Sau tết Ban kim, Tứ a ca được dịp thanh nhàn hiếm hoi.
Thi thoảng vào cung một lần, đọc sách với thái tử, đi thăm Thập Tứ.
Chàng nghe nói dạo gần đây Thập Tứ dù ở Thượng thư phòng hay thao trường cũng đều rất chăm chỉ, chẳng những giải văn, đọc thuộc hơn xa Thập Tam bằng tuổi, ngay đến Cửu a ca và Thập a ca cũng không phải đối thủ của nó.
Trên thao trường, Am đạt yêu cầu nó kéo cung năm mười lần, nó sẽ kéo một trăm lần; bảo nó ngắm bắn ở cự ly hai mươi bộ*, nó lại đứng cách ba mươi bộ để bắn, và còn bắn trúng bia thực, làm Cửu a ca đứng cạnh nhìn tức nổ hết đom đóm mắt.
*Bộ là đơn vị đo chiều dài cũ, mỗi bộ bằng 5 thước.
Tứ a ca rất lấy làm vinh hạnh.
Đây là đệ đệ của chàng, đứng trên cơ luôn cả Cửu a ca lớn hơn nó vài tuổi.
Chàng đi một chuyến thăm riêng Thập Tứ, nhìn thấy bộ cung sừng trâu mình tặng được treo ngay trong phòng ngủ của nó.
Thập Tứ còn nghiêm túc bảo: “Đệ phải siêng năng để sớm ngày được dùng cung Tứ ca tặng đệ!”
Chàng cũng đến Vĩnh Hòa cung thỉnh an.
Thoạt trông Đức phi như hoàn toàn không để bụng chuyện hôm đó, vẫn đối đãi với chàng như xưa.
Ba phần nóng, bảy phần lạnh.
Nhưng điều ấy lại khiến Tứ a ca thấy nhẹ nhõm, vì Đức phi cố ý nhắc tới bộ cung chàng tặng Thập Tứ a ca: “Trước đệ đệ con có bảo với ta, ta không đồng ý, hiếm khi con tặng nó một bộ, làm nó tí tởn suốt ngày.”
Lúc ấy Tứ a ca rất vui, nói: “Sao ngạch nương nói vậy? Nó là đệ đệ ruột của con, giờ con đã dựng phủ, nó muốn gì, chỉ cần con tìm được, ắt sẽ đào hết ra cho nó.”
Đức phi bình thản nói: “Không thể cứ nuông nó hoài như thế được.
Lúc bé con chưa từng đòi hỏi những thứ gì linh tinh, có muốn thì cũng tự chịu khó học hành kéo cung, để hoàng thượng thưởng cho con.
Tiểu Thập Tứ cũng nên noi gương con mà học.”
Tứ a ca khuyên nhủ: “Nó còn nhỏ, huống hồ có ca ca là con ở đây.
Bằng không còn cần con làm gì?”
Cần con làm gì?
Đức phi muốn nói điều gì, cuối cùng lại dằn xuống cả.
Tảng đá đè nặng trong lòng Tứ a ca đã được trút bỏ, liền có tâm trạng ngó sang việc khác.
Trước đó Long Khoa Đa nói muốn tìm người cùng đi săn thú, ngỏ lời mời riêng chàng và Ngũ a ca.
Tứ a ca nghĩ đây là một cơ hội, lúc ấy nhận lời luôn miệng, lúc về bèn suy nghĩ xem phải chuẩn bị những đồ gì.
Sau đó, một chỗ chỉ có hai gian phòng nằm ở cuối hoa viên bất ngờ được dựng bức tường quây lại.
Mấy ngày sau, bên trong vọng ra tiếng chó sủa.
Lúc khiêng bụng ra hoa viên tản bộ bỗng nghe thấy tiếng chó con sủa eo éo, hai mắt Lý Vi sáng bừng, dẫn đầu lần tìm theo tiếng sủa.
Đứng ngoài tiểu viện, Triệu Toàn Bảo ngăn nàng lại: “Cách cách, đằng trước bẩn thỉu, để nô tài đi xem xem.”
Lý Vi hưng phấn nói: “Hình như trong kia có chó, ngươi đi hỏi xem liệu có cho ta vào coi được không!” Thời ở hiện đại, nhà nàng có nuôi một em chó Poodle xoăn xù.
Khi mua em Poodle về, nuôi đến năm một tuổi chợt nhận ra có vẻ đây là giống Poodle lai Phốc sóc, có điều chó nhà mình thì mình thương, nàng vẫn yêu em vô cùng!
Sau khi xuyên không, ở Lý gia nàng từng nuôi chim và cá, thậm chí còn từng cưỡi ngựa a mã nuôi ở nhà, chỉ là chưa từng nuôi chó và mèo.
Vì lẽ sợ những em chó mèo sẽ cắn người, bắt người, để lại vết thương trên người nàng.
Mặc cho nàng xin xỏ cỡ nào cũng vô ích.
Vào cung rồi thì khỏi nhắc nữa.
Hiện giờ chẳng ngờ lại nghe có tiếng chó con sủa trong phủ cơ đấy! Phải sờ một cái cho đỡ thèm!
Triệu Toàn Bảo đi qua dễ dàng gõ cánh cửa, nói gì đó với người ở trong, liền có một người cẩn thận ôm hai con chó bước ra, theo chân Triệu Toàn Bảo đi lại.
Triệu Toàn Bảo nói: “Cách cách, đây là chó Tứ gia nuôi để săn thú, chó lớn hung dữ không dám cho cách cách nhìn, còn con chó con mới đẻ này là con của con chó cái trong kia.
Cách cách sờ thử xem.”
Hai con chó con thoạt nhìn như vừa đầy tháng, cái mình sữa phúng phính.
