Trong buổi Thiên triều hôm đó, tin tức của Cảnh Vệ Thiên Giới, đều tra vụ việc của Lồng Trấn Yêu, khiến ai cũng ngỡ ngàng, không thể ngờ nào kẻ chủ mưu thực sự lại là Trần tướng quân- người đã đưa Thiền Huy tới đỉnh cao như bây giờ.
Thiền Huy không hề tin cái kết quả này của Vệ Quân, nhưng chứng cớ có ít, dựa vào lịch duyệt binh, những nhân chứng hiếm hoi ở đó, họ chỉ đành kết luận người có tình nghi nhất là Trần tướng quân.
Lại thêm sự thăng tiến công danh đánh ghen tị của Thiền Huy, gần đây hắn và Trần tướng cũng lạnh bạc ít qua lại với nhau hơn, khiến những suy đoán đó càng được chắc chắn.
Việc này kinh động đến nỗi, Trần Ý Miên biết tin liền xông vào Thiên Điện, vừa khóc lóc, vừa thanh minh cho cha mình nhưng cũng lực bất tòng tâm. Kể lể không được, nàng ta liền xin Thiền Huy điều tra lại.
Thiền Huy cũng đã mở lời, khẩn thiết cầu xin Thiên Đế, bản thân hắn cũng rất tin tưởng ở nhân cách trượng nghĩa của ông.
Nhưng Vệ quân lại khăng khăng như vậy, sự việc hôm đó, Thiên Đế cũng không có mặt, qua lời kể, ngài đành kết tội cho Trần tướng, đợi ngày có đủ chứng cớ, ông sẽ được minh oan.
Chỉ trong một ngày, cơ nghiệp Trần Gia cứ vậy đi tong, Trần tướng quân thì bị nhốt vào Thiên lao để mặc con cái, thê thiếp trong nhà tan tác, mỗi người một phương.
Việc Lồng Trấn Yêu, Hắc Long là nghiêm trọng, nếu không có bất kì chứng cớ ngoại phạm nào, Trần tướng quân nhất định sẽ không được thả ra.
Trần Ý Miên nghe cha mình bị phán oan, như một con rối, vô hồn ngồi thụp xuống, bất động trước những lời bàn tán, chỉ trỏ của các thần quân. Nàng ta sụp đổ hoàn toàn.
Thiền Huy không muốn vì chuyện mình sơ sẩy mà ân nhân phải chịu oan khuất, bèn vội quay về doanh trại, tìm Ỷ Lan, người đã nhận ra mọi việc sớm nhất.
Nào ngờ về lều, hắn lại càng bàng hoàng hơn, giường lại trống không…
Thiền Huy như sắp phát điên đi tìm kiếm nàng, gọi thét tên nàng nhưng lại không có một ai đáp lại, hắn điên cuồng tìm nàng khắp nơi không ngừng nghỉ suốt một ngày, tới nỗi run sợ.
Đó là lần đầu tiên, hắn nếm mùi vị của biệt ly, chia rời, mất mát.
Hắn thậm chí còn tới cả Thủy Kính Các, nghe nàng muốn đoạn tuyệt tới nỗi, rút thẻ tên khỏi sư môn, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của hắn, hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
Công danh gì chứ, vị tướng có công gì chứ, giết được Hắc Long thì sao chứ? Mọi người hắn yêu quý, kẻ thì phải chịu oan khuất vì hắn, người thì cứ vậy biệt tăm, chẳng để lại chút lời nhắn nào cho hắn…
Đêm đó, trong vò rượu đã vơi, hắn nhớ về tối hôm đó, đêm Đại Hôn, hắn không hề ngủ thiếp đi, hắn có nghe thấy, lời bộc bạch của nàng. Nàng nói nàng yêu hắn vô cùng.
Chính những lời đó đã khiến hắn thêm u sầu, vì thấy bản thân không xứng đáng, nhưng nó cũng đã thức tỉnh hắn, rọi tia sáng nhẹ nhàng vào trong những ngày u tối ấy.
Hắn cười khuẩy, đáng lẽ, hắn nên nhận ra sớm hơn tình cảm của mình mới phải:
“Ha…giá mà, ta đáp lại nàng khi ấy, có phải mọi chuyện sẽ khác bây giờ không?”
Giá mà, nàng trách mắng hắn nhiều hơn, tát thật mạnh cho hắn thức tỉnh, ép hắn nhận ra thứ tình cảm mặc định ấy.
Nhưng làm gì còn giá như nào, hắn bỏ lỡ nàng quá nhiều, sẽ chẳng còn nữ nhân nào có thể đợi hắn lâu đến thế, kiên trì đến thế.
Trong cái giá lạnh của màn đêm, cái tịch mịch, sơ xác của mùa đông hắn đã thấu hiểu tâm trạng của nàng ngày hôm ấy, giọt lệ của vị tướng quân thầm lặng rơi:
“Ta xin lỗi…”
“Nàng về đi, rốt cuộc nàng đang ở đâu rồi? Ỷ Lan?”
Trong chuỗi ngày bước đi trên nấc thang của chiến thắng, cuối cùng hắn cũng hiểu thế nào là bước hụt rồi, ngoảnh đầu lại, những gì đang âm thầm đợi hắn, bỗng chốc đều tan biến, độc tôn, cô độc, là những gì còn lại với hắn…
Ỷ Lan lại không hề biết tới sự giày vò, nỗi thống khổ của Thiền Huy suốt ba ngày qua, nàng đã ngủ suốt.
Khi tỉnh lại, nhìn căn phòng quen thuộc, nàng đã tưởng mình nằm mơ, nào ngờ quả thực nàng đã về nhà.
Cứ tưởng chuyến này chỉ là về chơi, nàng vô cùng vui vẻ nán lại nửa ngày, nhưng khi định ra khỏi cửa, bị thị vệ ngăn lại, nàng bèn có linh cảm không hay, vội đi thắc mắc với phụ thân nàng.
Thân mình nhanh nhẹn, như gió chạy một mạch vào thư phòng lớn, mở toang cửa:
“Phụ thân! Sao con lại không thể ra ngoài?”
“….”- Ông im lặng không đáp.
Ỷ Lan liền gấp gáp, còn bao chuyện nàng chưa xử lí xong, còn chưa gặp lại chàng thiếu niên ấy. Nàng được nuông chiều nhưng cũng không quên thiếu lễ nghi, nhún người rồi vội vã nói:
“Phụ thân, người cấm cứ nữ nhi như vậy, làm sao nữ nhi về sư môn được, việc ở doanh binh, con còn chưa xử lí xong.”
“Ta làm giúp con hết rồi.”
“Ý người là sao?”
Ông ngước lên nhìn Ỷ Lan, đó là lần đầu tiên Ỷ Lan nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh đấy của ông:
“Về sau, ta tuyệt không cho phép con qua lại với Thủy Kính Các hay Chiến Thần nữa!”
“Hả!?”