“Sức tưởng tượng của phụ nữ giống như những đốm lửa nhỏ, nhưng đủ sức cháy lan ra khắp đồng cỏ, thiêu trụi người ta”– BY Nguyễn Thần.
Lần đầu tiên nhận được điện thoại của Nguyễn Thần, muốn anh tan làm đến đón cô, Triệu Thiên Cảnh không nói hai lời, bàn giao lại công việc rồi lập tức lái xe đến thẳng vườn trẻ.
Giọng nói Nguyễn Thần tuy rằng bình tĩnh không có khác biệt gì, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy trong giọng cô có chút chán chường, hay là ở nhà trẻ đã xảy ra chuyện gì?
Còn cách một con phố nữa, Triệu Thiên Cảnh lòng như lửa đốt, dừng xe ở đối diện nhà trẻ. Từ xa anh đã thấy Nguyễn Thần cúi đầu, ủ rũ đứng ở ven đường, sắc mặt so với lúc sáng sớm càng thêm tái nhợt hơn.
Nghe thấy hai tiếng còi ô tô ngắn ngủi, Nguyễn Thần lấy lại tinh thần, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười chào đón: “Em còn tưởng phải đợi thêm một lát nữa.”
Triệu Thiên Cảnh ôm cô lên xe: “Buổi chiều không có chuyện gì quan trọng nên anh đến đây luôn, sao bỗng nhiên lại muốn anh đến đón em?”
Nguyễn Thần để mặc anh cài dây an toàn giúp mình, bĩu môi làm nũng: “Tự nhiên thấy nhớ anh, không được à?”
Triệu Thiên Cảnh thấy ánh mắt cô chợt lóe lên, vừa nhìn đã biết không nói thật, anh chỉ vỗ nhẹ hai má Nguyễn Thần, im lặng khởi động xe.
Sau khi về nhà, thỉnh thoảng Nguyễn Thần lại mất tập trung.
Cho đến giờ nấu cơm, cô lại ngẩn người một lúc, cúi đầu mới phát hiện ra trong nồi đã cháy đen, đành phải đổ đi, nấu lại một lần nữa.
Lúc ăn cơm không tập trung, cô thiếu chút nữa đem cơm đưa vào mũi.
Lúc tắm không để ý, mở nước lạnh, cô lạnh cóng đến run người, liên tục hắt hơi hai cái. Dưới chân không cẩn thận dẫm trúng bánh xà bông chưa kịp cất, suýt nữa thì ngã ngửa.
Triệu Thiên Cảnh nhìn qua, túm lấy Nguyễn Thần, giúp cô sấy khô mái tóc dài, dùng chăn bông bọc cô lại thật chặt.
Vốn dĩ anh không muốn hỏi, nhưng cứ tiếp tục như thế này, khó mà đảm bảo Nguyễn Thần vừa mới khỏe lại tiếp tục cảm mạo.
“Hôm nay có chuyện gì nào?”
Lưng Nguyễn Thần dựa vào lòng anh, ấp úng nói: “Buổi chiều Lâm Hưởng đến vườn trẻ tìm em, nói anh ta muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa.”
Triệu Thiên Cảnh ôm chặt lấy hông cô, cằm để trên vai Nguyễn Thần, ánh măt trầm xuống: “Em nhận lời anh ta?”
“Không thể nào,” Nguyễn Thần xoay lại, lập tức phủ nhận: “Con của em sau này họ Triệu, không phải họ Lâm.”
Lời nói của cô chắc như đinh đóng cột khiến Triệu Thiên Cảnh nghe xong trong lòng cũng buông lỏng xuống: “Người kia không buông xuống được sao?”
“Có lẽ vậy, dù thế nào cũng ở bên nhau hai năm, thời gian cũng không phải là ngắn.” Nguyễn Thần ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia hoài niệm.
Hai năm ấy, cũng là một trong những hồi ức tốt đẹp nhất mà cô muốn lưu giữ.
Nếu Lâm Hưởng không trở về, có lẽ đoạn thời gian này sẽ làm cho Nguyễn Thần vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc.
Đáng tiếc là anh ta không những trở về, còn khiến cho cô có cảm giác chán ghét.
