” Anh vừa nói cái gì?”
Tống Dật thở hổn hển sau khi chạy một mạch từ cổng bệnh viện vào:
” Cô Tư Không, lúc ra khỏi bệnh viện Tiết tổng dặn tôi giải tán đám người canh giữ bên bà Tư Không, sau đó thì trở về nhà tiến thẳng lên phòng với thần sắc vô cùng xấu, Trịnh quản gia cảm thấy lo lắng nên nhiều lần lên phòng anh ấy xem thử, bất luận có gọi bao nhiêu lần cũng chẳng nghe thấy Tiết tổng trả lời, cả cửa cũng khóa trái.”
Dạ Vũ bình tĩnh đáp:
” Có thể anh ấy đã đi ngủ rồi.”
” Không thể nào, nhiều năm nay anh ấy luôn bị chứng mất ngủ hành hạ, đi ngủ sớm là điều rất kỳ lạ, còn nữa, sau khi Tiết Gia xảy ra biến cố Tiết tổng rất ghét ở một mình trong bóng tối, dù là lúc đi ngủ anh ấy cũng nhất định phải bật sáng đèn, nhưng hôm nay Tiết tổng lại tắt hết đèn trong phòng, tôi sợ anh ấy sẽ lại tự làm đau chính mình.”
Dạ Vũ nghe thấy những lời này trong đáy mắt xuất hiện mấy phần kinh ngạc, điều mà Tống Dật vừa nói cô lại chưa từng biết một chuyện nào, cơn đau vô cớ lướt qua tim khiến bàn tay Dạ Vũ dù đặt trong chăn cũng trở nên lạnh lẽo.
Có trăm nghĩ nghìn nghĩ cô cũng không nghĩ tới một cái quay đầu của mình vào sáu năm trước, lại tạo nên một Tiết Đông Phong mang tâm hồn vụn nát như bây giờ, nói cho đúng hơn là mỗi một vết thương rỉ máu trên người anh giọt máu nào cũng đều vì cô mà chảy, hiểu một cách đau lòng thì bi kịch của cuộc đời anh đều bởi vì sai lầm của cha cô và sự tàn nhẫn từ cô mà tạo thành.
Lại nghe:
” Cô Tư Không, xin cô cùng tôi trở về Tiết Gia khuyên nhủ anh ấy.”
Dạ Vũ cố nói với Tống Dật:
” Tôi và anh ấy vừa xảy ra chút mâu thuẫn, có thể vì thế mà cảm thấy không vui nên mới hành động bất thường như vậy, anh ấy không phải người yếu đuối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh mau quay về đi.”
Tống Dật nhíu mày khổ sở nói:
” Cô Tư Không, lần trước là tôi không đúng, tôi đã quá xem thường sự quan trọng của cô trong lòng Tiết tổng, tự cho mình thật hiểu anh ấy, nhưng khi tôi chứng kiến cái vẻ điên cuồng của Tiết tổng lúc cô rơi xuống biển, tôi mới biết thứ có thể giết chết anh ấy là gì, tôi thành thật xin lỗi cô.”
Tống Dật đứng thẳng lưng, nghiêm chỉnh cúi đầu một cách chân thành, hành động này khiến Dạ Vũ bất ngờ, cô liền rời giường đứng dậy:
” Anh Tống, anh làm gì vậy. Tôi biết sự xuất hiện của mình là mối đe dọa cho cuộc sống vốn dĩ tốt đẹp của anh ấy, những lời anh từng nói tôi không để bụng đâu, anh cũng chỉ là lo lắng cho cậu chủ của mình thôi, đừng hành động như vậy, tôi thấy rất ngại.”
” Không phải, cô Tư Không, cô có còn nhớ tôi từng nói Tiết tổng mắc chứng trầm cảm nặng không? Bác sĩ bảo đối với riêng trường hợp của Tiết tổng, sau thời gian điều trị những gì có thể làm là kiềm hãm sự ám ảnh tạm thời trong tâm lý, hằng ngày vẫn luôn phải dùng thuốc để duy trì, nhưng dạo gần đây anh ấy lại kiên quyết từ chối điều trị.”
