Buổi chiều mờ nhạt, nắng đã sớm tắt. Khung cảnh quang đãng, bầu trời một mảnh trong veo, trong hoa viên bên cạnh bờ hồ được đặt chiếc bàn trà màu trắng tinh xảo.
Trêm bàn đầy đủ bộ dụng cụ pha trà, chia đều ra hai bên hai tách trà. Hương trà tỏa trong không gian cùng hơi trà nóng lượn lờ trông mê ảo vô cùng.
Trong buổi trà chiều đương nhiên không thể thiếu một chút bánh quy hoặc điểm tâm nhẹ.
Nguyệt Thần chống tay lên bàn, một tay cầm tách trà lên từ tốn uống, sau đó tinh tế cắn miếng bánh nhỏ chậm rãi nhai. Mắt đưa ra bờ hồ nhợt nhạt màu xanh rêu trong suốt.
Cực kì tao nhã. Chẳng khác nào công chúa quý tộc, lại thêm khí chất thanh thuần nhàn nhạt, bên môi treo tia cười ôn nhu, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp mỹ lệ.
“Đều là lừa người a.” Hyroin xoa xoa cánh tay bị roi quất bầm tím đọng máu, bĩu môi khinh bỉ.
Con người này a, tính nết hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài mềm yếu. Ôn nhu tao nhã? Lừa quỷ a! Một chút cũng không dính dáng với Nguyệt Thần. Cô rõ ràng là một đại sư tử a! Nhìn đi, nhìn đi. Vết thương thế này, ai dám cô chân yếu tay mềm. Hắn xoa thuốc cả một buổi chiều mà chẳng thấm vào đâu cả.
“Hah..” Yue khẽ cười. Song lại nhăn nhó che khóe miệng lại. Thực đau! Không biết là vô tình hay cố ý, Nguyệt Thần trực tiếp nhắm vào miệng hắn mà xả rủa, đánh đến bầm dập. Đến bây giờ hắn vẫn còn cảm nhận được mùi máu trong miệng mình hồi trưa. Quá kinh khủng rồi. Là hắn nhìn lầm sao? Con người đang uống trà an nhiên, thực sự là người đánh hắn te tua hồi trưa hả?
Kỳ Đan tủm tỉm cười cúi đầu uống trà không để ý đến hai người họ. Cho chừa!
Nguyệt Thần cầm bánh sữa lên cắn một góc nhỏ. Chậm rãi nhai. Môi nhấp miếng trà.
Kỳ thật….
“Phun…Mẹ ơi, cứng quá, có phải cho người ăn không vậy. Hyroin, là cậu cố ý đúng không?” Cô cầm tách trà ném thẳng xuống hồ bên cạnh.
Hyroin nhìn hồ nước nhà mình tràn đầy bi thương. Hắn sai rồi!! Hắn không nên đưa ra chủ ý rách nát kia.
Kỳ Đan càng co rút đầu tiếp tục uống trà xem như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng thầm mặc niệm, Hyroin tội nghiệp a, nằm cũng trúng đạn. Đây là vận may cỡ nào chứ!!?
Hyroin co rúm mặt đau thương nói:”Đại tỷ à, tha cho tôi đi. Tôi chỉ chuẩn bị trà thôi, bánh là do Đan muội làm mà.”
Kỳ Đan run tay suýt làm rơi tách, chỉ có thể cười gượng:”Haha…Y tỷ, không phải do em a. Tất cả là tại bếp nhà Hyroin quá dởm. Tỷ không được nghi ngờ tay nghề của em. Em là đệ tử của đầu bếp Remy giỏi nhất nước Pháp đó.”
Remy? Phim Ratatouille?
Yue che khóe môi bị thương nhìn Kỳ Đan nói khoác, nhịn không được cười thành tiếng.
Nguyệt Thần nhẹ giọng nói:”Vậy thì bữa nào tôi phải hỏi ông ta làm cách nào có thể khiến bánh cứng như vậy.”
Phì! Dù đang là người trong cuộc chật vật, nhưng Hyroin vẫn không kìm chế được bật cười, thấy sắc mặt Kỳ Đan méo mó, Hyroin sửng sốt nhìn Nguyệt Thần, hỏi:”Cô không biết Remy?”
“Ông ta nổi tiếng lắm sao?”