Cả hai con đều không sợ người lạ, đầu ngúng nguẩy tới lui, cặp mắt đen dáng như hạt hạnh nhân trông cực kỳ lanh lợi.
Trong chúng có một con lông thuần vàng, con kia thuần đen, với mõm trước dài, lỗ tai nhỏ, nom giống những con chó cỏ.
Lý Vi ôm từng con, nếu không vì bụng lớn, nàng còn muốn chơi thêm một lúc với lũ chó con này.
Triệu Toàn Bảo và Ngọc Bình nhìn chằm chằm, thấy nàng ôm rồi là giục nàng đi ngay.
Trên đường về, Lý Vi cứ quyến luyến ngoái đầu nhìn, liên tục khen chó kia mới đáng yêu, dễ thương làm sao.
Ngọc Bình và Triệu Toàn Bảo lo lắng liếc nhau, bắt đầu khuyên nàng.
Ngọc Bình bắt chước nói y như lời ngạch nương răn lúc ở Lý gia: chó con răng lợi sắc nhọn, ngộ nhỡ vô tình cắn cách cách bị thương, để lại sẹo thì làm sao bây giờ?
Lý Vi không cách nào “kính nghiệp” như Ngọc Bình nói được.
Dù tay nàng có bị chó con cắn mất một miếng thật, chẳng nhẽ Tứ a ca sẽ vì thế mà không còn thích nàng nữa ư? Vả chăng được nhà nuôi, chó sẽ không cắn người trong nhà.
Trừ phi chủ nhà không biết đường dạy chó.
Triệu Toàn Bảo lại nói: chó này là chó Tứ a ca dùng đi săn, sẽ dùng đến cả chó con.
Hôm nay trông thấy chỉ là tình cờ, còn ngày nào cũng đến xem thì ắt là không ổn.
Nhưng Lý Vi phải ra hoa viên dạo bộ đều đặn mỗi ngày, nghe tiếng chó con sủa lại không kìm được rảo bước chân sang bên đấy.
Người trông vườn chó cũng có ý nịnh bợ, thấy nàng thích, thế rồi cho luôn chó lớn dắt chó bé ra ngoài loanh quanh.
Vậy nên Lý Vi cũng được diện kiến “chó săn” của Tứ a ca.
Nhưng chó này không giống loài chó lai sói như trong tưởng tượng của nàng, mà trông bụng thon chân dài giống loài chó săn xám của Ý hơn*.
Trung Quốc cũng có chó săn xám Ý à? Người Tây Dương đem sang à? Nhưng nom cái đầu lại không giống lắm.
“Đây là chó gì?” Nàng tò mò hỏi, muốn ghé sát vào soi.
Lại gần hơn mới biết chó này rất cao, đeo vòng xích cổ bằng da, sợi dây xích da được người chăm chó nắm chặt trong tay.
Triệu Toàn Bảo sốt ruột chắn đằng trước, sợ trắng bệch cả mặt song vẫn không quên trả lời nàng: “Đây là giống chó gầy Sơn Đông*, hoàng thượng trong cung đi săn thú sẽ dùng giống chó này, vì nó chạy nhanh, giỏi bắt thỏ bắt cáo, tiếng sủa rất to, vang được xa.”
Chưa nghe bao giờ.
Đến hiện đại bị thất truyền rồi à?
Lý Vi gắng ghé lại càng gần càng tốt, thò tay muốn sờ đầu nó.
Con chó hất đầu tránh bàn tay nàng, người chăm chó kêu lên những tiếng ồ ồ trầm thấp, thế là nó không nhúc nhích nữa.
Lý Vi từng nuôi chó, biết cách làm gì để gạt bỏ sự lo âu cho nó.
Nàng duỗi tay ra cho nó ngửi, Triệu Toàn Bảo ra sức đánh mắt làm hiệu để người chăm chó lôi con chó đi.
Lúc này sau lưng thình lình vang lên tiếng Tứ a ca: “Nằm sấp xuống!”
Con chó vốn đã sáp lại chuẩn bị li3m tay nàng, vừa thè lưỡi ra, nghe thấy tiếng ấy thì lập tức nghe lời nằm xuống.
Lý Vi ai oán quay đầu, hờn hờn gọi một tiếng: “Gia.” Sao hôm nay anh lâm hạnh hậu cung sớm thế? Nghĩ đoạn ngửa đầu nhìn trời, đoán chừng giờ cũng chỉ mới bốn giờ chiều.
Mấy hôm trước Tứ a ca đã nghe Tô Bồi Thịnh kể Lý cách cách phát hiện ra tiểu viện, ngày ngày đi ôm ấp chó con.
Chàng đi tới huýt sáo một cái, người chăm chó quỳ rạp dưới đất, chó kia vừa nghe tiếng huýt sáo là bật đứng dậy ngay, quẫy quẫy cái đuôi chạy đến ngồi xuống trước mặt Tứ a ca, ngoan miễn bàn!
Tứ a ca vươn tay cho nó li3m, xoa đầu khen thưởng nó.
Lý Vi thừa cơ sờ từ đầu xuống đuôi, vừa sờ còn vừa cảm thán: Béo quá! Lông óng ả bóng lộn!
Tứ a ca thấy dáng điệu sáng rực hai mắt của nàng, thiếu điều khom người ôm con chó này vào lòng, may rằng nàng vẫn nhớ mình đang có thai, đứng sau đỡ nàng mà Ngọc Bình nóng hết cả ruột.
“Thích à?” Hiếm khi thấy phái nữ thích giống chó to kiểu này.
Lý Vi gật đầu.
Thích chứ! Thực ra giống chó nàng muốn nuôi nhất hồi ở hiện đại là chó Husky đấy! Hiềm nỗi nhà cửa bé quá.
