“Ghét nhất nửa đường bị cắt ngang” – By chuyên gia hài hoà nào đó
[Bạn muốn con không — sách học mang thai cấp tốc]
[Người mẹ tương lai — 108 cách dễ dàng mang thai nhất]
[Tin vui cho các cặp vợ chồng — sách hướng dẫn tạo người mạnh nhất]
—
Nguyễn Thần chống cằm ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thời đại internet đúng là tuyệt vời, chỉ có hai từ khóa “Mang thai” thôi mà có thể tra ra nhiều thông tin như vậy.
Cô cúi đầu gõ gõ bàn phím máy tính xách tay, khi thì đăm chiêu suy nghĩ, khi thì mỉm cười, lôi kéo sự chú ý của một nữ đồng nghiệp bên cạnh.
Nữ đồng nghiệp nhiều hơn Nguyễn Thần vài tuổi, đã kết hôn được hai năm nhưng vẫn chưa có con, nhìn lướt qua màn hình ra vẻ am hiểu mà hỏi: “Tiểu Nguyễn vừa mới tân hôn mà mẹ chồng đã muốn bế cháu rồi sao? Mẹ chị cũng vậy đấy, mỗi tuần đều gọi điện thoại tới hỏi, dù không muốn những vẫn cứ đưa mấy thang thuốc cổ truyền nọ kia đến…”
Nguyễn Thần ngẩng đầu lên cắt ngang lời chị kia: “Không phải, là em muốn nhanh có con một chút.”
Nữ đồng nghiệp tươi cười: “Em còn trẻ, cùng chồng hưởng thụ cuộc sống hai người không tốt sao? Đến lúc có con, phải lo ngày lo đêm thì không được an nhàn như thế này nữa đâu.”
Nguyễn Thần lắc đầu, đóng máy tính xách tay lại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm: “Nếu chồng và con cùng bị rơi xuống nước thì chị sẽ cứu ai trước?”
Nữ đồng nghiệp sửng sốt: “Sao?”
Nguyễn Thần hùng hồn nói như chém đinh chặt sắt: “Tất nhiên là con rồi, chồng có thể đổi, nhưng con do mình chín tháng mười ngày vất vả mang nặng đẻ đau nha.”
Nữ đồng nghiệp bất ngờ, bắt đầu cảm thấy thương cảm cho người chồng mới cưới kia của Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần mang theo túi xách ra khỏi văn phòng, vừa mới đi ra thì gặp cô nhân viên thực tập Tiểu Quế, mặt mày rạo rực tay cầm một tờ tạp chí chạy đến, nhìn thấy cô thì vội chào hỏi: “Chị Nguyễn, tạp chí “Thời Thượng” số mới nhất, nhân vật trang bìa là Triệu Thiên Cảnh, nhân tài trẻ tuổi của ngành Công nghệ thông tin, năm nay mới hai mươi sáu tuổi, hai năm trước thành lập một công ty IT trong nước.”
Tiểu Quế đưa tờ tạp chí lên phía trước, trên mặt bìa là hình một người đàn ông trẻ tuổi, mặc âu phục đi giày da, mỉm cười đầy tự tin ngồi trước bàn làm việc, cử chỉ ung dung trầm tĩnh, ánh mắt màu hổ phách hơi nheo lại, đôi môi mỏng khẽ mím, thoạt nhìn đã biết là nhân vật thông minh cơ trí, trên người như phát ra ánh sáng không thể che đậy được.
Nguyễn Thần chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Tiểu Quế thấy cô không hào hứng, lấy lại tờ tạp chí, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Chỉ tiếc trai đẹp nổi tiếng là danh hoa đã có chủ, đầu tháng này đã kết hôn, không biết tiểu thư nhà giàu nào lại có may mắn được lấy người đàn ông tốt như thế.”
Cô nàng đang cảm thán đàn ông tốt luôn của những người phụ nữ khác, thì đột nhiên lấy lại tinh thần hỏi: “Chị Nguyễn cũng kết hôn tháng này mà, khi nào thì đưa anh rể đến cho bọn em nhìn một cái?”
Nguyễn Thần sau khi tốt nghiệp vào làm ở “vườn trẻ Giai Giai” cũng đã gần một năm, tính cô hiền lành thân thiết, đối xử với nhân viên thực tập và giáo viên có kinh nghiệm bình đẳng như nhau, cô nàng Tiểu Quế này đã sớm xem Nguyễn Thần như chị gái, có chuyện gì cũng muốn chia sẻ với cô.
Nguyễn Thần sờ sờ mũi, vờ đánh trống lảng: “Sẽ có cơ hội…”
***
“Anh đã về.” Người đàn ông sau vào nhà, nới lỏng cà vạt, tiện tay ném cặp tài liệu lên ghế sofa.
