Nhật Thực Lai

Chương 3: Kẻ gây tai nạn?



Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi tôi gặp mấy linh hồn điên loạn trong bệnh viện. Giờ cuộc sống của tôi có thể nói là tạm ổn, chỉ thay đổi chút xíu. Đầu tiên, cánh cửa vô hình kia đã đóng lại thật sự rồi, tôi chẳng trông thấy một con ma nào chui ra từ gậm giường nữa. Thứ hai, ngoài con bạn thân và ông bố bận rộn ra thì có thêm một người nữa thường xuyên lui tới căn nhà của tôi, đó là bác sĩ Quân. Tại sao tôi lại quên mất việc theo dõi sức khỏe cho bệnh nhân tại nhà cũng đồng nghĩa với việc tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi anh ta nhỉ. Ngày nào anh ta cũng tới với chỉ đúng một câu hỏi, năm giác quan của em vẫn hoạt động bình thường chứ. Tôi mong rằng thính giác của tôi bị hỏng luôn cho rồi. Tới khi nào tôi mới có thể trở lại làm sinh viên cả tuần đi học, cuối tuần tới lớp võ tự vệ được đây.

Ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách, tôi ngước ra ngoài cửa sổ như một tù nhân trông đợi ngày được miễn hạn tù. Ít ra sống trong trại giam còn có lịch để mà bóc chứ không như tôi, chẳng biết cuốn lịch của mình dày hay mỏng. Tôi ghét bị giam cầm trong nhà, ghét lây cả hàng chục các chương trình ti vi mà ngày xưa tôi rất thích xem bởi khoảng thời gian này tôi xem nhiều tới mức chẳng muốn bật ti vi lên lần nào nữa.

Hôm nay là thứ sáu, Linh chỉ học có hai tiết từ bảy giờ sáng tới chín giờ rưỡi. Vậy là tầm mười giờ nó sẽ tới nghe tôi than thở nếu không có hẹn với anh chàng khóa trên. Đột nhiên tôi nhớ ra một người, là Yeun Beak. Tôi chưa có dịp mời cậu ấy một bữa từ khi tai nạn xảy ra và còn sự trả ơn nào hay ho hơn bằng việc giúp cậu ta có cơ hội mặt đối mặt với Linh. Tôi cười không ngứt với ý nghĩ quái đản của mình. Sau khi gửi tin cho Linh, biết được nó sẽ có mặt ở nhà tôi khi học hành xong xuôi tôi liền gửi tin cho Yeun Beak với nội dung là mình muốn mời cậu một bữa hoành tráng thay lời cảm ơn. Cậu ta gửi lại cho tôi một biểu tượng chú gấu đang gật đầu.

Đọc tin của Yeun Beak xong thì tôi nhận được một tin mừng từ bác sĩ lắm điều. Hôm nay anh ta bận việc ở viện nên không thể tới gặp mặt tôi và hỏi vì thế anh ta hỏi luôn qua tin nhắn, năm giác quan của em vẫn bình thường chứ. Vẫn câu đó thôi, tôi lẩm bẩm trong miệng cái câu cửa miệng của anh ta mà chẳng buồn nhắn lại.

Giờ tôi phải chạy vào bếp làm vài suất mỳ ý cho các vị khách sắp tới trong khi chờ chuông cửa reo. Tôi mới học được một công thức làm sốt mới trên mạng, đảm bảo các bạn của tôi sẽ phải trầm trồ khen ngợi. Đó là một loại sốt có thịt bò băm trộn với bắp Mỹ và thêm chút hạt lựu cà chua thế nên tôi đang phải xắn tay áo lên tách từng hạt bắp vào đĩa.

Khi tiến độ tách bắp mới được một nửa thì vị khách đầu tiên đã tới. Lạ một điều chuông cửa nhà tôi hôm nay kêu to hơn bình thường. Bỏ dở công việc, tôi chạy ra phòng khách mở cửa liền bị tiếng chuông làm cho choáng váng.

– Mình ra đây. Đừng nhấn chuông nữa.

