Edit: Huyền Thường Tại
Beta: Nguyên Chiêu Nghi
“Tiểu chủ, đã là giờ Tuất”. Mặc Nguyệt vừa cẩn thận gẩy gẩy bấc đèn vừa nhắc nhở.
Trên giường, nữ nhân yên lặng tựa lưng trên nệm, trong tay cầm quyển sách yên lặng nghiêm túc xem, nghe thấy tiếng liền quay lại nhìn Mặc Nguyệt cười nhạt, lắc lắc đầu.
” Bên cạnh chủ tử không có mấy người, chỗ ở của nô tỳ tuy nói cách cũng không xa chủ tử nhưng cũng cách bốn năm dặm. Nếu chủ tử có gì phân phó, có nô tỳ ở đây hầu hạ chủ tử sẽ tốt hơn. Lục Bình tỷ tỷ thay ta trải lại giường chiếu, chủ tử nên nghỉ ngơi, đừng làm nô tỳ lo lắng”.
Nghe Mặc Nguyệt nói, Diệp Linh Sương muốn nói lại thôi, lúc này mới để quyển sách trên tay xuống. Mặc Nguyệt liền cười tay chân nhanh nhẹn tiến lên hầu hạ nàng tháo trang sức, thay quần áo, không quên nói:
” Nô tỳ là vì tốt cho chủ tử, đi ngủ sớm, ngày mai khi thức dậy tinh thần mới tốt”.
Diệp Linh Sương lắc lắc đầu cười cười, nha đầu này có đôi khi cũng rất cứng đầu. Đỡ Diệp Linh Sương nằm xuống, lại thay nàng vén lại góc chăn, Mặc Nguyệt lúc này mới đi đến bên bàn chuẩn bị thổi tắt nến, há miệng thổi hơi còn chưa ra khỏi cổ thì bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân lộn xộn, dồn dập, có thể khẳng định số người đến là không ít. Mặc Nguyệt vội vàng đi ra bên ngoài các, lộ ra hai ngón tay nhìn ra phía ngoài, bên ngoài tường đỏ bừng một khoảng, lại rón rén đi đến cửa lớn, từ cửa lớn nhìn ra phía bức tường vừa nhìn. Ôi trời! Thật nhiều người, là thị vệ trong hoàng cung. Lúc này, bộ phận thị vệ đã bao vây Thúy Hà điện lại, những người đứng đầu cầm đuốc đi thẳng về phía Thúy Hà điện. Mặc Nguyệt cảm thấy sợ hãi, vội vàng chạy vào nội các.
” Chủ tử, không xong rồi. Bên ngoài rất nhiều thị vệ đến”.
Mặc Nguyệt “phịch” một tiếng mở cửa ra, vẻ mặt hoang mang, lại vội vã đi vài bước đến trước mặt Diệp Linh Sương, thở ra một hơi. Diệp Linh Sương nhíu nhíu mày, vén tấm mành mỏng lên đứng dậy.
” Bao nhiêu người đến đây?”
Tùy ý hỏi một câu, bộ dáng bình tĩnh, thấy Mặc Nguyệt hoảng sợ liền tự mình đứng dậy mặc áo ngoài. Mặc Nguyệt thấy thế thì giật mình, hơi thở chậm một nhịp, liền vội vã bước đến hầu hạ Diệp Linh Sương mặc áo ngoài, thưa:
“Nô tỳ trông thấy mười mấy thị vệ đi về hướng Thúy Hà điện, còn những người còn lại thì đi theo những hướng khác, nhìn bộ dáng kia chắc là đã xảy ra việc gì nghiêm trọng, chủ tử người xem…”
Lời còn chưa nói hết, cửa Thúy Hà điện liền bị gõ vang, động tác của người gõ cửa thô lỗ, tiếng gõ vang lên bịch bịch.
” Mặc Nguyệt, ngươi đi xem một chút, nhớ phải hỏi cẩn thận”.
Diệp Linh Sương không nhanh không chậm phân phó, đi về hướng bàn trang điểm tùy ý vấn một búi tóc đơn giản. Mặc Nguyệt gật đầu thưa vâng, rồi vội vàng đi ra ngoại các. Chỉ chốc lát sau, Mặc Nguyệt trở lại.
” Chủ tử, thị vệ bên ngoài nói có thích khách chạy trốn về hướng này, vì để bảo vệ an toàn cho các vị chủ tử, muốn kiểm tra phòng, thủ lĩnh thị về thỉnh chủ tử mau tránh đi”.