Nguyễn Thần cầm lấy áo khoác của anh, hiếm khi đứng im một chỗ mà nhìn anh như vậy.
Người đàn ông kia cảm thấy thú vị, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao? Anh hôm nay có gì lạ hả?”
“Nhân viên thực tập ở vườn trẻ vừa mua tạp chí “Thời Thượng”,” Nguyễn Thần xoay người đem áo khoác của anh treo lên, ngập ngừng một lát rồi mới nói: “Không nhận ra là anh còn phong độ như vậy.”
Triệu Thiên Cảnh mỉm cười, cô vợ mới cưới này của anh ngoại trừ lúc xem giấy khám sức khỏe của anh thì mới tỏ vẻ khen ngợi ra ngoài, đây coi như là lần đầu tiên cô khen anh.
“Anh rất vui, ngoại trừ thân thể anh, em cũng hài lòng với khuôn mặt của anh.”
Hai mươi sáu năm qua, cuộc sống xem như là miễn cưỡng thuận buồm xuôi gió của Triệu Thiên Cảnh rốt cuộc cũng đón nhận cảm giác bị thất bại liên tiếp từ một người, mà người này không phải ai khác ngoài Nguyễn Thần.
Việc kiểm tra sức khoẻ toàn diện khiến người ta xấu hổ này, anh thật là muốn quên thì cũng khó mà làm được.
Nguyễn Thần vừa mới tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng, hai cánh tay Triệu Thiên Cảnh từ đằng sau thân mật ôm lấy eo cô.
Triệu Thiên Cảnh cúi đầu, chóp mũi khẽ hít vào, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô cùng mùi với anh.
Mùi hương cơ thể của hai người giống nhau, thoang thoảng nhàn nhạt, khiến cho Triệu Thiên Cảnh không tránh được mà động tình.
Những nụ hôn nhỏ nhặt nhẹ nhàng rơi xuống gáy Nguyễn Thần, bàn tay to nhanh chóng từ cổ áo xâm nhập vào bên trong lại quen thuộc mà cọ xát ở những nơi mẫn cảm. Lòng bàn tay cảm nhận được sự mềm mại cùng cảm giác ấm áp làm cho thân thể anh dần dần nóng lên.
Nguyễn Thần không có thân hình quyến rũ, cũng không có bộ ngực mê người, lại càng không có thân thể mềm mại linh hoạt như rắn nước, cũng chỉ cao hơn 1m6 mà thôi.
Nhưng ngược lại cô lại có làm da trắng mịn, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, trên lưng có một vết sẹo lồi nhỏ mềm mại, khi ôm vào lòng mềm nhũn mang theo mùi hương cơ thể. Triệu Thiên Cảnh thích nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp và hai bàn chân trắng trẻo hồng hồng của Nguyễn Thần.
Mỗi khi cô không tự chủ được mà vòng chân ngang hông anh, đôi chân trắng nõn thẹn thùng mà co lại làm máu trong người anh như sôi trào, muốn hung hăng đem Nguyễn Thần hòa vào lồng ngực mình.
Triệu Cảnh Thiên liếm vành tai xinh xắn, mắt anh nhìn thấy một màu hồng nhạt từ gáy lan đến hai má cô, bên tai là âm thanh nức nở đầy cam chịu, giọng nói anh mang theo dịu dàng cùng kiên nhẫn: “Chúng ta lên giường nhé?”
Nguyễn Thần ngẩng đầu lên thở hổn hển, đang muốn gật đầu thì chợt nhớ ra cái gì đấy, cô đẩy tay anh ra, tránh khỏi vòng tay đang ôm ấp của Triệu Thiên Cảnh, cô đến ngồi cạnh tủ đầu giường, cầm lấy quyển sổ tay cá nhân.
Cô lật một tờ giấy khẽ nói: “Chúng ta tối hôm trước vừa mới… trong sách nói phải hạn chế số lần mới dễ dàng thụ thai, cần chất lượng chứ không cần số lượng, đấy mới là tinh hoa.”
Trong lòng Triệu Cảnh Thiên trống không, chán nản bị gạt sang một bên, giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lôi tác giả cuốn sách kia ra mà đánh ột trận, làm cho hắn ta về sau không thể cần chất cũng không thể cần lượng.
Là đàn ông, ai có thể chịu được cảnh đang khí thế bừng bừng nhưng giữa chừng lại bị đánh gãy?
