Bởi vì trước đây ta tạo nghiệt lớn, sau khi ra khỏi lãnh cung, hoàng huynh liền cho ta hai lựa chọn —— hoặc là bị giảm trừ chi tiêu, hoặc là bị cấm túc.
Ta khi đó ngây thơ, luôn khăng khăng nguyên tắc ‘Vì tự do bản thân, cả hai đều có thể buông bỏ’ (*), không chút do dự lựa chọn cái trước, sau liền bị hiện thực đánh gục, quả thực nghèo đến phát điên rồi, ta không khỏi có chút hối hận.
(*) Câu hoàn chỉnh là ‘Sinh mệnh đáng quý, tình yêu càng đắt giá, nhưng vì tự do bản thân, cả hai đều có thể buông bỏ’
Đoạn thời gian nghèo khổ kia, một mực in sâu trong lòng ta, ta tuy là công chúa, nhưng cuộc sống lại quá thiếu thốn. Nhắc tới cái này, trong lòng liền xấu hổ, quả thật không thể nói với bên ngoài.
Thời gian này, Lý Nhàn có lời mời, ta liền vứt bỏ mặt mũi đến phủ hắn ăn chực. Hắn ngược lại rất rộng rãi, biến hóa đa dạng, mỗi ngày đều tiếp đãi mõn ăn quý lạ. Khi thì vị Như phu nhân kia của lão thừa tướng cũng tới nhập bọn, tán gẫu một chút về quan hệ bất chính trong am ni cô, nói chuyện hăng say, sẽ có thêm một chút rượu.
Ta làm khách đến là hứng thú, không khỏi càng thêm chịu khó lui tới.
Sau bữa ăn, Lý Nhàn liền dẫn ta tới thư phòng hắn đọc sách. Ta gắng gượng qua giờ Ngọ, đọc sách mấy ngày, bị cơn buồn ngủ quấy nhiễu đến ngủ gà ngủ gật, liền cùng hắn bày tỏ khổ não. Ngày hôm sau, trong thư phòng liền có thêm một cái giường. Ta vô cùng cởi mở, khen Lý Nhàn mấy câu, lại đi tới đường Cảnh Dương vơ vét một vài cuốn thoại bản truyền kỳ.
Từ đó mỗi buổi chiều, sau khi ngủ dậy, xem một chút hí văn, những lúc vô cùng hứng thú, còn có thể cùng Lý Nhàn nói vài lời.
Cuộc sống này, ngược lại không kém hơn lúc ta ở Thiên Hoa Cung.
Đã lâu không gặp Nhị hoàng huynh, thời tiết đã vào thu, hắn mới đến cung ta ngồi chơi. Trong lời nói, có nhắc tới Lưu Thế Đào vì chịu khó hơn người, sắp được thăng chức.
Nhị ca thuận tay hái một quả đào chín, vừa gặm vừa nghi hoặc nói: “Trạng Nguyên kia nhìn thì là người trung thành, vui giận thế nào không hiện lên mặt, lúc này biết bản thân được Hoàng đế khen ngợi, hắn quả nhiên vui đến thần trí không tỉnh táo, vui mừng suốt mấy ngày, đi bộ cũng nhanh như gió.”
Nói xong, như có điều suy nghĩ nhìn ta: “Chẳng lẽ muội làm cái gì, khiến hắn kích thích như vậy?”
Lời này thực là oan cho ta quá. Gần đây ta vẫn lăn lộn ở chỗ Lý Nhàn, đâu có giao tiếp với Lưu Thế Đào, mặc dù, đúng là có dặn dò người ở Thái Y Viện chăm sóc Lưu tài tử.
Ngô, cũng không biết đám lang băm kia cho hắn ăn cái gì. Thận tốt, dương tráng, ngay cả tính tình cũng trở nên cao diệu.
Ta quả thực không nghĩ ra Lưu Thế Đào cao hứng đến cùng là cái dạng gì, nhưng sự hăng hái vui vẻ này, tựa hồ một mực không thể qua đi.
