Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 7



Trời còn chưa sáng, mọi người Đường gia cũng đã thức dậy.

Hôm nay là ngày họp chợ, chợ ở An Ninh trấn năm ngày mở một lần, bởi vì Đường Mẫn thực mau phải thành thân, trong nhà còn không ít đồ vật chưa chuẩn bị, cho dù như thế, lão thái thái cũng chỉ mang theo hai con dâu, trưởng tôn Đường Khiêm ở phía trước đuổi xe lừa, Đường lão gia tử vẫn mang theo hai con trai tiếp tục ra ruộng.

Tuy địa vị của nữ tử ở Đại Vinh triều được đề cao không ít, nhưng như cũ phải theo tam tòng tứ đức, tam cương ngũ thường.

Nữ tử gia đình giàu có ngày thường rất ít ra cửa, phần lớn thời gian đều ở khuê các, có ra cửa cũng là đi phủ đệ khác tham gia các loại yến hội giữa các tiểu thư.

Mà nhà nông hộ lại không chú ý nhiều như vậy, nữ tử cũng phải ra ruộng làm việc nhà nông, lên núi cắt cỏ cho heo ăn, ngày thường ở trong thôn dưới cây hoa đào làm thủ công.

Một nhà Đường Hân bởi vì chuyện trước đó vài ngày, địa vị suy giảm trong lòng hai lão nhân, tuy ngày ấy Đường Mẫn nói không ít, lại như cũ không được hai vị lão nhân thích.

Tuy địa vị nhị phòng ở Đường gia vẫn như thế, nhưng lão thái thái lại không nhìn chằm chằm Trương thị, lớn giọng cũng không bén nhọn như xưa, cũng coi như một hiện tượng tốt.

Trong viện dưới một gốc cây hạnh, Đường Mẫn đang ngồi trên ghế, dựa vào thân cây thưởng thức gió buổi sáng mát mẻ.

Không được đi chợ, ở nhà cũng không có gì làm, hiện giờ cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này hóng gió.

“Này, muội ngồi đây làm gì? Mấy bộ quần áo này của tỷ dơ rồi, muội đi giặt đi.”

Đường Mẫn hơi hơi giương mắt nhìn Đường Hân: “Tỷ nhớ ăn không nhớ đánh sao, quần áo của ai người nấy giặt.”

“Hỉ khăn và giày thêu của muội đều là tỷ làm, chẳng qua chỉ kêu muội giặt hai bộ quần áo, không tính quá mức đi?”

“Như vậy không gọi quá mức, vậy cái gì mới xem như quá mức? Hay là tỷ gả đến Bùi gia đi, muội thêu hỉ khăn và giày thêu cho.”

Đường Hân bị nàng nói lập tức nghẹn họng, đứng trước mặt nhìn Đường Mẫn hồi lâu, mới quay người trở về phòng mình, tay vén rèm biểu hiện nàng rất giận.

Đường Mẫn hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới thái độ đối phương.

Trên chợ, người đến người đi.

Lão thái thái mang hai con dâu và cháu trai tìm một chỗ trống bày quầy hàng, dọn trứng gà và rau dưa mới mẻ, sau đó giao cho Đường Khiêm nhìn, bà lãnh hai con dâu trực tiếp đi cửa hàng tơ lụa.

Đường Mẫn là nhị cô nương Đường gia, theo lý thuyết đại cô nương chưa thành thân, nàng không thể thành thân, nhưng lần này tình huống thực đặc thù, hơn nữa Bùi Cẩm Triều là cháu trai ruột của huynh đệ bà, chuyện này cho dù như thế nào bà cũng muốn làm phong cảnh.

Xung hỉ, tự nhiên muốn làm phong cảnh, nếu không cũng không thể đạt tới mục đích xung hỉ.

“Nương, Mẫn Nhi không phải có quần áo sao? Chúng ta còn mua thêm nữa hả?” Trần thị nhấp môi, trong lòng phi thường ghen ghét, cô nương nhị phòng thành thân còn muốn mua tơ lụa, chờ về sau con gái nàng thành thân, phải mua thứ thật tốt?

Trong lòng Trần thị, con gái chính mình tốt hơn Đường Mẫn nhị phòng không biết bao nhiêu lần, nếu Đường Mẫn có thể gả cho nhà điều kiện tốt như Bùi gia, khuê nữ của chính mình còn có thể kém đi nơi nào.

Bùi thị quay đầu lại trợn mắt nhìn Trần thị, thấp giọng nói: “Đừng không phóng khoáng ở bên ngoài.”

