Nhặt Nhầm Nam Thần

Chương 27



Đêm khuya, bên trong thang máy yên tĩnh không tiếng động, chỉ thỉnh thoảng truyền đến một vài tiếng thang máy vận hành lên xuống. Đột nhiên, một tiếng đing vang lên, cửa thang máy mở ra. Cùng lúc đó, cánh cửa căn phòng đối diện ở bên phải thang máy cũng mở ra, lộ ra một nửa gương mặt âm trầm.

Ông chú hàng xóm vừa bước từ thang máy ra bị cảnh tượng này dọa sợ đến gọi mẹ, sau khi lấy lại bình tĩnh mới ôm ngực nói: “Là Tiểu Đồng à? Sao muộn thế này rồi còn chưa ngủ thế?”

Đông Tâm cười đáp lại, “Vâng, đang chuẩn bị đi ngủ đây ạ.” Đông Tâm vừa nói vừa đóng cửa lại. Trong nháy mắt cánh cửa khép lại, nét cười trên mặt Đông Tâm cũng hoàn toàn biến mất. Cô nghiến răng kèn kẹt, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đã 23:07, nhưng tên Tô Lịch kia vẫn chưa về, chưa về, chưa về! Đúng, điều quan trọng phải lặp lại ba lần!

Theo lý mà nói, phòng tân hôn của Tô Yến cách bọn họ khoảng 20 phút đi xe, Tô Lịch đi đã hơn ba tiếng rồi. Có bò thì cũng phải bò về đến nơi rồi chứ! Nhưng Tô đại thiếu gia chính là lặn một phát mất tăm mất tích luôn, đến điện thoại cũng không gọi được.

Nghĩ đến chuyện lúc trước khi hai người chia tay, Tô Lịch còn mị sắc thề thốt nói đưa hành lý xong về sẽ lưu manh cho cô xem, Đông Tâm liền thấy tức chết đi được. Bởi vì những lời nói này của anh mà cô đã mất hồn mất vía cả đêm, khi thì rối rắm liệu tiến triển của hai người có phải quá nhanh hay không, khi lại lo lắng nếu mình không uyển chuyển từ chối có khi nào sẽ làm tổn thương mặt mũi đàn ông của Tô Lịch hay không….

Nhưng kết quả là, cô ở nhà rối rắm cả đêm, còn Tô đại thiếu gia thì căn bản không có trở về! Ha ha ha, nói không chừng người ta đang cùng ai đó hát tiểu khúc phẩm tửu thì có! Cái gì mà chỉ đưa hành lý xong sẽ lập tức về ngay, cái gì mà về nhà chơi trò lưu manh chứ, đều là cái rắm! Cái này có khác gì nam chính trong truyện tranh lập cái flag, sau đó lại tự mình tát mình một cái không?

Nhắc đến flag, Đông Tâm lại chợt liên tưởng đến <Lá cờ tử vong>. Trong truyện tranh hay phim truyền hình, một khi nam chính nói “Chờ sau khi đánh xong trận này, ta nhất định sẽ trở về kết hôn” thì nhất định sau đó sẽ chết trận, cho nên nó được gọi là <lá cờ tử vong>. Mà lúc đó ở trên xe Tô Lịch nói với cô những lời đó, nghĩ lại thì chẳng phải cũng giống như kiểu <Lá cờ tử vong> sao?

Nghĩ đến đây, Đông Tâm bỗng nhiên sửng sốt, sau đó bắt đầu lẩm bẩm: “Đông Tâm, không được suy nghĩ lung tung, không được suy nghĩ lung tung. Nhất định lúc đến nhà Tô Yến thì gặp Hoàng Hiểu Thiến, sau đó Hoàng Hiểu Thiến kia lại mặt dày bám lấy muốn anh đưa về nhà nên anh mới về muộn như vậy. Đúng, nhất định là như vậy! Nhất định là như vậy rồi!”

Nhưng, một khi trí tưởng tượng được mở ra, chính là không thể dừng lại được. Đông Tâm tuy ngoài miệng thì vẫn không ngừng an ủi mình nhưng trong lòng lại có thanh âm yên lặng nói: Nhất định đã xảy ra chuyện rồi. Tô Lịch không phải là người không biết nặng nhẹ, cho dù anh thực sự có lý do mà phải trì hoãn thì cũng sẽ gọi điện về nói với cô một tiếng. Nhưng vì sao điện thoại lại tắt máy chứ? Hết pin? Không thể nào, trên xe Tô Lịch có bộ sạc. Bị Hoàng Hiểu Thiến lén tắt điện thoại? Càng không thể, vì từ trước đến nay Tô Lịch vẫn luôn mang điện thoại theo mình. Hay là bị hỏng? Trùng hợp đến thế ư? Đông Tâm càng nghĩ càng thấy đứng người không yên, nghiến răng, lại gọi điện thoại cho Tô Lịch lần nữa, nhưng đầu bên kia vẫn là thông báo tắt máy. Trái tim Đông Tâm đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Đáng lẽ cô không nên để anh đi đưa đồ một mình, càng không nên thúc giục anh về sớm. Có khi nào là do anh sốt ruột trở về cho nên khi lái xe mới…..

