Nhật Thực Lai

Chương 38: Chương 20 phần 2



Tôi còn chưa kịp dối anh rằng mình ổn thì Phạm Hòa đã lên tiếng, giọng nói của anh ta hòa nhịp cùng từng bước chân:

– Bọn tôi thích nói chuyện trong yên lặng mà.

Phạm Hòa vừa nháy mắt với tôi sau câu nói của anh ta. Ngụ ý gì đây. Có khi nào anh ta sẽ kể với Quân về nụ hôn lầm lỡ đó không. Quân sẽ nghĩ gì về tôi chứ. Ngay cả tôi còn chẳng thể chấp nhận nổi hành động đó của mình.

– Vậy coi như chuyện của cậu và cô ấy đã được giải quyết ổn thỏa. – Quân né sang một bên nhường đường cho Phạm Hòa bước xuống. – Còn chuyện của cậu và mình. Chúng ta có thể làm hòa với nhau không?

– Thu lại ý tưởng khốn kiếp đó của cậu đi. – Phạm Hòa ngồi vắt vẻo trên ghế, bật ti vi lên để có cớ dùng điều khiển dò kênh lung tung. Rõ ràng anh ta chẳng muốn làm hòa với Quân. – Tôi và cậu không cần gặp nhau nữa đâu. Không phải cậu đang nghĩ chúng ta vẫn là một gia đình đấy chứ. Cậu, tôi và Ichiro?

– Lần này tiến sĩ cư xử không đúng, mình hiểu. – Quân nói. – Nhưng tình bạn giữa chúng ta chẳng liên quan tới Ichiro. Cậu đang giận lây sang người khác?

Tôi khoác tay anh Quân, định bụng cùng anh rời khỏi nơi này vì cái tên chủ nhà kia chỉ muốn tiếp chuyện với ti vi:

– Mình coi anh ta là người dưng cũng được. Về thôi, anh Quân.

Cửa ra vào tự dưng sập vào trong làm tôi muốn thót tim. Lại là trò vặt vãnh của Phạm Hòa:

– Để bọn em đi.

– Không. – Phạm Hòa nhăn nhó. – Cậu ta thất bại trong việc làm hòa với anh. Thế còn em, ngỏ lời làm bạn đi và anh sẽ đồng ý ngay.

– Rất tiếc, em chẳng muốn làm điều đó. – Tôi chọc tức Phạm Hòa.

– Này. – Quân nói thầm với tôi. – Anh thấy cậu ấy đối xử với em rất tốt. Em giúp anh khuyên bảo cậu ấy được không. Nếu Phạm Hòa chịu hòa đồng như xưa, không chỉ anh mà chị Loan cũng sẽ rất vui. Cả em nữa, em thích một Phạm Hòa thân thiện hơn bây giờ đúng không.

Tôi liếc thấy cái tai của Phạm Hòa đang dỏng lên nghe lén bọn tôi trò chuyện. Anh ta thật giống một đứa trẻ hư đốn:

– Em ghét, rất ghét anh ta.

– Thật à? – Phạm Hòa càu nhàu. – Lại cái trò câu nói không ăn nhập với nội tâm.

– Cái trò đó là của anh. – Tôi dậm chân một cái. Nếu có đàn kiến đi ngang qua tôi sẽ dậm chết hết bọn nó cho bõ tức.

Phạm Hòa quẳng chiếc điều khiển xuống ghế, bước tới chỗ anh Quân, vỗ vai anh ấy như thể muốn đè anh xuống nền nhà:

– Nói cho cậu nghe, ý định vừa rồi của cậu rất hay và tôi cũng nói luôn chỉ có ý định đó mới giúp chúng ta làm hòa với nhau được thôi. Thương lượng với Khả Ngân may mắn nhé. Tôi đợi cậu. À không…tôi đợi cô ấy, tới năn nỉ tôi.

– Bản tin buổi sáng. Vụ mất tích bí ẩn của một cô gái trẻ vẫn là tâm điểm tin tức trong nhiều ngày. Cho tới hôm nay, cảnh sát vẫn chưa tìm ra dấu vết gì. – Tiếng của phóng viên phát ra từ ti vi.

Chân dung cô gái hiện lên trên bản tin khiến tôi phát hoảng. Có thể anh Quân không biết cô ta là ai nhưng tôi và Phạm Hòa đều biết rõ. Bằng chứng là Phạm Hòa đã ngưng vở diễn lố bịch của anh ta lại để trợn mắt với cái ti vi.