Dạ Vũ kinh ngạc ngước nhìn Tống Dật. Anh ta thở dài một cách ảo não, như thể lồng ngực đã tích rất nhiều phiền muộn mà nói:
” Thật ra cái dáng vẻ mạnh mẽ bất cần mà cô vẫn thấy là vỏ bọc mà bản thân anh ấy tự tạo cho mình, kiên cố và chắc chắn đến độ khiến người ta khó tin, cả tôi cũng bị đánh lừa, nhưng tất cả cũng chỉ để cô lập bản thân với mọi thứ xung quanh mình, trong cái vỏ bọc ấy chứa vô vàn nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần, bao nhiêu bất hạnh bi ai đều gói trọn, chỉ cho phép một mình anh trông thấy, nói đúng hơn là Tiết tổng đang tự ngụy trang cho sự yếu đuối và nỗi bất lực cùng cực trong lòng mình, không mong muốn bất kỳ ai nhìn thấy.”
Cô bất động nghe rõ ràng những lời Tống Dật nói, cổ họng khô khan đến nuốt nước bọt cũng có cảm giác rát đau.
” Bác sĩ bảo dùng thuốc cũng chỉ có thể hỗ trợ phần nào, căn bệnh này đối với anh ấy sẽ chẳng thể chữa dứt nếu như chướng ngại tâm lý không được tháo gỡ, một khi chịu kích động tương tự sẽ liền tái phát, Tiết tổng còn sinh ra hành vi tiêu cực là tự hành hạ mình để thỏa mãn cơn đau đớn trong lòng, điều đáng sợ hơn chính là một ngày nào đó khi việc tự làm tổn thương thể xác không còn đủ thỏa mãn đau đớn trong lòng, điều cuối cùng bệnh nhân nghĩ đến sẽ là cái chết, bởi họ không còn bất cứ niềm tin nào với thế giới này nữa, bởi những tổn thương chồng chéo làm họ mất hoàn toàn lý do để tồn tại, chỉ có cái chết mới khiến họ cảm thấy được giải thoát. Tôi nghĩ lúc này e là chỉ mình cô mới có thể giúp được anh ấy.”
” Dựa vào đâu anh cho rằng tôi có thể khiến Tiết Đông Phong vượt qua chướng ngại tâm lý này? Anh quá đề cao tôi rồi Tống Dật.”
Dạ Vũ liếc nhìn anh ta rồi nhanh chóng dời tầm mắt vào mảng đen phản chiếu của nhành hoa hồng ngoài cửa sổ, gió lay nhành hoa khiến chiếc bóng cũng khẽ đong đưa, giống tâm tư mềm yếu của cô lúc này, mông lung vô định.
” Dựa vào cô là nguồn cơn của mọi khổ đau trong lòng Tiết tổng.”
Dạ Vũ gần như chết lặng, cô đứng trước mặt Tống Dật như một tượng gỗ, tứ chi lẫn khối óc dần dần tê liệt khi nghe thấy đáp án mà anh ta vừa trả lời, đau không gì bì được. Tống Dật, anh thật độc ác, nói thẳng vào tim gan người ta không chút nương tình, anh thật vô lương tâm.
Chuông điện thoại của Tống Dật reo lên, anh ta cảm giác như có một sự căng thẳng vô hình bủa vây khi trông thấy Trịnh Hy gọi đến, nhìn sang Dạ Vũ anh ta quyết định bật loa ngoài:
” Trịnh quản gia, là tôi đây.”
Đầu dây bên kia truyền đến âm giọng run run như sắp khóc của bà:
” Tống Dật, Thiếu gia đột nhiên rời nhà rồi, khi cậu ấy bước ra khỏi phòng tôi đã nhìn thấy một cánh tay của Thiếu gia chảy rất nhiều máu, dù có ngăn cản thế nào cậu ấy cũng đều không nghe. Tôi rất lo lắng.”
Nhịp tim cô bỗng dưng đứt quãng, nhất thời đầu óc chẳng còn có thể nghĩ suy thêm điều gì, Dạ Vũ bước nhanh đến chỗ Tống Dật, hỏi:
” Trịnh quản gia, là cháu Dạ Vũ đây, Dì có biết anh ấy đi đâu không?”
” Thiếu gia ra ngoài rất vội, hình như là lái xe đi về hướng Hoa Thành.”
Dạ Vũ nhíu mày: Hoa Thành?
Cô lập tức rời bệnh viện, cùng Tống Dật đến Hoa Thành.
Trên đường đi Dạ Vũ liên tục gọi vào số di động của Đông Phong, nhưng dù có gọi thêm bao nhiêu cuộc anh cũng chẳng nghe máy.