Xa cách không lâu, Lưu Thế Đào sung sướng đưa cho ta một quẻ xăm. Hắn nói hôm trước có đi miếu thắp hương, thuận đường vì Tiểu Lục ở Thiên Hoa Cung xin một quẻ nhân duyên.
Ta mở ra nhìn một cái, trên đó viết——
Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai. (*) May mắn
(*) Bỗng như đêm gió xuân trôi, rừng lê hoa rộ sắc tươi muôn trùng.
Lúc đó đã vào thu, “Gió xuân” tới trễ này, thổi qua khiến ta hết sức hoang mang. Bừng tỉnh trong hoảng hốt, ta mới phát giác mấy ngày gần đây, Đại hoàng huynh không có nhắc lại hôn sự giữa ta và Vu Nhàn Chỉ. Trước đó đã nghe nói vị Đại thế tử kia đã tới kinh thành, lại không thấy có động tĩnh gì, có thể hắn đã quay trở về.
Ta ở trong lòng thầm tính toán, nếu như không cần gả cho Vu Nhàn Chỉ, bổn công chúa quả thực không cần phải tiếp cận Lưu Thế Đào. Còn cái vụ hoa đào nghìn vạn cây kia, cùng ta cũng không quá liên quan.
Kỳ thi đình mùa thu năm nay ấn định vào mùng tám tháng tám.
Mùng bảy, ta theo lệ đi tới phủ Lý Nhàn bồi đọc sách.
Lý tài tử có một tính cách làm chuyện lớn. May là thi đình bắt đầu vào hôm sau, cho dù ta có kích thích hắn như nào, hắn vẫn một dáng điệu không nóng không lạnh như cũ. Ta không cảm thấy thú vị, liền tìm mấy cuốn hí văn chiết tử, nằm trên giương lật xem.
Hí văn hôm nay khá thú vị, nội dung chẳng phải câu chuyện tài tử giai nhân tầm thường, mà là câu chuyện về một nữ tướng hùm long hoạt hổ, muốn từ trong một đám hoa đào thối lựa ra một cành hoa đào đẹp nhất.
Ta xem đến hưng phấn, không để ý cuốn sách trong tay bị người đoạt đi mất.
Lý Nhàn thản nhiên cầm cuốn sách của ta, lại thản nhiên ngồi trên ghế bát tiên. Tiện tay lật vài tờ, ngẩng đầu nhìn ta cười một tiếng: “Ta còn tưởng là sách gì, nàng lại xem nhập tâm như vậy, hóa ra là cái này.” Trong lời nói, giống như có chút khinh thường.
Ta đi tới, cướp lại cuốn sách, bưng một chén trà lên uống một hớp: “Niềm vui của đọc sách, trừ câu chuyện bản thân, còn là sự đồng cảm câu chuyện của người khác.” Ta lại nằm xuống giường, giở tới trang vừa nãy đọc tới, lại nói, “Cái vấn đề này, vương tôn công tử như chàng, không biết được đâu.”
Giọng nói bên kia cao thêm ba phân, cười dịu dàng: “Nga, nàng lại hiểu được ta là ai.”
“Thẩm gia ở Liêu Đông, Vu gia ở Viễn Nam, Lý gia ở Bình Tây. Thế gia ở Đại Tùy ta chỉ có ba nhà.” Ta bò dậy khỏi tháp, nhìn hắn, “Bình Tây vương có hơn mười nhi tử, huynh họ lý, tám phần chính là Bình Tây thế tử.”
Lý Nhàn nở nụ cười như có như không, tròng mắt đen láy, sâu không đáy, giọng nói lại hết sức bình tĩnh: “Bình Tây vương có mười sáu nhi tử, nàng cho là, ta là người nào?”