Mặc Nguyệt nói tóm tắt lại tình huống đang diễn ra, giúp Diệp Linh Sương sửa lại quần áo, đến khi hoàn hảo không mất thể diện mới hầu hạ Diệp Linh Sương ra khỏi điện. Ngoài cửa, thị vệ chờ có vẻ như bực mình, không chờ kịp Diệp Linh Sương đi ra liền lại sử dụng lực gõ loạn lên cửa. Đang chuẩn bị hét lớn vài tiếng thì cửa lại kẽo kẹt một tiếng mở ra, một cánh tay thon ngọc đưa ra, tiếp theo là thân hình tuyệt sắc. Dưới ánh trăng, một nữ nhân tuyệt sắc bước đến, mái tóc đen nhánh chỉ được vấn một búi tóc đơn giản, từ đầu dài cho đến mãi thắt lưng, làn da trắng nõn lại trơn bóng nhẵn mịn, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay sờ một cái. Bờ môi như cánh hoa đào non, mềm mềm câu dẫn khẽ mấp máy, thanh âm dễ nghe như tiếng chim oanh khẽ vang lên:
” Làm phiền thị vệ đại ca đợi lâu, mời vào”.
Nói xong liền lui qua một bên,mở rộng cửa chính cho hắn đi vào. Trương Tử Nghi kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, cúi đầu hừ một tiếng với bản thân, đúng là nữ sắc hại người, cô nương Minh Vũ quốc này quả thật là xinh đẹp, hắn đây là kẻ không tham nữ sắc cũng nhịn không được.
” Làm kinh sợ Diệp tiểu chủ, thần là thị vệ tùy thân của Hoàng Thượng, vừa rồi có thích khách to gan thâm nhập vào hoàng cung, vì an toàn của Hoàng Thượng, các cung điện đều phải lần lượt kiểm tra”.
Trương Tử Nghi cúi đầu giải thích. Mặc dù hắn xem thường những nữ nhân chỉ có tư sắc ở hậu cung, nhất là người Minh Vũ quốc, nhưng dầu gì các nàng cũng là người có phẩm cấp, hắn cũng phải cố kị ba phần.
” Cái gì? Có thích khách? Hoàng Thương không sao chứ?”
Mặt Diệp Linh Sương thoáng cái trắng xanh, toàn bộ đều hiện lên vẻ lo lắng, hoảng sợ.
Thấy nàng lo lắng như vậy, giọng nói Trương Tử Nghi khẽ chậm dần: “Tiểu chủ bình tĩnh, Hoàng Thượng không có việc gì, chỉ sợ tên thích khách đó đã trốn đến đây, nếu chậm trễ sẽ nguy hiểm đến an toàn của các vị chủ tử. Nếu thuộc hạ có mạo phạm, kính xin tiểu chủ bỏ qua.”
Nói xong cũng không đợi Diệp Linh Sương phản ứng, đi thẳng đến chỗ đám thị vệ còn lại phất tay:
“Lục soát cho ta, không được bỏ sót chỗ nào.”
“Vâng”. Mười mấy thị vệ hùng hổ tiến vào Thúy Hà điện, đem ngoại các nội các lục soát hết một lần.
“Bang bang” thanh âm từ bên trong truyền đến, Diệp Linh Sương nhíu nhíu mày, xem ra một lúc nữa trở về phải thu dọn tốt mới có thể ngủ được.
” Trương thị vệ, các cung khác cũng lục soát như vậy sao?”.
Diệp Linh Sương điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Trương Tử Nghi đang đứng một bên chờ đợi kết quả. Nhìn qua khuôn mặt trắng trong thuần khiết vô hại như hoa sen trắng, lại thêm thanh âm điềm đạm dễ nghe của nàng, trên mặt Trương Tử Nghi thoáng lên tia không được tự nhiên, đáp:
” Bẩm tiểu chủ, chỉ có Thúy Hà Điện và các cung chung quanh thôi”.
Thanh âm càng có chút thêm khàn khàn, đáng chết! Trong lòng tự mắng mình mấy lần, tựa hồ phát hiện ngôn từ sử dụng không ổn liền bổ sung.
” Bởi vì thích khách chạy hướng bên này, cho nên các cung điện khác không cần lục soát, hơn nữa, nương nương của các cung khác chắc hẳn đã nghỉ ngơi”.
Nói cách khác, chỉ có những thứ mang từ Minh Vũ Quốc đến, kể cả quần áo cũng sẽ bị luc soát, những cung điện khác dù có cùng phẩm cấp với nàng cũng sẽ không bị lục soát. Diệp Linh Sương cười nhạt một tiếng, trong mắt lại trở nên lạnh lùng, nàng còn tưởng rằng Hoàng Thượng có biện pháp nào hay, không ngờ lại là biện pháp này. Trương thị vệ này cũng không phải người khôn khéo, một câu sau kia chính là dấu đầu hở đuôi. Các nương nương khác nghỉ ngơi chẳng lẽ các nàng không? Thật là một gã đầu gỗ, thật không biết hắn làm sao leo lên được chức thị vệ tùy thân.
