Nhặt Nhầm Nam Thần

Chương 19



“Chị Đông, chị đứng ngoài cửa làm gì thế?”

Đông Tâm vừa nghe liền lập tức quay đầu lại, liền thấy Tô Yến và Nhuế Thanh vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình. Đông Tâm im lặng, còn đang rối rắm không biết nên trả lời thế nào thì cửa liền được mở ra từ bên trong. Tô Lịch nắm lấy tay vặn, dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Đông Tâm, rồi lại ngó nghiêng nhìn Tô Yến và Nhuế Thanh đang đứng dưới hiên, sau đó mới nhướn mày nói: “Đều đứng ở cửa làm gì? Vào đi.”

Đông Tâm vừa vào nhà, Tô Minh Tâm liền sáp lại, đôi mắt phượng cong lên, cười híp mắt nói: “Ai nha, Đông Tâm về rồi à? Mau ngồi xuống đi!”

Đông Tâm nhìn dáng vẻ giả vờ kia của bà ta liền cảm thấy vô cùng chán ghét, trước mặt người ta thì một kiểu, sau lưng người ta lại là một kiểu khác? Bà ta coi mình là đồng xu hai mặt à? Nhưng trong lòng Đông Tâm vẫn nhớ kĩ lời Văn Tử nói, nếu Tô Lịch đã thay cô “dạy dỗ” Tô Minh Tâm rồi mà bây giờ cô còn lật mặt với bà ta thì lại chứng tỏ bản thân cô không hiểu chuyện.

Chính vì thế nên Đông Tâm chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không để ý tới Tô Minh Tâm nữa. Nhưng không biết vì sao bà ta vẫn tiếp tục ở bên cô lải nhải: “Ai nha, có phải em lại béo lên rồi không? Sao chị cứ cảm thấy mới một thời gian ngắn không gặp mà eo em hình như lại to lên một vòng í nhỉ? Ai dô, đúng là béo lên thật này, nhìn mặt mũi em này…….”

Đông Tâm cắn răng, móng tay ghim sâu vào thịt mới có thể kiềm chế không bùng nổ. Thân là phụ nữ, hận nhất bị người khác chê béo, thế nhưng cái người tên Tô Minh Tâm cũng là phụ nữ kia lại hết lần này đến lần khác chê cô béo! Bà ta đây chính là cố tình, cố tình đúng không??

Nhuế Thanh ngồi bên cạnh cuối cùng cũng nghe không nổi nữa, liền chen miệng nói giúp: “Cháu thấy mợ nhỏ bây giờ trông đẹp hơn trước kia nhiều. Trước kia mặt mợ ấy không có thịt, xương gò má nhô cả lên, trông không đầy đặn chút nào cả. Bây giờ thì tốt rồi, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn trông thật dễ thương! Cho nên vẫn là cậu nhỏ tốt nhất, mỗi ngày đều nấu bao nhiêu món ngon cho mợ ấy như vậy nên mợ ấy mới có thể trắng trẻo mềm mại thế này.”

Nhuế Thanh nói nói một hồi, rồi đột nhiên vỗ tay nói: “A đúng rồi! Không nói đến thì cháu cũng đã quên mất. Hôm đó hai người ăn lẩu mà không gọi cháu. Mãi đến khi cháu xem blog của cậu nhỏ mới thấy được. Hừ!”

Nghe đến đây, Tô Minh Nguyệt đang rót trà cũng quay đầu lại: “Còn dám nhắc đến lẩu sao?! Vậy con hãy hỏi bọn họ một chút, xem rốt cuộc bọn họ ăn uống kiểu gì mà ăn thẳng đến tận trong viện luôn thế?”

Người sáng suốt đều nhìn ra được đây là Nhuế Thanh và Tô Minh Nguyệt cố tình chuyển chủ đề, nhưng không biết tại sao Tô Minh Tâm ở trong phòng lại có mắt như mù chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục lôi kéo tay Đông Tâm nói: “Em xem, đến Nhuế Thanh cũng nói em béo.”

Đông Tâm đấm ngực, cắn răng cắn răng rồi lại cắn răng, cuối cùng mới nhịn không đem một vạn từ khốn kiếp xả ra ngoài. Bác gái à, rốt cuộc là bác ngốc thật hay đang giả ngốc thế? Bác thật sự không nghe được Nhuế Thanh đang ý tại ngôn ngoại sao?? Trọng tâm của bác sai lệch hết rồi!!!