Ta ngáp một cái: “Ta làm sao biết được chàng là người nào.” Sau giờ Ngọ cơn buồn ngủ của ta kéo đến, ta kéo chăn mỏng qua, nằm yên trên tháp, thêm một câu, “Chàng là ai cũng không quan trọng, chỉ là ta phải cảnh cáo chàng. Mặc dù Viễn Nam vương quyền thế ngút trời, chàng cũng không nên cùng Đại thế tử Vu Nhàn Chỉ quá gần gũi.”
Bên trong phòng không có chút âm thanh, nhưng ta ngủ càng không được tự nhiên. Mơ hồ mở mắt ra, không cẩn thận giật nảy mình một cái.
Lý Nhàn chẳng biết tới gần từ lúc nào, đứng bên cạnh tháp ta nằm, đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm ta.
Thấy ta mở mắt, hắn dừng một chút, đột nhiên nói một câu khó hiểu: “Thành kiến của nàng lớn quá đấy.”
Ta “…”
Một tiếng.
Hắn không mặn không nhạt liếc ta một cái, cất bước ra khỏi thư phòng, vứt lại một câu: “Cùng ta đi ra ngoài một chút.”
Ta hiểu được trước khi gặp đại sự, con người đều có chút khác thường. Trước khi Đại ca ta lên ngôi, đã xem tiểu thuyết suốt một đêm; Mộ Ương trước khi xuất chinh lần đầu tiên, lau kiếm một đêm; trước khi Nhị ca cùng Nhị tẩu hòa ly, tới cung ta khóc một đêm.
Ngày mai chính là kỳ thi đình, Lý Nhàn không ở trong thư phòng đọc sách, ngược lại còn muốn ra ngoài đi dạo, cũng là một sự khác thường.
Ta đi theo đuôi hắn, hỏi thăm: “Chàng định đi đâu?”
Lý Nhàn dừng chân, giống như nhớ ra cái gì đó, khóe môi cong lên: “Thành tây có miếu Nguyệt Lão, nghe nói quẻ nhân duyên ở nơi đó rất chuẩn, nàng theo ta đi rút một thẻ.”
Hắn quả nhiên khác thường.
Bên ngoài miếu Nguyệt Lão có mấy gốc cây du già, mấy cây hồ chi tử leo lên đó, từng chuỗi hoa màu tím nhạt rủ xuống bên trên miếu, trông rất đẹp mắt. Trong miếu hương khói lượn lờ, phần lớn người lui tới là một vài nữ tử muốn lấy chồng cùng hán tử si tình, giữa hai hàng lông mày mang theo ba phần hồng trần.
Lý Nhàn dẫn ta tới điền ngày tháng năm sinh trên giấy đỏ, quỳ xuống trước tượng nguyệt lão lắc ra một quẻ, ném ba cái thánh giao, lại dùng lá xăm đổi lấy chữ xăm, lặp lại như thế công đức viên mãn.
Qua giờ Ngọ gió lạnh nổi lên, bầu trời bao phủ một tầng mây mỏng, không thấy ánh mặt trời. Lý Nhàn đứng trước miếu, mở lá xâm nhìn một cái, không khỏi ngẩn ngơ.
Ta ghé đầu qua, trên đó viết——-
Trong mộng không biết mình là khách, một buổi tham hoan.
Là quẻ xấu. Ta kinh ngạc nói: “Chàng nhớ đến cô nương nhà nào, sao lại lận đận như vậy?”
Lý Nhàn liếc ta một cái, như không có chuyện gì nói: “Nếu là nàng, không lận đận mới là kỳ quái.” Tiện tay lại cầm chữ xăm của ta lên, nhìn một cái—-
Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu lại, người ở ngay đó, ở nơi lửa đèn tàn.
Cùng là một quể xấu.
Lý Nhàn thờ ơ nói: “Đừng nói với ta, nàng cũng không quá suôn sẻ.”
Ta hoảng hốt, nặn ra một tia cười, “quẻ xâm ở miếu Nguyệt Lão này, sợ là không chuẩn?”
