Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 1: Xuyên sách



Dịch: Xuân Mai

Sau khi trải qua đợt tập huấn quân sự cùng hơn một tháng sống chung, các học sinh mới vào trường cấp ba còn chưa quen biết nhau đã thân thiết hơn với các bạn cùng lớp. Ba người một nhóm hoặc năm người một tốp bắt đầu nói chuyện cười đùa với nhau.

Lúc này vừa qua tiết thể dục buổi sáng, đang trong giờ tự học, không có thầy cô quản thúc nên đám học sinh nô đùa ầm ĩ, chạy tới chạy lui, làm đánh thức Kiều Lam đang ngủ gật trên bàn.

Xung quanh rất ồn ào, tiếng người gào thét cười nói ầm ầm bên tai khiến cô đau hết cả màng nhĩ. Kiều Lam còn chưa kịp nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mí mắt vừa mở lên đã thấy bên cạnh có một bạn nam mải nô đùa sắp va vào mình đến nơi.

Kiều Lam theo phản xạ có điều kiện nhanh chóng đứng dậy nhảy sang một bên. Bạn nam kia đụng ngay vào ghế ngã nhào xuống đất. Cậu ta đứng dậy, xoa chỗ cánh tay bị đau, miệng chửi một câu bậy bạ, trừng mắt nhìn Kiều Lam với vẻ khó chịu: “Khốn nạn, cậu tránh làm gì?”

Kiều Lam: “???”

Cô nhìn cậu bạn. Đây là một nam sinh có cái mặt tròn như cái đĩa, cổ ngắn ngủn. Trên gương mặt hung dữ của cậu ta còn có hai ba cái mụn. Cậu ta có thân hình cao to, phải gần một mét chín.

Người cậu ta to như trâu mộng, va vào cô không xin lỗi thì thôi, giờ lại còn hỏi vì sao cô tránh, cậu tưởng cậu là người giấy hay sao?

“Không tránh thì…”

Kiều Lam còn chưa dứt lời, cô bạn ngồi phía trước Kiều Lam đã quay đầu lườm nam sinh kia: “Tần Dương, cậu trật tự chút đi.”

Cô bạn này có giọng nói rất êm tai. Kiều Lam còn chưa hiểu rõ chuyện gì, vô thức nhìn thoáng qua, nhịn không được lại phải nhìn thêm lần nữa.

Cô bé này có nước da trắng nõn nà, ngũ quan tinh tế. Dù cô ấy chỉ buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh nhưng cũng vô cùng xinh xắn. Đôi mắt to của cô ấy cực kỳ đặc biệt, long lanh hệt như mắt búp bê vậy.

Cậu bạn vừa rồi còn tỏ ra khó chịu với Kiều Lam lập tức thay đổi thái độ, hớn hở ra mặt, cười hềnh hệch nói: “Không có gì”, sau đó lại quay sang nhìn Kiều Lam: “Đùa chút thôi. À, đúng rồi, Kiều Lam, kẹo hôm nay đâu?”

Kẹo?

“Kẹo gì?”

“Kẹo ấy, cậu ngủ đến mụ mị đầu óc rồi à?”

Tần Dương vừa nói vừa sán lại gần Kiều Lam, thò tay lục ngăn bàn của cô.

Dù là bạn rất thân đi chăng nữa, cũng không thể có chuyện tự tiện thò tay vào lục ngăn bàn của người khác như thế. Huống hồ cô còn hoàn toàn không biết cậu bạn này.

Kiều Lam giữ cánh tay nam sinh lại, khó chịu hỏi: “Làm gì vậy?”

Tay của Tần Dương bị giữ lại ở bên ngoài, cậu ta hiếm khi tỏ ra sửng sốt như thế.

Trước đây đám bạn đều coi thường Kiều Lam, cho nên chẳng ai muốn quan tâm đến cô. Sau này Tống Dao luôn mang theo Kiều Lam đi cùng, mà Kiều Lam cũng hay mua kẹo với nước cho đám đó. Tuy rằng đám bạn khinh thường hành động lấy lòng trắng trợn này, nhưng được ăn mà không phải trả tiền thì ai lại từ chối bao giờ. Cho nên về sau thỉnh thoảng Kiều Lam không mua đồ, bọn chúng cũng tự động tới chỗ cô đòi đồ, dù sao thì Kiều Lam cũng không biết từ chối.

Hành động tự tiện lục ngăn bàn của cô như ngày hôm nay là chuyện bình thường như cơm bữa.

