Mặc Diễm tĩnh tọa, bước vào trạng thái tu luyện. Bên dưới nơi hắn ngồi vẫn còn ẩn hiện một trận pháp thật lớn trông cực kỳ phức tạp.
Bạch Đình thở dài. Nếu không phải có Mặc Diễm ở đây thì còn lâu hắn mới có thể làm được một bước này, cho con chuột con gặp lại con của nó trong mơ mà thời gian còn chẳng được nhiều nữa. Nhưng đó là hết khả năng rồi, họ không thể mang con chuột tôn tử kia xuyên qua thời không trở lại thế thú được.
Thiên đạo nào phải trò đùa. Có lẽ trong mơ hồ đã có sắp đặt rồi, dù là ai cũng cản không được, không thể nhún tay vào phá hoại nó.
Chỉ hy vọng con chuột kia có thể sống sót trong thế giới tu chân, mà cả hắn dù có thể đến cũng không hề muốn đến. Nếu không phải vậy thì hắn cũng không đi làm một cái chức thú thần nhàn hạ như này rồi.
Mặc Diễm tĩnh tọa hai canh giờ mới miễn cưỡng mở được mắt. Hắn phun ra một ngụm trọc khí còn xen lẫn chút đạo tắc khiến người nhìn vào là hoa mắt váng đầu.
“Ngươi không sao chứ? Ai mượn ngươi hứng nó cho ta? Ta dù sao cũng là chủ một giới, có màn chắn thế thú đỡ lấy cũng không thể bị trọng thương được. Ngược lại là ngươi, đừng có cạy mạnh như vậy. Thói xấu này sao mãi không bỏ được thế?”
Mặc Diễm vừa tốt đã bị thú thần Bạch Đình mắng cho té tát, hắn cười khổ.
Hắn trong lòng nghĩ, quen biết ngươi bao nhiêu năm cũng có thấy ngươi thay đổi chút nào đâu Đúng là mèo chê mèo lắm lông.
Nhưng hắn biết người này chỉ đang quan tâm hắn thôi, miệng cứng tâm thì như đậu hủ. Nếu không phải vậy, hắn cũng không theo đối phương đến cái nơi nhàn chán này. Phải biết rằng hắn là một trong bốn người mạnh nhất Đại Thiên thế giới…
“Ngươi lại đang nghĩ mình mạnh thế nào à?”
Bạch Đình đi guốc trong bụng hắn luôn.
Mặc Diễm cười nhẹ, hiểu nhau quá làm gì chứ.1
“Ngươi có mạnh cũng không lại thiên đạo.”
Bạch Đình không kiêng nể gì mà đánh nát tự tôn của hắn.
“Giờ đã biết nó ở đâu rồi, ngươi tính làm sao?”
Mặc Diễm cất lời, tránh cho đối phương lại tiếp tục đi quá xa trên con đường không lối về.
“Có thể làm sao? Ta so với ngươi hiểu rõ thiên đạo hơn đó. Kiểu gì con chuột kia cũng phải chịu vùi đập ở đó mấy trăm nay, ngộ đạo luôn may ra mới được về. Ta cũng đã làm tất cả những gì có thể rồi.”
Bạch Đình nhún vai. Hắn không có nói quá.
Mặc Diễm đương nhiên biết, nhưng mà…
“Nhưng tu chân giới là nơi nào ngươi cũng biết đó, nó ở đó một thân một mình… Dù sao cũng lâu rồi chúng ta không về đó, vừa hay có thể làm chỗ dựa cho nó.”
Mặc Diễm đưa mắt nhìn dòng sông sao, lơ đãng nói.
Bạch Đình nghe là biết đối phương lại muốn dụ dỗ mình về cái nơi ăn thịt người kia. Nhưng mà không thể không nói, hắn nói đúng. Bạch Đình dù không muốn nhưng cũng bị hắn thuyết phục.1
…
Bạch Cửu khóc đã đời mới phát hiện trên giường chỉ có mình nó. Nó giương đôi mắt đậu đen còn ướt nước nhìn khắp nơi, vậy mà cũng không nhìn đến đứa nhỏ kia.
Nó cẩn thận tụt xuống giường, bắt đầu đi loanh quanh nhìn xem.
Dựa vào chút ánh sáng mờ ảo trong động phủ, nó đi dần đến mép hồ nước lớn kia. Ánh trăng lúc này đã đến đỉnh đầu, chiếu rọi mặt hồ khiến nó trở nên mộng ảo vô cùng.
Nó không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng lúc này thiên không vẫn còn chưa sáng. Nhưng nó không muốn ngủ nữa…
Nó nhìn nhìn hồ nước trong vắt có thể thấy đáy hồ dù là trong đêm tối, lòng ngẫm nghĩ không biết có thể xuống hay không.
Nghĩ vậy thôi chứ nó cũng không cưỡng được muốn xuống bơi vài vòng.
Tủm…1
Một tiếng rơi muộn hưởng, trong hồ đã xuất hiện một con chuột nhỏ xíu.
