe thật bất khả thi.
– Em gọi cho Phạm Hòa được không? – Tôi thắc mắc
– Nó sẽ phát hiện ra em đang ở đây nhờ vào mã vùng. – Chị Loan lắc đầu.
– Vậy có cách nào hay hơn cái cách chạy lòng vòng quanh các khách sạn với đoạn thoại hài hước của chị không? – Quân cố nén cười.
– Im miệng! – Chị gắt gỏng. – Giỏi thì nói cho chị nghe em có cách hay ho gì nhé.
Quân ngẫm nghĩ:
– Kiểu như định vị số di động chẳng hạn.
– À, cách hay quá thể. – Chị Loan bĩu môi. – Em kiếm cho chị mấy thứ công nghệ cao đó tới đây rồi hẵng đưa ra kế hoạch.
– Mọi người. – Tôi xen ngang. – Chúng ta chia nhau ra các khách sạn lân cận thôi.
Chị Loan mỉm cười:
– Nghe thấy chưa.
Chúng tôi rời khỏi khách sạn. Chia làm ba hướng đi tìm Phạm Hòa với sự hỗ trợ của bản đồ định vị. Tôi liếc nhìn địa điểm gành Đá Dĩa trên màn hình rất lâu rồi mới tìm kiếm hướng đi tới các khách sạn quanh vùng. Nơi đây không có nhiều khách sạn lớn lắm, nếu như sở thích của Phạm Hòa không thay đổi bất ngờ có thể chậm nhất là cuối ngày chúng tôi sẽ tìm thấy tên anh tại bàn lễ tân của khách sạn nào đó.
Tôi đã dùng đi dùng lại đoạn thoại mắc cười của chị Loan ba lần mà kết quả vẫn đều y chang nhau. Chẳng có ai tên Phạm Hòa cả. Ít ra cũng phải có ai đó trùng tên với anh ấy để tôi có chút hy vọng chứ. Chân tôi chưa gì đã nhức nhối hết cả. Ngồi phịch xuống lề đường, tôi gắng lấy lại tỉnh táo dưới cái nắng gay gắt của miền Nam. Xong vụ này da tôi sẽ chuyển sang màu nâu thẫm cho xem.
Một bóng dáng quen thuộc lướt nhanh qua tôi. Người này trông có phần hơi giống thầy Dương, nhưng thầy chẳng có chuyện gì để làm ở đây cả. Nghĩ thế nào tôi vẫn cố lết dậy, tới trước mặt người đó nhìn lại cho kỹ.
– Xin chào…thầy. – Tôi há hốc miệng ra khi thầy nhìn tôi chằm chằm. Ngoại trừ khuôn mặt có hơi hốc hác với đống râu mọc lởm chởm dưới cằm ra thì đây đúng là vóc dáng người thầy quen thuộc của tôi rồi. – Thầy có nhận ra em không?
– Môn tâm lý học. – Thầy gật gù, tiếp tục bước đi một cách vội vã. – Tôi nhớ mặt em nhưng biết rõ tên em.
Trông thầy có vẻ vội vã nhưng tôi vẫn bước theo thầy. Gặp được người quen ở một nơi xa lạ đâu có dễ dàng gì. Hơn nữa, tôi cũng muốn hỏi han thầy về chuyện gia đình:
– Em đã nghe qua vụ việc của thầy từ…bố em. Ông ấy là người phụ trách chuyên án này.
– Vậy sao? – Bây giờ thầy mới có hứng bắt chuyện với tôi. – Thật ra thầy có thể tự lo việc tìm con gái nhưng đám sinh viên cùng lớp con bé lại nháo nhào tìm tới sở cảnh sát.
– Thầy lo bằng cách nào? – Tôi ngớ người ra. – Không lẽ thầy biết con mình ở đâu à?