Không biết bố tôi thay chuông cửa từ bao giờ, có lẽ tôi phải góp ý với ông về vấn đề giảm âm lượng của chuông. Cửa mở ra, dáng vẻ ngập ngừng của Yeun Beak đập vào mắt tôi làm tôi không nhịn nổi cười. Đây là lần đầu cậu đến nhà tôi, chắc ngày này cậu được nghỉ nên ăn mặc rất đỗi giản dị, áo nỉ đi với quần âu và giầy da. Đôi giầy của cậu tái hiện một hình ảnh mà tôi suýt nữa thì cho vào quên lãng. Đúng là kiểu giầy này, cỡ cũng gần như này nếu như tôi ước lượng đúng. Kẻ đã bỏ mặc tôi, đứng nhìn tôi chết dần và cũng có thể là kẻ đã gây ra tai nạn cho tôi có đôi giầy như thế này.

– Mình vào trong được chứ?

Bộ dạng ái ngại của Yeun Beak khiến tôi phân vân trong dòng suy nghĩ. Cậu rất nhát, cậu không thể nào là kẻ man rợ đó được hay vì cậu diễn quá giỏi nên tôi không nhận ra. Tôi cứ thắc mắc tại sao cậu lại xuất hiện trong con hẻm vắng đó để cứu tôi. Không lẽ cậu chính là kẻ đó.

– Bắt quả tang nhé. – Linh khoác tay anh chàng khóa trên tới chỗ tôi. – Hai người thân thiết tới mức đến tận nhà thăm nhau từ khi nào thế.

Vì đang bị ám ảnh bởi đôi giầy da của kẻ man rợ nên ngay khi Linh và bạn trai của nó tới mắt tôi liền dòm xuống chân họ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi giầy cao cổ của Linh bị loại ra khỏi tầm nghi vấn, còn đôi giầy của bạn trai nó, anh Quang học khóa trên lại giống hệt đôi giầy trong ký ức của tôi, giống hệt đôi giầy mà Yeun Beak đang đi.

Tôi liền trở lại hiện thực, bắt chuyện chào hỏi bằng cách chỉ tay vào giầy của Yeun Baek và anh Quang:

– Hai người đi giầy đôi à?

– Ồ! – Linh cũng ngắm nghía giầy của bọn họ. – Giống nhau từ màu sắc tới kích cỡ luôn.

Anh Quang bắt tay tôi trước khi đáp lại câu nói đùa:

– Mốt này mới ra thị trường đấy.

Cảm thấy tay mình vẫn hơi run lẩy bẩy, tôi liền rút tay ra khỏi bàn tay anh ta rồi mời mọi người vào nhà.

Quá chú ý tới cảm giác của bản thân nên tôi quên mất Yeun Beak cũng đang rơi vào trạng thái khó xử. Tôi không ngờ hôm nay Linh lại lôi theo bạn trai tới thăm tôi, nếu biết trước tôi nhất quyết không nhắn tin mời Yeun Beak tới đây. Mong rằng cậu vẫn ổn.

Nhà của tôi cũng như nhà của Linh và nhà của nó cũng như nhà của tôi. Đó là do chúng tôi tự định nghĩa như vậy. Vừa bước vào trong nó đã thản nhiên ôm ấp bạn trai ngay tại phòng khách khiến Yeun Beak phải dán mắt vào cái ti vi đang phát chương trình dành cho các bà nội trợ mặc dù tôi đoán chắc là cậu chẳng thích thú gì khi xem nó. Tôi chưa nghĩ ra cách để cậu có cơ hội ngồi nói chuyện với Linh nhưng tôi sẽ phá đám Linh với bạn trai của nó để cậu dễ chịu hơn dù chỉ trong chốc lát.

– Giúp mình món mỳ Ý được chứ. – Tôi hướng ánh mắt lôi kéo về phía gian bếp. – Loại sốt mới này làm lâu quá.

– Bao giờ cậu mới thôi tìm tòi hương vị mới thế. – Tuy Linh giở giọng càu nhàu nhưng vẫn rời xa anh Quang để cùng tôi vào bếp. – Chưa nấu thạo mà cứ thích bày trò.

