Mọi thứ trên đời luôn thay đổi tùng ngày, chỉ có thời gian là im lặng không một tiếng động lặng lẽ trôi.
Vào giữa tháng sáu, trường cấp hai Minh Tang nghênh đón kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời trên đầu tỏa ra ánh sáng gay gắt như muốn thiêu đốt vạn vật.
An Ninh đứng dưới bóng cây ở cổng trường, mặc áo phông trắng, chân váy xếp ly dài đến đầu gối khiến nàng trông càng nhỏ bé.
Cha nàng – Lộ Nam lái xe đưa nàng tới trường, đó là một chiếc xe Volkswagen màu đen bình thường, Trương Đình Đình nhét cho nàng một bình nước ấm. Bất kể trời nóng như thế nào bà cũng không cho An Ninh uống nước lạnh, thân thể An Ninh yếu ớt, mỗi lần tới kỳ dâu rụng đều sẽ rất đau bụng, lần này lại rụng dâu nhằm ngay lúc thi chuyển cấp.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, bụng lại đau âm ỉ, Trương Đình Đình lấy trong túi ra một viên thuốc đưa cho nàng.
“An Ninh, nếu lát nữa còn đau thì hãy nói với giáo viên nha con”, Trương Đình Đình nhẹ nhàng nói, đưa tay vuốt mái tóc nàng đang ướt đẫm mồ hôi ra sau tai.
An Ninh gật đầu, đôi môi khô khốc, trắng bệch vừa uống nước xong nên đã ẩm ướt hơn chút.
“Vào đi con, đừng sợ, ba với mẹ ở bên ngoài chờ con”, Lộ Nam cùng Trương Đình Đình xin nghỉ ba ngày chính là vì chăm sóc cho An Ninh. Thi chuyển cấp lên cấp ba là một kỳ thi lớn, họ sợ An Ninh áp lực lớn, thân thể lại không thoải mái nên xin nghỉ mấy ngày để đưa đón nàng.
“Cảm ơn ba mẹ, hai người đừng lo lắng, con sẽ không sao đâu, sẽ trở lại nhanh thôi”, được vây trong sự chăm sóc của gia đình, An Ninh đôi mắt to cong cong, mỉm cười làm mấy cái thủ ngữ.
Nàng nói nhanh thôi thì đúng là nhanh thật. Giờ thi mới trôi qua hơn phân nửa, trong lúc cổng trường còn đầy ắp những bậc phụ huynh đang ngóng trông con mình thì đã nhìn thấy cánh cổng mở ra, từ trong đi ra là một cô gái nhỏ gầy gò, thân thể mảnh mai như thể một cơn gió thổi là bay theo, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nắng mặt trời trắng đến phát sáng, giống như một lớp kem bơ được người ta nặn ra vậy.
Một số phụ huynh to nhỏ thì thầm bàn luận, đứa nhỏ này thật như con nhà người ta mà. Nhanh như vậy đã đi ra thì chắc là thành tích học tập rất tốt đúng không? Xem dáng vẻ thật đúng là dịu dàng điềm đạm mà.
An Ninh bị nắng hun đến choáng váng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Uống thuốc xong, bụng nàng không còn đau nữa nhưng cũng không còn miếng sức lực, nàng vội vàng làm cho xong bài thi rồi nộp sớm.
Vừa mới đi ra cổng trường, Trương Đình Đình đang ngồi trên xe vẫn luôn chú ý tới cửa nhìn thấy nàng liền đẩy cửa bước xuống xe, đỡ con gái đang uể oải vào trong.
“Trong xe đang bật điều hòa, mau vào cho mát đi con”, Trương Đình Đình nói rồi để nàng ngồi vào ghế sau.
“Hôm nay trời nóng như vậy, thật tội mấy đứa nhỏ mà”, Lộ Nam khởi động xe chạy về nhà, nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của An Ninh không nhịn được thở dài.
Ba ngày nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn. Mấy ngày thi làm người ta chán ghét cuối cùng cũng dần kết thúc theo thường lệ. An Ninh vô cùng vui vẻ, Lộ Nam và Trương Đình Đình vẫn rất lo lắng về điểm số của con gái, sợ nàng bởi vì thân thể không khỏe mà không phát huy được thành tích ngày thường nên cố ý nói với nàng điểm số thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần cố gắng hết sức là tốt rồi,…
An Ninh ngốc nghếch nghe xong, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động. Kỳ thật trạng thái của nàng cũng không tệ lắm, thành tích thi của nàng sẽ không thay đổi do yếu tố bên ngoài. Giáo viên ở trường đều nói nàng là học sinh có thành tích ổn định, kết quả học tập trước giờ ở trường đều xếp top đầu, chưa từng rớt khỏi top 5.
