Khương Vi đôi mắt háo hức nhìn xem lôi vân trên bầu trời đang không ngừng tụ về tia lôi kiếp thứ tám.
Vốn dĩ hôm nay đến đây mục đích của họ là muốn tìm một yêu thú cấp bảy thôi. Họ nhắm được đến đây là do Chiêm Sương Nhi đã nhờ người trong nhà đến giúp đỡ. Chứ với trình độ tu vi cao nhất là nguyên anh kỳ như họ, làm sao bắt nổi yêu thú cấp bảy tương đương với Luyện Hư kỳ tu sĩ được.
Chiêm Sương Nhi khuôn mặt hình trứng ngỗng xinh đẹp nhưng có chút cao lãnh, đối với lời nói của tiểu sư muội Khương Vi tu vi thấp hơn mình nhưng được sư phụ yêu ái hơn này chỉ cười cười.
Vì gia tộc và người kia mà nàng phải vất vả ngược xuôi, chăm chỉ tu luyện, đổi lại là đối phương không cần làm gì cũng được yêu thích. Chỉ vì Khương Vi là con gái của chưởng môn sư bá hay sao?
Chiêm Sương Nhi nghĩ thôi cũng thấy nội tâm tràn ngập ghen ghét.
Nhung ngoài mặt lại vẫn làm bộ sư tỷ sư muội thân thiết, nàng sợ có một ngày bản thân sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Vậy thì có sao? Miễn có thể cùng sư phụ song túc song phi, làm một đôi bạn lữ khiến người mơ ước, dù có tẩu hỏa nhập ma nàng cũng chịu.
“Yêu thú sau khi độ kiếp sẽ chịu thương tổn rất lớn, có lẽ đây là cơ hội ông trời ban cho chúng ta.”
Bên cạnh Chiêm Sương Nhi đứng hai lão nhân có chút gần đất xa trời nhưng tinh thần quắc thước, dù vậy tu vi cũng chỉ tới Hóa Thần đỉnh phong.
Hai người họ là thái thượng trưởng lão của Chiêm gia, đã gắn bó với Chiêm gia mấy trăm năm. Nhưng để mời được họ giúp đỡ, Chiêm gia cũng phải bỏ ra một cái giá lớn.
Tuy nhiên, Hóa Thần và Luyện Hư vẫn như cách một tòa núi lớn, không dễ mà vượt qua được. Vậy nên Chiêm Sương Nhi mới tìm hai người.
Không ngờ họ còn chưa tìm được yêu thú vừa ý thì lại nhìn đến yêu thú cấp chín đang độ kiếp.
Như đã nói, yêu thú sau khi độ kiếp cực kỳ yếu ớt, không cẩn thận cũng sẽ bị tàn sát mà chiếm đoạt yêu đan. Nhưng cái họ cần là bắt nó về cho sư phụ cô ký kết khế ước chủ tớ.1
Đúng vậy, Chiêm Sương Nhi và Khương Vi đều là đệ tử của Ngự Linh Các, họ dựa vào thu phục yêu thú giúp mình chiến đấu. Nổi danh là tông môn có nhiều yêu thú nhất, cùng yêu thú làm bạn.
Nói thì hoa mẻ vậy thôi chứ có yêu thú nào là tình nguyện bị tu sĩ loài người cầm tù. Chúng nó đều có kiêu ngạo của mình, có mấy yêu thú cam tâm tình nguyện chứ.
…
“Chít…”
Bạch Cửu đối với đứa nhỏ kêu một tiếng.
Nó cảm thấy lôi quang trên người mình ít đi, chắc chắn là do Bạch Dữ sợ nó không chịu được mà lại hút đi một phần nữa.
Lúc này vẫn còn hai tia lôi kiếp.
Nhưng phía sau đương nhiên phải mạnh mẽ hơn cái trước, bởi vì vậy mà áp lực của Bạch Cửu cũng lớn hơn.
Có điều nó cũng không muốn Bạch Dữ chịu hết cho mình như thế đâu, nó còn chịu được mà.
Nhìn con chuột nhỏ rõ ràng đã nói không ra hơi mà còn cạy mạnh, nhưng Bạch Dữ cũng không ghét nó được.
Ầm ầm long!!!
Tia lôi kiếp thứ chín cũng đã hạ xuống, nhưng hầu hết đều bị Bạch Dữ lấy đi.
Không biết có phải vì vậy mà khiến lôi kiếp tức giận hay không nhưng tia lôi điện thứ chín vừa đi lôi vân đã tụ lại một cách nhanh chóng, thanh thế khiến người ta ghê sợ không thôi.
Tuy vậy, Bạch Dữ vẫn không để lọt đi một phân hay nhiều hơn cái mà hắn muốn tiểu chuột nhỏ phải chịu, tư thái bá đạo như vậy khiến cho lôi vân dù đã hạ xong vẫn không ngừng bồi hồi bên trên đỉnh đầu của họ.
“Chít…”
Tiểu chuột nhỏ đáng thương đối với bầu trời đen kịt kêu một tiếng dò hỏi.