Tần Dương không ngờ hôm nay Kiều Lam lại đột nhiên cản mình lại.

Nhưng cậu ta cũng chỉ sửng sốt một lát, nhưng không để trong lòng, hoặc có thể nói là cậu ta hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ của Kiều Lam.

“Hôm nay không mua à? Chiều đừng có quên đấy. Tôi muốn vị nguyên bản, mua thêm mấy cái nhé.” Tần Dương nói với vẻ cực kỳ tự nhiên, sau đó rút tay lại quay về chỗ ngồi, lấy một tờ báo tiếng Anh ném lên bàn Kiều Lam: “Chép báo hộ tôi phát, viết bài dài dài vào, không thì lão Lưu lại chửi tôi mất. Khốn kiếp, lão Lưu cho lắm bài thế làm gì không biết, ngày nào cũng kiểm tra không thấy phiền à…”

Ném tờ báo cho Kiều Lam xong, Tần Dương lại quay về chỗ lục túi sách. Sau đó cậu ta cùng một đám con trai lao ra khỏi phòng học, tiếp tục đùa nghịch ở ngoài hàng lang.

Kiều Lam: “…”

Cô nhìn những học sinh khác trong lớp, chẳng ai cảm thấy có gì bất thường, vẫn cười nói, ăn vặt, nói chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

“Tống Dao, tớ đi lấy nước. Cậu có muốn uống không?”

Cô bạn xinh đẹp ban nãy lên tiếng giúp Kiều Lam cầm cốc nước trên bàn đưa cho nữ sinh vừa hỏi: “Có, cảm ơn nhé.”

“Diệu Dương làm gì mà bây giờ còn chưa tới nữa?”

“Vừa thấy cậu ta với người Phàm Phàm ra ngoài, chắc đi mua đồ ăn sáng rồi.”

Toàn những lời nói nhảm không có tác dụng gì, nhưng lại khiến đầu óc Kiều Lam lơ mơ.

Nếu một Tống Dao không đủ chắc chắn, thì giờ đã có thêm một Diệu Dương.

Gần đây Kiều Lam có đọc một cuốn tiểu thuyết. Bởi vì trong tiểu thuyết vừa khéo có một nhân vật trùng tên với mình, nên cô cũng lật xem qua hết cuốn tiểu thuyết ấy.

Tống Dao, Trần Diệu Dương chính là nam chính và nữ chính trong quyển tiểu thuyết đó.

Kiều Lam bỏ tờ báo mà cậu bạn cao lớn vừa rồi ném lên bàn mình ra, lật lại sách giáo khoa trên bàn, cô thấy ngoài sách có hai chữ “Kiều Lam” được viết rất đẹp mắt.

Giờ phút này trong đầu Kiều Lam chỉ còn một câu chửi bậy: “Con mẹ nó!”

Xuyên sách là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, vậy mà cô lại đụng trúng nó. Nhưng xuyên sách đã đành, vì sao cô không trở thành nữ chính xuất sắc, xinh đẹp lại giàu có, mà lại là Kiều Lam?

Vì cô cũng tên là Kiều Lam sao?

Kiều Lam trong truyện là một nhân vật phản diện, hơn nữa còn là bia đỡ đạn thảm đến mức không thể thảm hơn được nữa!

Cô ta chính là một đứa xúi quẩy ở nhà bị bố mẹ áp đặt, ở trường bị bạn bè bắt nạt, vừa nghèo vừa xấu, học lại còn dốt. Sau đó nữ chính thiện lương không nhìn nổi nữa, chủ động làm bạn với với cô. Thế là Kiều Lam miễn cưỡng trở thành một thành viên trong đám em gái của tiểu thư Tống Dao.

Được Tống Dao giúp đỡ là một chuyện, nhưng đám nam sinh nữ sinh quan hệ tốt với Tống Dao khinh thường cô lại là chuyện khác. Để lấy lòng đám bạn học này, bình thường Kiều Lam hay chủ động mua đồ, làm bài tập, dọn vệ sinh giúp bọn họ, để khi nào đi chơi thì bọn họ dẫn cô đi cùng.

Lúc trước Kiều Lam đọc truyện đã tức anh ách chỉ muốn chửi bậy. Trong sách tả Kiều Lam gầy chỉ còn da bọc xương, có ít tiền không giữ lại cho bản thân ăn thêm chút đỉnh, mà lại đi bỏ tiền ra phục dịch đám bạn kia.

Sợ rằng não của cô Kiều Lam này có vấn đề.

