“Đả kích tình địch, phải im hơi lặng tiếng, tận hết sức lực” – BY Triệu Thiên Cảnh.
Nguyễn Thần im lặng, đã trải qua những tình huống như thế này, nhưng cô chưa bao giờ thấy Triệu Thiên Cảnh không có chút hứng thú nào như vậy.
Cô cúi đầu, trong lòng thầm tự cổ vũ bản thân Thất bại là mẹ thành công!
Nguyễn Thần bò lên giường, mặt mày vui vẻ tươi cười: “Dạo này anh vất vả, để em xoa bóp cho anh nhé?”
Triệu Thiên Cảnh liếc mắt nhìn cô một cái, không hé miệng nói câu gì.
Nguyễn Thần ngầm hiểu là anh đã đồng ý, nằm sấp sau lưng anh bắt đầu chà xát.
Xoa bóp tất nhiên không phải là vấn đề quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là hai người tiếp xúc gần gũi thân mật. Nguyễn Thần ưỡn ngực hóp bụng, dán sát vào lưng Triệu Thiên Cảnh, thỉnh thoảng cọ xát hai cái, không tin là anh có thể nhịn được.
Triệu Thiên Cảnh sớm nắng chiều mưa, cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, anh cầm tạp chí mà không đọc nổi một chữ, nhưng anh cứ như vậy mà không nói một lời.
Cho dù Nguyễn Thần dùng sắc dụ dỗ, anh cũng sẽ không dễ dàng khuất phục, để cho cô được như ý muốn.
Đây là chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông!
Triệu Thiên Cảnh luôn cảm thấy cô vì chuyện ngày hôm qua mà chột dạ nên muốn xin lỗi, trong lòng anh thấy không thoải mái, liền lựa chọn thái độ không bạo lực, không hợp tác.
Nguyễn Thần không phải là không buồn bực, chẳng lẽ mấy hôm nay ông xã không có “hứng thú”, vậy cô phải làm thế nào bây giờ?
Bánh bao nhỏ, không phải chỉ dựa vào một người mà thành được.
Kế đầu tiên không thành công, Nguyễn Thần dứt khoát không thèm quan tâm đến cái gì, ôm cổ Triệu Thiên Cảnh, bắt đầu liếm vành tai anh, bàn tay cũng theo vạt áo ngủ mà dò xét bên trong, ở trên ngực anh chậm rãi đi xuống.
Cảm thấy hô hấp của Triệu Thiên Cảnh dần trở nên gấp gáp, Nguyễn Thần như được cổ vũ, cô cười tủm tỉm nhéo thắt lưng anh một cái, cảm giác cả người anh căng cứng, cô cười càng thêm vui vẻ.
Ai bảo anh không thèm để ý đến em, xem em trừng phạt anh như thế nào!
Bắp đùi Nguyễn Thần vươn qua, trực tiếp ngồi trên người Triệu Thiên Cảnh, đối mặt với anh, mông nhỏ cọ qua cọ lại, làm cho người nào đó cũng phải hít một hơi.
Anh ném cuốn tạp chí sang một bên, xoay lại nằm ngửa trên giường: “Hôm nay anh mệt…”
Nguyễn Thần nổi nóng, chỉ hận không thể nhào lên bóp cổ Triệu Thiên Cảnh, cô dụ dỗ cả đêm, vậy mà anh có thể vào lúc này muốn lặng lẽ rút lui?
Cô tính toán xem có nên “Bá vương ngạnh thượng cung” hay không, thì nghe thấy Triệu Thiên Cảnh nói tiếp: “… Hay là tự em làm đi?”
Nguyễn Thần không còn gì để nói, hai tay không ngừng lột sạch đồ trên người Triệu Thiên Cảnh, nghiến răng nghiến lợi, dùng sức ngồi trên bụng anh, đau đến mức anh phải hét lên.
Người này chắc chắn là cố ý!
Triệu Thiên Cảnh hừ ra hai tiếng, vỗ vỗ mông nhỏ của cô: “Muốn hay là không muốn nào?”
“Muốn!” Nguyễn Thần không chút do dự trả lời, hai gò má cũng đỏ rực.
Nếu hôm nay không phải là ngày khó có được trong tháng, nếu không phải vì bánh bao nhỏ đáng yêu, chắc chắn cô sẽ xấu hổ đến mức nhanh chân vọt vào phòng tắm mà trốn mất…
Nguyễn Thần cúi người, vừa nhéo vừa hôn lại vừa cắn, động tác vụng về ngốc nghếch, giống như là muốn làm cho hả giận.
Triệu Thiên Cảnh thở hắt ra, nhìn cô phồng má, dáng vẻ tực giận hận không thể nuốt chửng anh mà không nhịn cười nổi.
Anh rốt cuộc cũng vươn tay kéo cô, ôm vào trong ngực, bắt đầu hôn cô.
Chỉ vì một người không liên quan mà bực bội, Triệu Thiên Cảnh cảm thấy chính mình đúng là càng sống càng tụt lại phía sau.
