Tối hôm đó, Đông Tâm ngủ rất không ngon. Trong mơ mơ màng màng, cô lại mơ lại giấc mơ về một đêm mưa đó.
Trong mơ, mưa vẫn rơi như trút nước như cũ, Tô Lịch vẫn đứng cạnh cô, che ô, vẫn là lời thoại đó: “Đồ ngốc, em khóc cái gì?”
Lần này, Đông Tâm cuối cùng cũng có cơ hội biểu đạt ý kiến của bản thân. Cô muốn nói: “Tôi đâu có khóc. Đây là nước mưa thôi”, nhưng khi lời nói ra đến miệng, Đông Tâm lại nghe thấy chính mình nói: “Mật khẩu, mật khẩu! Nhanh nói cho tôi biết mật khẩu đi!!!”
Tô Lịch nghe vậy thế nhưng lại không giận, khóe môi cong lên, ôn nhu nói: “Được, anh nói cho em. Mật khẩu là 2465–“
Đông Tâm vừa nghe vừa lo lắng nhập con số mà Tô Lịch nói vào điện thoại, nhưng không biết làm sao lại cứ mắc lỗi liên tục. Không phải là do mật khẩu không đúng mà do là do Đông Tâm cứ liên tục ấn nhầm. Đông Tâm càng sốt ruột thì lại càng thêm sai. Thật vất vả mới nhập được bốn con số kia vào, nhưng cô lại phát hiện vẫn còn hai số cuối cùng nữa.
“Hai số cuối cùng là gì vậy?” Đông Tâm hỏi.
Đôi môi mỏng của Tô Lịch khẽ đóng mở, nhưng Đông Tâm lại nghe không rõ.
“Cái gì cơ?”
“2……” Miệng của Tô Lịch vẫn khi đóng khi mở, nhưng tiếng nói thoát ra lại rất khó nghe.
Đông Tâm nhíu mày, “Hai cái gì?”
“28……..” Lần này Đông Tâm cuối cùng cũng nghe rõ, hứng khởi bừng bừng nhập nốt hai số cuối cùng vào điện thoại, lại nghe Tô Lịch thản nhiên nói tiếp: “Hai tám bình phương trừ ba rồi khai căn lũy thừa mười hai của số đó rồi nhân với bình phương của bốn số trước đó….”
Đoạn này chỉ là đại khái, kb là do tớ hay là do bản cv có vấn đề nhưng tớ dịch k được chính xác đoạn này, mn đứng bấm theo nhé, không ra được đâu:))))
Hô hấp của Đông Tâm cứng lại, cắn răng, lập tức mở mắt. Lúc này mới nhận ra hóa ra là mình nằm mơ. Hít sâu một hơi, Đông Tâm đạp tung chăn ra, đem tất cả những “tinh hoa ngôn ngữ” cả đời của mình dùng hết lên người Tô Lịch. Tên khốn kiếp, tên chết tiệt, đồ hỗn đảnnnnnnnnnn! Tên này vốn không phải là người mà, tên này chính là ma quỷ, Tu La tái thế! Ở thế giới hiện thực bắt nạt cô thì cũng thôi đi nhưng đến trong mơ cũng không quên trêu đùa cô nữa! Cái gì mà khai căn, rồi cái gì mà bình phương chứ?? Anh ta không biết mình hận nhất là môn đại số sao??!!!
Trải qua cơn ác mộng này, Đông Tâm hoàn toàn không có cách nào ngủ lại được nữa. Lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, cô xuống giường đi vào phòng khách. Ra đến phòng khách, Đông Tâm cũng lười không muốn đi bật đèn, dựa vào trí nhớ tìm vị trí ấm đun nước, bên cạnh đó có một cái cốc, bên trong còn hơn phân nửa cốc nước nguội, liền trực tiếp cầm lấy, thô lỗ uống một hơi cạn sạch.
Cảm giác được nước lạnh chảy xuống dọc theo yết hầu, Đông Tâm mới chậm rãi thấy mình sống lại. Nhưng cùng lúc nước lạnh đi xuống đến dạ dày thì cảm giác khó chịu cũng cùng nhau đi đến, đôi chân lộ ra dưới cái quần ngủ chỉ dài đến ngang bắp chân cũng bắt đầu khẽ run lên. Đúng lúc Đông Tâm đang cảm thán cái thân thể ba mươi tuổi này đúng là không thể bằng được thân thể trước kia của mình thì liền nghe được một âm thanh trầm thấp lành lạnh vang lên từ phía sau: “Hơn nửa đêm còn đi uống nước lạnh. Đông Tâm, nếu ngày mai em mà không cảm thấy khó chịu thì anh đây liền mang họ em luôn!”
