“Lòng tự trọng của đàn ông ở một phương diện nào đấy không thể bị tổn thương được” – BY Nguyễn Thần.
Ngày giảm cân đầu tiên, Nguyễn Thần liền phân biệt rõ hạn chế thực đơn của từng ngày, ngay cả bữa trưa cũng tự tay nấu cháo long nhãn táo đỏ đậu phụng vừa thanh đạm lại đủ dinh dưỡng, thái độ rất nghiêm chỉnh.
Tiểu Quế đi giúp làm phù dâu, sáng sớm nay đã túm lấy Nguyễn Thần hào hứng kể lại tiệc cưới tối hôm đó.
“… Chị Lý thật đẹp, lúc xuống xe trước cửa nhà hàng có nhiều khách mời nhìn thấy cũng ngẩn người, chú rể kéo chị ấy vào cửa, còn đi nhanh lắm, chỉ muốn giấu cô dâu đi không cho người khác nhìn thấy.”
“Lần đầu tiên làm phù dâu, may mà chị phù dâu kia có thể uống rượu, nếu không chỉ một mình em chắc chắn không chống đỡ nổi, hết bàn này đến bàn khác, không biết phải uống đến lúc nào…”
Tiểu Quế vừa nói vừa khoa tay múa chân, cũng thu hút cô giáo Lương qua bên này.
“Có ai kết hôn sao?”
“Quản lý công ty của chồng em, cô dâu là bạn em. Lúc đón dâu có chút chuyện ngoài ý muốn, phù dâu trước đó không đến được, đành phải bào Tiểu Quế làm thay một lúc.” Nguyễn Thần thấy cô giáo Trương liên tục nhìn sang, thế nhưng lúc cô nhìn lại, cô giáo Trương lại quay mặt đi chỗ khác, bộ dạng không muốn nói chuyện với cô.
Nguyễn Thần có chút bực mình, cô giáo Lương nhìn thấy vậy, nhẹ nhàng lại gần nhỏ giọng nói: “Em đã quên cô giáo Trương cũng chưa kết hôn à. Cũng do trên tiệc cưới dễ tìm được đối tượng, nên rất nhiều cô nàng chưa kết hôn đều thích đi làm phù dâu mà.”
Nguyễn Thần bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ cô giáo Trương cũng muốn làm phù dâu, thế nhưng lại không nói ra được?
Trong lòng cô thầm quyết định, sắp tới còn có bạn bè nào muốn tìm phù dâu, mình sẽ là người đầu tiên giới thiệu cô giáo Trương đi!
Buổi sáng ăn hai miếng bánh mỳ nướng, ba trái cà chua bi và một ly sữa ít chất béo.
Giảm cân so với trong tưởng tượng còn khó hơn nhiều, lúc này mới hơn mười giờ, Nguyễn Thần chợt nghe thấy bụng mình réo vang vườn không nhà trống, khó chịu mà nằm gục xuống bàn.
Đúng là gần đây cô có xu hướng béo lên, vừa mới ăn xong chưa được bao lâu, sao lại có thể đói bụng chứ?
Cô giáo Lương thấy Nguyễn Thần nằm úp sấp, nghĩ rằng cô khó chịu ở đâu, lo lắng hỏi thăm: “Sao thế, đau ở chỗ nào hả?”
“Dạ không, chỉ là hơi đói thôi ạ.” Nguyễn Thần xấu hổ nói cô đang giảm béo, cô giáo Lương vừa nghe đã hiểu được.
“Các cô gái trẻ bây giờ ấy mà, người này so với người kia lại gầy hơn, vậy mà ngày nào cũng kêu la muốn giảm béo.” Cô cười cười, nhìn Nguyễn Thần từ trên xuống dưới: “Dáng người Tiểu Nguyễn vừa vặn rồi, không gầy không béo, sao phải tự làm khổ mình?”
Nguyễn Thần nói cho cô giáo Lương chuyện muốn chụp ảnh cưới, cô giáo Lương vốn đang muốn đem hộp bánh quy trong ngăn bàn lấy ra, nghe xong liền lập tức để lại.
“Chụp ảnh cưới, đúng là phải giảm béo. Nhớ lại lúc trước, chị một ngày ba bữa ăn táo suốt một tháng trời, liền gầy đến mức có thể mặc váy cưới rất đẹp.”
Nguyễn Thần ngạc nhiên không ngờ cô giáo Lương cũng có lúc liều mình như vậy, thế mới biết sự cố chấp của phụ nữ đối với việc mặc váy cưới đúng là giống nhau vô cùng.
Vì thế cô càng thêm quyết tâm giảm béo, nhân tiện ở trong vườn trẻ lại có thêm cô giáo Lương làm người giám sát.