Thấy Đông Tâm không nói câu nào, Tô Minh Tâm lại tận tình khuyên bảo tiếp: “Em ấy à, không thể cứ tiếp tục cả ngày ăn rồi lại ngủ như thế được. Rảnh rỗi thì nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút, như vậy mới không bị béo lên. Nếu rủi mà thời tiết xấu không thể ra ngoài thì vẫn phải ở nhà không ngừng vận động, làm chút việc nhà, tập mấy bài tập đơn giản gì gì đó. Ai nha, Tiểu Ảnh nhà chị dạo trước mới mua cái gì mà……cái đó gọi là….. A, đúng rồi, là thảm tập Yoga*. Cái đó là đồ dùng công nghệ cao, nghe nói có thể đối chiếu tập theo động tác của người trong máy tính hay sao đó..”

Đông Tâm yên lặng cười ha ha ha. Thật ra cô rất muốn nói cho Tô Minh Tâm biết, Tiểu Ảnh nhà bà quá out rồi, từ hồi năm 2009 trước khi cô trùng sinh mọi người đều biết cái này rồi, bây giờ trào lưu mới nhất phải là máy chơi game thực tế ảo**, Tiểu Ảnh nhà bà bây giờ vẫn còn dùng cái món đồ cổ đó mà dám khoe khoang sao?

* t nghĩ nó là cái thảm nhảy audition á.

** còn cái nì là cái máy kiểu máy chơi game cầm tay wii, kiểu máy của nintendo í.

Bên này Đông Tâm còn chưa kịp nói gì thì bên kia Tô Minh Tâm lại phất tay đắc ý nói: “Chắc chắn em chưa bao giờ thấy qua thứ đó đâu, hôm nào để chị bảo Tiểu Ảnh mang qua cho em, em theo đó mà tập luyện một chút, nếu không cứ giữ nguyên tình trạng này thì sớm hay muộn Tô Lịch cũng sẽ ghét bỏ em đó.”

Nghe đến đây Đông Tâm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cười ngọt ngào nói: “Đúng rồi, một bà chủ gia đình như em thì có thể làm gì được chứ? Không! Bị! Chồng! Đánh! Chết! Cũng là do em tốt số. À, nhưng em vẫn phải nói một tiếng cảm ơn với chị hai vì đã nhắc nhở em, haha, thực ra bây giờ cũng chẳng cần đợi đến lúc Tô Lịch ghét bỏ em làm gì, vì dù sao cũng đã có người gấp gáp muốn giới thiệu đối tượng cho anh rồi, có khi ngay ngày mai em đã bị ly hôn ngay í chứ. Thế nên dù em béo hay gầy cũng chẳng liên quan đến ai hết!”

Lời nói vừa dứt cả phòng khách liền yên tĩnh. Khuôn mặt Tô Minh Tâm xanh lét, đại khái là do bà ta không thể nào ngờ được Đông Tâm lại nói toạc mọi chuyện ra trước mặt mọi người thế này. Cuối cùng, vẫn là Tô Lịch đứng lên phá vỡ sự yên lặng trước: “Nói bậy bạ gì đó, ai nói muốn ly hôn với em!”

Đông Tâm hừ một tiếng, ngoảnh mặt sang một bên.

Tô Yến vẫn luôn im lặng từ đầu cũng đột nhiên lên tiếng: “Cháu nhớ hình như trong nhà còn mấy quả thanh long đỏ nhập khẩu từ Việt Nam thì phải. Nhuế Thanh, em cũng mợ nhỏ vào bếp cắt thanh long mang ra đây đi.”

…..

————–

Sau khi vào phòng bếp, Nhuế Thanh thuần thục lột vỏ thanh long ra, cắt thành từng miếng đặt lên đĩa, động tác nhanh đến mức khiến Đông Tâm nhìn mà líu lưỡi. Thế này thì có chỗ nào cần cô giúp chứ? Nhuế Thanh xiên một miếng thanh long đã cắt đưa tới miệng Đông Tâm, mỉm cười: “Hết giận chưa ạ?”

Đông Tâm hừ hừ hai tiếng không rõ, nuốt miếng thanh long xuống, nói: “Chị phiền nhất là những người hai mặt, có gì cứ nói thẳng trước mặt nhau đây này, việc gì phải xiên sau lưng nhau một dao như thế chứ.”