Rõ ràng lúc mới đầu anh ta tiếp cận cô là có mục đích, sau lại dần rơi vào trong đó, nhưng cũng làm cho bóng tối phủ lên đoạn hồi ức này.
Nguyễn Thần sẵn lòng tin tưởng anh ta, thế nhưng lời Lâm Hưởng nói ngày hôm nay làm cho cô hiểu được lại tiếp tục lừa mình dối người thêm nữa cũng không nhận được cái gì, ngược lại còn làm cho con người càng thêm khó chịu…
Nguyễn Thần phủ lên cánh tay của Triệu Thiên Cảnh đang ôm lấy cô, trước mặt chồng mình mà nhắc đến bạn trai cũ, thực sự là không tốt…
Cô cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ là có chút xúc động thôi, qua đêm nay, đến sáng ngày mai sẽ quên hết tất cả. Em và Lâm Hưởng đã kết thúc, chưa từng nghĩ đến sẽ bắt đầu lại.”
“Anh biết,” Triệu Thiên Cảnh cúi đầu hôn lên gò má của Nguyễn Thần, tuy rằng ban đầu anh không vui khi Lâm Hưởng gặp cô sau lưng anh, thế nhưng Nguyễn Thần thẳng thắn lại làm anh thấy thoải mái hơn nhiều.
Chuyện cũ đã qua của Nguyễn Thần không ai có thể xóa sạch được, nhưng tương lai của cô là cùng tạo nên với anh, điểm này đủ để khiến Triệu Thiên Cảnh bình thường trở lại.
Lâm Hưởng chỉ thuộc về quá khứ của Nguyễn Thần, anh cần gì phải so bì cũng một tên đàn ông đã bị knock – out?
Đêm nay Nguyễn Thần xúc động nhớ lại không phải là tên Lâm Hưởng kia, mà là quãng thời gian trước kia.
Triệu Thiên Cảnh vô cùng may mắn lúc trước Lâm Hưởng đã buông tay, nếu không sao anh có thể ở cùng một chỗ với Nguyễn Thần?
Thấy người trong lòng cho dù ngủ vẫn cau mày, Triệu Thiên Cảnh vươn tay nhẹ nhàng xoa nhẹ mi tâm Nguyễn Thần.
Giúp cô đắp lại chăn thật cẩn thận, Triệu Thiên Cảnh mới cầm lấy điện thoại đến ban công, bấm điện thoại đường dài gọi qua Mỹ.
“Hi Andy, bản kế hoạch nhận được chưa?” Anh đóng cửa kính sát đất, sợ đánh thức Nguyễn Thần, nhỏ giọng nói một tràng tiếng Anh lưu loát.
Andy là bạn lúc Triệu Thiên Cảnh còn học ở Mỹ, nhờ có anh ta làm trung gian mới có thể cùng lúc đứng giữa hợp tác đưa sản phẩm của công ty lên thị trường.
“Nếu có bản kế hoạch nào tương tự như thế xuất hiện, nhờ cậu lập tức báo cho mình biết.” Triệu Thiên Cảnh tung ra tin tức bản kế hoạch bị mất, mồi đã thả xuống, bây giờ chỉ cần chờ cá lớn mắc câu.
Andy vừa nghe đã biết trong này có chuyện mờ ám, anh ta cười cười rồi nhanh chóng dời chủ đề câu chuyện sang hướng khác: “Mark, tân hôn vui vẻ! Vợ mới cưới của cậu đẹp chứ?”
Triệu Thiên Cảnh từ cửa kính sát đất nhìn người trong phòng nằm ở trên giường đang ngủ bình yên, vui vẻ nở nụ cười: “Rất đẹp…”
Nguyễn Thần ngủ ngon giấc, lúc tỉnh dậy tinh thần liền hăng hái trở lại.
Trên mặt là nụ cười vui vẻ, cô đứng ở đầu phố vẫy tay với Triệu Thiên Cảnh, cho đến khi xe đi khuất không nhìn thấy mới đi về phía nhà trẻ.
Nhưng bầu không khí yên bình ở nhà trẻ hôm nay có phần khác lạ, Nguyễn Thần phát hiện có mấy đồng nghiệp nữ trốn tránh khi thấy cô, không niềm nở cùng chào hỏi như lúc đầu.
