Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 46: Người xưa



Chiều ngày thứ hai Bùi Cẩm Triều đi trường thi khảo thí, giữa trưa Lục Thịnh không mời tự đến.

Không vì cái gì khác, chính là vì chiều nay, Bùi Cẩm Triều sẽ trở về, mà hắn khảo thí trở về, Thế Tử phi không biết thân phận mình, khẳng định sẽ tự thân xuống bếp khao chính mình trượng phu.

Cho nên, hôm nay hắn chính là tới cọ cơm.

Đêm đầu tiên hai nha hoàn ở trong phủ ngủ thật sự thoải mái, nhưng trong lòng lại lo sợ bất an, nhìn phu nhân xinh đẹp quá mức, tính cách lại rất ôn hòa, hai người mới cảm thấy thoáng an tâm hơn nhiều.

“Phu nhân, bên ngoài có một vị Lục công tử cầu kiến.”

Đường Mẫn từ bản thiết kế quần áo ngẩng đầu, nhìn Thúy Hồng ăn mặc đổi mới hoàn toàn, trầm mặc một hồi mới nói: “Nói cho đối phương, gia không ở trong phủ, một nữ nhân như ta có nhiều bất tiện, chờ gia trở về lại nói.”

Thúy Hồng gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài chuyển lời.

Lục Thịnh không nghĩ tới, chính mình đến Bùi gia lại bị cự ngoài cửa, hơn nữa tối hôm trước hắn còn giúp Bùi Cẩm Triều đả thông Triệu đại nhân, đút lót tiền, thế nên phu quân nàng không bị Triệu đại nhân coi tiền như mạng xoát rớt, chưa đến hai ngày đã bị người trực tiếp đuổi ra ngoài?

Nhưng hắn thật đúng là không mặt mũi trực tiếp xông vào, cuối cùng chỉ có thể xám xịt rời đi trong ánh mắt hai hộ vệ.

Đường Mẫn thích yên tĩnh, phàm là có thể không xã giao sẽ tuyệt đối không xã giao, kiếp trước xã giao thật sự quá nhiều.

Lúc Bùi Cẩm Triều từ trường thi ra tới, biểu tình có chút héo đốn, dù sao thân mình hắn còn không phải đặc biệt khỏe, hơn nữa hai ngày này thật sự thực mỏi mệt.

Thẩm Khang vội vàng tiến lên đỡ hắn vào xe ngựa, Bùi Cẩm Triều ngồi lên xe, dựa vào trên vách, lười nhác cẩu thả nhắm mắt lại.

Thân thể này lúc trước là thật sự bệnh nguy kịch, trải qua sáu năm dụng tâm điều dưỡng, vẫn không thể hoàn toàn khang phục, còn lại cũng chỉ đành điều dưỡng thời gian dài.

Hắn trở lại phủ, Đường Mẫn trước tiên được đến tin tức đã chờ ở cửa.

Nhìn thấy xe ngựa đến gần, Thẩm Khang gỡ xuống ghế đẩu, hầu hạ Bùi Cẩm Triều xuống xe.

Đường Mẫn vội vàng tiến lên đỡ, nhìn thấy bộ dáng hắn mệt mỏi, nàng quay đầu nói với Thúy Hồng theo bên người: “Đi chuẩn bị nước, đợi lát nữa gia muốn tắm gội.”

“Dạ, phu nhân.”

Nhìn sắc mặt Bùi Cẩm Triều có chút tái nhợt, nàng lo lắng nói: “Lần trước biểu ca không mệt như vậy.”

Lần trước trở về, tuy cũng có chút mệt, nhưng sắc mặt không giống hiện tại, chẳng lẽ dần dần thâm nhập, dùng não quá độ?

Bùi Cẩm Triều đỡ tay nàng ở trong phòng ngồi xuống, nhìn thấy Đường Mẫn lo lắng cho mình, hắn gợi lên môi mệt mỏi cười nói: “Ta không có gì đáng ngại, nàng đừng lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏe.”

“Biểu ca thật sự không sao chứ? Hay là kêu đại phu tới nhìn xem.” Chỉ mới hai ngày, thực rõ ràng gầy một vòng, nơi nào là không đáng ngại.

Bùi Cẩm Triều cũng không phản đối, nếu có thể làm tiểu tức phụ an tâm, nhìn xem đại phu cũng được.

Theo sau, Đường Mẫn sai Thẩm Khang đi mời đại phu, nàng hầu hạ Bùi Cẩm Triều tắm gội.

Da thịt hắn thực trắng, cũng rất mịn màng, lại không tinh tế giống nữ tử, ăn mặc quần áo nhìn thực gầy, cởi quần áo vẫn có chút cơ bắp.

Bùi Cẩm Triều ngâm cả người trong thau tắm, nàng mềm nhẹ giúp hắn gội đầu.

“Ta mua một cuộn vải, muốn làm một bộ quần áo cho biểu ca, nguyên liệu đã đưa đến tú trang, làm tú nương thêu mấy đóa hoa lan.” Giọng nàng thực mềm nhẹ, chậm rãi.

Bùi Cẩm Triều híp mắt, lúc này hắn phi thường thoải mái, tay tiểu tức phụ rất nhỏ, tuy lòng bàn tay có vết chai mỏng, sờ lên người có một ít tê ngứa, làm hắn có chút thất thần.

“Mẫn Mẫn……” giọng hắn có chút ám ách.

Đường Mẫn không phải tiểu tức phụ cổ đại không thông suốt, nhìn thấy cặp mắt kia sáng ngời có thần, trong lòng cũng hiểu rõ.