Nhuế Thanh vừa dọn vỏ thanh long vừa nói: “Được rồi, chị cũng không phải nhân dân tệ, sao có thể khiến mọi người đều thích được chứ. Bà ấy nói cái gì, chị liền để nó vào tai trái ra tai phải đi, bà ấy thấy chị không để ý đến bà ấy, đương nhiên là sẽ không thấy thú vị nữa mà bỏ qua rồi.”

Nhuế Thanh vừa nói mắt vừa vô ý thức liếc về phía phòng khách, sau khi xác định người bên ngoài sẽ không thể nghe được hai người nói chuyện, lúc này này mới đi đến bên cạnh Đông Tâm, nhỏ giọng nói: “Vị kia cũng hết sức không vừa mắt em. Lúc trước bà ấy nghe nói anh họ em làm việc ở cục nhà đất, liền nói đó là một công việc hết sức béo bở, muốn nhờ anh họ em giới thiệu đối tượng cho Tiểu Ảnh. Nhưng có lẽ trong cục không có ai thích hợp nên em liền nói lại với bà ấy, không ngờ bà ấy liền ghi hận em từ đó. Khoảng thời gian trước chị cũng thấy rồi đó bà ấy không ngừng trong tối ngoài sáng kiếm cớ dạy dỗ em. Chị xem em có làm gì lại bà ta lần nào không?”

Đông Tâm nghe vậy trí thông minh login trong nháy mắt, giả bộ bừng tỉnh nói:

“A, thảo nào khoảng thời gian đó lại thấy bà ta nói chuyện luôn âm dương quái khí như vậy.”

Nhuế Thanh chu môi, dáng vẻ bán manh: “Không để ý không để ý đến bà ta nữa. Người ta nào để ý là con lợn.”

Nghe xong Đông Tâm liền bật cười, thật đúng là xả ra rồi, khói mù trên đỉnh đầu cũng tan đến phân nửa. Hai người vừa cười nói vừa tán gẫu, Nhuế Thanh đang rửa thớt thì điện thoại đổ chuông, liền nói: “Tay em ướt không tiện, chị Đông Tâm, chị nhận giúp em với.” Nói xong liền nghiêng người ý bảo Đông Tâm lấy điện thoại từ trong túi áo khoác của mình ra.

Đông Tâm nghe vậy gật đầu lấy điện thoại từ túi áo khoác của Nhuế Thanh ra, nhưng vừa lấy ra thì tiếng chuông dừng lại. Đông Tâm kì quái nói: “Sao vừa mới kêu có 1, 2 tiếng đã tắt máy rồi thế này?”

Nhuế Thanh hỏi: “Là số lạ sao?”

“Ừ, đầu 400”.

Nhuế Thanh ừ một tiếng, tiếp tục rửa sao: “Vậy thì không cần quan tâm nữa, chắc là mấy cuộc điện thoại làm phiền thôi.”

Đông Tâm cười cười, không nói thêm gì, thoát khỏi nhật kí điện thoại để đưa cho Nhuế Thanh, nhưng trong nháy mắt đó, cô lại không nhịn được a lên một tiếng kì quái. Bên kia Nhuế Thanh đã rửa xong hết đồ, thấy Đông Tâm lên tiếng liền mỉm cười quay đầu lại: “Sao vậy ạ?”

Đông Tâm kì quái nói: “Buổi chiều em có gọi điện thoại cho Tô Lịch à?” Trong lịch sử cuộc gọi của Nhuế Thanh có ghi chép rất rõ ràng, là cuộc gọi lúc 2h43″ chiều. Lúc đó Tô Lịch và Đông Tâm đều đã ở Tô gia, thậm chí cô còn nhớ lúc đó, sau khi Tô Lịch nhận điện thoại còn chạy lên tận sân thượng để nghe. Đông Tâm lúc đó còn thắc mắc không biết đó là điện thoại của ai mà Tô Lịch phải thần thần bí bí như vậy nữa, thật không ngờ người đó là Nhuế Thanh.

Nhuế Thanh nghe xong trong nháy mắt đáy mắt hiện lên sự hoảng hốt, giật mình, sau đó lập tức nói: “À, chuyện là em có người đồng nghiệp, đợt đi Hongkong có mua một sợi dây chuyền phỉ thúy, em muốn nhờ cậu nhỏ giám định nó một chút thôi.”

