Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà

Chương 50: Hài hòa về văn võ



“Đặt cho tên cho bé cưng nhất định phải vừa đơn giản lại vừa thuận miệng” ——BY Nguyễn Thần

Chứng thương yêu phụ nữ có thai khiến Nguyễn Thần sợ hãi, cô bước vào phòng làm việc với ánh mắt trốn tránh, chỉ sợ va vào Vệ Sanh.

Tiểu Quế kéo tay áo Nguyễn Thần, khiến cô chú ý một chút, đừng bày ra bộ dạng vừa nhìn thấy đại sắc lang đã muốn quay đầu bỏ chạy, vậy chẳng phải đã tố cáo Vệ Sanh rằng các cô đã biết về sự kiện kia rồi hay sao.

Nguyễn Thần cũng biết sắc mặt của mình quá khó nhìn, Vệ Sanh vừa thấy đã biết xảy chuyện gì, vội vã cúi đầu đưa tay vỗ vỗ hai má, từ từ bình tĩnh trở lại.

Cô quay đầu kéo Tiểu Quế nhỏ giọng hỏi: “Em nghe việc này từ đâu?”

Tiểu Quế biết Nguyễn Thần hỏi về cái gì, cũng bước lại gần nhỏ giọng trả lời: “Bạn của em gái em cũng thực tập ở đấy, vào đấy làm việc hơn ba tháng rồi, vừa đúng lúc biết được toàn bộ chuyện kia, Vệ Sanh cũng xem như là đồng nghiệp của con bé, không thể nào sai được.”

Là thật hay không chỉ sợ chưa thể biết rõ được, nhưng cả vườn trẻ đều biết cô là phụ nữ có thai!

Nguyễn Thần nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ vô cùng nguy hiểm, thầm nghĩ trong lòng xem có nên nói với Hiệu trưởng chuyện này không.

Bây giờ cũng không thể để tâm chuyện thể diện mà ở lại vườn trẻ, nếu đúng Vệ Sanh có tật xấu này, cô và hai đứa nhỏ trong bụng đều gặp nguy hiểm.

Nguyễn Thần sốt ruột muốn chết, ngồi ở trên ghế xoay tới xoay lui, cắn ngón tay mãi mà không tìm ra biện pháp giải quyết.

Trực tiếp đi tìm Hiệu trưởng, nếu như trong lòng Hiệu trưởng đã muốn giấu diếm, cô lại không có chứng cứ, mang tin vỉa hè ra nói cũng không thể có lý được.

Đi tìm người khác thương lượng, những cô giáo ở vườn trẻ đối với Vệ Sanh có ấn tượng tốt như vậy, nếu có nói ra, chỉ sợ không có mấy người tin tưởng. Một vài cô giáo chưa lập gia đình có quan hệ tốt với Vệ Sanh thậm chí có thể sẽ cho rằng Nguyễn Thần cố ý đến gây chuyện.

Đi tìm cô giáo Lương để nói chuyện, nếu như việc này không phải sự thực thì sao?

Đến lúc đó người lo lắng không chỉ có cô và Tiểu Quế, phản ứng của cô giáo Lương có thể sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Dù sao lúc trước cô giáo Lương cũng đã có lòng nhắc nhở Nguyễn Thần tránh xaVệ Sanh một chút, hiện tại nếu nói ra chuyện này, khẳng định cô ấy sẽ là người đầu tiên đứng lên yêu cầu Hiệu trưởng sa thải Vệ Sanh.

Nếu làm to chuyện này lên, đối với tất cả mọi người đều không có lợi.

Vấn đề quan trọng là, Tiểu Quế quay về dò hỏi, nên không thể đem cô ấy ra làm nhân chứng được, nếu không sau này Tiểu Quế sao có thể tiếp tục ở lại làm việc trong vườn trẻ được?

Nếu như nói cho Triệu Thiên Cảnh, xem chừng anh cũng sẽ không nói hai lời mà bắt Nguyễn Thần lập tức nghỉ việc về nhà dưỡng thai.