Kết thúc hiệp thứ nhất, Triệu Thiên Cảnh chưa kịp nghỉ ngơi, Nguyễn Thần ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng quay lại nhìn anh nháy mắt, đôi môi hồng nhuận hé ra: “Một lần nữa đi!”
Triệu Thiên Cảnh sờ sờ mũi, thật sự cảm thấy khó khăn khi phải từ chối dụ dỗ như vậy, yên lặng nhào đến.
Triệu Thiên Cảnh ngắm nhìn dấu vết đầy mờ ám trên ngực cô, hơn nữa đôi chân thon dài trắng nõn đang siết chặt lấy hông mình, anh không khỏi chộn rộn, tiếp tục chiến đấu.
Hiệp thứ ba vừa xong, Triệu Thiên Cảnh nằm nghiêng trên giường, nhìn Nguyễn Thần chân tay mềm nhũn đang cố bò dậy, mông nhỏ vểnh lên, đôi mắt đen bóng ướt át đang nhìn về phía mình.
Sắc đẹp trước mắt, Triệu Thiên Cảnh tuy rằng mệt, vẫn chậm rãi ngồi dậy, rướn người qua.
Hiệp thứ tư chấm dứt, hai người trong tình trạng kiết sức trực tiếp lăn ra giường, ngủ say như chết.
Trước khi ngủ, Triệu Thiên Cảnh bực bội, chẳng lẽ buổi tối Nguyễn Thần lén lút ăn canh ba ba à, sao lại có dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống anh thế kia?
Buổi sáng hôm sau, Triệu Thiên Cảnh bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường và nụ hôn trộm của Nguyễn Thần, được cô mỉm cười phục vụ ăn xong bữa sáng, anh bỗng nhiên có cảm giác như hoàng đế đang ở trong hậu cung vậy, trong lòng càng thêm thoải mái.
Nhưng cuối tuần không nên lãng phí ở trên giường, Triệu Thiên Cảnh hôn cô mấy cái rồi muốn đến thư phòng, không ngờ lại bị Nguyễn Thần đè xuống giường.
Nói theo một cách tốt đẹp là: Tiếp tục rèn luyện thân thể…
Một lui một tiến, hai người ở trên giường bắt đầu lăn qua lăn lại, hai cơ thể trơn bóng gần kề nhau, cả người Triệu Thiên Cảnh lại bắt đầu bốc hỏa.
Không trách được anh, đàn ông mỗi sáng sớm đều nhiệt tình như vậy, càng dễ dàng bị dụ dỗ.
Hơn nữa mỹ vị chủ động dâng lên tận miệng không tiện mà chối từ, anh rất không khách khí mà ăn sạch cả xương cốt của Nguyễn Thần vào bụng.
Nguyễn Thần không dám lãng phí lấy một giây, tối qua đã cẩn thận đặt đồng hồ báo thức, chuẩn bị sáng dậy lại tiếp tục chiến đấu.
Cô vươn tay ôm Triệu Thiên Cảnh, ghé sát tai anh nhỏ giọng mà rên rỉ nghe nói đây là chất xúc tác tự nhiên, tuyệt đối không thể thiếu.
Vì vậy, Triệu Thiên Cảnh càng thêm dũng mãnh, Nguyễn Thần đỡ lấy thắt lưng yếu ớt của mình, chỉ còn nước liều mình bồi quân tử.
“Nhẹ một chút… nhẹ một chút… ừ…”
“A… chậm quá…”
“Nhanh lên chút nữa…”
“Buổi sáng chưa ăn no à, sao lại chỉ có chừng ấy sức thế?”
Triệu Thiên Cảnh đầu đầy vạch đen, cảm giác bản thân và cái ti vi ở phòng phòng khách có chung đãi ngộ muốn được mở lên hay không cũng phải nghe theo Nguyễn Thần.
Buồn bực lại hoàn buồn bực, anh vẫn nên tiếp tục cố gắng, tránh cho bị Nguyễn Thần oán giận, mặt mũi mình còn biết quẳng ở chỗ nào?
Điện thoại của Nguyễn Thần trên tủ đầu giường bỗng nhiên sáng lên, tối qua cô đã đặt chế độ im lặng lạibỏ chế độ rung, chỉ sợ có người quấy rầy kế hoạch tạo bánh bao cuối tuần của bọn họ.
Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, cúi đầu nhìn Nguyễn Thần rên hừ hừ ở dưới thân mình đã hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, anh lén nhấn nút nghe rồi đặt điện thoại bên cạnh gối.
Sau đó anh lập tức tăng tốc.
Tay chân Nguyễn Thần vốn đã mềm nhũn không còn sức lực, thầm than thở đúng là không nên miệt mài quá độ, lại khắc sâu thêm ý nghĩa của câu dục tốc bất đạt vì sinh mạng nhỏ bé mà suy nghĩ, không thể lại tiếp tục lăn lộn trên giường.
Ai ngờ cô còn chưa kịp bình thường trở lại, Triệu Thiên Cảnh đột nhiên thúc mạnh về phía trước, Nguyễn Thần mơ mơ màng màng, ngoài tiếng rên rỉ thì chính là khẽ thét lên, trước mắt chỉ thấy một bóng trắng, thụ động nhận lấy nụ hôn nóng bỏng của anh.