Bởi vì giọng nói vang lên quá đột ngột nên Đông Tâm bị giật mình, tay run lên, cái cốc liền rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh. Cô quay đầu lại nhìn, lại bị dọa suýt nữa gọi mẹ. Tô Lịch thế nhưng lại đang cuộn tròn người như con tôm nằm trên sofa, nhờ ánh trăng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào chỉ thấy đôi con ngươi đen kia đang lóe sáng cùng với vẻ mặt tức giận.
Đông Tâm phát điên, “Nửa đêm nửa hôm anh không về phòng ngủ, ngồi xổm ở đây ấp trứng à??!!”
Giọng nói bất thiện của Tô Lịch lại vang lên: “Chuyện của anh không cần em lo! Mau lăn trở về phòng nhanh lên, chết rét bây giờ!”
“Có rét cũng không đông chết được anh!” Đông Tâm trừng mắt đáp trả, vừa nói vừa mò công tắc bật đèn phòng khách lên. Quả nhiên đúng như cô đoán, đèn vừa bật lên, Đông Tâm liền thấy sắc mặt tái nhợt đến dọa người của Tô Lịch, mà môi cũng đã khô đến nứt hết cả ra.
Đông Tâm rót cho Tô Lịch một cốc nước nóng, giọng nói hòa hoãn đi: “Anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Nếu không thì làm gì có ai muộn thế này còn không chịu ngủ lại chạy tới ngồi xổm trên ghế sofa chứ? Hơn nữa, nhìn tư thế này của Tô Lịch, anh ta liên tục lấy tay ôm bụng, chẳng có lẽ là đau dạ dày? Đông Tâm vẫn nhớ, hai hôm trước lúc ở nhà mẹ đẻ, ba mẹ vừa nghe Tô Lịch nói mình bị đau dạ dày thì liền nóng giận không thôi, sau khi bọn họ về đến nhà thì lại gọi điện lại hỏi thăm tiếp, có vẻ như là bệnh cũ.
Nghĩ đến đây, Đông Tâm lại đụng đụng cốc nước nóng vào người Tô Lịch: “Trong nhà có thuốc đau dạ dày không? Ở đâu? Tôi đi lấy cho anh.”
Ai ngờ Tô đại gia người ta căn bản không hề cảm kích lấy nửa phần, đẩy cốc nước nóng ra chỗ khác, sau đó nhe răng nhếch miệng nói: “Anh bảo em lăn nhanh về phòng cơ mà, em không hiểu tiếng người à?”
“Anh mới là người không nghe hiểu tiếng người thì có?” Đông Tâm nâng cao giọng: “Đã đau đến như vậy rồi mà còn làm trò cái gì chứ? Cầm lấy!” Nói xong liền mạnh mẽ dúi cốc nước nóng vào tay Tô Lịch.
Thấy vậy, Tô Lịch định nói thêm gì đó nhưng lời nói ra đến miệng liền chuyển thành một tiếng rên đau đớn, cùng lúc đó, trên trán, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu cũng rơi xuống. Lần này, Đông Tâm coi như triệt để hiểu rõ tại sao con hàng này lại có thể giả vờ chuyên nghiệp đến như vậy, nghệ thuật chính là khởi nguồn từ trong cuộc sống nha. Người có mắt vừa nhìn là biết Tô đại sư có kinh nghiệm cuộc sống vô cùng phong phú rồi.
Đông Tâm thấy ngũ quan tinh xảo của Tô Lịch đã nhăn lại hết thành một cục rồi mà vẫn còn cố gắng muốn chống đỡ liền khẽ thở dài một tiếng, quay người lại, đi về phía phòng ngủ. Một lát sau, Tô Lịch liền thấy cô ăn mặc chỉnh tề đi ra, mái tóc dài cũng đã được buộc cao lên, rõ ràng là muốn đi ra ngoài.
Hơi thở của Tô Lịch vô cùng mong manh: “Em định làm gì?”
Đông Tầm hừ hừ, mắt thì đảo quanh bốn phía, miệng trả lời: “Ây da, hình như tôi nhớ chìa khóa xe của anh là để trên tủ giày đúng không? A, thật đúng ở đây thật này!”