Hơn nữa nàng cũng cảm giác lần thi này mình làm bài khá tốt, làm được hầu hết các câu hỏi. Ngược lại là Lưu Viện Viện, sau khi thi xong cô bé có chút bối rối, phòng thi của cô và An Ninh không ở cùng một trường. Danh sách các thí sinh dự thi kỳ thi chuyển cấp đều được trộn lẫn giữa các trường. An Ninh may mắn thi ngay tại Minh Tang mà Lưu Viện Viện lại đi thi ở một trường khác. Mỗi lần làm bài thi xong một môn đều cùng An Ninh kiểm tra đáp án trên điện thoại di động, phần lớn đáp án đều giống nhau, nhưng có một số khác biệt. An Ninh cảm thấy điều này thật bình thường nhưng cô bé lại có chút lo lắng, sợ mình và An Ninh không thể đi học chung một trường trung học.
Sau cùng thì cũng thi xong, bà dì cũng sắp đi rồi, An Ninh đỡ hơn hẳn nên không gọi ba mẹ đến đón. Nàng ra khỏi cổng trường, đi chầm chậm dọc theo vỉa hè, nhìn đoạn đường cùng cảnh sắc quen thuộc này, trong lòng tràn đầy hoài niệm.
Đây là đoạn đường nàng đã đi đi về về cùng với ngôi trường nàng gắn bó suốt ba năm qua, cuối cùng cũng đến lúc phải nói lời chia tay.
Ánh tà dương buông xuống trên nền gạch vuông, lá cây ngô đồng trên đỉnh đầu ở trong gió xào xạc vang, nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy màu xanh tươi trẻ ở khắp nơi, cần cổ mảnh khảnh của nàng lộ ra dưới ánh mặt trời như cổ của một con thiên nga xinh đẹp.
Cây ngô đồng…. Cây ngô đồng trong Thu Đồng sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Nàng nhớ lại một hồi, nhớ tới trời thu hàng năm, hai hàng cây cao to ven đường khoe sắc vàng ươm, có lúc lá vàng sẽ theo gió mà rơi trên đất, đạp lên sẽ nghe tiếng lách cách của lá khô như thanh âm nhai khoai tây chiên vậy.
Đôi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, hàng cây ngô đồng nhẹ lay như những con sóng màu vàng, đẹp đến nao lòng.
Đột nhiên nàng cảm thấy khóe mắt chua xót.
Nàng cũng không biết bản thân làm sao vậy, sau bao lâu không có bất kỳ liên lạc nào vậy mà nàng vẫn nhớ tới Thu Đồng. Nỗi nhớ cũng không thường xuyên lắm nhưng khi ở trong đêm khuya thanh vắng hoặc là lúc một mình bước đi, nàng sẽ nhớ tới cô, vừa nghĩ tới thì sẽ cảm thấy khổ sở.
Nàng không quá buồn khi phải chia tay với những người bạn cùng lớp đã gắn bó ba năm nhưng vừa nghĩ tới người kia lái xe lướt qua nàng, đôi mắt cô thâm thúy, lãnh đạm, không cảm xúc từ từ lướt qua nàng, để lại sự lạnh lùng đằng sau.
Trong nháy mắt đó, nàng liền không nhịn được đỏ cả vành mắt.
“Lộ An Ninh!”, có người cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, An Ninh vội vàng ngẩng đầu lên, dừng lại bước chân đang đi một cách máy móc.
Đó là con hẻm quen thuộc, ở đầu hẻm là một cậu trai cao lớn đang đứng với vẻ mặt vừa mong đợi vừa ngượng ngùng.
Lần này An Ninh nhìn cậu ấy đã không còn vẻ hoảng sợ ban đầu nữa. Nàng mím mím môi, chậm rãi bước về phía trước, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu ấy.