Lúc soát gần hơn nữa canh giờ, đám thị vệ mới từ trong điện đi ra, một người lắc đầu nhẹ với Trương Tử Nghi, không để người khác nhìn thấy mới cúi đầu nói:
“Đại nhân, không tìm được tung tích của thích khách”.
“A, đã như vậy, tiếp tục đi nơi khác lục soát. Tiểu chủ, thuộc hạ cáo lui trước”. Không đợi Diệp Linh Sương trả lời Trương Tử Nghi đã ôm quyền rời đi, mấy người lại đi đến Hồng Lạc điện.
Diệp Linh Sương híp híp mắt, kia hình như là tiểu viện của Liễu Lạc Đan.
Ha, thật sự xem là mắt nàng mù à, trao đổi ánh mắt mờ ám giữa bọn họ đủ nói cho nàng biết, căn bản hôm nay đến điện của nàng không phải vì để bắt được thích khách, mà mục đích chính là lục soát nơi ở của nàng. Tất cả các nữ nhan được đưa đến hôm nay chỉ có nàng cùng Liễu Lạc Đan là được một tiểu viện, những Canh Y khác đều cùng nhau ở cùng một tiểu viện.
Không có biện pháp, ai bảo các nàng là những Canh Y cuối cùng đang chờ được sủng ái. Bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung này phẩm cấp cũng cao hơn các nàng, muốn bóp chết nàng còn không phải là dễ như bóp chết một con kiến hay sao.
Diệp Linh Sương khẳng định mười phần, trong khoảng thời gian này không có người đến làm khó dễ chắc chắn có người phân phó. Trương Tử Nghi này lục soát trọng yếu rõ ràng là điện của nàng cùng Liễu Lạc Đan. Một là nữ nhi trấn quan tướng quân, một là nữ nhi Thượng Thư, sợ là đối với các nàng có nhiều cố kỵ. Hừ nhẹ, xoay người đi vào Thúy Hà điện.
” Mặc Nguyệt, sao còn không đi vào”.
” A, nô tỳ vào ngay”.
Ánh mắt Mặc Nguyệt nhìn qua Hôngg Lạc điện rồi lập tức thu hồi, chạy chậm đuổi theo Diệp Linh Sương.
Trong phòng toàn bộ lộn xộn, vài cái ghế nhỏ bị gãy, chăn đệm bị lục soát nhiều lần, những quyển sách ở đầu giường cũng bị ném xuống đất. Diệp Linh Sương nhẹ khom lưng phủi bụi rồi lại đặt lại trên đầu giường.
“A, chủ tử, trà Bích U ngài mang đến bị họ làm đổ rồi.”
Mặc Nguyệt hét lên một tiếng, đau lòng nhìn hơn phân nửa hộp lá trà đổ trên mặt đất, vội vàng cần thận nhặt lại. Đây chính là trà Bích U mà tiểu thư thích uống nhất, chỉ có Hoàng thất Minh Vũ quốc mới có. Hoàng thượng vì nhớ công lão tướng quân vất vả có công lớn mới ban cho vài hộp, lão tướng quân thương yêu đại tiểu thư liền cho nàng một hộp. Vật trân quý như thế lại bị bọn họ… Đáng giận! Đáng giận đến cực điểm! Mặc Nguyệt tức giận đến đỏ rần cả mặt.
Trong ánh mắt Diệp Linh Sương chợt lóe lên ánh sáng lạnh, nhàn nhạt nhìn qua số trà Bích U đổ trên mặt đất,
” Không sao, về sau sẽ đòi lại nhiều hơn gấp bội” Nói thế nào thì nàng cũng rất đau lòng.
Hai người dọn dẹp cả điện mất hơn một canh giờ, Diệp Linh Sương vuốt vuốt eo mỏi nhừ, trong mắt chợt lé lên ánh sáng, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười. Đúng như lời nàng nói, rất nhanh Hoàng Thượng sẽ sủng hạnh nàng… Nhưng, thân phận trước mắt của nàng có hơi khó xử, đánh một trận chiến dài, có không ít tướng sĩ chết dưới tay phụ thân, nữ nhi của người như vậy, Hoàng Thượng sẽ an bài như thế nào đây? Có điều lần này sẽ không do Hoàng Thượng quyết định, bời vì nàng, Diệp Linh Sương sẽ không ngồi yên chịu chết.
” Chủ tử, nô tỳ đã trải xong đệm giường, ngài nghỉ ngơi đi sớm đi. Không chừng sáng mai, An Vanh Y sẽ lại đến thăm ngài sớm”.