Tiểu Quế nhíu mày, thỉnh thoảng nhìn về phía cô cũng mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trong phòng làm việc không có tiếng cười vui vẻ, có loại cảm giác yên tĩnh ngưng đọng không nói ra được.
Nguyễn Thần không hiểu chuyện gì, bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào gần đây hiệu quả và lợi ích của vườn trẻ không tốt nên muốn chuẩn bị cắt giảm nhân sự?
Nếu không từng người các cô lại trưng ra sắc mặt kỳ lạ, ánh mắt mập mờ?
“Tiểu Nguyễn, em vào đây một chút.” Hiệu trưởng mím chặt môi, không tươi cười như lúc trước, đứng ở cửa gọi cô.
Trong lòng Nguyễn Thần có cảm giác bất an, lo lắng không yên bước vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng để cho cô ngồi xuống, im lặng một lúc rồi mới chậm chạp mở miệng: “Tiểu Nguyễn, tuy rằng công việc em làm là hậu cần, nhưng thái độ làm người vẫn phải tự giác.”
Nguyễn Thần loại trừ những chuyện mấy ngày hôm nay, không quên, cũng không xảy ra sai sót gì, kỳ lạ hỏi: “Hiệu trưởng, em đã làm sai chuyện gì phải không?”
Từ trước đến nay cô vẫn cảm kích hiệu trưởng đã trọng dụng mình, cũng không né tránh sai lầm, thế nhưng lần này đúng thật là không nghĩ ra.
Thấy vẻ mặt không hiểu của Nguyễn Thần, quả thật không biết gì, hiệu trưởng lúng túng nói: “Có người thấy em ở góc đường hôn tạm biệt một người đàn ông lạ, việc này còn có thể làm ầm ĩ đến chỗ làm của chồng em. Đúng ra đây là chuyện riêng của em, vốn không nên can thiệp vào, nhưng nếu tạo thành ảnh hưởng không tốt cho vườn trẻ…”
Nguyễn Thần nghe xong không nói nên lời, bất đắc dĩ giải thích: “Hiệu trưởng, người đàn ông ở góc đường kia mới là chồng của em.”
Hiệu trưởng ngẩn người: “Không phải người đến phòng tiếp khách tìm em ngày hôm kia là chồng em à?”
Nguyễn Thần lắc đầu: “Đó là sư huynh thời đại học, vừa mới từ nước ngoài trở về, trước đó có gặp ở trên đường, Tiểu Quế cũng có biết.”
Hiệu trưởng không nghĩ đến chuyện hồ đồ lại có thể làm ồn ào lớn như vậy, sắc mặt trầm xuống.
“Xin lỗi, là chị nghe từ một phía, hiểu nhầm em, Tiểu Nguyễn.”
Cuối cùng Nguyễn Thần cũng hiểu rõ tại sao lúc sáng sớm giáo viên trong vườn trẻ nhìn thấy cô thì bày ra vẻ mặt kỳ lạ, rõ ràng là nghĩ cô ngoại tình, một chân đạp hai thuyền.
“Không có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Cũng may Hiệu trưởng tìm cô nói riêng trước, nếu không lên tiếng, có lẽ Nguyễn Thần sẽ phải ở chỗ này ngẩn ngơ không biết gì, lại còn để lại ấn tượng xấu lẳng lơ cho người ta.
Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, việc này cũng không dễ giải quyết.
Nếu như trực tiếp đưa Nguyễn Thần ra ngoài giải thích cùng các giáo viên khác, ngược lại sẽ khiến cho mọi người nghĩ Hiệu trưởng bao che cô, hiểu lầm càng thêm sâu sắc.
Nếu như không giải thích, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của Nguyễn Thần và quan hệ với đồng nghiệp.
“Tiểu Nguyễn, đành phải làm phiền chồng em đến đây một chuyến.”
Nguyễn Thần cũng hiểu cần giải thích chuyện này rất nhiều, khó mà xóa bỏ được nghi ngờ của các giáo viên trong phòng làm việc, ngược lại làm nhiều công ít, đành phải gọi Triệu Thiên Cảnh đến vườn trẻ đi một vòng, khiến mọi người tận mắt nhìn thấy sự thật, xua tan lời đồn.