Nguyễn Thần rất thích không khí ở nhà trẻ này, phải rời đi quả thật rất đáng tiếc.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Thầnvẫn không thể tìm được một biện pháp thích hợp.

Cô giáo Lương ở bên cạnh trêu chọc cô: “Tiểu Nguyễn sao thế, ngọ nguậy mãi không chịu ngồi yên là sao?”

Nguyễn Thần miễn cưỡng cong khóe môi lên: “Không có việc gì, bỗng nhiên cảm thấy cái ghế có vẻ cứng, khi ngồi thật khó chịu.”

“Tôi có một cái nệm, Tiểu Nguyễn cô có muốn mượn không?” Vệ Sanh vừa mới ngang qua, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, ngay lập tức tiếp lời.

Nguyễn Thần lại càng hoảng sợ, vội lùi về phía sau, ra sức lắc đầu: “Không cần, hiện tại tôi thấy rất thoải mái, chắc vừa rồi là ảo giác…”

Anh ta gượng cười, thừa biết lý do này là giả.

Cô giáo Lương đã nhận ra, liếc mắt nhìn Nguyễn Thần, lên tiếng hỏi Vệ Sanh bản tổng kết buổi học ngày hôm qua.

Vệ Sanh ngoảnh lại cẩn thận hỏi Nguyễn Thần, vội vã cầm bản tổng kết, vừa đi vừa nói chuyện cùng cô giáo Lương, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc đi về phía lớp học.

Nguyễn Thần lau mồ hôi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì cô đã hét lên rồi.

Vệ Sanh xuất quỷ nhập thần, bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh, thực sự là quá dọa người rồi.

Tiểu Quế ở phía trước liều mạng nháy mắt với cô, chỉ sợ Nguyễn Thần nhất thời nhanh mồm nhanh miệng để lộ sự việc.

Nguyễn Thần cũng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Quế, miệng của cô so với ngọc trai còn chặt hơn nhiều lần, làm sao có thể bô bô ra hết được?

Thời gian nghỉ trưa, cô giáo Lương mời Nguyễn Thần đến một quán ăn chay, cô không thể làm gì khác hơn là bảo Triệu Thiên Cảnh buổi trưa không cần đến.

Quán ăn chay cách vườn trẻ hai con phố, đầu bếp ở đây từng đạt giải thưởng lớn ở nước ngoài, có danh tiếng cực lớn ở trong nước. Món ăn trang trí đẹp mắt, hương vị không tồi, quan trọng là rau củ sạch sẽ, dù cho giá cả có đắt, thỉnh thoảng ăn cũng được, nhưng nếu mà đi nhiều quá chắc ăn không tiêu mất.

Nghe cô nói đến quán ăn chay, Triệu Thiên Cảnh cũng an tâm, buông điện thoại tự mình xuống dưới mua một hộp cơm về, tiếp tục ôm từ điển phấn đấu tìm tên cho cục cưng!

Nguyễn Thần không cần nghĩ cũng biết Triệu Thiên Cảnh bận làm gì, sắc mặt mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng lại tràn đầy nét cười muốn thu lại cũng không được.

Cô giáo Lương nhìn hai người này kết hôn đã lâu mà vẫn còn ngọt ngào như mật, trong lòng hâm mộ mãi không ngừng.

Không biết có bao nhiêu cặp vợ chồng trước khi kết hôn tình cảm rất tốt, sau khi kết hôn xong vì chuyện cơm gạo củi lửa mà dần dần trở nên lãnh đạm, những đôi vợ chồng giống như Nguyễn Thầnvà Triệu Thiên Cảnh quả thực là không nhiều.

Nguyễn Thần biết cô giáo Lương tò mò việc sáng sớm cô và Tiểu Quế thì thầm nói chuyện, thế nhưng chính mình không thể nói, cô lỗ mãng tự bịt kín miệng, vừa cố vừa ăn hết cái này đến cái kia, không hề chủ động nói chuyện.