Tô Lịch thấy Đông Tâm hướng chùm chìa khóa xe về phía mình mà lắc lắc, trong lòng thầm kêu không tốt, đang định hỏi đối phương định làm gì thì một cơn đau mới lại ập đến. Đầu bên kia Đông Tâm nói tiếp: “Tôi đi xuống trước lấy xe rồi bật sẵn lò sưởi, tầm năm phút nữa anh tự mình đi xuống nhé, có được không?”
Tô Lịch cắn răng nói: “Đi đâu?”
“Hỏi vớ vẩn!” Đông Tâm đáp: “Anh như thế này không đi bệnh viện thì đi đâu được chứ?”
“Không đi!”
Vẻ mặt Đông Tâm chính là đã sớm lường trước được, liếc mắt cười ngọt ngào: “A, không đi sao? Vậy không sao cả, anh không đi tôi liền cứ ngồi ở trong xe chờ thôi, có lạnh chết thì cũng đáng đời tôi thôi mà.”
Dứt lời, Đông Tâm liền thấy sắc mặt Tô Lịch trắng thêm ba phần, lúc này mới hài lòng đi thay giày ra khỏi nhà. Hahaha, Tô vô lại, anh thực sự cho rằng bà đây không có cách nào xử lý anh sao?! So Young So Naive!
—————-
Trên đường, Tô vô lại luôn la hét sống chết cũng không chịu đi bệnh viện thế nhưng lại mơ mơ màng màng phát sốt, dọc cả đường đi cứ mê mê sảng sảng. Đông Tâm vốn không biết đường, hơn nữa lại lo lắng cho anh ta, buổi đêm sương mù lại dày, nên một đoạn đường này đến bệnh viện thật đúng là kinh hồn táng đảm. Thật vất vả mới đến được bệnh viện nhưng Tô Lịch lại không biết là do bị sốt đến phát ngốc hay làm sao thế nhưng lại tiếp tục sống chết không chịu ra khỏi xe.
Đông Tâm hết dụ dỗ rồi lại la mắng vẫn không được, cuối cùng phải nhờ y tá cùng hợp sức lôi Tô Lịch từ trên xe xuống, lúc này mới thuận lợi vào được bệnh viện. Tiếp theo là một loạt các khâu từ đăng kí, khám bệnh, rồi xử lí thủ tục nằm viện các kiểu…. Làm xong hết mọi việc, cả người Đông Tâm cũng mệt lả.
Đông Tâm vốn đang an ủi chính mình, chỉ cần chờ Tô Lịch truyền nước xong là mình có thể yên tĩnh một lát. Mà trong lúc đó thì mình có thể nằm sấp trên giường bệnh một chút để phục hồi thể lực và HP các kiểu. Nhưng sự thực chứng minh, cô tuổi đời quá non nớt, đều nhìn mọi việc qua lăng kính màu hường………
Truyền nước xong, <Tô vô lại> trực tiếp biến thành <Tô phiền phức>, nằm cứ mê sảng hết câu này đến câu khác. Đừng nói là Đông Tâm có thể lim dim ngủ được hay không, đến bác gái hàng xóm nằm giường bên cạnh cũng bị mấy câu nói mớ này đánh thức. Lúc đầu, Đông Tâm còn ậm ừ đáp lại một hai câu đối phó, cho đến khi nghe thấy anh ta lầm bầm: “Vợ à, em biết 120 là số điện thoại gì không?” Đông Tâm đã biết, cho nên đáp lại là không cần thiết.
Nhưng không biết vì sao, Tô phiền phức vẫn không chịu yên tĩnh, lại tiếp tục ồn ào: “Vợ ơi, anh lạnh.”
Đông Tâm cười ha ha hai tiếng, bây giờ thì biết cái gì gọi là nũng nịu, cái gì gọi là nhõng nhẽo rồi. Lạnh cái rắm! Lạnh thì có thể không ngừng dính lại bên cạnh cô như thế à? Đông Tâm trực tiếp xem nhẹ lời nói của Tô phiền phức, mặc kệ anh ta tự diễn một mình. Không lâu sau, Đông Tâm lại nghe Tô Lịch nhẹ nhàng nói tiếp: “Sao? Em cũng lạnh sao? Thế lại đây ôm ôm nào……….”
Đông Tâm líu lưỡi, hả? Mình không để ý đến anh ta anh ta còn biết tự mình tự biên tự diễn sao? Trong lúc Đông Tâm còn đang sợ hãi, hệ thống bên kia không biết lại tự hồi phục cái gì thế nhưng Tô Lịch lại không biết xấu hổ ở trên giường vừa vặn vẹo vừa kêu rên: “Vợ à, đừng…. Không cần………..”
