Mười ngày sau vẫn như thường lệ Minh Nguyệt tỉnh dậy từ sáng sớm tập luyện. Nghỉ ngơi mười ngày giờ sức khỏe của nàng đã tốt lên rất nhiều. Sau khi tập luyện vẫn như thường lệ nàng ra bờ suối rửa mặt khi quay về thấy lão sư phụ đang thu dọn đồ đạc nàng hỏi:
“Lão già đang làm cái gì thế sao tự nhiên lại thu dọn đồ đạc làm gì.” Đừng thắc mắc vì sao nàng lại không gọi lão là sư phụ mà lại là lão già trong khi đã bái lão làm thầy. Chỉ là sau vài bữa kể từ ngày nhận lão làm thầy lão thấy nàng mỗi buổi sáng đều tập những động tác quái dị, là những động tác nàng hay tập luyện ở hiện đại đó. Nên đòi nàng dạy cho nàng không dậy thế là lão cứ mè nheo bên tai khiến Minh Nguyệt ức chế và kết quả là đổi từ sư phụ sang lão già luôn. Nàng cảm thấy sai lầm khi bái cái lão ngoan đồng này làm thầy.
“Trời ơi tiểu đồ đệ của ta con sao con cứ gọi ta là lão già vậy ta là sư phụ của con mà ” lão nhìn nàng bày ra khuôn mặt ngây thơ vô(số)tội đáng đánh đòn.
“Thôi ngay tóm lại là lão đang làm cái gì đấy.” Nàng trợn mắt nhìn bản mặt đáng đánh đòn của lão.
“Ta thấy con cũng đã khỏe lại nên muốn con cùng ta lên đường về Dược môn làm lễ nhập môn cũng ở lại đó học tập luôn được không ” lão nàng ánh mắt cún con nhìn về phía nàng chờ ý kiến. Cả đời lão tới tuổi gần đất xa trời này mới có một đệ tử thân truyền nên không tránh khỏi có chút quá khích.
Minh Nguyệt suy nghĩ một lát rồi đồng ý
“được rồi đợi ta đi thu dọn đồ đạc rồi lên đường.”
Thế rồi nàng quay bước về phòng mình để thu dọn đồ đạc của mình. Cũng không có gì nhiều ngoài vài bộ đồ và chút ít đồ thú vị nàng rảnh rỗi đã làm trong mấy ngày qua.
Sau khi thu dọn xong những thứ cần thiết hai thầy trò các nàng cùng nhau cưỡi ngựa về núi Thất Phong nơi tọa lạc của Dược môn. Môn phái mà tất cả mọi người không ai muốn đắc tội. Nếu các ngươi dám chắc cả đời mình không bị thương hoặc bệnh nặng.
Ba ngày sau kết thúc chặng đường của hai thầy trò nhà Minh Nguyệt nơi họ dừng chân là Dược môn nằm trên đỉnh núi Thất Phong ở phía Bắc Thiên Long quốc. Xuất hiện trước mắt nàng hiện giờ là một ngọn núi lớn với 7 đỉnh núi cao chót vót thế nên mới được gọi là Thất Phong
Khắp nơi đều là sương mù tím lượn lờ từ chân núi tới đỉnh chỉ thấy thấp thoáng sau làn sương mù tím mờ ảo là bảy đỉnh núi thấp thoáng ẩn hiện. . ngôn tình hoàn
Một nơi đẹp là vậy tiên cảnh là vậy nhưng trong mắt người đời nơi đây như một cấm địa. Chẳng có người nào sau khi đi vào mà vẫn còn toàn thây đi ra cả
Tò mò vì sao ư? Đơn giản nơi đây là địa bàn của Dược môn thần bí, người đời chỉ biết có sự tồn tại của Dược môn chứ chẳng hề biết nó ở chỗ nào. Vì muốn giữ bí mật các môn chủ đời trước đã trồng một loại thảo dược xung quanh bìa rừng mà sau khi nở hoa sẽ tiết ra khói độc màu tím nguy hiểm. Chỉ có người trong môn phái mới có thuốc phòng độc được đặc chế của môn phái để tránh trúng độc.
Cho nên những người ngoài kia không hề biết nơi bọn họ gọi là cấm địa tử vong kia chính là nơi mà môn phái bí ẩn nhất giang hồ Dược môn cư trú.
“Đồ đệ ngoan đây chính là nơi món phái của chúng ta Dược môn lừng lẫy giang hồ đó ” lão sư phụ vừa vuốt râu đắc ý cười.
“Oa nơi này thật đẹp”. Nàng mở to đôi mắt đen đầy tán thưởng.
“Con đừng thấy nó đẹp mà nhầm nếu đi vào không cẩn thận là mất mạng như chơi đó. Nơi này khắp nơi đều là kịch độc không có thuốc giải độc môn thì chỉ có chết thôi con biết chưa.” Thấy nàng vui vẻ vậy lão đầu cũng không quên nhắc nhở
“Bây giờ con uống viên thuốc này lại chúng ta cùng lên núi về môn phái của chúng ta.” Lão già cười đưa cho nàng một viên thuốc màu đỏ au như máu.
Nàng nhận lấy không ngần ngại bỏ viên thuốc vào miệng nuốt xuống rồi đi cùng lão sư phụ lên núi nơi nàng sẽ ở và học tập trong thời gian sắp tới.
Nàng cùng lão sư phụ bước vào trong rừng đầy sương mù tím. Xuyên qua làn sương tím xuất hiện trước mắt nàng là một cánh đồng hoa và các loại thảo dược. Ở giữa là một lối đi xuyên qua cánh đồng.
“Oa đẹp thật không ngờ sau cánh rừng độc dược lại có một nơi đẹp thơ mộng như vậy a.” Nàng trầm trồ khen ngợi
“Tất nhiên đây là Dược môn đó đồ đệ à.”
Lão già vuốt râu tự đắc
Sau khi đi qua cánh đồng thảo dược trước mắt hai thầy trò là một bậc thang cao nhìn không thấy điểm cuối. Hai thầy trò cùng nhau bước lên bậc thang mới đầu còn bình thường nhưng đi được một lúc nàng bắt đầu cảm thấy mệt
“cao gì mà cao dữ vậy đi mãi không hết cứ kiểu này chắc chết sớm mất thôi “. Tuy linh hồn trưởng thành nhưng thân xác nhỏ này chỉ mới mười tuổi, thật sự không chịu được quá lâu
Sau một hồi ca bài ca mang tên “trời ơi ” thì cũng đến được nơi cần đến Dược môn đích đến của hai thầy trò trong chuyến đi lần này.