Cô giáo Lương bên cạnh vừa uống trà vừa nhìn cô, một lúc sau nở mỉm cười.

“Được rồi, em và Tiểu Quế có tính toán gì vừa nhìn đã biết. Tiểu Quế quay về nhà hỏi thăm chuyệnVệ Sanh à, lại nhìn sắc mặt của em chắc chắn là không phải chuyện không tốt.”

Nguyễn Thần thiếu chút nữa phụt cả nước trà ra ngoài, cô giáo Lương ăn nói thật sắc bén, gãi đúng chỗ ngứa: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là…”

Cô cau mày, còn đang lo lắng có nên nói ra hay không.

“Ở đây không có người ngoài, bằng không sao chị lại có thể mời em đến chỗ này?” Cô giáo Lương vừa vào cửa liền đi tới chiếc bàn ở trong góc của tầng hai, cách bàn bên cạnh khá xa, người khác hoàn toàn không nghe thấy gì.

Nguyễn Thần liếc mắt xung quanh, hóa ra cô giáo Lương đã sớm có tính toán trước.

Nếu đã là như vậy, Nguyễn Thần cũng không nhăn nhó nữa, liền nói ra chuyện Tiểu Quế đã cho cô biết.

Cô giáo Lương sợ đến thiếu chút nữa đánh rơi chén trà xuống đất, sắc mặt vô cùng khó coi: “Nếu đúng là như vậy, nên tìm Hiệu trưởng nói chuyện, giữ Vệ Sanh lại là chuyện không thể “

Cô xem tin tức, gặp không ít những tên luyến đồng làm chuyện xấu xa. Bây giờ lại đổi thành phụ nữ có thai, vậy thì càng thêm đồi bại.

Bây giờ một lớn một nhỏ, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm cho nổi?

Ở nhà trẻ tất cả đều là trẻ con, cũng chỉ có mấy giáo viên quản lý, không cẩn thận để Nguyễn Thần bị Vệ Sanh đưa đến chỗ nào khác, các cô muốn tìm cũng khó mà tìm được.

Cô giáo Lương càng nghĩ càng lo lắng, hạ quyết tâm quay về tìm Hiệu trưởng.

Nguyễn Thần cúi đầu, giọng nói không xác định: “Việc này do Tiểu Quế tìm bạn hỏi thăm được, không có chứng cứ thì cũng không thể đuổi người tar a khỏi vườn trẻ được…”

Cô giáo Lương ngẫm lại cũng đúng, những chuyện Tiểu Quế dò hỏi về luôn nửa thật nửa giả, chuyện lớn như thế này quả thật khó mà xác định được.

“Hiệu trưởng nếu để cho Vệ Sanh làm việc ở đây, chắn chắn đã biết hành vi của anh ta ở vườn trẻ trước đó, làm sao có thể không biết chuyện này?” Cô giáo Lương nghĩ đến việc Hiệu trưởng có tâm giấu diếm, căn bản không đem phụ nữ có thai như Nguyễn Thần để ở trong lòng.

Ai ngờ vừa trở lại vườn trẻ, Hiệu trưởng nhận được thông báo tham dự hội thảo giáo dục trẻ em, dẫn theo Tiểu Quế lên xe đi mất.

Có lẽ là dự định để cho Tiểu Quế thay thế công việc của Nguyễn Thần trong thời gian cô nghỉ sinh con nên mới sắp xếp như vậy.

Nguyễn Thần buồn bực, Hiệu trưởng ơi Hiệu trưởng, sao cô không dẫn theo cái mầm tai họa Vệ Sanh này đi theo luôn?

Cô giáo Lương cũng buồn, hiện tại chỉ có thể dùng chiến thuật theo dõi sát sao, mỗi ngày đều để Vệ Sanh đi theo, giao một đống việc cho anh ta làm, khiến anh ta không có thời gian mà đi quấy rối Nguyễn Thần!

Hai người hạ quyết tâm, trao đổi ánh mắt với nhau, hai người liên thủ, ngay cả một ngón tay của Nguyễn Thần,Vệ Sanh đừng hòng mà động tới!