Yue lắc đầu. Hiển nhiên là không muốn nói chuyện với kẻ không có tuổi thơ như Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần bĩu môi không nói. Khi còn bên thế giới kia cô nào có thời gian để ý ai nấu ngon chứ, không chết đói là được rồi. Khi tới đây ngoại trừ học và làm việc, tiêu chí của cô vẫn như cũ, lót dạ là được rồi.
Bởi nên không biết Remy thì có gì lạ. Mấy người này có cần dùng ánh mắt kinh dị nhìn cô như vậy hay không?
“Oa…Y tỷ thật đáng thương..” Kỳ Đan nhảy vồ vào người Nguyệt Thần khoa trương kêu la.
Nguyệt Thần vừa nghe thấy âm thanh của Kỳ Đan liền đứng dậy chạy sang một bên, vừa vặn thoát khỏi ma trảo của Kỳ Đan.
Sau 3s, Nguyệt Thần cúi đầu biểu tình 囧 nhìn Kỳ Đan ôm chân mình không buông.
Nguyệt Thần giãy giãy chân, Kỳ Đan chuyển mình ôm eo cô.
Cô chớp mắt cười thật nhẹ. Đến giờ cô còn không hiểu Kỳ Đan có ý gì thì thật quá ngu ngốc rồi. Vì vậy….giây tiếp theo Hyroin bi phẫn rống lên.
“Y tiểu thư, cô đừng cứ chướng mắt vật nào thì ném vào hồ nhà tôi chứ!!!!”
Nguyệt Thần mỉm cười nhún vai. Tôi thích thì sao, cậu có thể làm gì tôi nào.
Kỳ Đan toàn thân ướt sủng chật vật leo lên bờ, đáng thương hề hề uỷ khuất nói:”Khụ…khụ…có ai lo cho em không vậy? Sao không ai thương em hết vậy!!?”
Hiển nhiên Kỳ Đan không nên trông mong vào đồng bọn sẽ nói ra lời an ủi gì, càng đừng hi vọng họ ban phát chút thương hại nào.
Hyroin một bộ dáng sốt ruột lo lắng rất không khách khí quát lớn:”Con bé này, nhanh cút ra khỏi hồ. Cô làm bẩn hồ nhà tôi rồi.”
“Em có tìm giúp chị tách trà ban nãy không?” Nguyệt Thần nhếch môi ôn nhu hỏi.
Kỳ Đan bị hai người làm cho ngơ ngác, chỉ theo phản xạ lắc đầu.
“Chậc…vậy em lên làm gì? Không phải em muốn xuống tìm tách trà cho chị à. Em nhanh tìm chút, bộ trà của chị có giá trị liên thành, nhỡ bị cá rỉa mất một góc, chị sẽ rất đau lòng đó.” Vẻ mặt của Nguyệt Thần hết sức phiền não nói. Hừ, dám ăn đậu hủ của cô, trừng phạt kiểu này không sai biệt. Cô lại bỗng dưng nhớ tới mấy người đàn ông hay cắn đậu hủ của cô, lòng đặc biệt căm phẫn.
Khoé môi Hyroin thoáng run rẩy. Đã thấy qua vô sỉ nhưng chưa thấy ai vô sỉ như Nguyệt Thần. Cô rõ ràng ném con bé xuống hồ nhà tôi, lại còn rất thản nhiên nói nó muốn tìm tách trà giúp cô, hơn hết, bộ trà nhà hắn khi nào trở thành của cô rồi.
Chính là hắn càng cảm thấy câm nín khi Kỳ Đan ngây ngốc lặng xuống tìm tách trà, đưa tận tay cô.
*Bịch* Hyroin xoay sang nhìn Yue ngã xuống đất ôm bụng co ro, cười khoa trương như vậy a.
Nguyệt Thần ôm mặt tươi cười. Tôn Kỳ Dương đặc biệt dùng thủ đoạn ép buộc cô nhận con bé, không ngờ chính mình đưa em gái lên thuyền giặc. Nếu Tôn Kỳ Dương biết em gái hắn đi theo cô bị hành xác như vậy không biết sẽ có cảm giác gì.
♪
Tối đến.
Nguyệt Thần xông thẳng vào tầng cao nhất của The Prince, được sự bảo lãnh của Tư tổng giám đốc, ai dám ngăn cản chứ.
Nguyệt Thần cũng không đợi sự cho phép của Tư Mạt Ý, thản nhiên ngồi đối diện hắn.
“Cổ tiểu thư.” Tư Mạt Ý trầm giọng gọi.
“Tư tổng.” Cô cũng đáp lễ một tiếng xem như chào hỏi.