Nghe đến đây, mắt hạnh của Đông Tâm trợn lớn, nội tâm lập tức có một vạn con thảo nê mã rầm rập chạy qua! Rốt cuộc trong đầu Tô Lịch có những cái quái quỷ gì thế? Tại sao những từ ngữ đó thốt ra lại nghe đen tối đến như vậy, lại dễ liên tưởng đến như vậy chứ? Phủi phui cái mồm, nhất định là do cô suy nghĩ nhiều mà thôi, khụ khụ, đúng vậy, nhất định là như vậy! Nói không chừng, chỉ là Tô Lịch đang nằm mơ bị mình đánh hay bạt tai gì gì đó mà thôi.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Đông Tâm bên này còn chưa kịp tự thôi miên bản thân xong, bên kia Tô Lịch lại tiếp tục kêu lên: “Vợ à, đừng như vậy mà! Nóng quá………”
Lần này đến bác gái giường hàng xóm cũng không nghe nổi nữa, khẽ nghiêng đầu sang, dùng ánh mắt chăm chú nhìn Đông Tâm. Không biết có phải do cả đêm không ngủ hay không mà Đông Tâm tổng cảm thấy trong ánh mắt của bác gái tràn ngập oán niệm……
Chỉ trong chốc lát, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên lúng túng tới cực điểm, mà con hàng Tô Lịch bên kia vẫn tiếp tục rên hừ hừ không ngớt. Sau khi nghe Tô Lịch kêu lên “Không cần” lần thứ N, Đông Tâm rốt cục không thể nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy hét lên: “Không cần không cần cái rắm!! Còn ồn nữa thì xé xác anh ra vứt cho chó ăn!!!”
Thật không ngờ lời này rất có tác dụng, Đông Tâm vừa dứt lời, Tô Lịch liền yên tĩnh hẳn.
—- thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Đông Tâm sau khi xả giận xong, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, lại nghe giọng nói của Tô Lịch vang lên: “Đông Tâm!” Trong lòng Đông Tâm lộp bộp hai tiếng, tay bất tri bất giác đã siết chặt. Cô quyết định, nếu Tô Lịch lại nói hươu nói vượn cái gì nữa thì cô liền trực tiếp đánh anh ta hôn mê luôn. Không ngờ, lại nghe Tô Lịch nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhớ mang bao đầu gối, đầu gối của em không chịu được lạnh.”
Nghe xong mấy lời này Đông Tâm vô cùng sửng sốt, mà hô hấp của Tô Lịch bên kia cũng dần đều đặn. Trong lúc nhất thời, Đông Tâm cảm thấy dở khóc dở cười, vừa buồn cười, lại cũng vừa có chút…. cảm động. Sau khi trọng sinh, đối với thân thể của mình Đông Tâm không hề hiểu rõ. Cái gì mà đầu gối cô sợ lạnh, phải nhớ mang bao đầu gối, rồi thì cô bị chứng đau nửa đầu, không thể chịu lạnh, vân vân và mây mây….tất cả những chuyện này, một chút cô cũng không biết. Nhưng những việc nhỏ nhặt không đáng kể này, Tô Lịch lại luôn nhớ rõ. Thậm chí hôm qua bị như vậy rồi vẫn nhắc nhớ cô phải mặc quần dài vào, so với ba cô còn nhiều lời hơn mấy lần. Nhưng không biết vì sao, lúc này khi nghe được những lời càu nhàu này của Tô Lịch, Đông Tâm lại cảm thấy trong lòng rung động.
Bác gái giường bên nghe vậy liền cười tủm tỉm mở miệng: “Vợ chồng son tình cảm thật là tốt!”
Mặt Đông Tâm đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Đã làm phiền đến bác rồi, thật là ngại quá ạ!”
“Không sao.”
—————
Tô Lịch ngủ một mạch đến tận mười giờ sáng mới tỉnh lại. Đúng lúc đó, Đông Tâm cũng đi mua đồ ăn về. Vừa thấy Tô phiền phức tỉnh lại, liền thuận tay giơ ra hai ngón tay hỏi: “Đây là mấy?”
Tô Lịch không kiên nhân đẩy tay Đông Tâm qua một bên, nhíu mày đáp: “Hai!”