– Hừm, gặp lại người quen trên màn ảnh nhỏ. – Phạm Hòa cười khểnh. – Có phải cô gái nào lên ti vi cũng thành mỹ nhân hết không?

– Không vui chút nào đâu. – Trông thấy phần tường trình vụ án khá quen thuộc của bố, tôi lờ mờ nhớ ra mối quan hệ cha con giữa thầy Dương và cô gái kỳ quặc đi cùng tên quản gia. – Đó là con gái của giảng viên dạy môn tâm lý học cho bọn em.

– Có phải vụ án bố em đang theo không? – Quân hỏi.

– Ồ, có vấn đề rồi đây. – Phạm Hòa vẫn còn thời gian để bỡn cợt tôi. – Bố em đang điều tra cô nàng bé bỏng của Toru hả?

– Phạm Hòa. – Tôi thúc giục anh ấy. – Anh phải về đồn khuyên bố em bỏ vụ đó đi ngay. Ông ấy không thể dính vào rắc rối có mặt Toru được. Hắn sẽ làm hại ông ấy mất.

– Xem ai đang nhờ vả kìa. – Phạm Hòa trừng mắt. – Em là gì của anh? Khả Ngân.

– Này. – Quân đẩy Phạm Hòa ra trước khi anh ta tiến gần tôi. – Nếu cậu có thể giúp thì cậu nên giúp cô ấy. Bằng không thì…

– Thì sao? – Phạm Hòa chuyến hướng nhìn từ tôi sang Quân.

– Thì tôi sẽ giúp cô ấy còn cậu là một thằng bạn tồi. – Quân lên giọng chỉ trích.

– Nghe này. – Phạm Hòa mỉm cười. – Chúng ta không phải bạn.

Tôi đẩy hai người đó ra, đứng xen vào giữa họ. Tôi hỏi Phạm Hòa:

– Vậy là anh sẽ khoanh tay đứng nhìn cho dù em có nhờ vả đi chăng nữa?

– Chính xác. – Phạm Hòa hất tay, cửa ra vào mở tung ra, đập mạnh vào tường, lắc lư một hồi.

Tôi nắm tay Quân, kéo anh ra khỏi căn hộ này. Chứ còn phải chờ Phạm Hòa đuổi ra nữa sao? Mười lần gặp mặt thì có tới tám lần anh ta khiến tôi phát điên. Tôi tự nhận khi xưa tôi rất hiền hòa, ngay cả khi chiếc bút chì tôi thích nhất bị Linh lỡ tay làm gãy tôi cũng chẳng giận dữ. Tôi trút bỏ bực bội lên thân cây phượng si mình đi qua. Chợt, tiếng rắc lạnh gáy phát lên. Ngoảnh đầu lại đằng sau, tôi thấy cây phượng đó ngả dần, ngả dần, rồi đổ ập xuống thảm cỏ xanh.

– Ôi trời! – Tôi giấu bàn tay vừa đập vào cây phượng ra sau lưng. – Là em làm hả?

– Theo như những gì anh thấy thì… – Quân há hốc miệng. Ngay cả anh còn ngạc nhiên thì tôi biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao đây. – Là em làm.

– Coi kìa, Khả Ngân. – Bộ mặt đáng ghét của Phạm Hòa ngó ra ngoài từ cửa sổ. – Em vừa đẩy ngã biểu tượng của tuổi học trò… Bằng cách nào vậy?

– Không thể nào. – Dường như tôi biết anh Quân đang nghĩ gì qua vẻ mặt suy tư kia.

– Có thể đấy. – Quân gật gù. – Em vừa dùng tâm vận.

– Ý anh là em đốn cây bất hợp pháp bằng năng lực tâm linh à? – Tôi muốn cười mà cười không nổi. – Em còn chưa chỉnh lại lịch thiền định nữa.

Tiếng cửa sổ đóng sầm thu hút sự chú ý của tôi. Phạm Hòa mở toang cửa chính, xông tới chỗ tôi như cảnh sát bắt trộm vậy. Khác một điều tôi không phải trộm mà là con bé phá hoại môi trường thiên nhiên.

– Tới đồn cảnh sát thôi. – Phạm Hòa hất mặt lên.

– Giờ thì ai là kẻ nói lời chẳng ăn nhập với hành động đây. – Tôi chế giễu cái bộ mặt vênh váo đó.

– Em biết anh tới đồn làm gì không? – Phạm Hòa trừng mắt. – Để tố cáo em vì tội bẻ gãy cây cối nhà anh bằng tâm trí.