Giảm cân mới được hai ngày, có chút tai hại xuất hiện.
Ví dụ như sau bữa cơm tối, Triệu Thiên Cảnh đang định dụ dỗ Nguyễn Thần làm chút vận động không thích hợp với trẻ em, cô liền ngã nhoài lên ghế sofa, một lúc lâu sau mới đứng lên, yếu ớt khoát tay.
“Em mệt lắm, để hôm khác đi.”
Thật ra Nguyễn Thần vừa đói lại vừa mệt, lúc vừa mới bắt đầu lượng cơm ăn bị giảm đi đột ngột, cơ thể của cô cũng chưa kịp thích ứng.
Triệu Thiên Cảnh buồn bực, tuần này đây là lần thứ hai Nguyễn Thần từ chối anh.
Người nào đó không khỏi hối hận ngày hôm ấy đồng ý chuyện chụp ảnh cưới bổ sung, có trời mới biết Triệu phu nhân lại có thể tích cực như vậy!
Ngày này ăn hơn ngày kia, phỏng chừng không hơn mèo con ăn mấy miệng đầy, Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy đã cảm thấy đói bụng.
Anh vươn tay ôm lấyNguyễn Thần, không biết có phải là do tác dụng tâm lý không mà cảm thấy người trong lòng dường như nhẹ đi, không khỏi đau lòng: “Đừng giảm cân nữa, không tốt với cơ thể của em.”
“Em tiến hành theo chất lượng, dùng phương pháp khoa học, sẽ không làm tổn hại đến cơ thể, anh đừng lo.” Nguyễn Thần vỗ nhẹ lên bờ vai Triệu Thiên Cảnh, nằm trong lòng anh không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Ý nghĩ của cô rất đơn giản, ngủ sẽ không còn đói bụng, cũng may Chu công rất hợp tác, mấy ngày nay có thể tự mình chìm vào giấc ngủbất cứ lúc nào.
Triệu Thiên Cảnh thở dài, xem ra đêm nay lại không có tiết mục sau khi ăn cơm xong, chỉ có thể ôm Nguyễn Thần quay về phòng, hai người liền nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.
Một tuần trôi qua, Triệu Thiên Cảnh nhẫn nhịn chịu đựng.
Hai tuần trôi qua, sắc mặt Triệu Thiên Cảnh biến thành màu đen, mang theo hai vành mắt thâm đen đến công ty, lão Cung trở về sau tuần trăng mật còn nhìn ra được áp lực trên người anh đang hừng hực, mọi người trốn tránh, không ai dám đến gần Boss trong vòng ba bước.
Ba tuần trôi qua hơn một nửa, Triệu Thiên Cảnh không thể nhịn được nữa, hai mắt đầy máu, áp lực trên người đang trên đà bùng nổ…
Anh quyết định về nhà, cùng Nguyễn Thần cẩn thận nói chuyện một chút về vấn đề giảm béo.
Thế nhưng khi Triệu Thiên Cảnh khí thế ào ạt ý định một tiếng trống làm tăng tinh thần, ai ngờ vừa bước vào cửa thì thấy Nguyễn Thần vẻ mặt ủ rũ đứng trên cân điện tử, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.
Vì thế một bụng lửa giận của Triệu tiên sinh cứ như vậy bị dập tắt, nôn nóng nói: “Đừng giảm nữa, mặc kệ béo hay gầy anh cũng yêu mà.”
Nguyễn Thần ôm cổ anh bước xuống, sắc mặt buồn rười rượi: “Người khác giảm béo tốt xấu gì cũng gầy đi mấy cân, em lại béo lên hai cân!”
Triệu Thiên Cảnh buồn bực, ăn ít như vậy mà lại béo, chẳng nhẽ nửa đêm cô có thể mộng du đến phòng bếp ăn vụng sao?
Nếu càng giảm càng béo, Triệu tiên sinh còn có lý do khiến Nguyễn Thần lập tức ngừng kế hoạch giảm cân vừa ngược thân lại vừa ngược cả anh lại.
“Vậy cứ giống như trước đi, nên ăn thì ăn, nên ngủ là ngủ, cơ thể khỏe mạnh, tâm tình tốt hơn, cân nặng tất nhiên là sẽ giảm xuống.”
“Thật không?” Nguyễn Thần cực kỳ buồn bã, đày đọa bản thân sắp được ba tuần, cuối cùng kết quả lại ngoài ý muốn của mình.
Cô vẫn chú ý duy trì trọng lượng, ba bốn năm không có thay đổi quá lớn, tháng này lại nặng hơn hai cân, chính mình cũng không thể tin được.