“Chào mọi người!”
Triệu Thiên Cảnh nói, mang theo mấy hộp bánh trứng mới ra lò, xuất hiện trước giờ tan tầm, anh lịch sự chào hỏi các giáo viên trong phòng làm việc.
Nguyễn Thần kéo cánh tay anh, cười đến mức mặt mày cứng lại: “Đây là chồng em, họ Triệu.”
Tiểu Quế và cô giáo Lương ngạc nhiên nhìn nhau, các cô cho rằng người đàn ông trẻ tuổi trong phòng khách mới đúng là chân mệnh thiên tử, hóa ra lại là người khác?
Còn hơn cả người đàn ông đi Land Rover, chồng của Tiểu Nguyễn có vẻ đẹp từ bên trong, có khí thế của người tài năng trong công việc.
“A… anh là thiên tài IT hai năm trước về nước gây dựng sự nghiệp Triệu… Triệu Thiên Cảnh!” Tiểu Quế lúc đầu nhìn quen mắt, luôn cảm thấy đã gặp qua chồng Nguyễn Thần ở chỗ nào đấy, chợt nhớ đến tạp chí vừa mua tháng này, người trên trang bìa không phải là người kia sao?
Triệu Thiên Cảnh khách sáo gật đầu: “Không dám nhận hai chữ thiên tài, là biên tập ở tạp chí khen nhầm rồi.”
Trước đây Nguyễn Thần nói chồng của cô là chơi đùa máy vi tính, không ngờ lại là tinh anh của ngành IT, các giáo viên xung quanh nhìn nhau, vẻ mặt kỳ lạ.
Triệu Thiên Cảnh ở thương trường lăn lộn đã mấy năm, suy nghĩ của các giáo viên kia vừa nhìn đã biết, anh không khỏi mỉm cười: “Tiểu Thần khá lơ mơ, ít khi hỏi đến công việc của tôi. Người khác có nhắc đến, chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ một lúc rồi sau đó nói tôi là “chơi đùa với máy vi tính”.”
Nhìn vẻ mặt đành chịu của anh, lại còn cường điệu nhún vai, Tiểu Quế “xì” một tiếng nở nụ cười, cô giáo Lương cũng không nhịn được mà mím môi cười trộm, bầu không khí trong phòng làm việc cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
“Nguyễn Thần cũng thật là, Triệu tiên sinh là thiên tài máy tính, lại có thể bị nói thành đùa nghịch máy tính…” Tiểu Quế cười xong, sắc mặt xấu hổ nói: “Xin lỗi chị Nguyễn, em không biết rõ đã cho rằng người đến vườn trẻ hôm ấy là chồng chị, hiểu nhầm chị rồi.”
Nguyễn Thần làm ra vẻ kinh ngạc, lắc đầu cười: “Đó là sư huynh thời đại học, vừa mới về nước có nhiều chuyện cần chị giúp đỡ.”
Mặc dù cô càng muốn nói đấy là một tên biến thái điên cuồng bám theo, nếu ai đó trong mọi người nhìn thấy Lâm Hưởng, không cần khách khí mà dùng chổi trực tiếp đánh người đuổi ra tận cửa là được….
Đáng tiếc những lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, tránh cho những giáo viên nữ suy nghĩ nông cạn này càng thêm liên tưởng.
Chẳng qua chỉ thấy cô và Triệu Thiên Cảnh hôn tạm biệt ở góc đường, còn Lâm Hưởng đến tìm bằng cửa chính, đã tưởng tượng đến mức hai nam một nữ ngoại tình, có thể thấy được những giáo viên này bình thường có ít trò giải trí, bắt được một chuyện nào đó liền không nhịn được mà YY cho đủ.
Mấy vị giáo viên kia tôi một lời cô một lời, bầu không khí nhanh chóng trở nên thân thiện.
Triệu Thiên Cảnh trầm mặc đứng bên cạnh Nguyễn Thần, thỉnh thoảng trả lời mấy câu, không quá mức nhiệt tình, cũng không quá mức xa cách lãnh đạm.
Chuyện hiểu lầm được làm sáng tỏ một cách đơn giản, trong lòng Nguyễn Thần thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều chuyện phiền phức này, rốt cuộc là do ai châm ngòi?