– Bố em sẽ cho anh vào nhà thương điên. – Tôi đắc chí vô cùng khi nói ra được câu này. Và còn đắc chí hơn nữa khi câu nói đó ảnh hưởng ít nhiều đến Phạm Hòa. Mặt mũi anh ta đang nhăn nhó lại.

– Còn anh sẽ còng tay em lại, ném em vào cũi sắt để tra hỏi tên ngốc nào dạy tâm vận cho một cô gái yếu đuối, bé bỏng, đáng yêu. – Phạm Hòa vuốt má tôi liền bị tôi gạt phăng tay ra. – Hình tượng của em trong mắt anh đang mất dần đấy, Khả Ngân.

– Em có nên tự thưởng cho mình một ly sâm panh không? – Tôi nói. – Và xếp lịch thiền định nhiều hơn nữa.

– Này, hai người. – Quân lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã. – Có một lý giải về tâm vận của Khả Ngân đây.

Đây mới đúng là vấn đề tôi cần nhập tâm chứ không phải Phạm Hòa. Tôi đặt ngón trỏ lên miệng, tự khóa mọi mong muốn cãi nhau lại.

– Anh nhận ra em và cậu ấy… – Quân ngắt ngứ một cách đáng nghi. Trời ơi, có phải anh phát hiện ra điều gì mờ ám giữa tôi và Phạm Hòa rồi không. Tôi và Phạm Hòa hình như đều có tật giật mình nên chúng tôi lén liếc nhau. – Có phải hai người thường xuyên như thế này không. Cãi cọ?

Tôi thở phào, lập tức trả lời Quân:

– Lúc nào anh ta cũng khiến em tức điên. Giờ thì tốt rồi, nếu như em đã có tâm vận, em sẽ học cách sử dụng nó, và Phạm Hòa sẽ chết chắc.

– Ồ, thách em làm gì được anh đấy. – Phạm Hòa chuẩn bị khơi mào cuộc cãi vã mới. – Có biết anh chỉ cần nháy mắt thì đống vải thừa thãi che mất làn da mỏng của em sẽ rách nát ngay không.

– Anh là đồ biến thái. – Tôi đẩy Phạm Hòa rất nhẹ nhưng không hiểu sao anh ta ngã lăn xuống đất, lăn nhiều vòng. Một phần tôi thích thú vô cùng, một phần tôi bối rối và lạ lẫm với thứ sức mạnh này.

Quân đưa tay về phía Phạm Hòa. Anh ta gạt tay Quân ra, lồm cồm bò dậy:

– Khả Ngân. Anh sẽ khiến em phải hối hận vì hành động này.

– Tức không? – Tôi trêu ngươi anh ta. – Đó chính xác là cảm giác em phải chịu đựng suốt một thời gian dài từ anh.

– Xong! – Quân vỗ tay một cái. – Quay lại vấn đề cũ. Về tâm vận của em đấy, Khả Ngân. Thông thường thiền định là cách dễ dàng nhất để thúc đẩy các giác quan phát triển. Tới một mức độ phát triển nào đó, tùy từng người, tâm vận sẽ hình thành. Chắc em cũng biết, nhà ngoại cảm không chỉ dùng tâm lực để tạo ra tâm vận, ta có thể nhìn, nghe, sờ, sử dụng các giác quan mà ta có.Các giác quan lại gắn kết với tâm trí.

Tôi phỏng đoán:

– Vậy tâm vận em có được không phải do thiền định mà do sử dụng giác quan nào đó liên tục giống như tập thể dục hàng ngày vào buổi sáng hả?

– Chắc là thị giác rồi. – Phạm Hòa nhăn nhở. – Nói thật đi, em suốt ngày dùng đôi mắt nhỏ kia liếc anh phải không.

– Cậu đoán trượt rồi. – Tôi hất mặt lên thỏa mãn khi có lời nói này của Quân. – Không phải thị giác. Là xúc giác. Giận dữ, đau buồn hoặc là vui vẻ. Cô ấy đã phải giữ trong lòng những cảm xúc mạnh mẽ đó một thời gian dài thì tâm vận mới xuất hiện được.

Là giận dữ, lo lắng, cảm thấy bị phản bội. Tôi có thể liệt kê tất tần tật các mớ cảm xúc tôi nhận được từ khi quen biết Phạm Hòa tới nay. Những cảm xúc đó lớn đến nỗi chút yêu thương tôi và Quân có được trong những ngày bình yên chẳng thể bù đắp bao nhiêu. Nói cách khác, tâm vận của tôi được hình thành đều nhờ đôi mắt xám đáng ghét kia.