Đông Tâm lắc lắc đầu, ép bản thân không được suy nghĩ nữa. Cô một lần nữa bật mát lên, đang định gọi điện cho Tô Yên thì điện thoại đổ chuông.

…….. Là số lạ.

Thấy vậy, trong lòng Đông Tâm vang lên hai tiếng lộp bộp, lúc nhận điện thoại tay còn có chút run run.

“A lo?” Đã muộn thế này rồi, ai còn gọi điện cho cô chứ? Trong lúc nhất thời, Đông Tâm chỉ cảm thấy giọng nói mình nghẹn lại, nhưng không chờ cô đáp lai, đầu bên kia liền truyền đến một giọng nói trầm thấp mà quen thuộc: “Đông Tâm.”

———–

Lúc Đông Tâm chuyển tới đồn công an, bọn Tô Lịch đã khai xong và chuẩn bị rời đi. Lúc đó Tô Lịch đang đứng trước đại sảnh ở đồn công an chờ, mắt liền thấy bà xã nhà mình vừa rống vừa chạy thẳng vào đồn công an. Anh còn chưa kịp đi lên đón đối phương thì Đông Tâm liền xông thẳng về phía anh, chui đầu vào lòng anh.

Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Tô Lịch nhất thời không kịp phản ứng lại, nhưng còn chưa kịp tiêu hóa hạnh phúc thì giây tiếp theo, trên chân liền truyền tới một trận đau nhói. Đông Tâm lập tức đẩy Tô Lịch ra, vừa đá vừa mắng: “Cho anh tắt điện thoại này! Cho anh tắt điện thoại này!”

Tô Lịch bị Đông Tâm đánh đến vừa trốn vừa né, nhưng hai tay vẫn đặt trên vai cô, “Vợ à vợ à, em bĩnh tĩnh nghe anh nói đã! Anh không có tắt máy mà! Là vì điện thoại bị rơi vào trong nước.”

“Vậy anh cũng phải biết đường gọi điện về nhà sớm sớm một chút chứ!” Đông Tâm rít lên giận dữ, dưới chân vẫn đạp không ngừng: “Anh không biết ở nhà có người đang chờ anh à! Anh không biết, không biết hả!!”

“Em mới đổi máy còn gì?” Tô Lịch không thể nhịn được nữa túm lấy Đông Tâm nói: “Đừng đạp nữa! Cái quần này ông đây vừa mới mua đấy!”

Đông Tâm lại hét lên: “Mới mua? Mới mua thì làm sao? Mới mua à, vậy thì tôi đây lại càng phải đá mới được!”

“Đừng nháo nữa!” Tô Lịch ôm chặt lấy Đông Tâm, nói: “Bao nhiêu người đang nhìn kìa!”

Bị Tô Lịch nghiêng vai nhìn sang phía đồn công an, Đông Tâm lúc này mới nhận ra các cảnh sát trong phòng đều là vẻ mặt bị ném một đống cẩu lương vào mặt. Trong đó, còn có một cảnh sát lớn tuổi còn trêu chọc nói: “Muốn tán tỉnh đánh yêu nhau thì về nhà mà đánh! Hôm nay chỗ tôi có nhiều thanh niên độc thân trực đêm lắm. Cô cậu đây đang cố tình muốn chúng tôi không thể tập trung làm việc đúng không?”

Đông Tâm nghe xong mặt xoát cái đỏ rực. Chú cảnh sát à, oan uổng quá, cháu đây là đang nghiêm túc đánh người mà, không phải đánh yêu được không? Đầu bên này Tô Lịch nghe xong thì cười cười, ấn đầu Đông Tâm hướng về phía nhóm cảnh sát khom lưng xin lỗi, ai ngờ một thanh niên cảnh sát thấy thế liền ngao ngao kêu lên một tiếng, nằm vật ra bàn trợn mắt nói: “Đội trưởng, em ăn cẩu lương no quá nên đầy bụng rồi. Em muốn nghỉ phép!”

Vị cảnh sát lớn tuổi cười ha ha hai tiếng, quyết đoán nói: “Từ chối! Bao giờ no chết thì tính tiếp.”