Thầy bỗng trừng mắt lên nhìn tôi thay cho lời nhắc nhở mang tính chất dọa dẫm là đừng có xen vào việc của người khác. Đây có phải người thầy tôi thường trông thấy trên giảng đường mỗi tuần một lần không? Tôi chỉ thấy trước mắt mình là một ông thầy bí ẩn từ lời nói đến hành tung mà thôi.
***Nóng, nóng chết đi được. Phạm Hòa đã lầm bầm câu này từ khi đặt chân xuống thành phố Tuy Hòa, nơi có gành Đá Dĩa. Anh đã cởi phăng chiếc áo sơ mi của mình, buộc quanh bụng để trên người còn độc cái áo ba lỗ trắng phau mới có thể chịu nổi cái nóng oi bức.
Phạm Hòa ngắt lấy một bông hoa mọc bên đường, ngắt từng cánh hoa một, miệng nói:
– Tìm khách sạn… Tìm Toru… Tìm khách sạn…
– Tìm Toru. Chết tiệt, ngay cả bông hoa nhỏ này cũng muốn hành hạ mình.
Mặc xác cánh hoa cuối cùng nhắc anh đi tìm Toru, anh liền dạo bước vào một khách sạn lớn nằm giữa biệt thự thành phố. Tới bàn lễ tân, anh chọc ghẹo nữ nhân viên xinh đẹp trước khi chọn lấy một phòng để ngơi nghỉ:
– Có phòng nào dành cho người đàn ông quyến rũ đứng trước mặt em không?
Nhân viên lễ tân khẽ nhăn mặt, nhưng lại mỉm cười ngay:
– Anh đi mấy người? Hành lý của anh đâu?
– Thứ nhất, anh không có bạn gái. Em vừa chạm vào nỗi đau trong lòng anh đấy. – Phạm Hòa nhăn nhở. – Thứ hai, anh lười quá nên vứt hành lý ở nhà rồi. Còn có cái xác này thôi. Giờ thì chọn phòng cho anh được chưa, em yêu…
Một người đàn ông cố tình huých mạnh vào người Phạm Hòa khi cái từ “em yêu” được phát ra từ miệng anh:
– Chào cô, cho tôi đặt một phòng đơn.
– Này, anh bạn. – Phạm Hòa xách cổ người đàn ông đó lên. Mắt anh mở lớn khi bắt gặp khuôn mặt người đó. – Chết tiệt, ông anh làm cái trò gì ở đây thế?
Người đàn ông đó gạt tay Phạm Hòa ra:
– Tôi đi tìm con gái.
Phạm Hòa cười sặc sụa:
– Dương. Tên của anh, phải chứ? Nói cho ông anh nghe, đây là việc của cảnh sát, đừng có nhúng ta vào. Khai ra đi, kẻ nào tiết lộ hồ sơ vụ án, chỉ đường cho anh tới đây hả?
– Tôi cảm nhận được con mình đang ở nơi này. – Dương nói. – Xin lỗi nhé, tôi không thể trông chờ vào một tên cảnh sát nhố nhăng như anh.
Phạm Hòa cười khẩy:
– Rất tiếc, những gì ông anh có thể làm chỉ là trông và chờ mà thôi. À, về vấn đề cảm nhận tôi khuyên anh nên đi tìm bác sĩ tâm lý. Vừa hay, tôi có quen…
Câu nói của Phạm Hòa ngưng lại giữa chừng khi anh để ý ngón tay Dương đang lún sâu vào thành bàn lễ tân. Anh thầm nhủ: lại một tên ngoại cảm nữa.
Phạm Hòa nhún mày, vờ lẻn ra ngoài nhưng thực chất anh đang chăm chú quan sát Dương. Đợi người này lấy chìa khóa, bước vào thang máy, anh liền quay lại bàn lễ tân nhờ nhân viên đặt một phòng ngay sát phòng ông anh ban nãy. Được như ý muốn, anh nhanh chóng di chuyển vào thang máy, nhấn đúng số tầng. Cửa thang máy vừa mở, một vật cứng bất ngờ nện vào gáy anh ngay khi anh bước ra ngoài.