Đông Tâm gật đầu: “Không tệ không tệ! Hồi phục cũng khá đó, có thể trực tiếp chuyển sang khoa tâm thần rồi.”
Nghe thế, Tô Lịch đang định phản bác, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi bật dây. Đông Tâm bị động tác của anh dọa sợ, tay che lấy trái tim, khoa trương nói: “Đại ca, anh có thể không cần cả ngày lẫn đêm liên tục hù dọa tôi như vậy không? Tôi không bị anh hành chết thì cũng bị anh hù chết mất!”
Tô Lịch cứ như không nghe thấy Đông Tâm nói, túm lấy cô hỏi: “Đây là bệnh viện nào?”
Đông Tâm tưởng rằng Tô Lịch cho lời nói đùa của mình thành thật, đảo khách thành chủ chụp tay lên vai Tô Lịch: “Yên tâm yên tâm, đây không phải bệnh viện tâm thần đâu. Tôi chỉ đùa anh chút thôi.”
Tô Lịch sốt ruột, giọng nói to hơn: “Anh hỏi em đây là bệnh viện gì?”
Bác gái giường bên nghe vậy liền nói xen vào: “Đây là bệnh viện số 1.”
Nghe vậy, Tô Lịch lập tức không nói hai lời giật kim truyền ra bước vội xuống giường. Đông Tâm thấy thế liền há hốc mồm ra, kinh hô: “Này, anh làm cái gì thế?” Truyền dịch cả đêm rồi mà vẫn chưa hết sao? Tại sao truyền xong thì lại càng có vấn đề hơn thế? Đừng nói là sốt đến ngu người luôn rồi nhé.
“Tô phiền phức, anh…..” bên này Đông Tâm còn chưa kịp nói xong thì Tô Lịch đã mặc xong áo khoác, kéo tay cô đi ra ngoài: “Nhanh lên, không thì không kịp nữa bây giờ.”
Đông Tâm còn chưa kịp tiêu hóa vấn đề, cũng chưa kịp hỏi có chuyện gì xảy ra, thì ở cửa phòng bệnh liền truyền đến một giọng nữ dễ nghe tràn ngập sự trêu trọc: “Ơ, Tô đại giáo sư sao lại vội vã đi đâu thế này?”
———–
(Vở kịch nhỏ: Chân tướng việc mặc quần.)
Tối hôm qua, Đông Tâm đang ở phòng ngủ thay quần, Tô Lịch lại đột nhiên xông vào.
Đối với loại tình huống này, Đông Tâm đã sớm quen thuộc. Con hàng Tô Lịch này thói quen ở nhà chính là tự nhiên như ruồi, căn bản không biết gõ cửa là cái gì. Đông Tâm cũng biết rõ nói với anh ta cũng vô dụng nên liền dứt khoát coi Tô Lịch là người vô hình, đồng thời cũng tăng nhanh tốc độ mặc quần.
Đợi cô mặc xong quần bò, quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt sáng chói của Tô Lịch đang như hai cái đèn pha nhìn mình chằm chằm. Trong thoáng chốc, Đông Tâm liền cảm thấy xấu hổ. Hahaha, mắc công người nào đó vẫn luôn nói mình không phải là lưu mạnh, nếu không phải lưu manh tại sao lại cứ nhìn chằm chằm cô thay quần áo không chớp mắt như thế chứ=.=
Thấy thế, Đông Tâm liền bày ra vẻ mặt thối hoắc nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người ta mặc quần bao giờ à?”
Vẻ mặt Tô Lịch vô cùng hung thần sát ác chất vấn: “Mấy ngày hôm nay em vẫn mặc quần như vậy sao?”
Đông Tâm á khẩu, mặt mũi tràn ngập sự khó hiểu. Vớ vẩn? Quần không phải là phải xỏ lần lượt từng chân vào như vậy sao? Không mặc như vậy chẳng lẽ lại còn định nhét hai chân vào một bên ống quần chắc? Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang muốn đáp trả Tô Lịch hai câu lại nghe Tô Lịch nói tiếp: “Em thật sự vẫn coi mình là cô gái hai mươi tuổi à?”
Đông Tâm nghe vậy xù lông: “Anh có ý gì? Có ai quy định qua ba mươi tuổi là không thể mặc quần bò nữa không hả??”
Tô Lịch nghe đến đây cuối cùng cũng bùng nổ: “Nhưng cái quần mà em đang mặc là của ông đây!!!!!!”
Đông Tâm: “……..”