Đông Tâm à một tiếng, không nói nữa.

———-

Buổi tối, Tô Lịch và Đông Tâm lái xe về nhà.

Tô Lịch vừa lên xe liền mở miệng: “Hôm nay lúc anh nói chuyện với chị cả, chị hai, em ở ngoài cửa nghe được hết rồi phải không?”

Đông Tâm nghe vậy trong lòng vang lên hai tiếng lộp bộp. Cô cũng biết, không phải Tô Lịch bỏ qua cho cô, mà là chưa đến lúc mà thôi. Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền ho khan hai tiếng, sau đó mới rối rắm nói: “Tôi….Cái kia….thực ra tôi biết tôi không nên làm anh khó xử. Nhưng những lời nói kia của chị gái anh thực sự quá mức tổn thương người………thực ra tôi biết anh đã giúp tôi dạy dỗ chị hai rồi nên sau khi tôi vào đã cố gắng giả ngu. Nhưng…..nhưng……miệng chị hai anh quả thực quá mức bỉ ổi! Tôi nhất thời nhịn không được nên………”

Đông Tâm còn chưa nói xong, Tô Lịch lại đột nhiên vươn tay xoa đầu cô. Đông Tâm chợt cứng lưỡi, lại nghe Tô Lịch ôn nhu nói: “Không trách em.”

Ba chữ nhẹ nhàng rơi vào tai Đông Tâm, khiến trong lòng cô dâng lên một trận ấm áp. Đông Tâm cúi đầu, lại nghe giọng nói êm tai của Tô Lịch vang lên: “Những người khác đều là trước yêu đương rồi mới tiến tới kết hôn, rồi mới chậm rãi dung nhập vào gia đình nhà trai. Em vừa rồi chính là phải lập tức tiếp xúc với những trưởng bối không quen biết trong nhà, nếu anh lại muốn em lập tức rũ bỏ hết gai góc của mình, cái gì cũng nhẫn nhịn nhường mấy chị ấy thì đúng là làm khó em quá rồi.”

Nghe mấy lời này, trong lòng Đông Tâm chợt run lên, giống như có gì đó khẽ chạm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim cô vậy. Quả thực là lúc đầu mới quen biết với Tô Minh Nguyệt, lại bị đối phương sai xử làm đông làm tây, trong lòng Đông Tâm cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu. Ai chả có chút tính tình đây. Ở nhà đến đun nước cha mẹ cũng luyến tiếc không muốn để cô làm thì tại sao vừa đến Tô gia thì cô lại phải nai lưng ra làm trâu làm ngựa chứ?

Đông Tâm vốn cho rằng mình đúng, cho nên mới bày tỏ sự oán hận với Văn Tử, với mẹ mình, thậm chí lên mạng để nhờ mọi người tư vấn cũng bị mọi người nói là mình già mồm không hiểu chuyện, nói trắng ra là lãng phí sơn hào hải vị cho lợn ăn vân vân mây mây. Đông Tâm trong lòng rất ủy khuất, nhưng lại không dám tự biện bạch cho bản thân, thật không ngờ người đứng ra nói chuyện thay cô, đứng về phía cô cuối cùng lại là Tô Lịch.

Tô Lịch nói: “Vấn đề này trước kia là do anh sơ sót, mãi cho đến hôm nay nói chuyện với chị cả, chị hai một hồi anh mới nhận ra. Lúc đó chúng ta mới kết hôn, em cũng không thiếu xung đột với chị cả và chị hai. Sau đó hai bên chung đụng một thời gian dài với nhau, cũng biết bản chất của đối phương không xấu, cho nên mới dần hòa hợp được.”

“Bản tính của em chính là như vậy. Tính tính nóng nảy, mau mồm mau miệng, nhưng nói xong bản thân lại hay hối hận mềm lòng. Mặc dù trên mặt vẫn luôn giả bộ như ai, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một con cọp giấy, chỉ cần người khác gặp khó khăn, mặc kệ giữa hai người có ân oán gì, em nhất định sẽ đưa tay hỗ trợ, như một kẻ ngốc vậy.”

Đông Tâm nghe được đoạn trên thì cảm động đến rối tinh rối mù, ai ngờ, Tô Lịch nói một thôi một hồi, cuối cùng lại chuyển thành cười nhạo Đông Tâm. Đông Tâm nghe xong lập tức xù lông, duỗi tay nhéo Tô Lịch. Tô Lịch nhanh tay nhanh mắt giữ lấy tay cô: “Đừng nghịch nữa, anh đang lái xe đấy.”