Tứ a ca nở nụ cười, dìu nàng dậy, nói: “Khi nào gia sẽ tìm cho nàng một con nhỏ hơn, để nàng nuôi.” Người chăm chó vội gọi chó về, kéo nó vào vườn chó.
Lý Vi lại rất có hứng thú với giống chó gầy Sơn Đông mới gặp lần đầu này! Đây ắt là giống chó đã thất lạc của Trung Quốc nhỉ? Nàng dắt tay Tứ a ca trở về tiểu viện, vừa vào phòng đã bảo: “Không cần đâu, gia cho thiếp nuôi con này nhé? Trông nó nhanh nhẹn quá!” Bụng thon chân dài, lúc đi đứng quả thực uyển chuyển như là nai con!
Tứ a ca lắc đầu, nghiêm giọng bảo: “Chó này mang thiên tính của thú săn mồi, nhốt nó lại trong tiểu viện thì tội nghiệp quá.
Cùng lắm là nàng được dẫn nó ra hoa viên dạo một vòng mỗi ngày.
Chó cũng biết buồn đấy.
Để gia tìm cho nàng một con chó sư tử, nàng thích lông màu gì?”
Coi bộ không còn đường thương lượng nữa rồi.
Thôi vậy chó sư tử cũng rất hay, cứ là chó thì đều đáng yêu cả.
Lý Vi nghĩ sắp sửa có một em chó, liền phấn khởi bội phần, hai tay nắm chặt tay Tứ a ca bảo: “Lông màu gì cũng được! Gia, khi nào thì chàng ẵm sang đây được?”
Tứ a ca cười: “Ngày mai.
Ngày mai gia ẵm sang cho nàng ngay.”
Tối đến hai người bèn bàn chuyện chó đến rồi sẽ ở đâu, dùng bát gì ăn cơm, bát nước để ở chỗ nào, có cần sắm một ổ chó không.
Lý Vi nhất mực rằng chó nên ở cùng chủ, buổi tối có thể ngủ ở phòng chính, dù sao ngày thường vốn đâu dùng đến chỗ ấy.
Tứ a ca bảo không được, xét cho cùng ấy cũng là súc sinh, vả lại chó có thói lạ ổ, nếu ban đầu cứ đổi tới đổi lui sẽ làm chúng bối rối, chúng sẽ khăng khăng cho rằng chỗ đầu tiên mình ngủ chính là ổ, rất khó sửa lại.
Sau chót quyết định đặt ở chái Tây.
Còn cả chuồng chó, Lý Vi cũng đã nghiên cứu về điểm này, nàng ra vẻ uy tín bảo: “Chó do sói biến thành, sói là động vật ăn hang ở hốc, vậy nên cần sắm sửa cho nó một chuồng chó tối om để nó chui vào.” Lại còn cầm bút lên vẽ ra một chuồng chó mái nhọn nguy nga nhất trong tưởng tượng của nàng.
Chuyện này thì Tứ a ca không để ý tới, thường trong cung nuôi chó sẽ không sắp chuồng, mà đều giữ trong lồ ng, để thái giám nuôi chó trông nom.
Chàng cầm lấy bức tranh vẽ chuồng của Lý Vi, nhấc bút họa thêm mái hiên, vẽ miếng ngói giống vảy cá chép, dưới mái hiên còn có hai thanh xà ngang, và trước thềm có thêm hai bậc thang nữa.
“…!Chuồng này bằng gỗ mà.” Lý Vi giải thích, đừng nói Tứ a ca tưởng đây là “chuồng chó” thật đấy nhé? Chuồng bằng gỗ thôi, lợp ngói trên nóc nữa là sao? Vì sao lại có cả bậc thang? Định xây chuồng bự cỡ nào?
Nàng giật nhẹ tay áo Tứ a ca, đưa tay so trước người, nói: “Gia, chuồng chỉ cao cỡ này thôi.”
Thấy vẫn chưa thỏa, Tứ a ca gác bút, gọi Tô Bồi Thịnh lấy màu vào, nói: “Vậy cũng đâu thể để nguyên một cái chuồng trụi lủi được.”
Sau đó chàng tỉ mẩn tô màu cho chuồng.
Ngói nhà màu đỏ, rồi vẽ hai cây cột cũng đỏ dựng hai bên chỗ mà Lý Vi tô đen để đánh dấu là chuồng chó, trên mái hiên có kỳ lân trấn thủ được vẽ phỏng theo dáng hình chó sư tử.
Sau cuối, Lý Vi cũng góp một nét, vẽ một mũi tên trên nóc nhà và viết một hàng chữ nhỏ: “Mái nhà gỡ xuống được để vệ sinh chuồng chó”.
Tứ a ca nhìn chữ của nàng thì lắc đầu luôn.
Lý Vi ngó chữ mình viết, đúng là kém xa chàng không thể so bì, nhưng cũng gọi là ngay ngắn.
Vẽ xong bức này, Tứ a ca chưa vừa lòng, bèn lấy tờ giấy khác vẽ lại lần nữa.
Chuồng chó được họa lại trông càng thêm phần bề thế, đúng thực y như là nha môn, vẽ cả cửa ra vào, trên cửa còn có môn thần, cũng là thần thú kỳ lân.
Trên hai bậc thang được vẽ thêm hai con sư tử đá, Tứ a ca giảng giải: thứ này dùng để giữ chó.
Rốt cuộc cũng vẽ xong, Tứ a ca sai Tô Bồi Thịnh cất đi rồi mau chóng tìm người làm, dặn rằng chuồng chó có tấm chắn dưới đáy, vì ngăn nước vào nên sẽ làm hai lớp đáy, chừa khoảng trống ở giữa để tránh độ ẩm quá cao.
Lớp dưới cùng của chuồng chó phải mài nhẵn và phết nước sơn, giúp phần đệm thịt ở chân chó không bị giẫm trúng những sợi ráp nhám.