Buổi chiều khi Triệu Thiên Cảnh tới đón Nguyễn Thần, thấy cô hếch cằm, lại nhíu nhíu mắt cười trộm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Anh vừa cười vừa lắc đầu: “Hôm nay ở vườn trẻ có chuyện gì vui à?”

Nguyễn Thần lấy lại tinh thần, ánh mắt lén dời đến khuôn mặt của Triệu Thiên Cảnh, bĩu môi nói: “Hiệu trưởng đi công tác, bây giờ vườn trẻ như rắn mất đầu có xem là chuyện tốt không?”

“Đương nhiên, Boss không có mặt, có thể thoả mái lười biếng rồi.”Triệu Thiên Cảnh cũng không ngại thời gian anh đi công tác nhân viên làm biếng, dù sao mọi chuyện đều làm rất tốt, không kéo dài không qua loa là được rồi.

Về phần trong thời gian làm việc còn chơi điện tử? Không thành vấn đề.

Trong giờ làm việc còn tám chuyện với người yêu? Không thành vấn đề.

Trong giờ làm việc còn ngủ ngon lành? Không thành vấn đề.

Trong giờ làm việc còn tranh thủ trêu chọc người khác nơi công cộng…

À, nếu như người bị đùa giỡn nơi công cộng cam tâm tình nguyện thì…

“Hiệu trưởng đi công tác để em ở lại, vậy đưa ai đi cùng?”Triệu Thiên Cảnh trong lòng âm thầm tán thưởng Hiệu trưởng anh minh, không để Nguyễn Thần phải chịu khổ

“Dẫn theo Tiểu Quế, đi rất vội, còn chưa kịp nói câu nào.” Vừa lúc nãy đã gọi cho Nguyễn Thần dặn dò vài câu, rồi lại nhanh chóng cúp máy, hình như buổi tối còn có tiệc.

Dù sao ở vườn trẻ cũng không có nhiều việc cho lắm, Hiệu trưởngdù cứ đi như vậy cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Triệu Thiên Cảnh thấy sắc mặt của cô có chút kỳ lạ, còn muốn hỏi xem hôm nay ở vườn trẻ có chuyện gì xảy ra hay không.

Nguyễn Thần nhận ra, vội vã nói sang chuyện khác: “Ngày hôm nay đã nghĩ ra tên cho bé cưng chưa?”

“Nghĩ được hai cái, “Triệu Thiên Cảnh cũng phát hiện ra người mẹ chuẩn mực đang chuyển chủ đề, hăng hái phừng phừng nói đến công cuộc đặt tên gian khổ.

“Ngày hôm nay anh thấy hai tên rất được, ý tứ cũng hay, đặt làm tên cục cưng rất thích hợp.”

Sau khi Triệu Thiên Cảnh về nhà, lập tức lấy ra hai cái tên khoe với cô: “Nhìn đi, rất hay phải không?”

Nguyễn Thần cầm quyển sổ tay của anh nhìn một hồi, chân mày nhíu cả lại, sau mới ấp úng hỏi: “Hai chữ này đọc thế nào ạ?”

Triệu Thiên Cảnh trưng ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh đã vất cả tìm kiếm mấy chữ này trong từ điển, vậy mà cô hiển nhiên lại không biết!

Anh cầm quyển sổ tay xem lại, lại xem lại lần nữa, xấu hổ mà ho khan hai tiếng: “Để anh tìm cho em, trong từ điển có phiên âm cách đọc.”

Nguyễn Thần lườm anh, có lẽ nào chính Triệu Thiên Cảnh cũng không biết cách đọc thế nào?

“Đây là “Thế”, đọc là “ti”, thanh thứ nhất, để cho đứa lớn.” Triệu Thiên Cảnh vờ vịt giở hai trang từ điển, lén lút cầm quyển sổ tay giở đến trang cuối cùng.

Nguyễn Thần thấy anh làm bừa, cũng coi như không nhìn thấy.

