Cả khoảng trời rộng mênh mông, ai chứa chấp ta bây giờ.
Tia nắng sớm tràn vào căn phòng lớn, màu trắng dưới màu nắng nhẹ nhàng càng thêm ấm áp. Gió khẽ lung lay màn che, lùa vào phòng những nỗi bâng khuâng.
Nguyệt Thần trì độn nhìn trần nhà cao rộng, trung tâm có lộng đèn thuỷ tinh lung linh ánh lên tia sáng lấp lánh. Ngoài cửa sổ, chuông gió vì gió mà rung ring tạo ra âm thanh dễ nghe, vui tai.
Mất một lúc thu hồi tâm trí, cô chống tay ngồi dậy, hơi xoa trán, đầu ẩn ẩn đau. Nguyệt Thần cũng tự hiểu, sự việc phát sinh hôm qua đã làm độc tố khuếch tán. Tuy đã tiêm dung dịch khoanh vùng ngăn chặn độc tố trong não, nhưng căn bản không cản được gì đó vận động mạnh tác động tới dây thần kinh rung chuyển.
Hối hận!? Đối với hai từ này, cô chỉ biết thở dài. Nguyên tắc làm người của cô chính là đã làm thì tuyệt không hối hận, luyến tiếc gì đó. Cũng giống như việc cô bướng bỉnh bỏ đi, dù biết bản thân chẳng sống được bao lâu.
Hơn nữa, là do cô gián tiếp hại chết Thân Mã Ni, cho nên làm chút việc vì cô ấy thì có đáng gì đâu.
“Thần nhi, tỉnh?”
Nghe được kiểu xưng hô độc nhất này cùng thanh âm ôn nhu kia, Cổ Nguyệt Thần xoay người đứng dậy, đạm bạc cất lời:”Giáo sư.”
Lam Hằng bất đắc dĩ lắc đầu:”Em có thể đừng xa lạ như vậy không? Chính tôi đã cứu em đó, em cũng nên chi kính mang ơn tôi chứ!”
Cổ Nguyệt Thần ngược lại cười lạnh:”Tôi cần thầy lo sao!” Dù thế nào thì Nguyệt Thần vẫn sẽ sống, sống còn lâu hơn mấy nam chính để chậm rãi hưởng thụ cảm giác muốn sống không được, chết cũng đừng nghĩ đến do họ ban tặng.
Cái thân xác rách nát này…mặc cho dày xéo cỡ nào, thì Cổ Nguyệt Thần vẫn phải còn sống!
Đó cũng là cái kết mở của tác giả dành cho nữ phụ độc ác hại nữ chính, mà người ta vẫn thường gọi đó – tra tấn tinh thần.
“Em không cần bướng bỉnh như vậy.” Lam Hằng đối với thái độ của cô hết sức bất đắc dĩ. Hắn đã đắc tội cô khi nào, bất quá chỉ ăn bữa sáng của cô thôi mà. Mặc dù cơm rất ngon, vị như có như không trong vòm miệng còn lưu lại, nhưng lại không thể xua đi cảm giác bất lực của hắn hiện tại.
“Hừ..” Cô nhếch môi hời hợt, ánh mắt u tối trầm lặng đi vào phòng tắm mặc kệ Lam Hằng buồn bã dõi theo cô.
Rửa mặt xong Nguyệt Thần lau mặt nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương. Đã một năm trôi đi, nhưng cô vẫn không cách nào học được cách làm quen với gương mặt này.
Mỗi sớm thức dậy cô đều hoảng hốt phát hiện ra cái người xa lạ qua tấm gương trong veo, thẫn thờ nửa ngày mới tỉnh táo nói với chính mình: cô đã xuyên không rồi, không những vậy mà còn sống rất tốt.
Nhưng mọi thứ không như cô muốn và hằng huyễn hoặc chính mình, cô bất giác tránh đi mọi mặt phẳng có thể phản ánh hình ảnh. Trong nhà cũng không có một chiếc gương nào, bởi cô sợ hãi.
Chỉ là hiện tại, cô buộc mình phải đối mặt với thực tế. Cô không muốn mình lộ ra sơ hở cho người khác nắm thóp.