Tôi đóng chặt cửa phòng bếp lại để Linh khỏi chuồn đi bất thình lình. Vừa ngồi tách mấy hạt ngô cùng Linh tôi vừa dỏng tai ra bên ngoài xem hai anh chàng kia bàn tán những câu chuyện gì. Chắc tại cửa phòng bếp đã đóng nên tôi chỉ nghe bập bõm được vài từ.

– Cậu bằng tuổi Ngân và Linh à? – Anh Quang hỏi. – Có học cùng khoa luôn không?

– Không ạ. – Yeun Beak nói chuyện rất lễ phép mặc dù anh Quang chỉ hơn cậu một tuổi. – Tuy không học cùng khoa nhưng bọn em vẫn học chung lớp chính trị.

– Biết cậu đi giầy giống anh thì anh đã chẳng mang đôi đó. – Anh Quang chuyển qua chuyện về mấy đôi giầy. – Anh chuẩn bị bỏ nó đi vì nó sắp lỗi thời rồi.

– Đôi đó em mới mua hôm trước. – Yeun Beak nói. – Chị bán hàng nói mốt giầy này phải được ưa chuộng tới cuối năm.

Anh Quang cười cợt:

– Đối với anh cứ có mốt khác ra mắt thì mốt cũ coi như lỗi thời.

Nghe cách nói chuyện có vẻ như anh Quang là một chàng trai rất thời thượng. Mong rằng anh ta chỉ dễ thay lòng với đồ hiệu chứ không dễ thay lòng với người yêu.

Thấy Linh cứ cặm cụi tách hạt ngô mà không bàn tán gì về cuộc trò chuyện của hai người kia tôi thấy hơi lạ. Tính của nó tôi thừa hiểu, ai có chuyện gì mà nó nghe được nó liền kéo tôi lại mà bàn tán về người ta luôn.

– Cậu đoán xem. – Giờ Linh mới chịu lên tiếng. – Cái cậu Yeun kia có dám trò chuyện với anh Quang không. Nghe nói cậu ta nhát lắm.

Tôi trố mắt lên nhìn Linh. Bộ mặt của nó chẳng có vẻ gì giống hỏi đùa cả. Nó không nghe thấy gì à. Họ vẫn đang bàn tán rôm rả ngoài kia mà. Sợ tai nó bị làm sao, tôi liền hỏi lại cho chắc:

– Cậu không nghe thấy họ nói gì hả?

Linh ngước mắt lên nhìn tôi, dỏng tai về phía phòng khách qua bức tường ngăn cách giữa hai phòng:

– Chẳng thấy gì. Chắc tại cậu đóng kín cửa nên âm thanh không lọt vào được.

Tôi lại không nghĩ thế bởi giọng nói của họ ngoài phòng khách tuy có hơi nhỏ nhưng không phải là tôi chẳng nghe lọt tai một từ nào:

– Nghe kỹ xem.

Linh bỏ bắp ngô vào rổ, ghé hẳn tai vào tường, ngóng một lúc nó vẫn lắc đầu:

– Chịu thôi. Cậu nghĩ mình có siêu năng lực à?

Tôi lại hỏi như một con ngốc:

– Siêu cái gì cơ?

– Siêu năng lực ấy. – Linh tiếp tục công việc tách hạt ngô. – Lên mạng tìm vài bộ phim của Marvel ghiền đi.

– Phim của Marvel thì mình biết. – Tôi không bàn tán về việc có hay không nghe được mấy người kia đang trò chuyện nữa mà tập trung vào món sốt dành cho bữa mỳ ý. – Và mình cũng biết chẳng cần siêu năng lực cũng có thể nghe thấy tiếng động chỉ cách có một bức tường.

Linh bổ sung thêm:

– Ngoại trừ việc có cánh cửa đang đóng kín cạnh bức tường đó.

