Tối hôm đó, Văn Tử nói cô ấy biết một “nhà hàng” ăn không tồi, muốn dẫn Đông Tâm đi ăn. Đông Tâm vui vẻ đồng ý. Nhưng khi đứng trước “nhà hàng”, Đông Tâm liền trợn mắt há hốc mồm.
Cho đến khi đứng trước cửa “nhà hàng”, khóe miệng Đông Tâm rốt cục run rẩy hỏi Văn Tử: “Đây là nhà hàng mà cậu nói?”
Văn Tử gật đầu không chút do dự: “Đúng vậy.”
“Là dạng quán ăn gia đình mở tại nhà?”
“Đúng vậy.”
“Không có biển tên, cũng không có người phục vụ, là loại nhà hàng cửa lớn luôn đóng chặt này?”
“Đúng vậy.”
Nghe đến đây, Đông Tâm nhịn không được siết chặt nắm tay. Đúng đúng cái em gái nhà cậu í! Cô có ngu cũng nhận ra được đây chính là cửa nhà mình. Từ khi nào thì nhà cô đã biến thành quán ăn tại gia rồi thế này? Tại sao bà chủ là cô lại không hay biết gì thế nhỉ? Văn Tử rốt cuộc là đang sỉ nhục cô không có đầu óc hay là sỉ nhục trí thông minh của cô vậy?
Đông Tâm khoanh tay, bĩu môi nói: “Thím à, cậu ngàn vạn lần nên nhớ rõ một điểm nha. Tớ của sáu năm trước còn chưa học được phân biệt đường với muối đâu. Cậu dám trông cậy vào tớ nấu cơm cho cậu sao? Cậu…..”
Đông Tâm còn chưa nói xong đã bị Văn Tử cắt ngang: “Ai trông chờ vào lão nhân gia nhà cậu nấu được một bữa cơm tử tế chứ? Cậu yên tâm đi, sáu năm sau cậu cũng không lắc mình biến thành đầu bếp đâu, cùng lắm chỉ coi như chân sai vặt thôi.”
“Vậy cậu còn dẫn tớ trở về làm gì?” Vừa dứt lời thì cánh cửa trước mặt liền kẽo kẹt mở ra. Đằng sau cánh cửa là khuôn mặt Poker face của Tô Lịch, cùng với mùi hương thơm lừng của nồi lẩu từ trong phòng bay ra. Đến đây, Đông Tâm đã hoàn toàn minh bạch rồi.
Bảo sao trên đường đi, lúc Văn Tử giới thiệu về “nhà hàng” này có nói: “Đầu bếp rất cao ngạo lạnh lùng, lại độc mồm độc miệng khiến người ta chán ghét, nhưng được cái tay nghề thật đúng là không thể chê được.” Thì ra đầu bếp mà Văn Tử nói chính là Tô Lịch.
Đến đây còn cần người khác nói nữa sao? Hiển! Nhiên! Hai! Người! Này! Cùng! Một! Giuộc! Hừ, rõ ràng hai người này thông đồng với nhau, chắc chắn là ngay từ đầu đã thông đồng với nhau rồi. Hiện tại nghĩ lại, Đông Tâm thật không ngờ chỉ số thông minh của mình lại có thể thấp đến thế:
_____ Thứ nhất, chân trước cô vừa mới giận dỗi với Tô Lịch, chân sau Văn Tử liền gửi ảnh Wechat, đây còn không phải là bằng chứng sao?
_____ Sau đó, khi cô đang điên cuồng nói xấu Tô Lịch, Văn Tử lại biện giải thay anh ta, đây còn không phải là bằng chứng sao?!
_____ Còn nữa, sau khi Tô Lịch đăng Weibo nói buổi tối muốn ăn lẩu, Văn Tử lập tức có ý định muốn đưa cô đi ăn “nhà hàng”. Đây còn không phải là bằng chứng sao?!!!
Nhưng đối mặt với một đống bằng chứng như vậy, vậy mà mình đến một cái cũng không nhìn ra! Tất cả còn không phải vì mình quá tin tưởng nha đầu Văn Tử này sao? Vậy mà nha đầu chết tiệt này lại dám lợi dụng lòng tin của mình mà phản bội mình. Đúng là phản đồ mà!