Cuối cùng Nguyễn Thần nằm bẹp trên giường, ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi, Triệu Thiên Cảnh tinh thần sảng khoái ôm cô vào phòng tắm ngâm nước ấm, anh vào phòng bếp bấu cơm, hai người cứ như vậy mà hòa thuận cùng nhau ăn uống.
Cô còn không dám quay về giường, đành sai bảo Triệu Thiên Cảnh thay đổi chăn đệm, rồi ngã nhào trên sofa, mê man không biết trời đất.
Cho đến tận buổi tối, Nguyễn Thần theo thói quen xem lại nhật ký cuộc gọi, mới phát hiện ra buổi sáng vừa nhận một cuộc điện thoại kéo dài mười phút.
Lại là Lâm Hưởng gọi đến.
Cô xem thời gian cuộc gọi, đúng là lúc chính mình và Triệu Thiên Cảnh đang thân mật với nhau.
Khóe miệng Nguyễn Thần co giật, chẳng lẽ trong lúc mơ màng cô đã nhấn nút nghe…
Lại dài đến mười phút, Lâm Hưởng nghe hết cô và Triệu Thiên Cảnh thân mật, lại nhớ đến tiếng rên rỉ la hét không nhỏ của mình, cô có cảm giác muốn nhảy vào trong hố thật sự rất mất mặt!
Nguyễn Thần nhớ rõ thói quen để điện thoại trên tủ đầu giường của mình, dù sao thì đặt bên gối vừa có bức xạ, đối với tử cung chưa mang thai cũng có ảnh hưởng không tốt. Nhưng bây giờ điện thoại di động lại ở trên giường, chẳng lẽ chính mình không cẩn thận nên đã để ở cạnh gối?
Cô nghiêng đầu nghĩ không ra, nhưng Lâm Hưởng nghe xong những thứ kia chắc chắn sẽ hết hẳn hy vọng, cũng sẽ không tìm cô nữa.
Nguyễn Thần cũng không cần lo lắng phải khó xử khi đối diện với Lâm Hưởng.
Không kiên trì được hai mươi tư tiếng đồng hồ, Nguyễn Thần đã gục xuống.
Cô nghĩ đến giấy thử dự báo thời gian từ hai mươi tư đến bốn mươi tám tiếng lại giãy dụa muốn bò dậy.
Hai người có tính toán thế nào thì cũng mới chỉ làm mười mấy tiếng đồng hồ, cách con số bốn mươi tám giờ còn xa vời lắm.
Cho đến khi Triệu Thiên Cảnh tra hỏi, Nguyễn Thần mới nhỏ giọng mà thành thật.
Sắc mặt anh tức khắc đen lại, một tay vỗ lên mông nhỏ của Nguyễn Thần.
Hóa ra cô xem anh là ngựa đực, vì muốn có bánh bao nhỏ mới gần gũi với anh.
Một lúc sau anh thấy đau lòng, lại nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.
Ừ, vừa non lại vừa mềm, còn nóng hầm hập…
Triệu Thiên Cảnh hậu tri hậu giác phát hiện ra Nguyễn Thần vậy mà lại phát sốt.
*Hậu tri hậu giác: nghĩa là nói/ thấy rồi mới biết, mới hiểu được.
Tay chân anh luống cuống lấy ra hộp thuốc gia đình, giúp cô đo nhiệt độ cơ thể – ba mươi tám độ tám.
Anh cau mày: “Cái váy ngủ kia chỉ có mấy mảnh vải, lần sau đừng mặc nữa.”
Đổi lại Nguyễn Thần đầu đầy vạch đen, Triệu Thiên Cảnh còn rất kỳ vọng vào nội y gợi cảm, phải thật nghiêm khắc mới được.
“Con cái là phải để tự nhiên chứ không thể đòi hỏi được. Em quá nóng vội.”
“Lúc trước ba mẹ kết hôn đến bốn năm năm mà vẫn chưa có con, lúc chuẩn bị hết hy vọng, đi nghỉ ở bờ biển một đêm mới có anh.”
Đầu Nguyễn Thần tiếp tục đầy vạch đen, chẳng lẽ sau khi mẹ chồng và bố chồng dã chiến ở bờ biển mới có Triệu Thiên Cảnh?
Cô im lặng rơi lệ, có lẽ tối qua nếu chuyển địa điểm từ trong phòng ngủ thành ban công, có lẽ bánh bao nhỏ đã ở trong bụng cô rồi…
Nguyễn Thần tiếc nuối hai mươi tư giờ lãng phí, bộ dáng đáng thương kéo ống tay áo của anh.
Triệu Thiên Cảnh nghĩ cô bị mình làm cho xúc động, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô trấn an cô.
Nhưng câu nói tiếp theo của Nguyễn Thần thiếu chút nữa làm cho anh muốn trực tiếp đá người xuống giường.
Cô yếu ớt nói: “Nghe nói lúc bị ốm cũng có cảm giác khác, hay là chúng mình thử xem?”