Cần đến nửa tháng mới hoàn thành được chiếc chuồng này.
Tứ a ca bảo chuồng chưa làm xong, ẵm chó con vào đây không có chuồng cho nó ngủ, vì vậy đành tạm hoãn.
Nhân thời gian này Lý Vi bèn cùng đám Ngọc Bình khâu cho nó vài cái đệm.
Nếu nói làm đệm cho thú cưng là một môn nghệ thuật thì phải gọi Lý Vi là một người nghệ sĩ: mép ngoài tấm đệm phải dày ba tấc, phải may thêm mấy đường tạo thành một khoảng lõm xuống, nếu không chó sẽ không nằm vững được.
Nhưng sau khi nàng làm xong xuôi, Tứ a ca luôn khen trước, sau lại dặn người làm lại cái khác.
Lý Vi tổng kết: Chắc Tứ a ca muốn bày tỏ rằng ý tưởng của nàng thì mới, tuy nhiên kỹ thuật kém cỏi quá làm chàng ngứa mắt.
Sau cuối chó con cũng được ẵm đến đây, nó vừa đầy ba tháng tuổi, chỉ cần hai tay là đã ôm trọn.
Bộ lông nó mang màu nâu đậm, mắt hình hạnh nhân đen nhánh và không quá lồi như chó Bắc Kinh ở hiện đại.
Mũi và miệng cũng không quá tẹt mà nhô ra trước, trông thực chẳng khác nào con sư tử con bỏ túi.
Miệng há ra, tuy răng toàn là những chiếc răng sữa be bé, nhưng miệng rất rộng, cắn người chắc cũng mạnh bạo lắm.
Tóm lại: đây là một em chó tuyệt đẹp.
Đến đây cùng em chó là một thái giám nuôi chó, năm nay mới mười một tuổi, tên Tiểu Hỉ Tử.
Tứ a ca nói: “Tránh như lần trước, cả hoa cũng chẳng biết chăm, lại càng không dám để nàng nuôi chó.”
Nuôi chó là sở trường của nàng đấy!
Lý Vi kiêu ngạo nói: “Chó khác mà! Thiếp nuôi chó chắc chắn không gặp sự cố gì đâu.” Nàng ôm con chó nhỏ nằm yên tĩnh trong lòng, nghĩ một cái tên cho nó.
Tứ a ca nói: “Muốn nuôi chó lâu lắm rồi à?”
“Dạ.” Nghĩ tới đây, Lý Vi thở dài: “Ở nhà không được nuôi.
Ngạch nương lo chó sẽ cắn thiếp, để lại sẹo thì không tốt.” Thế làm sao tuyển tú được.
Tứ a ca nghĩ bụng: đã vậy rồi, mà vừa nhìn thấy chó là không đi nổi nữa, chuồng chó ngủ, đệm chó nằm các thứ đều tính chu toàn.
“Đặt tên chó này là gì?” Lý Vi hỏi Tứ a ca.
Chàng nói: “Nàng nghĩ ra tên gì rồi?”
“Gọi là Sư Tử đi.” Lý Vi đặt tên lúc nào cũng vậy, con chó nàng nuôi ở hiện đại kia được đặt luôn tên là Poodle.
Tứ a ca vừa định gật đầu, thấy tên này nghe rất oai phong, nhưng nghĩ bỗng thấy sai sai, chó sư tử lại tên Sư Tử à?
“Gọi là Bách Phúc đi.” Chàng nói.
Quê quá…!
Nhưng Lý Vi vẫn nhanh miệng gọi Bách Phúc Bách Phúc.
Buổi tối, Bách Phúc ngủ trong chuồng của nó.
Vì chuồng to lớn quá, nên đặt ở ngoài sân.
Lý Vi nhìn cái chuồng kia lại thấy như chuồng cho Husky vậy.
Đêm ấy hai người nằm trong màn tâm sự về toàn chó là chó.
Lý Vi rất hiếu kỳ rằng sao tự nhiên Tứ a ca muốn nuôi chó.
Tứ a ca ngẫm nghĩ, thấy kể với nàng cũng không sao, bèn bảo: “Vài ngày nữa là đi săn thú.
Vốn trước khi ra cung ta đã muốn nuôi mấy con, vừa dựng phủ nhiều việc cần làm đâm ra bỏ bê ở đấy.”
“Gia, chàng sắp đi săn thú à?” Hai mắt Lý Vi lại tỏa sáng.
Bị nhốt lâu quá, nàng sắp thành đứa khờ luôn rồi, hằng ngày hết ăn lại ngủ, rất có tiếng nói chung với loài động vật nuôi lấy thịt nào đó.
Ngày xưa lúc ở Lý gia còn được sang chơi nhà hàng xóm thân thích, còn được lên phố dạo đấy.
Vào cung rồi thì thực là chỉ biết luẩn quẩn mãi trong miếng đất rộng ba mẫu ấy thôi.
Dựng phủ xong, chỗ ở rộng rãi hơn, nhưng mỗi ngày vẫn không được gặp một người ngoài nào, tất cả những gì Ngọc Bình nói với nàng chỉ toàn có “Hôm nay cách cách ăn gì?”, “Cách cách, thiện phòng bảo có hồng tươi”, “Cách cách, hôm nay mặc bộ đồ này có được không?”.
Trò chuyện với nàng ta một lúc, câu chuyện lại chuyển ngay sang phúc tấn, Tống thị, Võ thị mất rồi.
Đã không muốn nhắc đến những người đồng nghiệp trong hậu cung của Tứ a ca, ấy mà Ngọc Bình lại chẳng dám buôn tin lá cải về Tứ a ca với nàng, nàng đương nhiên cũng không dám.