Khi đi qua công viên cũ bên cạnh trường trung học, Dạ Vũ nhìn thấy bên kia đường một chiếc xe màu bạc với biển số rất quen thuộc, cô quay sang Tống Dật bảo anh ta dừng lại:
” Tống Dật, là xe của Đông Phong.”
Anh mặc chiếc áo len cổ tròn tay dài, ánh mắt lộ đầy vẻ trầm tư tựa lưng vào cửa ô tô nhìn xa xăm bên trong công viên cũ, lúc Dạ Vũ bước xuống chỉ kịp thấy bóng lưng cao gầy trở vào xe, cô gọi to tên anh nhưng có vẻ Đông Phong không nghe thấy.
Anh bắt đầu khởi động ô tô, bánh xe chậm rãi lăn bánh trên mặt đường đen nhẵn giữa đêm tối.
Dạ Vũ vội vã trở lại ghế ngồi, nói với Tống Dật:
” Mau đuổi theo anh ấy.”
Khi cô đang cúi mặt thắt dây an toàn thì Tống Dật tại vị trí ghế lái đột nhiên kinh hãi hét lên:
” Tiết tổng.”
Dạ vũ cấp tốc ngẩng đầu, trong đêm đen xuất hiện một chiếc ô tô chạy ngược chiều lao như điên đến trước xe của Đông Phong, còi xe lẫn vào tiếng phanh kéo rít điếc tai, vài giây sau đó âm thanh hai chiếc ô tô va chạm nhau vang lên như bom nổ.
Cô mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn đăm đăm về hướng xảy ra tai nạn, toàn thân Dạ Vũ cứng đờ, nỗi khiếp sợ xâm lấn hoàn toàn tâm trí đến mức cô gần như nín thở.
Khi cơn khiếp sợ qua đi trong mắt cô tràn ngập hoảng loạn và lo lắng, Dạ Vũ vội vàng bước xuống xe bằng đôi chân mềm nhũn của mình, cô liều mạng chạy về phía Đông Phong đang nằm bất tỉnh tại ghế lái, bàng hoàng nhìn cơ thể anh chìm trong máu tanh đỏ thẫm. Dạ Vũ cố giữ bình tĩnh lập tức đưa anh đến bệnh viện.
Một lúc sau trước cửa phòng cấp cứu, Dạ Vũ ngồi bất động trên ghế chờ với đôi mắt thất thần, hai tay dính đầy máu đan chặt vào nhau, cô thầm cầu nguyện anh có thể bình an vô sự.
Tôn Dĩ Ninh biết chuyện liền vội vàng chạy đến bệnh viện, bắt gặp dáng vẻ thất thểu của cô mà cũng cảm thấy xót xa:
” Đông Phong sao rồi?”
Dạ Vũ không nói lời nào, im lặng như tượng đá, nước mắt thi nhau tuôn xuống không ngừng.
Tống Dật nhìn Tôn Dĩ Ninh u ám lắc đầu:
” Tiết tổng vẫn đang ở bên trong phòng cấp cứu.”
Tôn Dĩ Ninh thở dài rất khẽ, anh ta thấp giọng nói với cô:
” Tất cả đều tại tôi, nếu tôi ngăn anh ta sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện tồi tệ thế này.”
Dạ Vũ ngước gương mặt đẫm lệ nhìn Tôn Dĩ Ninh, anh ta chửng lại khi cảm nhận được trong đáy mắt cô như chứa rất nhiều câu hỏi:
” Đông Phong không nói cho em biết gì sao?”
Tôn Dĩ Ninh dừng lại vài giây, ngạc nhiên nhìn cô nói:
“Trước khi tai nạn xảy ra tôi đã nhận được cuộc gọi từ anh ấy, Đông Phong bảo muốn trang trí lại công viên bên cạnh trường trung học, anh ta hỏi tôi có biết giờ này còn chỗ nào bán phụ kiện trang trí hay không? Tôi gặn hỏi mãi anh ta mới nói là muốn cùng em bắt đầu lại từ nơi đó.”
Tim cô bất giác thắt lại, một loại đau đớn không thể đặt tên xâm lấn toàn bộ phế phủ. Công viên cũ đâu chỉ chứa hồi ức thanh xuân tươi đẹp của hai người họ, mà còn cất giữ cả lời tỏ tình đầu tiên anh dành cho cô, thời gian trôi đi mọi thứ thay đổi, quá nhiều chuyện xảy ra khiến hồi ức gần như bị quên lãng.