Thật là, nhà mẹ đẻ Trần thị cũng có chút gia sản, không nghĩ tới lại là người kiến thức hạn hẹp, nhà mẹ đẻ Trương thị làm xay bột, trong nhà cũng có chút tiền, đáng tiếc chính là cha mẹ nàng đã chết, ca tẩu lại không phải người tốt, từ khi Trương thị gả đến Đường gia, nàng đã hoàn toàn chặt đứt liên hệ với nhà mẹ đẻ.

Lần này Đường Mẫn thành thân, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không đến.

Có lẽ chính là bởi vì điểm này, Trần thị tự tin hơn trước mặt Trương thị, mới có thể xem thường nhị phòng.

Bị Bùi thị răn dạy một câu, Trần thị liền ngậm miệng.

Lớn tuổi như vậy, ở bên ngoài bị mẹ chồng răn dạy chính là thực mất mặt.

Bùi thị cũng không dò hỏi ý kiến Trương thị, trực tiếp dạo quanh cửa hàng.

“Đại nương, ngài muốn mua vải dệt gì?” nữ chủ quán cười đón, đây chính là khách nhân đầu tiên của hôm nay, mới mở hàng.

Bùi thị gật gật đầu, trong mắt người ngoài, Bùi thị vẫn là một lão thái thái thực ấm áp.

“Cháu gái nhà ta sắp thành thân, ta muốn mua hai khúc vải làm của hồi môn cho cháu gái, bà chủ xem nên mua loại nào thì tốt.”

Trên mặt nữ chủ quán nhanh chóng treo tươi cười: “Ai da, chúc mừng lão thái thái, nhà làm tiệc vui, chúng ta cũng có thể dính chút không khí vui mừng, ngài xem xem mấy khúc vải này, vải dệt của chúng ta thực hút hàng, nhan sắc cũng xinh đẹp, màu đỏ rực cho cô nương thêm trang, màu xanh lục và màu lam cho cô nương mang qua nhà chồng, về sau còn có thể làm quần áo cho phu quân? Còn có ……” Nữ chủ quán lại lấy tới một khúc tơ lụa tuyết trắng: “Còn có này, sờ sờ xem, làm áo lót tuyệt đối là đỉnh đỉnh tốt.”

Bùi thị nhìn trước mắt mấy khúc vải chủ quán chọn ra, màu đỏ kia khẳng định muốn mua, nhưng bà cũng chỉ chuẩn bị mua một khúc, rốt cuộc còn có gia cụ, giường cưới là khẳng định phải mang theo.

Bùi gia cho bọn họ năm mươi lượng bạc, trong nhà Đường Khiêm đã thành thân, thê tử Lý thị đầu tháng mang theo con trai hai tuổi về nhà mẹ đẻ, bởi vì Lý thị là con gái duy nhất trong nhà, cho nên nhà mẹ đẻ giữ lại chút thời gian, thực mau chính là ngày lành của Đường Mẫn, hẳn là mấy ngày nay sẽ trở lại.

Ý lão thái thái là, nếu Đường Khiêm đã thành thân, ruộng đất trong nhà cũng không ít, bạc này cho Đường Mẫn bốn mươi lượng, làm một bộ giường cưới cũng muốn mười mấy lượng, hơn nữa hôm nay mua vải, đại khái phải tốn hai mươi lượng bạc, còn lại phải mời khách, mua đồ vật, có thể cho nàng mang đi mười lượng đã không tệ.

Bản thân chính là nhà nông hộ, hơn nữa điều kiện Bùi gia cũng không tệ, có ăn có uống, trên người có tiền cũng không dùng tới.

Cuối cùng, lão thái thái mua bốn khúc vải.

Màu đỏ chính là cho Đường Mẫn, màu lam màu lục lại là cho Bùi Cẩm Triều, màu trắng có thể mang đi làm áo lót quần lót.

Nhìn ba khúc vải lụa, hai mắt Trần thị đỏ bừng, cắn răng mới không nói ra lời cự tuyệt.

Đối với Trương thị, lại nhiều bạc cũng vô dụng, dù sao con gái chính mình gả qua chính là xung hỉ, lại nhiều của hồi môn cũng đền bù không được về sau thống khổ.

Cho nên mặc kệ lão thái thái mua gì, Trương thị đều là một câu cũng chưa nói.

“Đệ muội, nương thật tốt với Mẫn nhi, nhìn một cái vải dệt kia, sờ sờ trơn tay.” Đi theo lão thái thái, Trần thị cúi đầu nhìn tay nải trong tay nói với Trương thị.

Trương thị gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Đại tẩu không thèm mới đến phiên Mẫn Nhi.”

Một câu trực tiếp nghẹn Trần thị khó chịu, sắc mặt tức khắc đỏ lên.

Dùng sức trừng mắt nhìn Trương thị, muốn nói gì đó, lại phát hiện chính mình nửa chữ đều nói không nên lời, mặc kệ nàng nói thèm hay không thèm đều không đúng, chỉ có thể câm miệng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.