Nói chung, nàng dần cảm thấy thời gian của mình như đình trệ, ngày qua ngày lặp lại tuần hoàn như dải Mobius.
Được ra ngoài nhìn ngắm thế giới, giao lưu với những người khác, có lẽ nàng sẽ sống lại được.
Tứ a ca không nói gì, chỉ ra hiệu nàng hãy nhìn bụng mình.
Nàng nhìn bụng mình rồi cũng bặt thinh.
Tứ a ca thấy nàng ủ ê, nói: “Đợi sinh đứa nhỏ xong, lại dẫn nàng ra ngoài.”
Tứ a ca sắp hóa thân thành Doraemon luôn rồi, muốn gì là cho nấy.
Trước đây nàng luôn cảm động trước tình yêu đích thực mà Tứ a ca dành cho nàng, hôm nay trong sự cảm động ấy lại chợt trào lên một niềm sợ hãi.
Nàng cẩn trọng đỡ bụng nhích lại từng chút một, Tứ a ca thấy nàng di chuyển nặng nhọc quá, bèn chủ động kề gần hơn về phía nàng.
Từ khi nàng mang thai, dẫu hai người có ngủ chung trên một chiếc giường thì vẫn phải nằm cách nhau ba tấc.
Rút cục hai người cũng ôm lấy nhau – Tứ a ca nghiêng nửa người ôm nàng, nàng vẫn nằm thẳng ôm một cánh tay chàng.
Trong không gian tĩnh lặng, Lý Vi nhẹ nhàng nói: “Gia, nếu mãi được thế này với chàng thì tốt quá rồi.”
Yêu cầu này nghe…!trắng trợn quá…!
Khi một người phụ nữ mong muốn được một người đàn ông yêu thương, thường sẽ đều giãi bày cõi lòng mình ra, chỉ xin sớm chiều kề cận, không mong sống mãi lâu dài.
Đáng thương, đáng yêu mới khiến đàn ông thấy đáng xót, mà bằng lòng hứa hẹn.
Vậy nên phút chốc Tứ a ca không biết phải trả lời thế nào, quở trách nàng? Hay lặng im từ chối để tự nàng biết lỗi sai? Chàng nhớ Nhữ Nam vương Tư Mã Nghĩa thời nhà Tấn có một nàng ái thiếp họ Tôn, từng làm bài thơ đãi đằng khúc nhôi thế này:
Bích Ngọc vốn phận gái nhà nghèo
nào dám bấu víu lấy cành cao.
Tạ chàng một tấm chân tình ấy
lại thẹn mỹ mạo khó vẹn đầy.
Người con gái đáng thương yêu dường ấy.
Tứ a ca nghĩ: giả chàng là Nhữ Nam vương này, cũng sẽ đem lòng mến thương người con gái như vậy.
So sánh ra, tài hoa của Lý thị thực là không đáng nhắc vào đâu.
Cái trắng trợn ấy cũng làm người ta…!khó xử…!
Chàng thở dài, ấn đầu nàng vào lòng mình, không nhìn vào mắt nàng.
Muốn nói đôi câu răn dạy, kết quả lời thốt khỏi miệng lại là: “Tất nhiên rồi, gia sẽ tốt với nàng thế này mãi.”.
Lý Vi sinh con mà chẳng khéo chọn ngày.
Vừa lúc đương là khoảng thời gian cỗ tiệc linh đình mừng năm mới, cũng như năm ngoái, mỗi ngày Tứ a ca và phúc tấn đều phải vào cung lĩnh yến. Năm ngoái việc quản lý sự vụ được giao vào tay đại ma ma và Lý Vi (trên danh nghĩa). Năm nay ra cung dựng phủ, cả viện trong lẫn viện ngoài đều có quy định rõ ràng, nên nhiệm vụ ấy sẽ trao lại cho Tống cách cách cầm trịch (trên danh nghĩa), bốn bà ma ma ở nội viện và Tô Bồi Thịnh ở ngoại viện phối hợp trông giữ.
Để tiện cho việc dậy sớm, Tứ a ca đã dọn về thư phòng ở tiền viện.
Chẳng còn ai quản thúc Lý Vi, lại thêm cái bụng quả tình to quá khiến nàng không thể chểnh mảng, vậy là nàng bèn phát huy tinh thần AQ*, ha ha… Thuyền đến đầu cầu ắt tự thẳng, thây kệ.
*AQ (vốn là tên một nhân vật trong tác phẩm “AQ chính truyện” nổi tiếng của Lỗ Tấn) điển hình cho phép “thắng lợi tinh thần” – khi bị hạ nhục, đánh đập, không dám đương đầu, mà lại tự an ủi mình, tự cho mình là người chiến thắng.
Dù sao đâu thể nghỉ sinh thật chứ.
Hằng ngày ngoài để Liễu ma ma sờ bụng xác định vị trí thai, thì nàng chỉ chơi với Bách Phúc, xem nó lăn tú cầu. Lần trước nàng có may bộ áo chó nọ cho Bách Phúc mặc, Tứ a ca trông thấy, lại dặn các thợ thêu làm thêm mấy bộ khác, mỗi ngày Tiểu Hỉ Tử thay cho Bách Phúc một bộ. Dạo này đang ăn tết, nên toàn cho mặc sắc đỏ.
Bách Phúc diện đồ đỏ lăn tú cầu lụa đỏ chỉ xanh, mắt hoa lên là chẳng phân biệt nổi đâu là tú cầu, đâu là chó nữa.
Sớm hôm nay, cả Tứ a ca và phúc tấn đều đi vắng. Lý Vi vừa thức giấc, ngồi luôn trên giường vuốt bụng trầm ngâm nửa buổi trời, bảo với Ngọc Bình một câu làm nàng ta đánh rơi thứ đồ trong tay ngay tại chỗ.
“Hình như bắt đầu đau rồi.”