Hiện tại…cô chỉ muốn ngủ, như vậy sẽ không cần suy nghĩ lung tung nữa. Vì thế…câu truyện cũng không phát triển theo xu hướng ý nghĩ của cô nữa.
Ước mơ thành hiện thực, chính là nói tình hình bây giờ của cô. Khác là, suy nghĩ biến thực…làm cô khủng hoảng, đầu óc không cách nào tỉnh táo.
“A!”
Từ bên ngoài đợi Cổ Nguyệt Thần đã muốn lâu, thức ăn nguội lạnh, Lam Hằng lo lắng. Âm thanh phát ra trong phòng tắm lại Lam Hằng lo phát sốt, lập tức đạp cửa đi vào liền chứng kiến cảnh tượng làm tim hắn như rạn nứt, rỉ máu như bàn tay cô lúc này từng hạt châu đỏ nhỏ giọt.
Mắt Lam Hằng phút chốc đỏ ửng đi lên, vội bế cô cách ly khỏi phòng tắm đặt cô trên giường hoang mang đi tìm hộp thuốc y tế.
Lam Hằng ngồi băng bó cho Nguyệt Thần, hắn khàn giọng cay đắng:”Thần nhi, em không cần tức giận. Em không thích tôi, tôi liền đi.”
Im lặng một lúc, Cổ Nguyệt Thần mới đáp:”Không có. Chỉ là tôi sợ.”
Lam Hằng khiếp sợ. Kia, đó là thanh âm của Cổ Nguyệt Thần!? Chất giọng ôn nhu nhẹ nhàng như gió hạ ấm áp khiến nhân dễ dàng bị chìm đắm trong cảnh tượng tinh tế thư thả cũng như thể hiện sự gỡ bỏ phòng bị của cô dành cho hắn…đúng không?
“Thần…” Hắn khẽ gọi.
Lam Hằng cẩn trọng ôm cô vào lòng, thấy cô không kháng cự trong tâm mừng muốn điên, ai ngờ vừa định hôn cô liền bị Nguyệt Thần ra tay quật ngã.
Cô bước ra cửa nhìn thấy hai người Thân Mã Nhi cùng Kiêu Chi Hàn bị tiếng động hấp dẫn tới, sắc mặt như cũ lạnh nhạt nhường bọn họ đi vào.
Có trời mới biết cô phẫn nộ thế nào! Cô cư nhiên buông phòng bị trong giây lát mà còn sa vào giọng gọi tha thiết đầy nhu tình của Lam Hằng. Đáng chết! May mắn thức tỉnh kịp lúc, không thì đã bị chiếm tiện nghi rồi.
Cổ Nguyệt Thần lần nữa được minh bạch nam chính có sức quyến rũ ghê gớm cỡ nào. Thảo nào mấy nữ phụ cứ điêu đứng vì nam chính rồi…chết thảm.
Lam Hằng chật vật đứng dậy, nếu không phải vẻ mặt khó coi còn đó cùng thân thể đau nhức, hắn còn cho rằng bản thân bị ảo giác. Đôi khi cảm thấy mọi thứ quá tốt đẹp liền viễn tưởng hạnh phúc.
Trông thấy bàn tay được băng bó tỉ mỉ của cô bắt đầu thấm ướt lem màu đỏ chói mắt, tâm tê dại Kiêu Chi Hàn chưa kịp hỏi đã bị Thân Mã Ni cướp lời.
“Thiên ạ, cậu là làm sao vậy hả. Vì sao lại bị thương! Cậu nha…blah..blah..”
Lam Hằng thảng thốt như người mới thoát cõi mộng, dặn dò vài lời liền ly khai. Bộ dạng nhìn thế nào cũng như chạy trối chết như đang trốn tránh điều gì đó.
Kiêu Chi Hàn không dấu vết lui bước, hành động của hắn có vẻ không thích hợp lắm. Chỉ nhàn nhạt nhắc nhở:”Sắp tới kì thi, cô tự cân nhắc đừng để bản thân bị thương.”
Hắn nói xong cũng theo bước Lam Hằng rời đi. Bây giờ đã có Thân Mã Ni chăm sóc, họ cũng nên đi, dù sao Nguyệt Thần cũng là con gái.