Tôi đặt bốn chiếc đĩa lên bàn, san mỳ ra thành các phần bằng nhau và dành phần đổ sốt lên trên bề mặt cho Linh bởi nó là chủ nhân của bát sốt thịt trộn ngô kia. Xong phần việc của mình tôi trở ra ngoài phòng khách thì chẳng thấy anh Quang và Yeun Beak đâu nữa. Xem ra trước khi đến đây Linh đã nói với bạn trai nó là cứ coi nhà của bạn thân như nhà của chúng mình. Thách hai anh chàng dám mò vào phòng của tôi trên tầng hai đấy. Tôi đã đặt ra quy định về phòng riêng của mình là ngoài các cô gái ra thì chỉ có bạn trai tương lai của tôi được phép bước chân vào.

– Chắc họ lên ban công ngắm cảnh rồi. – Linh bưng cả bốn đĩa mỳ ý trộn sốt đẹp mắt đặt lên bàn rất chuyên nghiệp. Tôi tự hỏi mình có nên tham gia vào vài việc làm thêm thay vì cứ chúi đầu vào học không. – Yên tâm đi. Mình đã nói với anh Quang không được đặt chân vào phòng có cánh cửa trang trí bằng hoa vì cậu có thói quen để đồ nhạy cảm tại nơi ai cũng nhìn thấy.

– Làm gì tới mức ấy. – Tôi biết chẳng thể chối được Linh nhưng tôi vẫn phải nói câu này phòng trường hợp mấy người kia nghe được. – Mà cũng đâu có sao. Phòng của các cô gái mà.

– Và…

Tôi thay Linh bổ sung nốt câu nói của mình:

– Và bạn trai tương lai đang bị gãy chân, nằm bệt tại nơi nào đó trên thế giới này nên chưa thể tới gặp mình.

Linh cười một tràng dài, thay tôi chạy lên gác gọi hai người đó xuống:

– Mình thích sự lạc quan của cậu.

Tôi xếp lại đống giầy dép lộn xộn để ngoài hành lang của mọi người trước khi ông bố bận rộn về nhà bất ngờ và dẫm vào một trong số chúng. Nhìn các đôi giầy da cùng kiểu mẫu với tên man rợ tông xe vào tôi, tôi thấy có cảm giác rất kỳ lạ. Cứ như thể một trong hai đôi này chính là đôi giầy tôi đã nhìn thấy trước khi mê man. Đầu tôi thì tự nhủ rằng còn rất nhiều người ngoài kia đi kiểu giầy này ra đường nhưng không hiểu sao tay tôi lại mon men tới giầy của họ.

– Khả Ngân. – Giọng anh Quang khiến tôi thót tim. – Em tìm gì ở đó vậy. Có cần anh giúp không?

Tôi quay phắt người lại. Gắng giữ chất giọng sao cho thật bình thường:

– Em chỉ xếp lại giầy dép cho gọn gàng thôi.

Yeun Beak len qua người anh Quang, bước xuống cầu thang dọn hộ tôi mấy đôi giầy:

– Để mình giúp cho.

– Cảm ơn cậu, Yeun.

Tôi thở phào, ngồi phịch xuống ghế. Tay vơ lấy cái điều khiển ti vi. Tôi cần chút âm thanh để át đi tiếng tim đập không được tự nhiên của mình.

Yeun Beak nhìn tôi chuyển kênh loạn xạ liền đưa ra ý kiến:

– Cậu có thể bật kênh tin tức được không?

– Được thôi. – Tôi chuyển kênh theo ý muốn của Yeun Beak. Sao tôi quên mất vụ cậu học ngành báo chí nhỉ, tại tính nhút nhát của cậu chăng. – Cái ti vi của cậu tất đấy.

Linh sắp cho mỗi người một chiếc đũa và giải thích rằng đó là sở thích của chủ nhà. Thật ra tôi cũng đâu muốn dùng cách ăn của người châu Á để ăn đồ châu Âu đâu, nếu kiểu ăn đó tiện thì ăn bốc tôi cũng làm.

Sẽ chẳng ai chú tâm vào kênh tin tức cùng Yeun Baek nếu như khuôn mặt của bố tôi không hiện lên màn hình. Tôi còn chưa hiểu đó là vụ gì thì Linh đã giới thiệu cho mọi người rằng đó là ông bố đáng kính của Khả Ngân.