Lý Nhàn liếc nhìn ta, chợt cũng cười một tiếng: “Ừ, không chuẩn.”
Thời gian cũng đã muộn, ta ngồi xe ngựa Lý phủ trở về thành Cửu Càn. Lý Nhàn cái người này, bề ngoài cực tốt, học vấn cực tốt, chỉ có một tật xấu—– không phân biệt được tôn ti.
Ta xuống xe ngựa, hắn ở phía sau hỏi: “A Bích, nàng vẫn ở Thiên Hoa Cung sao?”
Gương mặt hắn chìm trong ánh tà dương, đẹp một cách kỳ quái.
Ta hồi lâu không lên tiếng, nghiêm mặt nói: “A Bích, cái tên húy này, chỉ có Phụ hoàng cùng hai hoàng huynh hay gọi, người bình thường gặp ta, đều phải gọi một tiếng Công chúa.”
Lý Nhàn cười nhìn ta một cái, tháo ngựa ra khỏi càng xe, bước chân trong chiều tà.
Ta lại im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào sự giản lược độc đáo này, xe ngựa được điêu khắc rất tinh tế, trong khoảnh khắc, phân phó thị vệ hai bên: “Đem xe ngựa này kéo tới hậu viện Thiên Hoa Cung cho Bổn công chúa.”
Tiểu Tam Đăng có vẻ đã sớm đứng chờ ở cửa Hàm Trì Môn, đứng một ngày, bộ dạng muốn nói mà lại thôi.
Ta hỏi hắn: “Muốn nói cái gì?”
Hắn úp mở nói: “Vẫn chỉ là suy đoán.”
Cái bộ dạng sầu não này của hắn, trước giờ ta đã thấy nhiều, suy đoán không có gì mới, không ngoài ba loại —— Phụ hoàng muốn chỉnh ta, Hoàng thượng muốn chỉnh ta, Nhị hoàng huynh muốn chỉnh ta.
Ta lạnh nhạt nói: “Vậy thì nín.”
Chờ quay lại Thiên Hoa Cung, Tiểu Tam Đăng vẫn bộ dạng muốn nói lại thôi cái suy đoán của hắn, ta không kiên nhẫn cắt đứt lời hắn, hỏi: “Năm nay phụ thần tham dự kỳ thi đình, có Lại bộ Đổng Đường không?”
Hắn tựa hồ không nghĩ tới ta nói đến vấn đề này, sửng sốt một chút, mới nói: “Hồi bẩm công chúa, có.”
Ta đau lòng nói: “Đem năm trăm lượng ngân phiếu ta giấu dưới rương ra đây cho ta.”
Cũng không phải ta muốn bỏ tiền, nhưng tục ngữ có câu “hao tài tiêu tai”. Bởi vì cái đuôi dẫn đường cho Triệu Lương của ta vẫn nằm trong tay Lý Nhàn, không thể làm gì khác phải đem mình thành một con châu chấu, cùng hắn buộc trên một cái dây thừng.
Ta dự định sẽ nhét ít bạc cho Đổng Đường, bảo hắn đem một vị trí trong tam giáp lưu lại cho Lý Nhàn. Nếu như Lý tài tử bất hạnh thật sự trúng tam giáp, vừa hay cái đuôi hối lộ này liền rơi vào tay ta. Nếu như sau này bị hắn tố giác, dù gì cũng có sức cùng hắn liều mạng.
Ừ, ngày mai lại là một trận đánh ác liệt.
Nghĩ như vậy, ta gãi đầu một cái, tắm một lúc liền đi ngủ.
Chỉ là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mấu chốt —— Lưu Thế Đào không biết bát tự của ta, trước đó hắn vì ta xin xăm, là như thế nào?
Nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ tới quẻ xăm xui xẻo hôm nay, trong đầu lại nổi lên vướng mắc. Nhưng mà đến khi hai cái vướng mắc này xoắn lại một chỗ, ta đã ngủ như chết rồi.