Vì không muốn các làm các vị cảnh sát bội thực, Tô Lịch nắm tay Đông Tâm đi ra ngoài. Đông Tâm rất muốn hất tay Tô Lịch ra nhưng nhớ tới chữ “tán tỉnh đánh yêu” liền nhịn xuống. Cùng lúc đó từ văn phòng đối diện cũng có một đám người đi ra, Đông Tâm nhìn lên, ohhh, đều là người quen nha!

Nhân lúc Tô Yến đang cùng mọi người đi ra, Tô Lịch liền kể lại ngắn gọn tình huống hồi tối cho Đông Tâm. Thì ra là sau khi buổi gặp mặt của hai nhà kết thúc, ba Nhuế về đến khách sạn xong, càng nghĩ càng thấy tức, cuối cùng liền dứt khoát cùng cậu Trần quay lại Tô gia.

Hai người vốn là định chờ đến khi Tô Yến trở lại thì sẽ nói chuyện lại một phen, nhưng không ngờ chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng lại thấy Tô Lịch xách hành lý đi ra ngoài, kết quả liền lén lút đi theo xe Tô Lịch. Chờ đến lúc Tô Lịch và Tô Yến gặp nhau, ba Nhuế liền vọt ra tóm lấy Tô Yến, sau đó không nói hai lời liền đánh túi bụi.

Tô Lịch đỡ trán nói: “Em không biết tình huống lúc đó hỗn loạn như thế nào đâu. Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì Tô Yến đã bị đá xuống đất. Lại thêm họ Trần kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, giằng lấy điện thoại của anh ném xuống hồ nước. Sau đó bảo vệ chung cư đi gọi cảnh sát, lúc đó Nhuế Thanh và mẹ cô ấy mới đến.”

Nghe xong Đông Tâm liền ngước mắt lên nhìn đoàn người bên kia: Tô Yến, Nhuế Thanh, ba mẹ Nhuế, chỉ không thấy cậu Trần. Đông Tâm đang định hỏi cậu Trần đâu rồi thì bốn người kia liền đi đến trước mặt cô và Tô Lịch. Trải qua chuyện lúc ban ngày, bây giờ mắt Nhuế Thanh vẫn còn hơi sưng, cô ấy vừa thấy Đông Tâm liền ngại ngùng lên tiếng: “Chị Đông, chú….. Anh Tô…Ngại quá, hơn nửa đêm rồi còn hại hai người chạy tới đồn công an khai báo. Chuyện này là do ba em không tốt, em thay mặt ông ấy xin lỗi hai người. Hai người đừng để bụng….. Cũng cảm ơn hai người đã không truy cứu.”

Đông Tâm có ngốc cũng nghe ra những lời này của Nhuế Thanh là nói cho Tô Yến nghe, nhưng tiếc là Tô Yến cũng không tiếp lên, cho nên cô ấy cũng không lên tiếng nữa. Thở dài một hơi, Đông Tâm đang định nói lảng sang chuyện khác thì ba Nhuế ở phía sau lại hét lên: “Tao làm sai cái gì mà phải xin lỗi chứ? Cho dù tao chém chết thằng nhóc này vài nhát thì có làm sao? Mày nói vứt bỏ con gái tao liền vứt bỏ nó, dựa vào cái gì chứ? Ông đây nhổ vào!”

Tô Yến bị đánh đến mặt mũi bầm dập nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng rũ mắt.

“Ba!” Đầu bên này, Nhuế Thanh thấy ba cô lại muốn tăng xông lao lên liền lo lắng giữ ông lại, nói: “Đủ rồi, ba còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Không phải con đã nói rồi sao, là con đề nghị chia tay trước, không liên quan gì đến anh ấy.”

“Cái gì mà không liên quan chứ?” Ba Nhuế trợn mắt lên nhìn con gái, hận rèn sắt không thành thép nói: “Mày nhìn lại mày xem, bây giờ còn bao che cho nó làm cái gì?! Mày nhìn xem, người ta quan tâm đến việc đó không? Có trả lời mày không? Có để ý đến mày không? Cậu mày nói đúng, việc này không thể cứ thế bỏ qua như vậy được!”

Nghe xong mấy lời này Đông Tâm liền bật cười, nhịn không được nói: “Ba Nhuế Thanh à, chuyện đã đến nước này rồi mà ông còn trước cậu sau cậu được sao? Người ta bị bán còn giúp người bán mình kiếm tiền cũng thôi đi, nhưng ông thì thật đúng là khen ngược, không chỉ giúp người ta kiếm tiền, lại còn nghĩ cách sao cho kiếm được nhiều tiền nhất luôn nữa chứ!”

Ba Nhuế nghe xong mấy lời này lại bùng nổ, lạnh lùng nói: “Cô có ý gì?”