Nguyệt Thần cúi đầu nhìn tay mình, lắc đầu thở dài nuối tiếc.
“Cậu đó, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả. Nha, còn không thành thật khai báo!”
Nguyệt Thần: !!!???
Thấy cô bạn ngơ ngác một bộ dạng chưa rõ tình hình, Thân Mã Ni liền hưng phấn thể hiện sở trường bà tám của mình.
“Hôm đó mình luống cuống nhấn còn nhầm 911, không có Lam Hằng nhà gần đó thì cậu tiêu rồi. Hắn còn hỏi mình sao lại để cậu mặc váy trắng kia, tức giận mắng mình làm hại cậu…Lúc đó mình cũng không hiểu, sau điều tra mới biết váy là của nhà thiết kế nổi tiếng không kém Phi Y chút nào. Mà người kia không rõ nguyên do kết thù với Tôn Kỳ Dương lúc nào. Cho nên khi thủ hạ hắn ta thấy cậu mặc váy đặc thù của người kia…liền xuống tay không lưu tình.”
Nguyệt Thần cười trừ. Nếu Mã Ni biết cô một lúc giết hết bọn họ thì sẽ có biểu cảm gì. Cũng không ngờ, chủ nhân chiếc váy lai lịch lớn như vậy, suýt đẩy cô vào chỗ chết.
“Ai nha, sao cậu lại có bộ váy đó. Mặc dù rất tốt đẹp nhưng khiến cậu bị thương thì chẳng may mắn chút nào, quăng sọt rác còn hay hơn.”
Lại nói, chuyện này có dính dáng đến con mồi cô đang ngắm. Chiếc váy được tặng cho cô, hầu như công lao này không thể không kể đến Lend.
Hừ, bị đuổi việc, quá dễ dãi rồi. Để cô còn gặp lại, cô ta đừng mong sống yên! Hết việc làm thì cũng đừng nên đánh chủ ý lên cô.
Nghĩ là cô bạn nhăn mặt bất mãn vì mình tuỳ tiện, Mã Ni làm nũng kêu một tiếng:”Nguyệt, nghe lời mình, vứt nó đi.”
Nguyệt Thần nhướng mày khó hiểu. Qua trận ác liệt bất cân bằng đã rách nát như vậy, không vứt đi không là muốn trưng bày triển lãm đi.
“Ha..ha..mình đi thủ tiêu.” Cô suýt nữa quên mất, Nguyệt Thần suy nghĩ khác con gái bình thường nhiều lắm. Làm gì sống chết ôm giẻ rách như mấy cô thiếu nữ kia. Quan trọng là, Nguyệt Thần có bệnh khiết phích làm sao sẽ vừa mắt cái váy nát không chịu nổi này.
Cho dù người kia được mệnh danh là Hoàng tử ngành thiết kế…thì cũng không!
– * –
Lẽ ra, chuyến đi Mỹ lần này là một tiên cảnh đẹp đẽ của cô, hai người Lam Hằng – Kiêu Chi Hàn để cô khoảng không tự do, ngoài ý muốn là có cô nàng Thân Mã Ni cứ lẽo đẽo theo sau như bà cụ non, suốt ngày dặn dò này nọ.
Làm cô hết sức bất đắc dĩ, rất muốn hỏi: Thân đại tiểu thư, giáo dưỡng của cô đi đâu rồi.
Khoác bộ váy lụa mềm mại lêm người, Cổ Nguyệt Thần lấy nón vành tròn đội, hơi kéo kéo chạy từ nhà vệ sinh công cộng ra quảng trường thời đại.
Đảo vài vòng, mấy phút sau cô đã đứng ở dưới Nữ thần tự do. Tay hơi run nhưng vẫn cầm bút nhẹ nhàng phác hoạ từng chi tiết lên giấy được kẹp trong khung.
Nguyệt Thần cười nhẹ. Ở đây có cảm giác thực yên bình.
Ngay lúc này…
“Cô gái nhỏ, có thể giúp tôi chụp một bức ảnh không!?”
Nghe liền biết là giọng nam nhân, mặt Nguyệt Thần càng hững hờ, cất giọng lạnh nhạt.
“Vì sao?”