Đông Tâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, những cũng biết lái xe là không thể sơ xuất, cho nên vẫn ngoan ngoãn thu tay về.

Tô Lịch thấy vậy mới tiếp tục nói: “Tóm lại, vợ anh chính là một con cọp giấy miệng cứng lòng mềm, nếu như anh ép buộc em vì anh mà thay đổi, vậy em sẽ không còn được là bản thân mình nữa. Cho nên, Đông Tâm à, em không cần gấp gáp, cứ từ từ là được. Cho dù em có nói sai cũng không sao, còn có anh cơ mà. Từ từ rồi em cũng sẽ hiểu, bản chất của chị cả, chị hai anh không xấu. Hơn nữa, anh cũng thật lòng cảm ơn em đã vì anh mà nhường nhịn bọn họ.”

Nghe mấy lời này của Tô Lịch, trong lòng Đông Tâm nở hoa, mũi cũng không nhịn được mà chua xót. Kể từ khi trùng sinh tới nay, cô đã phải trải qua quá nhiều biến hóa và khủng hoảng, mà những tâm trạng này cô lại không dám để lộ ra ngoài dù chỉ là nửa phân. Cô bị ép buộc tiếp nhận người chồng Tô Lịch này, bị ép buộc tiếp nhận toàn bộ Tô gia, thậm chí bị ép buộc phải tiếp nhận thân phận người phụ nữ đã có gia đình.

Người khác đều cho rằng cô suốt ngày hi hi ha ha không tim không phổi, thực ra, trong lòng cô cảm thấy như thế nào thì mình cô hiểu rõ. Câu châm ngôn cửa miệng chính là nhân sinh không thể hoàn mỹ mười phần, cho nên ta chỉ cần hoàn mỹ 2, 3 phần là được. Nhưng vào lúc nãy, đột nhiên Đông Tâm cảm thấy mình đã tìm được một người đàn ông mà mình có thể thoải mái nói hết mọi phiền não của mình với người đó, nói hết toàn bộ tâm tư tiếng lòng của mình ra.

Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền giả bộ ho khan hai tiếng, làm như không hề để ý vỗ tay Tô Lịch: “Vậy thì, anh mau quay lại nói với chị cả một tiếng, chuyện của Nhuế Thanh, tôi nhận. Không phải chỉ là dẫn ba mẹ cô ấy đi du lịch dạo phố thôi sao? Làm như chuyện khó khăn gì không bằng í.”

Tô Lịch nhìn Đông Tâm, khẽ híp mắt lại: “Đông Tâm, lúc nãy anh nói với em nhiều như vậy, không phải là muốn khuyên em giúp chuyện này cho chị cả. Những lời hôm nay anh nói ở Tô gia đều là thật lòng, nếu em không muốn……….”

“Sao anh lại dông dài như thế chứ?” Không đợi Tô Lịch nói xong, Đông Tâm liền cắt lời anh: “Tôi đã nói tôi đồng ý rồi, anh đừng có nói nhảm nữa!”

“…… Được rồi.”

Vợ chồng son vừa đi vừa nói vậy mà đã đến bãi đậu xe. Lúc Đông Tâm tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, lúc trưa ai gọi điện cho anh thế? Anh lại còn thần thần bí bí chạy lên tận sân thượng để nghe.”

Tô Lịch run sợ mất nửa giây, lúc này mới lên tiếng: “Không có gì, là chuyện công việc thôi.”

Nghe vậy, Đông Tâm vốn đã mở cửa xe chuẩn bị bước xuống lập tức cứng ngồi, sau đó ngồi trở lại ghế, đóng cửa xe rầm một tiếng.

Đến đây, Tô Lịch vẫn không rõ có chuyện gì xảy ra, nháy nháy mắt: “Em làm gì thế?”

Đông Tâm cười lạnh hai tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lịch, vẻ mặt lạnh lẽo: “Tô tiên sinh, tôi cho anh một cơ hội trả lời lại. Buổi trưa nay, Là! Ai! Gọi! Điện! Cho! Anh!!”

Lời tác giả: Hệ thống thông báo, chỉ số thông minh của bà xã anh đã login, tự động hóa thân thành, thỉnh tự cầu phúc!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.