Bên này trong đầu Đông Tâm đang tức giận đến nghiến răng kèn kẹt thì bên kia phản đồ Văn lại lôi kéo Đông Tâm vào phòng, nuốt nước bọt nói: “Ai nha, lòng ngỗng dạ dày heo thịt bò ướp cay mà tôi yêu nhất đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Còn tôm nướng nguyên vỏ, sò hấp nướng tỏi, ngao xào cay cũng chuẩn bị tốt rồi chứ? A, đúng rồi, Tô Lịch à, lần trước anh làm món bánh tía tô với lòng đỏ trứng và thịt đông cũng rất hợp khẩu vị bổn cung, hôm nay cũng làm một chút luôn đi!”
Đông Tâm trợn mắt khinh bỉ nhìn Văn Tử nói: “Thím à, thím có còn biết xấu hổ là gì không vậy? Một mình cậu gọi nhiều món như vậy, hơn nữa không phải nội tạng động vật thì chính là hải sản tanh lòm. Cậu không sợ ăn đến hỏng đầu lưỡi cậu luôn à?”
Văn Tử phi phi nói: “Mới yêu cầu có chút đồ ăn như vậy mà cậu đã đau lòng rồi sao? Tớ tốn bao nhiêu nước bọt mới lừa được vợ anh ta về nhà, tớ đây còn ngại chừng í món là quá ít í. Hơn nữa, nồi lẩu này không phải là để chúc mừng tân hôn của tớ và lão Trình sao? Cho nên, thân là nữ chính, tớ không chỉ muốn ăn nhiều, mà tớ còn muốn ăn không hết thì đóng gói mang về luôn đấy!”
Đông Tâm nhìn dáng vẻ hợp tình hợp lý của Văn Tử thì liền giận đến sôi máu, đang muốn vặn lại, thì Tô Lịch đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Trình Nham nhà cô đã tới rồi, đang ở thư phòng chơi máy tính. Cô cũng ra phòng khách ngồi chờ trước đi, đợi chiên nốt chuối xong thì ăn cơm.”
Dứt lời liền xoay người vào phòng bếp, từ đầu đến cuối, hoàn toàn không thèm liếc nhìn Đông Tâm lấy một cái. Ý gì đây chứ? Coi cô là người vô hình sao? Đông Tâm đang chuẩn bị nổi trận lôi đình thì đầu bếp Tô lạnh lùng không ai bằng lại đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái, sau đó cao ngạo mở miệng: “Em, vào đây giúp anh!”
Đông Tâm: (ˉ▽ˉ) Giúp cái đại gia nhà anh í! Anh nói chuyện tử tế một chút không được sao? Không được sao? Cúi thấp đầu nói hai câu thì anh sẽ chết à?
Đông Tâm xù lông, dáng vẻ muốn lao lên bóp chết Tô Lịch, lại bị Văn Tử giữ lại. Văn Tử túm lấy Đông Tâm, kề tai nhỏ giọng nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh! Đàn ông ấy mà, chỉ là muốn giữ chút thể diện với người ngoài mà thôi. Chờ bọn tớ đi rồi thì cậu lại từ từ xử lý anh ta sau cũng được mà.”
“Bình tĩnh cái lông!” Đông Tâm hất Văn Tử ra, hừ hừ: “Tớ còn chưa nói cậu đâu đấy! Đồ hồng hạnh vượt tường! Lại dám giúp Tô Lịch lừa tớ!”
Văn Tử giơ hai tay lên, lặng lẽ cười: “Trời đất chứng giám, tớ từ trước đến nay cắn người miệng không mềm, bắt người tay không ngắn. Mấy lời lúc đó tớ nói với cậu đều là moi hết ruột gan ra mà nói, giúp lý không giúp thân. Hơn nữa trước đó tớ đâu có biết vụ cậu trọng sinh gì đó đâu, chỉ là Tô Lịch nói hai người cậu cãi nhau, anh ta muốn tớ đứng ra hòa giải, lại sợ cậu một mình chạy loạn sẽ gặp chuyện, cho nên tớ mới nhắn tin Wechat mà…”
Nghe vậy Đông Tâm liền giật mình. Nói như thế thì mục đích Tô Lịch gọi Văn Tử đến không phải để khuyên mình mà chỉ đơn giản là…..lo lắng thôi sao? Khụ! Khụ! Thật đúng là không nên nói ra thì hơn mà. Thực ra, sau khi Đông Tâm giận dỗi chạy ra khỏi quán trà, kiểm tra lại ví tiền thì phát hiện ra trong ví mình ngoại trừ 20 tệ tiền lẻ thì cũng chỉ có vài đồng tiền xu, nhưng ngược lại thì thẻ ngân hàng lại có một đống. Tuy nhiên, bởi vì trọng sinh nên Đông Tâm không biết mật khẩu. Cho nên, nếu như Văn Tử không nói đến tìm cô thì quả thực cô cũng không biết nên làm gì.
Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền cảm thấy có chút thụ sủng nhược khinh. Sống hơn hai mươi năm, trừ cha ra, chưa có người đàn ông nào đối xử với cô cẩn thận tỉ mỉ chu đáo như vậy cả. Đông Tâm còn đang mải cảm thán, Văn Tử liền chụp bả vai cô nói: “Được rồi, được rồi, tớ vào thư phòng tìm lão Trình nhà tớ, phụ bếp cũng đi vào phòng bếp giúp đỡ bếp trưởng đi nha.”
——-
Sau khi “phụ bếp Đông” đi vào phòng bếp mới phát hiện ra sự thật là mọi việc vốn không cần đến sự giúp đỡ của cô. Đồ ăn kèm với lẩu, hải sản các loại, đồ ăn vặt…tất cả đều đã được chuẩn bị xong xuôi, ngay cả đồ uống cũng đã được xếp ra đủ cả rồi. Đúng như Tô Lịch nói, chỉ cần chiên nốt chuối là xong rồi.
Lúc Đông Tâm bước vào phòng bếp, Tô Lịch đã cắt chuối thành từng miếng nhỏ vừa ăn, đang nhúng từng miếng chuối vào trứng gà, bột mì, rồi bọc thêm một lớp bột chiên xù. Nhìn động tác thuần thục của Tô Lịch. Đông Tâm nhịn không được cong mắt trêu ghẹo: “Tô đại bếp trưởng tay nghề đúng là không tồi nha~~~”
Nghe vậy, đông tác của Tô Lịch hơi chững lại một chút, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc về phía cô: “Còn không phải bị em bức sao.”
Đông Tâm hít một hơi, giọng nói mang chút giận dữ hỏi: “Ý anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Đông Tâm nghiến răng, chỉ hận không thể lao lên một ngụm cắn chết Tô Lịch. Tốt lắm! Mặc dù cô là người đưa ra yêu cầu ly hôn trước là cô sai, nhưng hiện tại cô cũng đã trở về rồi, cũng đã hạ một chiếc thang mời Tô đại thiếu gia nhẹ bước đi xuống rồi, anh ta còn muốn cô làm thế nào nữa chứ? Qùy xuống cầu xin anh ta sao? Nếu không thì năm lần bảy lượt bày ra đủ các thể loại sắc mặt như thế là thế nào chứ?
Đông Tâm nén lại khẩu khí, nói: “OK, tôi thừa nhận, hôm nay tôi không nên nói đi là đi, cũng không nghe điện thoại của anh. Nhưng Tô Lịch, anh có thử nghĩ tới mọi chuyện từ góc độ của tôi không? Tôi coi anh là người đáng tin tưởng nhất, kể hết bí mật trọng sinh gì gì đó với anh, nhưng anh lại coi tôi là kẻ điên. Nếu anh là tôi anh sẽ nghĩ như thế nào đây? Hừ, thôi bỏ đi, dù sao tôi nói cái gì thì anh cũng đâu có tin chứ!”
Nghe xong, Tô Lịch hơi trầm mặc, sau đó nói: “Hôm nay, lúc em vừa rời đi thì bác sĩ Nhiễm đã gọi điện cho anh.”
Đông Tâm mím môi không nói.
“Anh và cô ấy nói chuyện. Cô ấy nói, bệnh trạng của em không giống như dự đoán.” Tô Lịch cúi đầu, vừa tiếp tục dùng ngón tay thon dài bọc chuối, vừa thấp giọng nói: “Nếu là bình thường, bệnh nhân dù là sinh ra ảo giác hay là mất đi trí nhớ tạm thời, chỉ cần có người nhắc đến các kí ức cũ, cơ thể bọn họ sẽ có phản ứng lại với những kí ức đó. Bởi vì những kí ức đó thật ra không hề mất đi mà chỉ là tạm thời bị bệnh nhân phong bế lại vào một căn phòng kín, cho nên, khi có người nhắc đến các kí ức đó, kí ức của bản thân họ sẽ tự động kích thích lên tiềm thức, từ đó cơ thể bệnh nhân cũng sẽ có các phản ứng lại. Nhưng…..em lại không hề có những phản ứng đó….”