– Vụ án về tên tài xế tâm thần đã có tiến triển gì chưa, thưa ngài cảnh sát. – Giọng nói của nữ phóng viên phát ra từ ti vi.

Sau khi phóng viên đưa ra câu hỏi, bố tôi lắc đầu, trông bộ dạng ông rất mệt mỏi:

– Mỗi lần gây án, hắn đều đứng nhìn nạn nhân cho tới khi người đó chết hẳn mới rời đi bởi vậy phía cảnh sát mới gọi hắn là kẻ tâm thần. Vì nạn nhân nào cũng không qua khỏi sau khi được phát hiện nên tiến trình điều tra vẫn dậm chân tại chỗ. Chúng tôi muốn nhắc nhở người dân rằng đừng đi vào nơi vắng vẻ một mình, bởi những nơi đó rất thích hợp cho tên tâm thần có thời gian chống mắt lên nhìn người ta chết dần.

Tiếng nhạc quảng cáo khi tin tức hết khiến tôi lặng người. Khi còn ở viện, bố tới thăm và hỏi tôi về người gây tai nạn là có nguyên do. Ông ngờ rằng kẻ đó chính là tên sát nhân tâm thần và nếu sự thật đúng như vậy thì tôi chính là nạn nhân duy nhất còn sống và vì thế nên ông mới cầm chân tôi tại nhà. Ông không nói điều này cho tôi một phần vì sợ tâm lý tôi sẽ bất ổn, một phần vì sợ tôi sẽ tiếp tục giận ông. Tại sao trong một thời gian ngắn như vậy tôi lại vướng vào nhiều chuyện rắc rối thế, đầu tiên là đống linh hồn bay loạn xạ, tới đây lại là tên sát nhân tâm thần. Đời tôi đến đây là xong rồi, xong thật rồi.

– Này. – Linh huých vào tay tôi. – Cậu ngẩn ngơ đi đâu vậy hả? Mình vừa nói gì cậu có nghe thấy không?

Thấy mặt tôi ngờ nghệch hẳn ra, Linh nói lại:

– Cậu nghe tin tức rồi đấy. Mình phải chuồn về nhà, đóng cửa thật chặt từ giờ cho tới hết đêm. Dẹp ăn tối, dẹp lượn lờ, dẹp các quán bar đi cho tới khi tên điên kia bị bắt.

– Ừ, nên như vậy.

Tôi nhấc người ra khỏi ghế. Tiễn anh Quang và Linh ra tới tận cửa. Yeun Beak cũng theo họ mà ra về. Trông bộ dạng ủ rũ của cậu tôi cảm thấy tội lỗi của mình có tắm trong bồn ba ngày ba đêm cũng không rửa sạch được. Tôi tặng cậu nụ cười đồng cảm trước khi đóng cửa lại. Vậy là căn nhà giờ chỉ còn mình tôi. Tôi không thấy chán vì phải ở nhà một mình mà tôi thấy sợ. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi, bất an như thế này. Cho dù tôi không phải là cảnh sát thì cũng có thể tự tư duy ra được nếu tên sát nhân kia chính là kẻ tông vào tôi, mà thực ra tôi chắc tới chín phần hắn chính là tên tâm thần mà đài tin tức đưa tin, chính cái kiểu đứng nhìn tôi chết dần của hắn nói cho tôi biết thì hắn sẽ làm gì khi tôi chưa chết trong khi tất cả các nạn nhân của hắn đều ra đi. Chắc chắn hắn sẽ nhận ra và tìm cách giết tôi một lần nữa để bịt đầu mối, phòng trường hợp tôi đã nhìn thấy đôi giầy của hắn.

Reng.

Tiếng chuông cửa đập vào từng dây mạch thần kinh trong tai tôi làm tôi suýt ngã khụy xuống. Là bố sao. Hay là tên tâm thần kia. Tại sao đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh tên tâm thần đó đứng sau cánh cửa vậy. Có thể do giác quan thứ sáu báo cho tôi biết lắm chứ.

Reng.

Tôi gào lên trong sợ hãi:

– Ai vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.