Nó lật ngược bản thân, để cho mình trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước, dần dần trôi ra giữa hồ, đối diện với ánh trăng trên cao.
Ánh trăng đêm nay thật sự là rất đẹp. Bạch Cửu nhìn mà ngay ngẩn cả người. Nó không hề hay biết, bên dưới làn nước trong vắt kia ẩn hiện một đôi mắt lạnh không ngừng nhìn vào nó.
Bạch Dữ vốn đang ở dưới đáy nước hứng lấy ánh sáng từ mặt trăng trên cao. Hắn cũng không hề tỉnh mà là đang tu luyện.
Vậy mà không biết con chuột kia lại bị sao, mơ thấy ác mộng hay gì mà không ngừng truyền tới hắn cảm xúc thê thảm vô cùng, đánh thức hắn khỏi quá trình tu luyện. Hắn thật sự rất không hiểu, nếu một ngày kia con chuột chết đi thì hắn có chết theo hay không nữa.
Mối liên kết của hắn với con chuột rốt cuộc là từ đâu ra? Là nơi nào xảy ra sai sót mà cả hắn cũng không hề hay biết?
Nhưng mà con chuột nhỏ này sao lại mò vào hồ nước giữa đêm thế này?
Nó cũng thích nước?
Hắn là một con rồng có linh căn thuộc tính thủy nên ở trong môi trường nước tu luyện sẽ làm chơi ăn thật, còn nó… Cũng không phải linh căn hỏa thì không được xuống nước. Dù là ai thì trong cơ thể đều có ngũ hành thuộc tính, chỉ là thuộc tính nào nhiều hơn thì làm chủ mà thôi.
Nói ra thì lúc mới tới đây nó cũng đã nhìn cái hồ nước này mà hai mắt lóe sáng. Dù sao cái hồ này rất là rộng, khi hắn ở trong nguyên hình lúc chưa bị biến nhỏ, thì cái hồ này có thể dư sức chứa hắn mà không hề chật chội chút nào, cho nó chơi cũng được.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì cái bóng lưng trên mặt nước kia bỗng nhiên lật ngược lại, một cái đầu trắng xuyên qua mặt nước cùng hắn đối diện…
Nói nói, mặt nước so với đáy hồ cũng không sâu lắm, quan trọng là nó rất trong. Dựa theo ánh trăng thì thật có thể nhìn đến đáy hồ. Đôi mắt đậu đen đối diện với đôi song đồng lạnh toát, cứ như vậy duy trì mấy tức…
Sau đó, dưới ánh mắt lạnh của Bạch Dữ, con chuột nhỏ nằm ngay đơ.
Đúng vậy, là ngay đơ.
Chưa kể tim còn không đập… Bạch Dữ không hiểu rõ lập tức phóng từ đáy hồ lên.
Con chuột nhỏ lúc này đã lật ngửa trở lại theo quán tính. Bạch Dữ bơi lại gần, áp cái đầu rắn… À rồng màu trắng lên ngực con chuột nhỏ nghe ngóng.1
Mới áp vô thì hắn không nghe thấy gì thật. Đương lúc hắn muốn lấy đầu ra thì một tiếng tim đập nhẹ tựa lông hồng chui vào tai hắn.
Bạch Dữ ngẩng đầu lên nhìn mặt con chuột, rất là nghi hoặc. Sau đó hắn lại đặt đầu vào cẩn thận nghe.
Con chuột nôm như đã chết kia thật sự còn nhịp đập, chỉ là nó rất chậm, còn rất mỏng. Nhưng tại sao?
Con rồng trắng dài nữa mét, lớn hơn chiếc đũa một chút, trên đầu là hai cái sừng nhỏ xíu, trên thân là những chiếc vảy bạc lấp lánh. Ở dưới ánh trăng, nó phát ra ánh sáng trắng lạnh băng nhưng đẹp đẽ vô ngần. Nó lúc này không ngừng bơi quanh “xác” chuột đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, đầu đầy hỏi chấm.
Có chừng một khắc sau “xác” chuột kia bắt đầu động đậy trở lại.
Bạch Cửu vừa tỉnh lại đã đối diện với một đôi mắt lạnh cũng nhỏ như của nó, là nguyên nhân khiến nó chết điếng nãy giờ.
Đôi bên lại nhìn nhau ba tức…
Sau đó…
“Chít!!!”
Con chuột nhảy dựng lên, hất văng con rồng trên người, ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Bạch Dữ rớt xuống nước mất mấy giây, mới từ trong cảm xúc vừa truyền đến từ con chuột nhỏ đang chạy loạn kia thoát ra. Nên nói tâm tình hắn lúc này thế nào đây?
Có chút tức cười.
Con chuột nhỏ kia vậy mà sợ nguyên hình của hắn, còn bị dọa đến mức nằm lăn ra chết. Cái kỹ năng giả chết này cũng thú vị quá chứ, nhưng không biết có cứu mạng nó được lần nào không?
Nhưng mà… Dám sợ hắn?1