Giang Đào không sợ hãi khi đối mặt với hơn chục người trong lúc đánh nhau nhưng vào lúc này lòng bàn tay đang đổ mồ hôi vì lo lắng, tay cậu để sau lưng lén lút lau mồ hôi lên áo, cúi đầu nhìn thiếu nữ chỉ tới ngực mình, nỗ lực nói một cách nhỏ nhẹ: “Lộ… Lộ An Ninh, tôi đã rất nỗ lực, học rất chăm chỉ trong một tháng cuối cùng, tôi biết rằng tôi nhất định sẽ không thi đậu Nhất Trung đâu, nên… nên tôi đã nghĩ muốn gặp cậu một lần cuối…”
Cậu nói xong vẻ mặt tối sầm lại, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối. Hối hận bản thân ngu ngốc, không biết chăm chỉ học tập từ sớm, không biết tiến bộ. Nếu như thành tích học tập của bản thân cậu tốt một chút thì có lẽ cậu có thể học cùng một tường cấp ba với An Ninh, còn có thể tiếp tục bảo vệ cậu ấy. Cậu ấy yếu đuối như vậy lại không thể nói chuyện, lỡ sau này bị ai quấy rầy, bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?
An Ninh lẳng lặng mà nhìn cậu, con ngươi đen to tròn, trong veo không thấy đáy, phản chiếu bóng dáng của cậu rõ ràng.
Giang Đào biết nàng không thể trả lời mình nên một mình nói tiếp: “Sau này cậu tới Nhất Trung phải cố gắng tự bảo vệ mình thật tốt, đừng tin lời người khác nói, nếu người khác bắt nạt cậu cậu liền méc giáo viên, biết không? Nếu tụi con trai dây dưa trêu chọc cậu, cậu cứ gọi cho tôi, tôi tìm người đánh tụi nó giúp cậu. Còn có, đừng để bị lừa, trên đường nhớ chú ý an toàn…”
Cậu vươn tay ra, trong lòng bàn tay nắm một tờ giấy nhỏ bị cậu vò nhăn nhúm: “Đây là số điện thoại của tôi!”
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh cầm lấy tờ giấy, đầu ngón tay nàng đụng phải lòng bàn tay cậu, tay nàng lành lạnh, như là tuyết vậy, chạm vào lập tức tan.
An Ninh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ánh sáng mềm mại, Giang Đào nghĩ, người con gái cậu thích thật sự là người tốt nhất trên đời, tựa như thiên sứ vậy. Xưa nay cậu không dám nghĩ đến An Ninh, cậu không xứng với cậu ấy, những đứa con trai khác muốn tỏ tình với cậu ấy cũng không xứng.
Nam tử hán xưa nay đổ máu không rơi lệ mà nay lại viền mắt ửng hồng, cậu thấp giọng nói: “Cậu…. cậu sẽ nhớ kỹ tôi sao?”
An Ninh nghiêng đầu, đưa tay lên bên tai làm động tác gọi điện thoại, sau đó cong mắt cười nhẹ, dịu dàng.
“Ý của cậu là sau này sẽ liên lạc với tôi sao?”, Giang Đào trừng hai mắt suy đoán nói.
Ánh mặt trời từ phía sau An Ninh chiếu tới, vẻ mặt của nàng dưới tia sáng chói mắt có chút mơ hồ nhưng động tác gật đầu lại rất rõ ràng.
Giang Đào vui tới mức suýt đã nhảy cẫng lên! Cậu cho An Ninh số điện thoại căn bản là không hi vọng cậu ấy sẽ gọi cho mình, nhưng An Ninh nói sẽ liên lạc với cậu, với tính tình ôn hòa của cậu ấy, nhất định là thật!
“Cảm ơn! Cảm ơn cậu!!”, tuy rằng cậu không có nhảy cẫng lên nhưng cũng không kém là bao, trên mặt tràn đầy hưng phấn, cũng không biết làm sao buông tay nàng.
An Ninh bị sự vui mừng của cậu làm vui lây, đôi mắt nàng nheo lại thành hình trăng khuyết nhỏ. Lúc trước nói rằng để cậu và nàng thi chung một trường cấp ba, nàng cũng không nghĩ tới cậu thật sự có thể thi đậu Nhất Trung, chẳng qua là cho cậu ấy một hy vọng, để cậu ấy chăm chỉ học hành đừng để thi trượt cấp ba.
Cậu ấy đã nói rồi, cậu không có ác ý với nàng, trong suốt ba năm qua là cậu ấy giúp nàng đuổi đi những người muốn tỏ tình với nàng, tuy rằng nguyên nhân là tư tâm của cậu ấy nhưng thật sự đã giúp nàng rất nhiều.
An Ninh cảm thấy cậu ấy thật sự không phải là một chàng trai xấu, vì vậy nàng sẵn sàng làm bạn với cậu ấy.
Nàng vẫy tay với cậu, chỉ chỉ đường, ra hiệu bản thân phải rời đi.
Giang Đào vội vàng gật đầu, ở sau lưng nàng vẫy tay: “Lộ An Ninh, đi đường cẩn thận!”
