Ỷ Lan sau khi được sự đồng ý của Thái Uyên thượng thần- sự phụ nàng, nàng nhanh chóng có được chân trong doanh y, làm một quân y trong doanh binh của hắn, Thiền Huy tướng quân, người mà nàng thầm mến.
Nàng nhanh nhanh chóng chóng phấn khởi tới Ma Vực.
Tới nơi, cảnh tượng đầu tiên hiện lên trước mắt nàng, là cảnh chàng thiếu niên ấy, mặc trường bào đen, người lấm lem bụi đất, gương mặt có nhiều vết xước, cầm kiếm chinh chiến oai hùng trên Ma Vực.
Mặc cho đang bị yếu thế, hắn vẫn mạnh mẽ tung hoành giữa một bầy Ma Tu. Ỷ Lan đứng trên tường thành, ánh mắt sáng lực nhìn sức hút kì lạ từ Thiền Huy, bóng dáng ấy in sâu, hệt như hắn, đang tỏa sáng trong đáy mắt nàng vậy.
Ỷ Lan phất tay, bộ kim bạch ngọc tám chiếc hiện lên trước mắt nàng. Ỷ Lan lấy ra, dùng chiếc kim mảnh nhất, niệm chú độc vào đó:
“Ảnh độc, hắc đoạn trường.”
Lại phất tay lần nữa, chiếc kim liền phân thành nhiều bản sao khác nhau, chúng lóe lên những làn khói xanh, sẵn sàng chĩa thẳng về phía con mồi:
“Lên!”
Từng mũi từng mũi, chuẩn xác phi nhanh, đâm vào gáy Ma Tu. Dù chỉ là một chiếc kim nhỏ nhưng lại có công lực vô cùng lớn, đám Ma Tu bị mũi kim cắm vào thì liền quằn quại giãy giụa trong đau đớn, thất khiếu chảy máu xanh và dần tan biến.
Ai nói y sư chỉ có thể ngồi chờ đi cứu người, không thể chiến đấu kia chứ?
Thiền Huy liền đưa mắt nhìn về phía nàng. Đó là lần đầu tiên, hắn chịu ngoảnh lại nhìn Ỷ Lan, nhưng chỉ như cái lướt qua, hắn lại tiếp tục chăm chăm vào kẻ địch trước mắt, gần như trong tâm trí hắn, sẽ chẳng có chỗ cho bất kì ai trên chiến trường.
Ỷ Lan nhanh chóng đi gặp Trần tướng quân, nhập ngũ, trị thương cho những tướng sĩ phải lui về hậu tuyến.
Bàn về y thuật, dường như Ỷ Lan chẳng có đối thủ, chẳng được mấy tháng, nàng đã trở thành quân y được trọng dụng nhất, được đích thân cùng đi theo Thiền Huy trong các trận đánh.
Ỷ Lan dõi theo hắn, âm thần quan sát giúp đỡ hắn, sự tỉ mẩn của nàng như con dao hai lưỡi, càng để ý hắn hơn, nàng càng nhận ra vị trí của sư muội – Hiên Viên Tiệp trong tim hắn quan trọng cỡ nào.
Cứ có được chiếc công, phần thưởng nào hắn đều viết lên thư giấy, gửi tặng về cho nàng ta. Mỗi lần nhìn một bức thư được gửi đi, lòng Ỷ Lan lại như bị cứa thêm một nhát, cứ vậy, chẳng biết tim nàng đã có bao nhiêu vết sẹo rồi.
Hầu như mọi cuộc chiến có mặt Thiền Huy thì đều có Ỷ Lan ở đó phò trợ, nàng âm thầm giúp đỡ hắn bấy lâu, cuối cùng cũng được đền đáp. Hắn chủ động nói chuyện với nàng, nàng cuối cùng cũng có thể trở thành bạn của hắn.
Ỷ Lan vẫn nhớ như mực cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hắn và nàng.
Đó là khi nàng mới được đưa vào doanh binh của hắn.
Thiền Huy từng ngờ vực về khả năng của Ỷ Lan:
“Cô không sợ sao? Một nữ tử yếu đuối như cô sao lại theo ta ra tận đây? Chiến trường tàn khốc như vậy…”
Làm sao cô có thể bảo vệ bản thân mình đây- Ỷ Lan đã nghĩ hắn sẽ tiếp tực nói thế, nàng có lòng tự trọng của nàng, cũng có niềm tự tin nhất định về y thuật của mình.
Nàng lần đầu ngắt lời hắn:
“Ta có thể cứu người nhưng cũng có kể giết họ mà không dùng dao mà.”
Vậy là, hắn tin lời nàng đến nỗi, vào ngày Thiền Huy bị thương, khi trị thương cho hắn, hắn đã nhíu mày nhìn đống thuốc, thảo dược nàng trộn, chuẩn bị được đắp lên vết thương, mà hoài nghi:
“Có thể cứu cũng có thể giết, cô sẽ không vì lời nói thị phi của ta mà giết ta bất đắc kì tử đấy chứ?”
Ỷ Lan chưa từng nghĩ hắn lại tin lời nàng mồn một như thế, vậy là nàng liền bị chọc cười:
“Haha, ta chưa từng động thủ bao giờ, huynh muốn thử độc không? Sẽ vinh dự lắm đấy, ta mới tạo ra, chưa dùng lần nào đâu.”
“Không!”
Hắn dứt khoát trả lởi rồi liền bật cười, khoảng khắc đó, chính là lúc Ỷ Lan nhận ra, khoảng cách giữa nàng và hắn, cuối cùng cũng thu lại đôi chút rồi.
Sau những lần cười đùa như vậy, Ỷ Lan đã mở lòng hơn, nàng nhận ra hắn không phải kiểu người lãnh đạm như nàng tưởng.
Thiền Huy tuy có thể xa cách, nhưng với người đã giúp đỡ hắn, thì hắn luôn mở lòng, vui vẻ với họ và luôn giữ đúng chừng mực.
Nhưng trên chiến trường, Thiền Huy sẽ hệt như một vị tướng quân ngạo mạn, dẹp băng những kẻ cản trở đường hắn đi, điều đó, đã rèn nên hắn của ba năm sau.
Ba năm sau đó, với nhiều trận đánh và đặc biệt là phong ấn được Hắc Long, Thiền Huy liền được suy tôn làm Chiến Thần của Thiên Giới, Ỷ Lan cũng trở thành quân y có triển vọng nhất, được Trần tướng quân ban cho cả vườn thảo dược lớn gần doanh trại.
Nhưng cũng vào năm đó, người mà hắn yêu, đã gả đi, trở thành một Yên Vương Phi cao cao tại thượng, tệ hơn, hắn dường như cũng nhận ra, người đó trước giờ, vô cùng xa lạ với hắn, nàng hóa ra lại có một thân phận phức tạp đến không ngờ.
Thánh chỉ Thiên Đế hạ xuống, ai nấy cũng đều ngỡ ngàng, hóa ra nghĩa nữ nhà Hiên Viên Phủ, lại là sư muội của Thái Uyên, Bạch Uyển thượng thần, nàng Tiên Mai từng khiến tứ hải bát hoang phải chấn động.
Đó dường như đã trở thành đả kích lớn với hắn.