– Giờ em phải làm gì đây? – Tôi ngơ ngác nhìn hai anh.

– Em sẽ phải học cách sử dụng nó. – Quân nói.

– Không đâu, cô bé à. – Phạm Hòa lắc đầu phản đối. – Em cần học cách kiềm chế nó thì đúng hơn.

Hai người đàn ông đứng trước mặt tôi quả là khác nhau một trời một vực. Từ ngoại hình tới tính cách. Đứng giữa hai sự lựa chọn, tôi quyết định đưa ra ý kiến riêng của mình:

– Em muốn quan tâm tới bố trước khi để tâm đến năng lực ngoại cảm của mình.

– Rồi vô tình em vỗ vào người của bố khiến ông ấy lăn vài vòng dưới đất như anh hả. – Phạm Hòa vẫn còn tức tối. – Ý kiến hay quá.

– Anh đồng tình với cậu ấy. – Nghe Quân nói cứ như anh đang nhân cơ hội này kết bạn với Phạm Hòa. – Tâm vận rất nguy hiểm đối với cả cây phượng si lẫn con người. Xa hơn nữa, nếu em vô tình di chuyển một chiếc xe hơi trước bao ánh mắt em sẽ được lên báo đấy. Thử tưởng tượng thế giới nêu ra bao nhiêu quan ngại gì trước khi nhốt chúng ta vào tù.

– Hoặc mổ xẻ não em ra để nghiên cứu. – Phạm Hòa trả đũa tôi bằng mấy lời dọa nạt ghê tởm. – Ngay cả Toru muốn giết người cũng không dám dùng danh tính thật.

– Bằng cách đứng giữa đường, nháy mắt khiến xe cộ đâm thẳng vào nhau. – Tôi mắng mỏ Phạm Hòa. – Đồ ném đá giấu tay.

Quân giải thích với Phạm Hòa về cơn giận nhất thời của tôi:

– Cô ấy đang nói tới chuyện cậu giúp tên quản gia gây ra hàng loạt đám tang khắp nơi.

– Đó là tai nạn giao thông. – Phạm Hòa nghiến răng. – Một chiếc xe điên càn quét cả dãy phố dài. Anh chỉ nhân cơ hội thôi.

Phạm Hòa không giết người mặc dù anh ta chẳng thèm gọi xe cứu thương giúp họ. Nhưng lạ thật, cơn giận của tôi bỗng tiêu tan hẳn, tôi thấy nhẹ nhõm vì anh ấy không gây ra tội ác tày trời.

– Em sẽ chứng thực điều anh nói sau. – Tôi vờ ném sự tin tưởng của mình sang một bên. – Nhưng về chuyện tâm vận hai anh không ép em được đâu. Trong khi bố em đang dấn thân vào một vụ nguy hiểm thì em phải học cách sử dụng hay kiềm chế tâm vận gì gì đó à.

– Giờ bố em là vấn đề có phải không. – Phạm Hòa gầm gừ. – Từ lúc này đó là vấn đề của anh. Xong. Khi nào em kiềm chế được việc đẩy anh ngã lăn ra đất thì chúng ta gặp nhau nhé.

Tôi phấn khởi ra mặt:

– Anh nói thật chứ. Anh đồng ý khuyên bảo bố em?

– Vâng ạ. – Phạm Hòa dùng dằng bỏ vào nhà. – Nhớ đấy, đừng có xán lại gần anh chừng nào em chưa kiềm chế được tâm vận.

Tôi nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy anh Quân. Nhưng một phần nào đó trong tâm trí, tôi cũng muốn ôm Phạm Hòa. Tôi muốn ôm người đàn ông chuyên môn nói dối đó. Ngả đầu vào vai Quân, tôi lén liếc dáng người của Phạm Hòa cho tới khi anh bước vào căn hộ.

***Chuông cửa kêu liên tục mà vẫn không đủ tiếp sức cho Phạm Hòa tỉnh dậy. Tàn dư của bữa tiệc áo tắm đêm qua nằm vất vưởng quanh anh, các ly rượu lăn lóc dưới nền nhà, các giọt rượu ngấm trên thảm, vung vãi cả trên tường. Còn anh thì nằm vắt vẻo trên ghế, một chân, một tay buông thõng dưới đất, mắt lim dim.

Một cái huých mạnh khiến cửa chính mở tung. Bấy giờ Phạm Hòa mới hơi hé mở mắt, ngửa cổ về sau xem kẻ nào dám tới phá giấc ngủ của anh. Đó là một cô gái có mái tóc đen dài buông thả.