Anh nhìn Nguyễn Thần, biết cô rất ngoan cố, bản thân anh không chỉ một lần muốn xé nát quyển sách kia, vứt vào bồn cầu rồi giật nước cho trôi đi nhưng lúc này không còn cách nào khác đành phải nghe theo lời cô: “Vậy trong sách nói có thể làm bao nhiêu lần?”
Nguyễn Thần lật lật quyển sách, nghiêm mặt mà trịnh trọng trả lời: “Trong sách viết mỗi tuần chỉ có thể hai lần. Chúng mình tuy còn trẻ nhưng tối đa cũng không được quá ba lần. Hôm trước là thứ hai, tuần này chỉ còn được một lần nữa thôi đấy.”
Cô vừa nói xong thì quyển sách trong tay cũng bị lấy đi, bay một vòng trên không rồi rơi tọt vào một xó xỉnh nào đấy.
Ngay sau đó, Nguyễn Thần hoảng sợ kêu lên bị Triệu Thiên Cảnh ôm ngang người chỉ vài ba động tác đã lột sạch áo ngủ, đặt cô toàn thân trống trơn lên giường.
Triệu Thiên Cảnh cúi xuống tìm môi cô, hung hăng hôn một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh rồi chậm chạp lướt theo đường cong dần xuống phía dưới, đôi mắt không hờn không giận nheo lại: “Chỉ còn một lần thôi sao? Vậy thì đêm nay chúng mình phải cố gắng mà tận hưởng, không thể để lãng phí được.”
“Đúng lúc ngày mai em được nghỉ mà. Giờ vẫn còn sớm, chúng mình còn nhiều thời gian lắm…”
Những lời nói còn lại Nguyễn Thần đã mơ màng không còn nghe được, chỉ biết để mặc đôi bàn tay như có ma lực của Triệu Thiên Cảnh mơn trớn toàn thân cô, mang đến từng đợt run rẩy nối tiếp nhau, tê dại cùng nóng rực khiến cô không thể chống cự.
Đến giữa trưa ngày hôm sau, Nguyễn Thần tỉnh lại thì cũng đã gần mười hai giờ, cổ họng khô rát, tay chân mềm nhũn không còn sức lực.
Rèm cửa sổ của phòng ngủ đã được thả xuống, chắn đi ánh sáng chói mắt từ bên ngoài, trên tủ đầu giường đã để sẵn một cốc giữ nhiệt bằng inox, cô bò dậy, uống một hớp nước, rốt cuộc thì cũng có cảm giác cổ họng dễ chịu hơn nhiều.
Tối hôm qua lúc mới bắt đầu, cô còn có thể cố gắng cắn chặt môi, ngẫu nhiên mới hừ hừ vài tiếng. Nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được sự xâm nhập của Triệu Thiên Cảnh mà chìm vào từng đợt sóng khoái cảm, hé miệng phát ra những tiếng rên rỉ làm người khác phải ngượng ngùng.
Nguyễn Thần đỡ thắt lưng bước xuống giường, tối qua bị anh mạnh mẽ ép buộc, cũng may đây là ngày cuối cùng trong tuần, cô còn có thể nghỉ ngơi được bốn ngày.
Nếu như có thể có thai, cô chỉ hận không thể mỗi ngày đều nằm trên giường, nghỉ đủ mười tháng.
Kỳ thật cô cũng không hiểu rõ, Triệu Thiên Cảnh là một nhân tài IT, cả ngày làm việc với máy tính, dùng đầu óc suy nghĩ, hao tâm tổn sức vậy mà buổi tối lại còn thừa nhiều tinh lực như vậy, không khác gì hổ sói?
Người phụ nữ trong gương có sắc mặt tái nhợt, còn lộ ra cả hai quầng thâm dưới mắt.
Nguyễn Thần thở dài, lục tìm hộp đựng đồ trang điểm rồi trang điểm nhẹ nhàng..
Hôm nay tuy được nghỉ, nhưng hôm trước cô đã nhận lời giúp đỡ hiệu trưởng, không thể không đi.
Cô chọn trong tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng cũng chọn được một bộ váy liền màu vàng nhạt cao cổ, vừa đủ che đi những dấu hôn mà Triệu Cảnh Thiên lưu lại trên cổ, rõ ràng là tối qua bị cô từ chối một lần, có thù tất báo, lại đùa dai, ở những chỗ dễ nhìn lưu lại dấu vết, đúng là nhỏ mọn.
Đến khi Nguyễn Thần ăn mặc ổn thỏa thì cô phát hiện trong phòng bếp có cháo thịt và hai đĩa dưa cải nhỏ trong nồi giữ nhiệt, thầm khen Triệu Thiên Cảnh cũng xem như là có lương tâm, ăn uống qua loa vài miếng, thu don xong rồi mới ra ngoài.