Ngọc Bình sợ nhũn cả chân, mắt trợn lên to như cái chuông đồng. Lúc này không dám hô hào, giọng run run nói với Ngọc Yên cũng đứng ngẩn trong phòng: “Mau, đi gọi Liễu ma ma mau, gọi ma ma đỡ đẻ tới đây.”
Liễu ma ma dậy sớm, gần đây hai vị chủ tử vắng nhà luôn, vị chủ tử khác mà bà ta hầu hạ lại không phải người đáng tin, nên khi ngủ cứ phải dỏng tai lên vì sợ không nghe thấy người ở phòng bên kia gọi. Vừa nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Ngọc Yên, Liễu ma ma sải bước lao ra ngay, hai người vừa khéo va phải nhau.
“Chủ tử có chuyện gì rồi phải không?” Liễu ma ma vừa hỏi, vừa rảo bước nhanh sang phòng chính.
Mặt mũi Ngọc Yên tái mét vì sợ, tối hôm qua nàng ta gác đêm đấy! Nàng ta run rẩy nói: “Ma ma, cách cách bảo đau bụng.” Vừa dứt lời, Liễu ma ma đã vọt chạy vào phòng chính.
Trong phòng, Lý Vi hít hà rên rỉ: “Lại đau rồi… lại đau nữa rồi…”
Liễu ma ma sờ bụng, cởi quần nàng ra xem, tính thời gian lại thấy hơi bất thường, bà ta nói: “Cách cách, người bắt đầu đau từ lúc nào?”
“Không biết, ta đang ngủ mà.” Lý Vi chưa thôi xuýt xoa, thực tình vừa thở đã thấy đau rồi.
Đau như thế mà vẫn ngủ cho qua được, chủ tử này thật là!!
Liễu ma ma không còn lời nào để nói, sai người nhanh chóng vào phòng sinh đốt giường lò. May rằng ngày nào giường lò cũng được đốt một lần cho ấm phòng, không thì sẽ không thể xua tan đi khí lạnh ngay được. Dù bây giờ đốt lên, cũng phải đợi nửa canh giờ nữa mới được vào.
Trong tiểu viện mọi thứ rối bời, Ngọc Thủy đương đốt giường lò với Trương Đức Thắng. Lý Vi bên này vừa dậy đã kêu đau, Triệu Toàn Bảo liền chạy đi tìm Trương Đức Thắng. Nói sao thì thiện phòng ở tiền viện cũng tương đối gần, tiện việc xin nước nóng hay đun canh nhân sâm hơn nhiều. Trương Đức Thắng nghe tin, liền dẫn người đến. Qua sự việc của Tống cách cách, họ cũng biết ở phòng sinh không thể đốt giường lò cũng như là chậu than liên tục, mà phải làm ấm phòng trước khi Lý cách cách vào. Bằng không cách cách nằm trong ấy sinh bảy, tám canh giờ lại nhiễm cạnh, tính mạng lâm nguy thì phải làm sao?
Chẳng mấy chốc giường lò trong phòng đã được đốt nóng, chăn đệm mùng màn cũng thay mới. Ma ma đỡ đẻ và đại ma ma cùng vào, thấy phòng sinh đã đủ độ ấm, bèn sai tắt lò đi, tránh khi vào sinh lúc khóc gào lại kêu nóng quá. Cũng phải chuyển chậu than ra ngoài, sau khi mở cửa sổ cho khí than tản đi, Liễu ma ma và Ngọc Bình đỡ Lý Vi đi ra, vào phòng sinh.
Vào trong nằm xuống, cởi quần, đắp tấm chăn lên chân, nhét miếng gỗ mềm vào miệng. Trang bị đầy đủ xong, Lý Vi cảm giác mình chẳng giống con người nữa. Liễu ma ma còn ngồi cạnh bảo: “Cách cách, người phải dần tích sức, lát nữa có đau cũng đừng la to, phải vận khí.”
Vậy ra hiện giờ đến việc hít thở kiểu gì lúc sinh con mà các người vẫn chưa phát minh ra luôn hay sao?
Lý Vi nhớ ngày xưa mình từng xem một chương trình truyền hình có nói về những cách thở đặc biệt khả dĩ giúp giảm bớt cơn đau cho bà đẻ.
Cần một cách thở!!
Đã có nội công, có thái cực quyền rồi! Vậy mà chẳng phát minh thêm cách thở nữa là sao!!
Tiền viện, Tô Bồi Thịnh vốn ở lại trông nhà, nay đã lên ngựa chạy vào trong cung. May là hắn có thẻ bài, ngày trước theo Tứ a ca vào cũng tạo được kha khá thiện cảm, nên khi này vào không bị ai làm khó. Chỉ là vào rồi mới biết, giờ này Tứ a ca đương ở đại điện kia!
Tô Bồi Thịnh đành đi qua đi lại bên ngoài suốt hai canh giờ như con lừa kéo cối xay! Rốt cuộc cũng được gặp Tứ a ca, hắn tỉnh bơ chen tới trước chỗ Tứ a ca ngồi, thay thế người theo hầu lúc ban đầu.
Nhìn thấy hắn, nét nghi vấn hiện ra trong mắt Tứ a ca. Hắn nhấc bầu qua rót chén rượu, ghé vào tai Tứ a ca nhỏ giọng báo: “Lý chủ tử sắp sinh ạ.”
Nghe thế, chén rượu trong tay Tứ a ca không hề chao đảo, song nửa khắc trôi qua lại quên luôn cả uống. Khi chàng sực hoàn hồn, bèn nói với Tô Bồi Thịnh: “Quay về theo dõi.”
Tô Bồi Thịnh vâng dạ, lại hỏi: “Có cần đến Vĩnh Hòa cung…” Thông báo với phúc tấn không?