Anh hơi nhếch môi lên:

– Khả Ngân, em không biết anh vui thế nào khi thấy em quay lại đâu. Anh đã cố chọc tức em, đuổi em đi. Giờ anh nằm đây và nhớ em, ngay cả khi say anh vẫn nhớ em đến phát điên vậy thì khi tỉnh lại anh sẽ còn điên tới mức nào? Anh chỉ muốn nói…xin lỗi em.

Cô gái kia cầm chai rượu còn dở dưới nền nhà rót thẳng vào mặt Phạm Hòa tới cạn:

– Say hả? Không muốn say nữa thì tỉnh lại cho tôi. Trông cậu thảm quá mức.

– Chết tiệt. – Phạm Hòa lăn khỏi ghế, vuốt sạch chỗ rượu bám đầy mặt mũi anh rồi ngẩng đầu nhìn cô gái mà anh lầm tưởng là Khả Ngân kia. – Sao chị lại ở đây?

– Tôi đặc biệt tới gặp cậu chứ sao. – Loan ngồi lên ghế. – Không có gì để nói à?

– Xin lỗi vì tôi đổ thừa cái chết của mẹ lên đầu chị và thằng bạn khốn kiếp. Xin lỗi vì đã bám gót Toru để đòi lại xác mẹ và giữ cái gia đình của tên tiến sĩ đáng nguyền rủa an toàn. Xin lỗi vì giờ tôi mới nhận ra người hại mẹ tôi hết lần này tới lần khác là thằng con bất hiếu này. Là tôi chứ chẳng phải ai khác. – Phạm Hòa nhoẻn miệng cười. – Đó có phải những điều chị muốn nghe?

– Không. – Loan nói. – Tôi chờ cậu đòi bà chị khó tính này băng hộ vết thương trên vai. Tôi chờ cậu kêu ca vì những ấm ức phải chịu đựng. Chờ rất nhiều điều khác về cậu nữa. Có điều tôi nhận ra cậu sẽ không bao giờ giúp tôi thỏa mãn sự chờ đợi.

– Vì tôi đã thay đổi. – Phạm Hòa gằn giọng. – Vì bây giờ tôi là một thằng khốn chứ không phải thằng em ngây thơ không có chị thì không sống được.

– Vì em đã trưởng thành rồi, Phạm Hòa. – Loan mỉm cười. – Chị rất mừng vì điều đó mặc dù sau này sẽ không thể dạy em thêm điều gì mới như cách mở rượu sâm panh chẳng hạn.

Phạm Hòa thừ người tại chỗ, miệng lầm bầm:

– Đừng giả bộ như chị quan tâm tới tôi. Chị luôn yêu quý Quân hơn tôi. Cậu ta ngoan ngoãn, luôn biết nghe lời, còn tôi luôn cãi lại chị. Khi tôi rời khỏi gia đình của Ichiro, chị đã mở rất nhiều sâm panh phải không?

– Chị sẽ mở sâm panh sau khi em chịu thừa nhận con người thật của mình. – Loan vẫn kiên nhẫn. – Và em sắp phải làm chuyện đó rồi. Bởi em vẫn gọi chị một tiếng chị ơi.

Loan toan rời khỏi căn hộ thì Phạm Hòa lên tiếng:

– Chẳng có sâm panh nào được mở đâu. Chị sắp phải ghét tôi rồi. Bởi tôi thích Khả Ngân, tôi sẽ tranh giành cô ấy với thằng bạn chí cốt ngày xưa, với thằng em chị luôn yêu quý ấy. Tạm biệt.

– Chị quý cả hai đứa. – Loan phì cười trước sự ganh tỵ lộ rõ ra mặt của Phạm Hòa. – Thật ra, chị có quý em hơn một chút. Chúng ta gặp nhau trước mà, nhớ không?

– À, phải rồi. – Loan khựng lại một bước trước khi mở cửa. – Chị đã nói chị quý cả hai đứa đúng không? Chị sẽ không can thiệp vào chuyện tình của cả hai với Khả Ngân. Nhưng em nên biết muốn lấy lòng con bé, em bắt buộc phải lấy lại chính mình trước tiên.

– Đợi đã. – Nghe tiếng Phạm Hòa, Loan khoan bước ra khỏi cửa. – Chị nói chị quý tôi hơn…một chút.

Loan không nhịn nổi cười nữa:

– Ừ, suýt nữa thì quên. Cho em biết một điều bí mật giữa chị và Khả Ngân nhé, em và con bé có kết nối thần giao. Tự đi kiểm chứng nếu như em không tin.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.