Sau khi thi chuyển cấp xong An Ninh liền nhàn rỗi, hai tháng rưỡi nghỉ hè là một khoảng thời gian dài. Vừa nghỉ hè Lưu Viện Viện đã tìm nàng ra ngoài chơi cả ngày. Tuy nhiên, họ lớn lên ở thành phố Hải nên hầu hết chỗ vui chơi ở đây đều đã quá nhàm rồi. Thời tiết tháng sáu lại nóng nực, sau khi hai người ra ngòai chơi một ngày thì không muốn ra cửa nữa mà chỉ muốn trốn ở trong nhà hưởng điều hòa.
An Ninh cảm thấy nghỉ ngơi như thế này thật lãng phí thời gian. Cuối tháng sáu nàng nói chuyện với cha mẹ rằng nàng muốn ra ngoài làm thêm.
Lộ Nam lập tức phản đối sau khi nghe ý của nàng: “Không được, con mới bây lớn chứ, làm thêm gì? Con cứ ở nhà chơi đi, không phải là ba mẹ không nuôi nổi con”.
An Ninh mím môi, mắt to ướt át nhìn ba rồi lại nhìn mẹ.
Trương Đình Đình tâm tư tinh tế, bà liền hỏi: “An Ninh, trong lòng con có kế hoạch gì không?”
“Mẹ ơi, con muốn tìm một cửa hàng bán bánh ngọt học cách làm các món tráng miệng. Bình thường con hay học trên mạng nhưng học rất chậm, con muốn học hỏi từ người khác”, An Ninh ra hiệu.
Lộ Nam xem hiểu vẫn nhíu mày: “Con còn nhỏ như vậy, cuối năm nay mới tròn mười sáu tuổi, chỗ nào chịu nhận con? Nhận con rồi còn sợ bị báo cảnh sát nói là thuê lao động trẻ em đó”.
Trương Đình Đình suy nghĩ một chút nhưng cảm thấy điều này cũng không tồi, dù sao thì An Ninh cũng có khuyết điểm, tương lai tìm việc rất khó, con bé không thể nói chuyện mà xã hội bây giờ đi đâu tìm công việc không cần nói chuyện với người khác chứ? Cho nên bà vẫn hi vọng An Ninh có thể sớm thành thạo một nghề, một kỹ năng nào đó để con bé có thể tự trang trải cuộc sống của mình trong tương lai.
“Em nghĩ không sao cả. Em có một người quen, để em nói với ông ấy một tiếng hỏi xem có thể cho con đi theo ông ấy học hay không. Nếu ông ấy đồng ý thì mình cứ để con đi đi”, Trương Đình Đình nói.
An Ninh vội vàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như hoa hướng dương.
Lộ Nam cảm thấy rất đau lòng: “An Ninh còn nhỏ như vậy! Con vừa làm vừa học như vậy rất cực đó!”
Trương Đình Đình nói: “Học xong sớm một chút vẫn tốt hơn. Hiện tại có khổ cực một chút nhưng tương lai sẽ không cần phải lo lắng”.
Vào ban đêm, hai vợ chồng nằm trên giường, tiểu An Viễn ngủ ở giữa hai người, bụng nhỏ trắng mập mạp lộ ra, ngáy khò khò.
Lộ Nam ngủ không được, lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn là mở miệng: “Đình Đình, em không cảm thấy đau lòng sao? An Ninh thân thể yếu ớt, chúng ta nắm trong lòng bàn tay còn sợ con đau, con còn nhỏ tuổi như vậy, chúng ta để con ra ngoài vừa làm vừa học khổ cực mệt nhọc…”
Trương Đình Đình cũng không ngủ, ở trong bóng tối khe khẽ thở dài: “Tình huống của An Ninh anh cũng biết mà, em đã nghĩ rồi, chờ con bé tốt nghiệp đại học thì chúng ta ra tiền để mở một cửa hàng nhỏ cho con, để con tự kinh doanh tiệm bánh ngọt của riêng mình. Bản thân con bé tự do tự tại là tốt rồi”.
“Khổ cực bây giờ cũng là vì sau này….”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký An Ninh:
Ngày 28 tháng 6, trời nắng. Mình nói với ba mẹ là muốn đi làm thêm, mẹ đã đồng ý, ba ba cũng sẽ nhanh đồng ý thôi. Sinh hoạt trong tương lai hẳn sẽ rất mới mẻ, đúng không? Mình thật mong chờ. An Ninh, trưởng thành một chút và thôi nghĩ về những điều còn thiếu sót đi.