Tứ a ca nghĩ ngợi, nghĩ trong phủ có đám đại ma ma, phúc tấn về cũng chẳng được ích gì. Huống chi tết nhất là dịp quan trọng, để phúc tấn trở về chỉ vì một cách cách sinh con thì phô trương quá. Cũng không tốt cho Lý thị.
Vả chăng, điều kỵ nhất là một chuyện có hai người giám sát. Không có phúc tấn, mình đại ma ma cũng tự quyết được; có mặt phúc tấn, thì chuyện gì cũng phải báo cáo với phúc tấn, phúc tấn lại ngâm cứu cặn kẽ, lại trao đổi, rồi lại chuyển lời cho đại ma ma. Tới tới lui lui như thế rất dễ hỏng việc, để lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Chàng lắc đầu nói: “Không cần, chuyện trong cung quan trọng hơn. Cứ nói mọi sự xin nhờ đại ma ma.”
Tô Bồi Thịnh thầm than khổ thay đại ma ma, rồi quay trở về phủ.
Suốt quãng tiệc còn lại Tứ a ca cứ thất thần, lúc bưng chén kính rượu với người ta, bụng lại tính xem thai này của Lý thị được mấy tháng rồi? Tính mấy lần đều ra kết quả chưa đầy chín tháng. Mới tám tháng rưỡi. Thế là nổi giận, đến Tống thị cũng biết đường gượng qua tiệc năm mới, đợi lúc mọi người đều có ở nhà mới sinh, còn nàng sao lại cứ nhằm vào lúc bất tiện thế này!
Những dịp kiểu này cũng không tiện gọi thái y.
Càng nghĩ càng thấy nóng ruột, hoảng hốt. Không gọi thái y được, nhưng y quán trong thành có đại phu. Chắc Tô Bồi Thịnh chưa tới nỗi không nghĩ ra được ý này đâu nhỉ?
Chàng vừa nghĩ ban nãy mình quên mất chẳng dặn một tiếng, vừa nghĩ giờ này sai người về truyền tin cũng kịp.
Tìm một lúc rỗi, chàng nói với Trương Bảo hầu bên cạnh: “Về bảo Tô Bồi Thịnh, đừng gọi thái y, hãy vào thành nhờ đại phu.”
Trương Bảo khẽ dạ vâng. Nhìn hắn đi, Tứ a ca mới thoáng nhẹ lòng.
Trương Bảo tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng là người từ trong cung ra theo hầu. Ra khỏi Nội vụ phủ, chủ tử đầu tiên mà hắn hầu hạ là Tứ a ca, cũng xem như là hạng chính quy trong chính quy. Tuy Tô Bồi Thịnh khá tín trọng đồ đệ Trương Đức Thắng của mình, nhưng trong mắt Tứ a ca, Trương Đức Thắng chỉ là đứa chạy vặt cho Tô Bồi Thịnh, vốn chẳng đáng là gì.
Vậy nên, Trương Bảo không về thẳng phủ Tứ a ca. Vừa ra cung là hắn chạy luôn lên con phố Tiền Môn*, chọn y quán to nhất nằm trên đoạn đường sầm uất nhất, đi vào hỏi xem người nào chuyên trị bệnh cho trẻ em phụ nữ, phải xách hòm thuốc đi ngay.
Ngựa đưa hắn và đại phu về đến phủ, khi đi thẳng từ cổng lớn vào hậu viện, Tô Bồi Thịnh cũng phát sầu chuyện mời thái y, đương bàn với đại ma ma. Đại ma ma nói: “Cách cách hiện giờ rất ổn, vả lại bây giờ đương là lúc ăn mừng năm mới, bên thái y không phải muốn gọi là được.”
Xét về tuổi tác, Tô Bồi Thịnh vẫn kém đại ma ma, hắn sinh đồng lứa với Tứ a ca, lúc này đã sắp không còn kiểm soát nổi mình nữa rồi, rầu rĩ nói: “Cứ phải sắp sẵn một người.”
Đại ma ma ngần ngừ: “… Thái y thì thôi, chứ còn đại phu thì có thể ra phố gọi hai người chắc tay đến dùng tạm.”
“Ngoài phố… được à?” Tô Bồi Thịnh có phần không tin hạng đại phu bên ngoài. Chủ yếu vì Tứ a ca coi trọng Lý cách cách, hơn nữa với đứa trẻ này, Tô Bồi Thịnh không dám lơ là xem nhẹ.
Đương nói, Trương Bảo đã dẫn đại phu vào, người đổ đầy mồ hôi, đứng lại chưa kịp thở một hơi đã nói: “Đây là đại phu do a ca sai tôi đưa về, a ca nói nay ăn tết không cho gọi thái y, nên nhờ đại phu ở ngoài.” Trình bày hết lời, hắn còn phải khẩn trương trở vào cung. Lau mồ hôi, chưa uống miếng trà đã đi ngay.
Có câu ấy, Tô Bồi Thịnh không nói thêm gì, vội gọi người ra ngoài mời thêm vài người nữa cho chắc. Đại ma ma sai người dẫn đại phu này đi hỏi về gia thế, lai lịch, tên tuổi, vân vân; lại thay bộ quần áo khác vào trong bắt mạch.
Thấy Trương Bảo quay lại, biết hắn mời luôn đại phu đưa về phủ, Tứ a ca gật đầu ý khen ngợi; lại nghe nói Lý thị bây giờ vẫn ổn, mới yên lòng hẳn, nghĩ lúc chàng về biết đâu chừng hẵng chưa sinh xong cũng nên.
Ngờ đâu, buổi chạng vạng khi Tứ a ca và phúc tấn vừa về tới phủ, bên ấy đã báo tin mừng, mẹ con bình an.
Trang ma ma và Liễu ma ma cùng sang chính viện báo tin cho Tứ a ca và phúc tấn.