Sau đó lôi vân lấy tốc độ phi thường mà tan biến, nhanh đến mức Bạch Dữ cũng phải nhướng cao mày. Hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn tiểu chuột nhỏ mềm như bún trên vai mình.
Tiểu chuột nhỏ thấy hắn nghiêng đầu nhìn qua thì theo bản năng mà rướn người, dụi dụi bộ lông mao vẫn còn điện quang của mình lên mặt hắn. Tư thái ỷ lại còn quyến luyến mười phần, khiến cho nét mặt của đứa nhỏ cũng mềm đi.
Đâu phải mới ngày một ngày hai mà Bạch Dữ cảm thấy tiểu chuột nhỏ này không ngừng tỏ ra mùi vị thần bí chứ, đâu cần phải ngạc nhiên như thế.
Chỉ riêng cái việc vô duyên vô cớ ảnh hưởng tâm tình của hắn, là biết nó không đơn giản chỉ là một tiểu thú nhân từ thế giới khác chạy đến nơi này của hắn rồi.
Nhưng dù bị ép buộc hay tự nguyện, Bạch Dữ cũng không thể đối với nghiêm hình bức cung đâu ha.
Bạch Cửu không hiểu rõ mà đánh cái rùng mình. Nhưng nó nghĩ rằng nguyên nhân do lôi quang trên người, nên không có nhìn đến một tia nguy hiểm từ đứa nhỏ bên cạnh luôn che chở cho mình kia.
Bạch Dữ híp mắt nhìn tiểu chuột nhỏ đang run rẩy rất nhỏ ở trên vai mình, động thân một cái, bay đi.
Từ lúc lôi vân tan cho đến lúc hắn rời đi cũng chỉ tầm hai tức, nhưng đủ để tránh né hai nhóm người vì mục đích khác nhau mà đến đây.
Hắn không thể nào không biết bọn họ rình rập hai người nãy giờ.
Đối với Yêu vương mới xuất hiện kia Bạch Dữ cũng không muốn cùng đối phương va chạm. Không phải hắn sợ, nhưng không có ý nghĩa gì cả.
Còn đám người còn lại?
Dù họ đánh cái chủ ý gì, thì cũng phải trả giá cho việc dám mò đến đây dòm ngó tiểu chuột nhỏ của hắn.1
…
“Sương Nhi mau chạy đi!”
“A!”
Chiêm Sương Nhi mang theo Khương Vi sắc mặc đã trắng bệch chạy đi.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Chiêm Sương Nhi không hiểu, trong lòng vừa sợ vừa hận, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
Vì lòng tham mà khiến cho hai vị thái thượng trưởng lão vốn một lòng trung thành với Chiêm gia phải bỏ mạng tại đây…
Chiêm Sương Nhi trong lòng nhiều hối hận cũng không thể thay đổi sự thật này.
Ở nơi Bạch Cửu độ kiếp, Sầm Thác cảm nhận khí tức còn sót lại nơi này, mày nhăn đến chặt.
Bên cạnh, Hồ Mị Nhi đang thưởng thức máu thịt của tu chân giả loài người, không thể không nói, đúng là mĩ vị.
Ở trong cuộc tranh đoạt mạng sống này, cả yêu thú và con người đều phải đối mặt với việc bị đối phương ăn thịt vào một ngày nào đó.
Thiên đạo không hề khoan nhượng với ai.
Có trách thì trách bản thân mạng không lớn, số đã tận. Dù thọ mệnh dài lâu, họ cũng không thể nào chết già một cách bình thản như nhân loại bình thường chỉ có trăm năm tuổi thọ.
Mà Bạch Dữ mang theo Bạch Cửu mới độ kiếp xong, rời đi tận hai mươi mấy dặm mới dừng lại tại một sơn cốc nhỏ khá ẩn mật.
Quăng tiểu chuột nhỏ lên chiếc giường hàn ngọc, Bạch Dữ ngồi xếp bằng bên cạnh nhập định.
Linh khí bên trong chiếc giường không ngừng bay ra, cuồn cuộn mà quấn lấy cả hai.
Bạch Cửu ở trong mơ màng mà ngủ mất, nhưng bản năng tu luyện vẫn còn khiến nó tu vi vừa lên cấp, là thời cơ tốt để tu luyện, không ngừng cướp đoạt linh khí từ chiếc giường.
Một lần nhập định kéo dài ba ngày. Đến ngày thứ tư, Bạch Dữ mới mở mắt ra, mà Bạch Cửu…
Đối diện với đôi mắt thiếu niên ngây thơ ba tức, Bạch Dữ mới bất đắc dĩ đẩy đầu nó ra.
“Tại sao ngươi cứ hứng cho ta hết vậy?”
Bạch Cửu nghiêm túc hỏi.
Bạch Dữ nhìn nó thật kỹ, nhưng cũng chỉ nhìn đến được khuôn mặt không chút tì vết của nó mà thôi.
“Ta có thể độ kiếp mà.”
Bạch Cửu không thấy hắn trả lời nên nói tiếp.