“An tâm tắm rửa, chờ đại phu giúp chàng xem mạch lại nói.” Đường Mẫn hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, phấn má oánh nhuận, ngay cả cổ và vành tai tuyết trắng đều vì ngượng ngùng mà phiếm hồng.

Bùi Cẩm Triều nghe được đại phu xem xong liền có thể áp đảo tiểu tức phụ, cũng không hề nói gì, tắm gội xong, hắn chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái thanh tân, thậm chí cảm thấy đại phu đến đây cũng là uổng công, ngược lại còn cho một ít thuốc đắng nghét lung tung rối loạn.

Nhưng lần này đại phu Thẩm Khang mời đến làm Bùi Cẩm Triều có chút ngoài ý muốn.

Đây là một lão giả đầy đầu tóc bạc, không có cả một sợi tóc đen, chòm râu cũng là tuyết trắng, nhưng sắc mặt hồng nhuận, hai mắt có thần, cho người ta cảm giác khỏe mạnh ngạnh lãng.

Nhìn thấy vị lão giả này, biểu tình Bùi Cẩm Triều tức khắc trở nên trịnh trọng.

Hắn đứng dậy khom lưng ôm quyền hành lễ với lão giả, sau đó nói với Đường Mẫn đứng bên cạnh: “Mẫn Mẫn, nàng đi pha trà, ta trò chuyện với lão tiên sinh này.”

“Đã biết.” Đường Mẫn không hỏi nhiều, khom lưng hành lễ với lão giả, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Chờ đến khi Đường Mẫn vừa đi, lão giả liền đưa hòm thuốc trong tay cho Thẩm Khang, trực tiếp quỳ xuống trước Bùi Cẩm Triều.

“Lão thần khấu kiến điện hạ.”

Bùi Cẩm Triều vội vàng tiến lên nâng đỡ lão giả, cảm khái nói: “Sao Tôn lão lại ở Kinh Châu phủ?”

Tôn Siêu Quần, là viện chính Thái Y Viện, y thuật siêu quần, xem trạng thái hiện tại của ông, cho dù ở Thái Y Viện nhậm chức thêm mười năm tám năm cũng không thành vấn đề.

Nhưng vì sao hiện tại lại xuất hiện ở Kinh Châu phủ?

Tôn Siêu Quần bắt đầu còn chưa tin, mãi cho đến khi Thẩm Khang xuất hiện trong tiệm thuốc của ông.

Thẩm Khang là ai? Hắn cũng không phải một gã sai vặt hộ vệ đơn giản, mà là đệ nhất tử sĩ từ nhỏ đi theo bên người Duệ Thân Vương Thế Tử Lưu Cảnh.

Võ công siêu quần, duỗi tay tuyệt đỉnh.

Sở dĩ Tôn Siêu Quần biết, là vì quan hệ của ông và Duệ Thân Vương phủ thực thân mật.

Năm đó tổ phụ của Lưu Cảnh, Thịnh Đế cực kỳ sủng ái một vị Quý Phi, dung mạo tuyệt luân, sủng quan hậu cung, ngay cả Hoàng Hậu đều phải thu ba phần mũi nhọn, không muốn trêu chọc.

Thịnh Đế hết sức sủng ái vị Quý Phi này, tiếc nuối duy nhất chính là, Quý Phi vào cung gần mười năm vẫn như cũ không có con.

Sau đó Quý Phi rốt cuộc có long chủng, lúc ấy Tôn Siêu Quần thân là đệ tử của viện chính Thái Y Viện bị Thịnh Đế khâm điểm, chuyên tâm chăm sóc.

Ngay lúc đó Tôn Siêu Quần tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa ngoại trừ viện chính Thái Y Viện lúc ấy nhiễm bệnh, y thuật của ông là xuất sắc nhất Thái Y Viện, phần thù vinh này tự nhiên ngoài ông ra không ai khác.

Lại không ngờ, long chủng của Quý Phi vẫn không giữ được, lúc được tám tháng, một đêm Quý Phi dạo chơi hoa viên trong cung chính mình, không cẩn thận té ngã, lúc ấy liền rong huyết, hài tử không giữ được, ngay cả Quý Phi cũng hương tiêu ngọc vẫn.

Lúc ấy Thịnh Đế mặt rồng giận dữ, ngay tại chỗ nói muốn xử tử Tôn Siêu Quần.

Rồi sau đó, Tôn Siêu Quần được Duệ Thân Vương Lưu Hằng lúc ấy chín tuổi cầu tình, giữ được mạng sống.

Sau chuyện đó, Tôn Siêu Quần cực kỳ kính trọng Duệ Thân Vương nhỏ hơn chính mình mười tuổi, mà Duệ Thân Vương tính cách hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, sau khi thành niên ra cung xây phủ, cho dù là bệnh nặng bệnh nhẹ trước nay đều là Tôn Siêu Quần tự mình ra cung chẩn trị.

Cho nên ông hiểu biết nhiều đối với tử sĩ Thẩm Khang bảo hộ Thế Tử Lưu Cảnh.

Đơn giản là sau đó tân đế kế vị, Thẩm Khang liền thành duy nhất liên hệ giữa ông và Duệ Thân Vương phủ.

Hiện giờ nhìn thấy Thẩm Khang đột nhiên xuất hiện trong tiệm thuốc của chính mình, trước tiên ông liền nghĩ tới có phải Lưu Cảnh cũng ở đây hay không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.