“Tất nhiên, nghe anh không sai đâu.” Triệu Thiên Cảnh sắc mặt đầy tự tin, còn thiếu nước vỗ ngực cam đoan.
Nguyễn Thần nửa tin nửa ngờ, nhưng mà gần đây có chút váng đầu hoa mắt, không biết nguyên nhân có phải là do ăn quá ít hay không.
Hơn nữa người bình thường quen với lượng cơm ăn, sẽ phải dần thích ứng, thế nhưng cô lại càng ngày càng thấy đói hơn, buổi tối khó chịu đến nỗi dạ dày muốn thắt lại.
Quả nhiên giảm béo không thể mong là được, Nguyễn Thần thấy rằng cô kiên trì không được, dứt khoát biết thời thế lắng nghe lời khuyên của Triệu Thiên Cảnh, an phận hồi phục lại lượng ăn bình thường.
Buổi tối Triệu Thiên Cảnh trổ tài nấu nướng, nấu một bàn đầy đủ hương vị, đặc biệt là toàn những món Nguyễn Thần thích.
Nguyễn Thần như mở cờ trong bụng, gắp một miếng vịt nướng cho vào miệng.
Có thể há miệng ăn thịt, cô thiếu chút nữa xúc động đến mức hai hàng lệ nóng rơi đầy mặt…
Bây giờ mới có cảm giác đang sống, lúc trước căn bản chính là một cái xác không hồn!
Triệu Thiên Cảnh cười tủm tỉm giúp cô gắp mấy đũa đồ ăn, anh vẫn thích nhìn bộ dạng đáng yêu của Nguyễn Thần nhét thức ăn đầy miệng, giống như là đồ ăn mình nấu là thứ ngon nhất trên đời vậy.
Nhưng mà…
Anh chăm chú nhìn Nguyễn Thần hiếm khi ăn thêm được một bát cơm trắng, đồ ăn trên bàn đều bị cô một mình ăn sạch.
Triệu tiên sinh sửng sốt, lẽ nào sau khi trải qua giảm béo, sẽ làm cho sức ăn tăng lên mấy lần?
Những lời này anh im lặng dấu ở trong lòng, nhất định không nói cho Nguyễn Thần biết—— tối nay cô ăn nhiều hơn ngày thường!
Nguyễn Thần cũng phát hiện mình ăn quá nhiều, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Em đi nấu thêm hai món, anh cũng chưa ăn…”
“Không cần, anh nấu mì là được rồi, em thích ăn ngày mai anh sẽ nấu nhiều thêm một chút.” Triệu Thiên Cảnh có hơi lo lắng Nguyễn Thần sau khi giảm béo bất chợt ăn uống quá độ, dạ dày sẽ không chịu nổi.
Nhìn cô ăn no ngồi trên ghế dáng vẻ thích thú, anh rốt cục cũng yên lòng.
Triệu Thiên Cảnh hài lòng rửa bát, nghĩ đến tối nay cuối cùng có thể khôi phục vận động sau khi ăn xong, trong lòng vô cùng mong đợi.
Khóe miệng anh lén lút cong lên, nhanh chân thu dọn bàn ăn, tắm rửa sạch sẽ, bước nhanh vào phòng ngủ.
“Bảo bối, anh đến đây ——”
Triệu Thiên Cảnh đứng trước giường, nụ cười trên mặt đông cứng lại.
Nguyễn Thần nằm trên giường, một chiếc dép còn mang ở trên chân, hai mắt đã nhắm lại, sớm ngủ say không nhận ra phương hướng.
Đáng thương cho Triệu tiên sinh chờ mong cả một đêm, còn đích thân tự mình xuống bếp, cuối cùng lại thành giỏ trúc múc nước —— thành công dã tràng.
Anh buồn bực muốn cào tường, nhưng nhìn thấy Nguyễn Thần lúc ngủ khóe miệng vẫn còn cong lên, nhớ lại trước đây bởi vì buổi tối quá đói, cô luôn lăn qua lăn lại không ngủ được, bộ dạng có vẻ khó chịu.
Triệu Thiên Cảnh bóp bóp lỗ mũi của cô, rộng lượng mà tha thứ cho Nguyễn Thần.
Khẽ hừ giọng, tối mai anh nhất định phải tiên thủ hạ vi cường!
Ngày hôm sau, tốc độ của Triệu Thiên Cảnh quả thực rất nhanh, nhân lúc Nguyễn Thần còn chưa ngủ liền nhanh chân ôm người chạy về phòng.
“Em buồn ngủ, hay là… lần sau nhé?”