Nói đến đây, Tô Lịch đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đen như mực khóa chặt lấy Đông Tâm, rồi mới nói nốt nửa câu sau: “Bác sĩ Nhiễm nói rằng, khi cô ấy kể lại những chuyện cũ với em, cơ thể em không hề có một chút phản ứng nào lại cả. Từ ánh mắt, đến động tác, hay ngôn ngữ… một chút cũng không. Cho dù cô ấy thử như thế nào, cũng không thể chạm đến được kí ức 6 năm đã bị phong bế kia. Cho nên, cô ấy đoán rằng, em không hề bị bệnh, cũng không bị mất trí nhớ.”
Nghe mấy lời Tô Lịch nói, Đông Tâm như lọt vào sương mù. Cái gì mà phòng kín, cái gì mà mắc chứng ảo tưởng… cô đều nghe không hiểu. Nhưng có câu cuối cùng, cô nghe hiểu. Nhiễm Ninh Ninh nói rằng cô không hề bị bệnh tâm thần, cũng không bị mất trí nhớ. Cho nên………
———–
“Cho nên, anh tin là tôi thật sự trọng sinh sao?” Nói hết câu, Đông Tâm mới nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy như thế nào, mà trái tim cũng đang đập loạn trong lồng ngực.
Tô Lịch ngước mắt, không trả lời, cũng không có động tác gì cả. Cứ như vậy mà nhìn Đông Tâm không chớp mắt, thẳng đến khi Đông Tâm cảm thấy nổi da gà, lúc này mới đem chỗ chuối đã được chuẩn bị tốt thả vào chảo dầu.
Trong lúc nhất thời, trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng xèo xèo của chuối ở trong chảo dầu. Ngay vào giây phút Đông Tâm sắp tuyệt vọng, Tô Lịch cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện em trọng sinh hay không không quan trọng. Chỉ cần em khỏe mạnh là được rồi.”
Hô hấp của Đông Tâm đột nhiên cứng lại, nhất thời tay chân liền trở nên luống cuống.
Chỉ, cần, em, khỏe, là, được, rồi.
Những lời này dịch thô ra không phải là: trọng sinh cũng được, mà xuyên qua cũng chẳng sao. Anh không quan tâm, chỉ cần em khỏe là được rồi. Đây mới là mục đích chính anh dẫn em đi gặp bác sĩ tâm lý.
Mọi chuyện xoay một vòng, trong lòng Đông Tâm đột nhiên sinh ra cảm giác tự ti, rốt cuộc thì mình có gì tốt chứ. Luận diện mạo, tính cách, gia đình, sự nghiệp, bất cứ thứ gì cô cũng đều rất bình thường. Về lý thuyết, thì người như Tô Lịch tất nhiên có thể dễ dàng tìm được cô gái tốt hơn cô, sao có thể nhìn trúng cô được chứ?
Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền chống cằm hỏi: “Tô Lịch, thật ra có một vấn đề tôi rất thắc mắc, vẫn luôn muốn hỏi anh.”
Tô Lịch nhướng mày.
Đông Tâm: “Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm gì?”
Tô Lịch vừa đem chuối đã được chiên vàng óng vớt lên vừa hỏi: “Em muốn biết?”
Đông Tâm gật mạnh đầu.
“Vấn đề này ấy à………..” Tô Lịch bày chuối ra đĩa xong, sau đó mới nghiêm trang nói, “Anh thích nhất em ở chỗ……….em tinh mắt.”
Đông Tâm đứng tại chỗ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, mãi sau mới nhận ra ý của Tô Lịch. Haha, Tô Lịch nói “tinh mắt” chính là ám chỉ cô rất sáng suốt mới chọn được một ông chồng hoàn hảo như mình đi? Haha, Tô tự kỉ, anh có thể mặt dày hơn nữa được không?
Đông Tâm đang muốn mở miệng chế nhạo hai câu, di động liền báo có tin nhắn. Cô vừa cầm điện thoại lên mở ra thì nụ cười đang treo trên mặt đột nhiên cứng lại, cười không nổi nữa.
Tin nhắn là của Tô Yến gửi, nội dung chỉ có mấy chữ: “Đông Tâm, ngày mai có thể gặp mặt không?”
Thấy vậy, trong lòng Đông Tâm có chút trống rỗng, trộm ngắm Tô Lịch đang bận rộn sắp xếp lại đồ ăn, còn chưa rối rắm xong thì lại “đing” một tiếng, tin nhắn thứ hai gửi tới.
Tô Yến: “Tôi muốn tâm sự với em.”