Mặc Nguyệt đỡ Diệp Linh Sương đến giường ngồi, mặt liền trở nên âm trầm, hiển nhiên vẫn còn tính toán chi li đối với việc làm của thị vệ, đặt biệt là với số trà Bích U bị đổ trên đất. Nhưng đối với An Canh Y này, Mặc Nguyệt vẫn còn có chút hảo cảm, kể từ lúc phong phân vị, nàng ta cùng với tất cả các nữ nhân cùng vào cung đều cùng một phẩm cấp. Bởi vì Diệp Linh Sương là nữ nhi của tướng quân, thận phân có chút cố kỵ, các nàng căn bản không ai qua lại với Diệp Linh Sương. Ngoại trừ An Nguyệt Nguyệt thường xuyên đến thăm một chút, tán gẫu cùng các nàng mấy câu, ngoài ra còn có Liễu Lạc Đan ngẫu nhiên cũng qua lại một chút, về phần nàng ta mang mục đích gì còn phải suy nghĩ thêm.
Mặt kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, Diệp Linh Sương lại ngủ rất nhanh. Mặc Nguyệt thấy chủ tử an ổn ngủ, liền nhoẻn miệng cười, thổi tắt cây đèn cây còn thắp trong nội thất, mang theo một cây đèn nhỏ đi về nơi ở dành cho nha hoàn, thái giám.
Ồn ào nháo loạn một buổi tối, Thúy Hà điện dần dần tắt hết đèn, phần lớn người bắt đầu đi ngủ, mà cùng lúc này Long Khuyết điện vẫn sáng đèn.
” Hoàng Thượng, nên nghỉ ngơi”
Lý Phúc Thắng đứng cách vài bước, cúi đầu nhìn nam tử cao quý trên án đang vung bút rồng bay phượng múa nhẹ giọng nhắc nhở. Được một lúc nhịn không được len lén ngẩng đầu nhìn, đây chính là Hoàng đế Đại Yến quốc của họ, tư thế thiên nhân, nhân trung long phụng, cao cao tại thượng. Không lời nào để diễn tả, khí chất đã cao quý không gì sánh bằng, lại càng không nói đến tướng mạo phi phàm tuấn dật.
“Ừ”. Qua một lúc lâu, âm thanh nhàn nhạt của Đại Yến Đế vang lên, động tác trong tay cũng không có dừng.
Lý Phúc Thắng thấy hắn như vậy cũng không quấy rầy nữa, từng bước lui ra ngoài.
” Đợi đã”.
Đại Yến Đế ngưng bút, con ngươi tịch mịch khẽ ngước lên nhìn về phía Lý Phúc Thắng ” Nếu Trương thị vệ đến đây thì cho hắn trực tiếp tiến vào báo cáo, không cần thông báo”.
” Vâng”. Lý Phúc Thắng rón rén lui ra ngoài, mãi cho đến cửa lớn Long Khuyết điện mới xoay người đi ra ngoài.
Ngoài điện Long Khuyết im ắng, chỉ nghe âm thanh vung bút. Hồi lâu mới truyền đến âm thanh nói chuyện cực nhỏ, như sợ làm quấy nhiễu nam tử trong điện.
” Trương Tử Nghi đến đây”. Không đợi âm thanh ngoài cửa kết thúc, Đại Yến Đế đã mở miệng tuyên. Đặt bút trên thanh gỗ mộc lan, thân thể khẽ nhích về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng bước chân tiến đến gần, đến một khoảng cách nhất định thì dừng lại. ” Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần không phát hiện cái gì bất thường, trong nội điện của Diệp Canh Y cùng Liễu Canh Y không có phát hiện thư từ khả nghi, nhưng ngược lại thần trong nội viện của hai vị Canh Y phát hiện vài phong thư nhà, nhìn nội dung cũng giống như những phong thư nhà khác..”
” Phản ứng của các nàng thế nào?”
” Hồi bẩm Hoàng Thượng, các vị Canh Y vừa nghe có thích khách thì bị dọa cho mặt mũi trắng bệnh, ngược lại Liễu Canh Y bên Hồng Lạc điện vẻ mặt trấn định hơn, còn có..” Len lén liếc hắn một cái, tiếp tục nói ” Thúy Hà điện Diệp Canh Y cũng bị dọa cho kinh sợ không ít, nhưng lại vội vã quan tâm hỏi đến an nguy của Hoàng Thương, còn có..”.
” Ừ, đi xuống đi”. Không đợi Trương Tử Nghi nói xong, Đại Yến Đế đã cắt lời của hắn, sắc mặt rối rắm khó hiểu.
” Thuộc hạ cáo lui”.