Trên mặt Nguyễn Thần tràn đầy áy náy nhìn về phía anh, mí mắt giống như là bị cao su dính lại, cô híp mắt rất nhanh đã không chịu nổi.
Triệu Thiên Cảnh lột sạch quần áo của hai người, bình tĩnh nói: “Không sao, em nằm không cần phải tốn sức, để anh làm là được rồi.”
Nguyễn Thần lúng túng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Triệu tiên sinh nếu không cho anh ăn, anh sẽ cứng rắn cưỡng ép, Triệu phu nhân đành phải là thỏa hiệp.
“Vậy cũng được, nhưng chỉ có thể một lần thôi đấy.”
“Được, không thành vấn đề.” Triệu Thiên Cảnh vui vẻ bằng lòng, tranh thủ thời gian mà bắt đầu.
Nguyễn Thần cố gắng mở to mắt để tỉnh táo một chút, nhưng bên tai đã nghe thấy tiếng gọi của Chu công.
Cô chỉ hận không thể dùng tăm bông đỡ lấy mí mắt, cho dù động tác của Triệu Thiên Cảnh rất mạnh cũng không thể khiến Nguyễn Thần tỉnh táo.
Triệu Thiên Cảnh càng dùng sức, Nguyễn Thần lại càng buồn ngủ.
Chờ đến lúc Nguyễn Thần lại mở mắt ra, thì đã là sáng sớm.
Ánh mặt trời chói mắt từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu lên sàn nhà, lộ ra ánh sáng màu cam nhẹ nhàng.
Nguyễn Thần cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên thấy Triệu Thiên Cảnh sắc mặt ai oán đang nhìn cô.
“Gần đây có ba giáo viên ở nhà trẻ bị cảm mạo, em phải thay ca, có chút mệt, nên mới…”
Mới có thể không biết gì, giữa lúc đang vận động kịch liệt lăn ra ngủ.
Cô biết tối qua chắc chắn đã làm tổn thương lòng tự trọng của người bên gối, vội vàng xoay người nhào vào trong lòng Triệu Thiên Cảnh vỗ về: “Em cam đoan, tối nay chắc chắn sẽ không ngủ!”
Triệu tiên sinh cố gắng cầm cự ba tuần, sau cùng lại bị Nguyễn Thần tối qua ngủ giữa chừng đả thương trầm trọng.
Anh mặt không đổi sắc rời giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, rồi lại mặt không thay đổi nấu đồ ăn sáng.
Nguyễn Thần lo lắng không yên ngồi đối diện Triệu Thiên Cảnh, lục tìm đối sách.
Từ trước đến nay đều là người nào đó dỗ dành, chăm sóc chính bản thân mình, bây giờ hình như là ngược lại.
Tự tạo nghiệt không thể sống…
Nếu như trời cao để cô chọn lại một lần nữa, Nguyễn Thần chắc chắn sẽ không giống như tối qua không chống đỡ được mà ngủ mất, nhất định phải chịu đựng Triệu tiên sinh chiến đấu hừng hực xong mới dám ngủ!
Cô lấy lòng bóp vai cho Triệu Thiên Cảnh, dáng vẻ như nàng dâu nhỏ, thỉnh thoảng lén nhìn vào mắt anh.
Mặt vẫn không có thái độ gì…
Nguyễn Thần nghĩ nghĩ một chút cúi xuống chủ động hôn lên môi anh.
Triệu Thiên Cảnh vô cùng phối hợp hé miệng ra, nhưng vẫn không nhúc nhích tùy cô chủ động.
Triệu phu nhân xuất ra toàn bộ bản lĩnh của mình, thế nhưng cảm giác đang hôn một cái đầu gỗ vừa khô khan vừa cứng ngắc, cô bĩu môi không vui.
Người nào đó cáu kỉnh trêu chọc, lại có thể lợi hại hơn cả cô.
Thấy Nguyễn Thần khoanh tay ngẩng đầu lên sắc mặt buồn bực, Triệu Thiên Cảnh mới chậm rãi mở miệng: “…Biết cảm giác tối hôm qua của anh như thế nào rồi chứ?”
Nguyễn Thần nghe xong, xấu hổ gật đầu.
Hóa ra cảm giác hôn cô sau khi ngủ, chắc cũng giống như đầu gỗ vậy?
Triệu Thiên Cảnh ôm cô lại hôn thêm một lúc, bây giờ mới nở nụ cười.
“Tha thứ cho em lần này, còn có lần sau, anh sẽ để em đến sáng mới được ngủ.”
Nguyễn Thần rụt cổ, đến sáng…
Đàn ông bị tổn thương lòng tự trọng quả nhiên đủ tàn nhẫn!