“Cô nên biết rằng, giai đoạn đầu này cô không nên gây ra scandal. Mọi hành động của cô đều đại diện cho công ti, bởi vì tôi là người quản lí của cô nên tôi đề nghị trong khoảng thời gian này cô không nên quan hệ gần gũi với bất cứ người đàn ông nào.” Tư Mạt Ý ngã người ra sau ghế, ánh mắt lợi hại đánh giá cô từ trên xuống dưới, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Nguyệt Thần thoáng 囧. Song nhanh chóng khôi phục lạnh nhạt đáp:”Tôi biết.” Không hề có ý định giải thích sự hiểu lầm về âm thanh qua cuộc gọi ban chiều.
Cho nên sự hiểu lầm càng một lúc trở nên sâu sắc. Sắc mặt của Tư Mạt Ý căng thẳng, hắn vòng qua bàn làm việc đi tới chỗ cô đang ngồi, cúi người kề sát vào tai cô khẽ nói:”Tốt nhất, cô nên giữ thân sạch sẽ. Nghệ nhân công ti tôi, không được phép gây scandal tình trường.”
Cô chớp mắt tỏ ý hiểu gật đầu. Trong lòng thầm mắng, TMD, tình trường cái cọng lông, cô còn chưa có mối tình đầu nữa là.
Lúc này sắc mặt Tư Mạt Ý mới tốt hơn một chút, hắn nhẹ giọng nói:”Được rồi. Mai cô nhớ đến đúng giờ, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm.”
Nguyệt Thần gật đầu đứng dậy đi về. Tiếp tục mắng, tên điên này giữa đêm kêu cô tới công ti chỉ là để nói những lời vô nghĩa này. Làm cô mệt chết đi được, đêm khuya đang ngủ a!
Phải nói nộ khí lúc chạy tới đây, đủ để oanh tạc toà nhà cao tầng The Prince.
Chính là vừa về tới nhà liền gặp bạch liên hoa Du Thanh Nhi đang đắc ý nhìn cô.
“Sao hả? Đáng thương cho chị đắc tội tổng giám đốc, thực có lỗi vì khiến cho chị nửa đêm còn chạy đi hiến thân để áp chế lửa giận của Tư tổng.”
“Xuỳ.” Cô phất phất tay đi thẳng vào nhà, mặc kệ Du Thanh Nhi đắc ý vui vẻ.
Du Thanh Nhi nghiến răng tức giận nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Nguyệt Thần.
Hừ, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt thanh cao không biết đã qua tay bao người rồi.
Vsei đứng sau lưng Du Thanh Nhi tay vòng qua cổ cô, khẽ nói:”Đừng tức giận. Sáng mai cô phải đến công ti sớm hạ uy phong của cô ta. Xem cô ta có thể sống trong The Prince bao lâu.”
Du Thanh Nhi mừng rỡ hôn mặt Vsei một cái, ôm cô bạn cười:”Vsei, bạn đúng là bạn tốt của mình mà.”
“Không có gì a. Mình chỉ muốn sau này khi ra đường, sẽ có người nhìn thấy mình nói, đó là bạn thân của diễn viên nổi tiếng.” Vsei nghiêng đầu cười cười, ánh mắt trong suốt.
“Haha, bạn đây là muốn thơm lây a~” Du Thanh Nhi khúc khích cười.
Cả đêm hai người trò chuyện rất vui vẻ, hậu quả là sáng Du Thanh Nhi dậy trễ mắt còn bị thâm quần, sắc mặt hơi tái nhạt vì không ngủ đủ giấc.
Vsei buồn giọng nói:”Lỗi là do mình. Mình không nên nói chuyện với bạn lâu như vậy. Đến sáng mới ngủ…”
“Suỵt, bạn không có lỗi gì hết. Mình đi đây. Không được áy náy đó.” Du Thanh Nhi quay người rời khỏi nhà mang bộ dạng mệt mỏi đến The Prince, không hề biết rằng sau lưng cô ta là ánh mắt quỷ dị, khoé môi khẽ nhếch lên của Vsei.
Này, hiển nhiên là kiệt tác của Vsei rồi. Đáng thương cho Du Thanh Nhi còn đang lo lắng Vsei có khổ sở hay không, còn không biết tối qua trong lúc mắng chửi Nguyệt Thần đã vô tình làm Vsei trở mặt, khiến cho cuộc sống của cô ta vạn phần trở nên bất hạnh a…