“Nhị cách cách nặng hai cân rưỡi, nét mày đôi mắt xinh xắn vô cùng! Lý cách cách cũng khỏe, sinh xong vẫn rất có tinh thần. Bên kia lúc này đương dọn dẹp.” Trang ma ma nói.
Liễu ma ma thì hài hước hơn, bà ta cũng từ trong cung ra, không thể đem so với Trang ma ma mới được phân công tới sau khi dựng phủ. Thấy Tứ a ca vẫn hơi căng thẳng, bà ta liền cười nói: “Lý cách cách sinh nở cực kỳ thuận lợi, chẳng cần nhờ đến cả đại phu.”
Nghe vậy Tứ a ca nở nụ cười, phúc tấn cũng cười bảo: “Lý thị có phúc. Các bà phải chăm sóc Lý cách cách và Nhị cách cách cho tốt.”
Khi hai bà già lui ra, Tứ a ca đứng dậy nói: “Ta về thư phòng đây, nàng cũng không cần đi thăm Lý thị ngay, ngày mai hãy sai ma ma của nàng đi thăm là được.”
Phúc tấn nói: “Gia yên tâm, thiếp sẽ lo liệu.”
Tứ a ca quay về thư phòng, đầu tiên là làm bộ làm tịch chơi với Bách Phúc một lát. Bên kia vừa nhốn nháo một cái, Tô Bồi Thịnh đã sai Tiểu Hỉ Tử đem chó sang đây lánh tạm, tránh làm vướng víu.
Bách Phúc ngậm tú cầu lại thả vào tay chàng, có năm lượt thì hết ba, bốn lượt chàng thả hồn lên mây chẳng để ý.
Đoán giờ giấc cũng hòm hòm, bên kia đã thu dọn xong, chàng bèn thẳng tiến sang tiểu viện.
Trong tiểu viện, Lý Vi đang vừa để đứa hầu bón cho mình, vừa ôm con cho nó bú sữa. Lúc mang thai nàng được bồi bổ nhiều, thành thử người béo mầm cả lên, chiều cao cũng tăng thêm ba tấc. Nhưng hình như những thức bổ ấy chẳng vỗ béo cho đứa nhỏ được tí nào, mà tất tật đắp hết vào người nàng, làm em bé chào đời cũng không gọi là quá bụ bẫm.
Sữa của nàng chảy rất dồi dào, hai ngày trước đã bắt đầu tiết sữa. Hôm nay vừa sinh xong, nàng đói đến độ tưởng như mình sắp hóa luôn thành tờ giấy, sữa bắn cả ra ngoài.
“Bà trời con ơi!” Lý Vi ẵm cục cưng cho bú sữa, sinh xong rồi, nàng chẳng còn một chút băn khoăn nào nữa! Như thể vừa trút được hai lăm cân thịt, toàn thân nhẹ nhàng hẳn ra.
Ngọc Bình đương đút cho nàng từng thìa bánh trứng gà ngâm đường nâu, đây cũng là món bánh nàng thèm ăn. Người ở thiện phòng không biết làm bánh thuẫn nướng*, dẫu vậy người ta vẫn làm đúng ra món bánh trứng gà vàng ruộm “xốp mềm, có những lỗ bé hình tổ ong” cho nàng. Vừa sinh em bé xong là nàng đã la: “Ta đói sắp chết rồi, mau, cho ta món bánh trứng gà ngâm đường nâu!”
Nàng ăn một hơi liền bảy, tám cái bánh trứng to đùng như nắm tay, cuối cùng mới xoa dịu được cơn đói, đứa nhỏ cũng đã uống no sữa, được ẵm xuống. Đúng lúc này Tứ a ca vào, đụng phải nhũ mẫu ẵm tiểu cách cách ra ngoài. Chàng ghé sát lại ngắm đứa bé con mắt nhắm nghiền, cả người đỏ hỏn kia, cảm thấy làn da ấy non nớt quá khiến chàng không dám chạm vào.
Ngắm hồi lâu, Tứ a ca dặn nhũ mẫu phải chăm nom cẩn thận, tiểu cách cách có mệnh hệ gì, cả nhà nàng ta cứ liệu biết tay!
Dọa dẫm chuyên gia nhà người ta xong, chàng bước đến trước bình phong, nói: “Cực cho nàng rồi. Tiểu cách cách khỏe mạnh lắm.”
Lý Vi thấy mình khổ cực đủ đường sinh con cho chàng, vậy mà lại chỉ đổi lấy được kiểu nói chuyện cách bức bình phong của chàng thôi sao?
Thế là thế nào?
Nỗi tủi hờn trào dâng, có lẽ dòng cảm xúc hãy còn mãnh liệt quá làm Lý Vi chưa kịp điều chỉnh về nút “tỉnh táo”, miệng nàng dẩu ra, bật khóc. Ngọc Bình đương hầu nàng giật mình hô lên: “Cách cách?”
Tứ a ca nghe giọng thấy lạ kỳ, bèn vòng hẳn ra sau bình phong đi vào. Cứ tưởng là xảy ra chuyện gì, kết quả trông thấy mặt mày nàng đỏ phớt, rấm rứt rỏ những giọt lệ vàng.
Dạo này thực là càng ngày càng thích làm nũng.
Vừa nghĩ liệu có phải dạo này mình chiều nàng quá không, vừa bước qua ngồi xuống cái ghế cạnh giường. Trong phòng đã được xông hương, nàng cũng chải đầu, thay quần áo mới, trông không hề lôi thôi. Có điều nhìn từ xa, trông sắc mặt nàng hồng hào; khi nom gần mới thấy được vẻ tiều tụy và suy yếu, sắc hồng trên mặt lại thành ra chẳng tự nhiên, làm người ta lo lắng.