“Anh nhất định phải đưa Tiểu Tuyết đi theo đấy nhé! Đây vừa là tiệc lớn vừa là dịp em muốn gửi lời xin lỗi đến con bé.”
“Anh biết rồi! Em bày vẽ quá đó Hồng Trà!”
“HIHI! Vậy mình thống nhất nha. Tuần sau gặp anh. Mãi yêu!” – Hồng Trà hí hửng cúp máy.
Mộ Phong sau khi kết thúc màn đối đáp gắng gượng vừa rồi, vẻ mặt anh liền trở lại trang thái nghiêm nghị thường thấy. Vừa cầm chiếc điện thoại đã kết thúc cuộc gọi, vừa đưa cặp mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm.
“Có thật là cháu muốn tới đó không?”
“Cháu đã quyết định rồi! Nếu không đi thì chắc chắn chị ta sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, lần này cháu muốn tự tay cho cái gã ***** **** chú đã kể một bài học. Cháu đâu thể cứ mãi nấp sau lưng chú để chú lo liệu hết được.” – Tiểu Tuyết ngước mắt nhìn Mộ Phong, bình phẩm: “Nhưng mà cũng đáng sợ thật chú ạ! Đây là lần đầu tiên cháu thấy chú bày ra gương mặt nghiêm túc đó!”
“KHỤ… KHỤ… HƯM! Chú chỉ muốn cho cháu thấy chú đây cũng mạnh mẽ lắm! Chuyện của Hồng Trà không thể để bụng mãi được!” – Mộ Phong ho khan vài tiếng để che đi nét mặt hơi ửng đỏ.
Ngẫm lại thì mới thấy rõ, cả một buổi sáng Phi Tuyết ngồi cạnh Mộ Phong an ủi, giờ cảm giác gần gũi với chú dường như đã tăng lên đáng kể.
“Cảm ơn chú nhiều lắm!”
“Gì đây! Sao đột nhiên lại cảm ơn chú!”
“Chú đã giúp cháu xóa nợ, đã thế còn chỉ ra bộ mặt thật của Mai Lệ, mà cháu lại…”
“HAIZZ…”- Mộ Phong thở dài một hơi, anh liền chặn họng cô lại: “Chúng ta đã thống nhất không lặp lại chuyện này nữa. Nếu cháu cứ như thế thì chú sẽ giận thật đấy!”
Hai chú cháu nhìn nhau rồi bất giác phá lên cười nắc nẻ. Sau ngày hôm đó, một kế hoạch tác chiến chống lại mưu mô của Hồng Trà đã được lập ra rất nhanh chóng.
Chớp mắt đã đến ngày tiệc sinh nhật diễn ra, Mộ Phong ăn mặc lịch sự rồi cùng Phi Tuyết và tài xế kiêm trợ lý Khải tiến thẳng đến địa điểm mà Hồng Trà đã chọn.
Đến nơi, Phi Tuyết bước xuống xe mà lòng bồn chồn khó tả, cô liền lấy tay vỗ vỗ ngực cho yên đi cơn hồi hộp.
“Nếu cháu không thật sự thấy ổn thì chú sẽ nhờ trợ lý Khải đưa cháu về. Không cần phải quá sức như thế này!”
“Dạ không! Lần này cháu nhất định phải làm cho ra nhẽ!” – Phi Tuyết kiên quyết từ chối.
“Trợ lý Khải! Anh ở dưới xe đợi điện thoại của tôi, có gì tôi sẽ đánh điện cho anh. Cách nhà hàng này vài ba căn có một quán ăn khá ngon, cứ đậu xe ở đó rồi ăn uống no say trong lúc đợi tôi và Tiểu Tuyết dự tiệc.”
Dặn dò xong xuôi, hai chú cháu hiên ngang bước thẳng vào trong nhà hàng. Họ đi ngang hàng nhau, nhẹ nhàng toát lên phong thái sang trọng. Dương Phi Tuyết hôm nay cũng đã nhờ bà Lan Hoa make up cho mình tông màu sắc sảo, chính vì thế trông cô càng trưởng thành hơn so với tuổi thật. Mộ Phong thì vẫn ăn mặc lịch sự như thường lệ, chỉ khác là sắc mặt anh lại lạnh băng trông đến là đáng sợ. Mọi người trong nhà hàng thấy vậy cũng chỉ dám đưa mắt nhìn theo, tuyệt nhiên mọi người đều nhường đường cho hai vị khách đặc biệt kia đi vào.
Vừa tiến đến tầng ba, đẩy cửa bước vào phòng tiệc thì Hồng Trà đã lao ra nhanh chóng, đón chào Mộ Phong bằng một cái quàng tay thân mật:
“Mộ Phong, Tiểu Tuyết! Hai người đến rồi!”
Trước kia khi thấy Hồng Trà, Phi Tuyết sẽ vui mừng hớn hở chào chị. Nhưng ngay lúc này đây, cô lại cảm thấy kinh tởm trước bộ mặt giả tạo được dựng lên một cách hoàn hảo kia.
“Hừm! Như lời đã hứa! Anh có dẫn theo Tuyết Tuyết tới đây!” – Mộ Phong vẫn cố gắng nhoẻn miệng cười, nhưng tay còn lại liền dứt khoát gạt phăng cái quàng tay của Hồng Trà.
Hồng Trà hơi ngạc nhiên, cô ta trợn mắt nhìn chăm chăm vào Mộ Phong, nhưng ánh mắt anh lại đang dòm ngó xung quanh khán phòng. Chắc hẳn là đang muốn tìm kiếm bóng dáng gã ***** ****.
Không có trong này!
Phi Tuyết thấy sắc mắt tái mét kia của Hồng Trà liền tiếp lời giải vây:
“Dạ, được chị mời đi ăn tiệc nhiều quá như thế này… em cũng có chút ngại ạ!” – Cô không biểu hiện ra khoảng cách quá đổi đột ngột giống như Mộ Phong.
“À ừ! Em đừng quá câu nệ quá! Ngày vui như thế này chị cũng muốn em tham gia. Với cả cũng là dịp hai chị em mình trò chuyện.” – Hồng Trà nhanh chóng lấy lại nét mặt tươi cười.
Dương Phi Tuyết vừa nghe mà tay trái vừa cung thành hình nắm đấm rồi khẽ giấu sau lưng. Bây giờ mà nổi cơn tam bành sẽ hỏng bét, phải cố gắng kiềm chế lại.
“Thôi! Hai người mau vào đi. Hôm nay toàn là các bạn của em và các vị khách hàng quen của anh không đấy!”
Mặc kệ Mộ Phong dường như đang ra thái độ chồng đối, Hồng Trà vẫn làm ngơ, tiếp tục quàng tay anh rồi kéo vào bên trong. Phi Tuyết hít thở sâu kiểm soát cơn giận, rồi theo nối gót theo chân Hồng Trà.
Đột nhiên, cô ngay tắp lự sững người lại, đứng chết trân tại chỗ khi vừa bước đến trước những bàn tiệc sang trọng:
“Cháu làm sao vậy?” – Thấy Phi Tuyết sững người, Mộ Phong dừng chân hỏi, Hồng Trà cũng vì thế mà đứng lại theo anh.
“Không… không thể nào! Người phụ nữ đó… là Mai Lệ sao?”