Đầu bên kia, mẹ Nhuế cũng hướng về phía Đông Tâm nhổ bãi nước bọt: “Họ Đông, cô đừng có đứng ở đây mà châm ngòi ly gián! Con gái của chúng tôi bị mấy người hại thành như vậy, chúng ta nói như thế thì có gì sai chứ?”

Đông Tâm nhún vai, “Được rồi! Bà nói em trai bà là người tốt thì là người tốt. Vậy tôi đây xin hỏi một chút, bây giờ em trai bà đang ở đâu?”

Lời này vừa nói ra, ba mẹ Nhuế đồng thời ngây ngẩn cả người.

Tô Lịch thấy vậy liền bồi thêm một đao: “Đã sớm chạy đi rồi. Người nào đó vừa nghe cảnh sát tới lập tức chạy trốn nhanh hơn thỏ.”

Đông Tâm nhướng mày. Từ lúc nãy không thấy bóng dáng cậu Trần thì cô đã đoán được có chuyện này. Thở dài, Đông Tâm lại nói: “Ba Nhuế Thanh, cậu em vợ này của ông thật đúng là trượng nghĩa ha! Nói bỏ liền bỏ luôn! Haizz, tôi đoán ông ta là xúi ông tới tìm Tô Yến để bắt đền tiền đúng không?”

Nghe xong, sống lưng ba Nhuế cứng đờ, sắc mặt cũng đột nhiên trắng bệch.

“Cái gì mà bắt đền tiền?” Mắt hạnh của Nhuế Thanh mở lớn, vành mắt lập tức đỏ lên: “Các người thực sự coi con là món hàng mà bán đúng không? Kết hôn đòi tiền, bây giờ kết hôn không được mấy người cũng đòi tiền??”

“Muốn…muốn đòi tiền thì sao chứ?” Ngữ khí của ba Nhuế đã mềm xuống, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: “Tô gia bọn họ hại chúng ta mất mặt như vậy, bồi thường chút tiền tổn thất tinh thần cũng là bình thường. Lại nói, con cũng không thể ngủ không với nó được đúng không?”

“Ba……….” Nhuế Thanh tức đến run rẩy cả người, mà mẹ Nhuế bên kia lại còn không buông, kéo chồng mình ra phía sau, chống nạnh nói: “Ba cái gì mà ba! Con đã bị người ta giày xéo đến mức như vậy rồi, lại không có tiền thì sau này phải làm sao bây giờ? Mẹ và ba con vác cái mặt già này đi đòi tiền, con cho rằng chúng ta thực sự muốn số tiền này sao? Còn không phải vì đứa nhỏ ngốc là con sao? Ô ô ô, con đã không còn trong trắng nữa, sau này ai sẽ cần con đây….”

Có lẽ cảm thấy những lời này thực sự quá mức khó nghe, Tô Yến vẫn luôn không hé răng rốt cục cũng bạo phát: “Đủ rồi! Không phải chỉ vì tiền thôi sao? Các người muốn bao nhiêu, ra giá đi!”

Nhuế Thanh tuyệt vọng nhìn Tô Yến, giọng nói run run: “Tô Yến, anh cho rằng, em ở bên anh, là vì tiền của anh sao? Anh cũng quá coi thường người khác rồi đó!”

Tô Yến mím môi, rối rắm không biết nói gì, đầu bên kia Đông Tâm đột nhiên nói: “Muốn bắt đền sao? Được thôi, các người gọi cậu Trần tới đi!”

Lời này nói ra, Nhuế Thanh cũng kinh ngạc nhìn về phía Đông Tâm kinh hô:

“Chị Đông, đến cả chị cũng coi em là loại người như vậy sao?”

“Việc này em đừng gấp.” Đông Tâm vỗ vai Nhuế Thanh, nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: “Không phải em vẫn luôn muốn ba mẹ em nhìn rõ bộ mặt thật của cậu em sao? Lần này chị sẽ bọn họ nhìn thật rõ rốt cuộc cậu em là loại người gì.”

Nhuế thanh nghe xong môi run rẩy, không nói gì. Mà Tô Lịch bên kia nhìn dáng vẻ bà xã nhà mình và Nhuế Thanh to nhỏ thì thầm cũng không nhịn được nhíu mày! Người phụ nữ này! Cả ngày không có việc gì làm nên ngứa tay ngứa chân đúng không? Hay là….vì cậu Trần hại cô ấy tối nay không có “thịt” ăn, cho nên cô ấy mới vội vàng muốn thu thập người ta như vậy?

Nghĩ đến loại khả năng thứ hai này, Tô Lịch chợt cong cong khóe mắt, xáp lại nói: “Vậy hẹn vào chiều mai nhé?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.