“Đây là “Toán”đọc là “zan”, thanh thứ tư, để cho đứa thứ hai.”

*Trong tiếng Trung nó đọc là zản nên gọi là thanh thứ 4, tiếng Trung có 4 thanh

Viết chữ “hai” (nhị) tốt xấu gì cũng phải viết cho rõ ràng, chứ viết chữ “một” (nhất) về cơ bản chỉ cần nguệch ngoạc linh tinh cũng ra chữ “một”

Nguyễn Thần nhớ tới trước đây khi học tiểu học, mỗi lần phát sách mới đều phải cầm bút máy cẩn cẩn từng li từng tí viết tên mình lên trang giấy đầu tiên.

Năm đó cô rất ghét viết tên mình, hận không thể được gọi là Nguyễn Nhất, hiện tại nhìn thấy hai chữ này, Nguyễn Thần lập tức nghĩ bản thân mình so với cục cưng còn hạnh phúc hơn.

Chờ cục cưng trưởng thành, học được cách viết, phải viết những ký tự phức tạp kia, khẳng định là trong lòng hận không muốn ra khỏi bụng mẹ…

Nguyễn Thần tưởng tượng ra ánh mắt ai oán của cục cưng sau này, chỉ có thể khuyến khích người cha chuẩn mực bỏ cái ý tưởng trong đầu kia ra: “Nhiều nét quá, cục cưng nhớ thế nào được?”

Đừng nói là bé cưng, sau này bảo cô đi điền hồ sơ, có khi còn chẳng nhớ được nét đầu tiên ấy chứ.

Triệu Thiên Cảnh rầu rĩ, anh thấy cái tên này rất được, nhưng mà Nguyễn Thần đã lên tiến rồi, không thể làm gì khác hơn là đem nỗ lực mấy ngày qua thành phế thải ném sang một bên.

“Dù sao vẫn còn sớm, chúng ta lại tiếp tục suy nghĩ.”

Nguyễn Thần không dám để anh một mình suy nghĩ, cứ thể bảoTriệu Thiên Cảnh đem từ điển phổ thông ra, hơn nữa còn là bản hồi bé mình từng dùng qua.

Triệu Thiên Cảnh nghe được liền sửng sốt, quay đầu lại buồn bực: “Hồi học tiểu học anh có con dấu, có sách mới chỉ cần đóng dấu, không hề mất công.”

Lúc này đến lượt Nguyễn Thần phiền muộn, sao cô lại không nghĩ đến phương pháp này, còn ngu ngốc mà viết nắn nót từng nét chữ lên trang giấy đầu tiên?

“Nói chung, cái tên nên đơn giản lại dễ nhớ, đừng phức tạp quá, nhìn lại váng đầu.”

Nguyễn Thần lầm bầm hai câu, Triệu Thiên Cảnh lập tức phục tùng vô điều kiện, bắt tay tìm kiếm trong từ điển.

“Nếu không thì văn võ song toàn, chữ Bân* được không?”

*Chữ Bân: 斌: nho nhã

Triệu Thiên Cảnh lắc đầu, bỗng nhiên đề nghị: “Đứa lớn là văn, đứa nhỏ là võ được không?”

Nguyễn Thần nháy mắt mấy cái, Triệu Văn, Triệu Vũ?

Kỳ thực, nghe thật đơn giản, cũng rất hay nữa…

Hai người cùng đặt tên không ngờ ăn nhịp với nhau như thế, vì thế cha mẹ chuẩn mực nhanh chóng tắm rửa đi ngủ, chuẩn bị ngày mai đem cái tên này cho Triệu Thanh và Ngô Vận xem qua.

Nếu như được thông qua, là đã xác định được tên rồi.

Không biết hai bé cưng trong bụng còn chưa chào đời của hai người nếu biết được chuyện này, liệu có thể bừng bừng nổi giận với cặp cha mẹ chuẩn mực đối với chuyện đặt tên xem như là trò đùa này hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.