Kiều Lam chẳng cần suy nghĩ đứng bật dậy ném bài tập trở lại bàn Tần Dương. Sau đó cô quay về bàn, mở bài tập của chính Kiều Lam trong cặp sách ra. Tất cả các câu trắc nghiệm đều được cô làm rồi, còn những câu sửa lỗi sai và bài luận ở phía dưới thì vẫn để không.

Nhớ Tần Dương vừa nói tới kiểm tra bài tập gì đó, Kiều Lam rút một cây bút ra, nhanh chóng làm những câu sửa lỗi sai, rồi bắt tay vào viết bài luận.

Bên ngoài tòa nhà, tuy đường dành cho người tàn tật không dốc lắm, nhưng Đàm Mặc vẫn phải vất vả mới quay được bánh xe lăn. Hai tay cậu không được khỏe như người bình thường, thậm chí còn không bằng cả con gái.

Mấy học sinh đi lại nhìn thấy Đàm Mặc đều tự động tránh ra nhường lối. Cậu có thể nghe thấy đám bạn đi ngang qua mình nhỏ giọng bàn tán, còn có vô số ánh mắt chẳng khác nào như đang lên án công khai.

Đàm Mặc cúi đầu, mái tóc dài che khuất gương mặt nhợt nhạt, ngón tay mảnh khảnh trắng bệch chật vật lăn bánh xe.

Khó khăn lắm cậu mới lăn được xe gần đến hành lang, trong tòa nhà đột nhiên có một người lao ra. Bởi vì chạy quá nhanh nên cậu ta không kịp phanh lại, đâm thẳng vào người Đàm Mặc.

Xe lăn bị đẩy trượt về phía sau, ngón tay Đàm Mặc còn chưa kịp thu lại kẹt trong bánh xe. Cậu đau quá vội vàng rút tay ra, xe lăn bị mất đi khống chế, lăn nhanh về phía sau.

Xung quanh có nữ sinh hét lên một tiếng, chiếc xe lăn trượt xuống theo lối dành cho người tàn tật với tốc độ rất nhanh, không ai giữ lại. Xe lăn vấp phải cầu thang bên cạnh, lật thẳng xuống dưới. Đàm Mặc ngã mạnh xuống đất, bàn tay mài xuống nền xi măng chảy máu be bét, xe đẩy cũng bị văng ra rất xa.

Cậu nam sinh đâm vào Đàm Mặc kia không nói năng gì, chỉ dựng xe lăn lên, đẩy đến bên cạnh cậu, sau đó co cẳng chạy mất, giống như Đàm Mặc là thứ gì đó không sạch sẽ vậy.

Bàn tay đầy máu của Đàm Mặc khẽ run lên không kiểm soát nổi. Cậu cố gắng kéo chiếc xe lăn đến bên cạnh, chống hai tay lên xe. Đôi tay run rẩy đỡ lấy trọng lượng cơ thể cậu, cố gắng ngồi trở lại xe một lần nữa.

Nhưng hai tay bất chợt run lên, Đàm Mặc lại ngã xuống đất. Các học sinh đi qua đều nhìn thấy cậu, nhưng không ai đỡ cậu dậy. Có người muốn tiến tới, nhưng dường như nhớ ra gì đó, lại lùi trở về.

Ngã vài lần, cuối cùng cậu cũng ngồi được về xe lăn. Áo đồng phục màu trắng đã dính đầy bụi đất, bên trên còn lấm tấm vết máu. Đàm Mặc vẫn cúi đầu, trên mặt chẳng có bất cứ biểu cảm nào. Cậu lại dùng bắp thịt như bị bại liệt của mình, im lặng lăn xe về phía lối dành cho người tàn tật.

Trong lớp học, Kiều Lam viết được một nửa bài luận, đột nhiên bên ngoài có một đám nam sinh ùa vào. Cậu bạn đi đầu đặt cốc nước lên bàn Tống Dao. Trong lớp chợt có người ồ lên, Tống Dao nhận cốc nước, nói tiếng cảm ơn.

Trong tiếng cảm ơn này mang theo sự thẹn thùng rất rõ ràng. Kiều Lam không nhịn được quay sang nhìn, thấy một nam sinh cao gầy đứng trước bàn Tống Dao.

Cậu này có dáng người rất cao, đồng phục học sinh và mái đầu đinh cũng không che lấp được vẻ đẹp trai. Nghe bên cạnh có người gọi một tiếng “Diệu Dương”, Kiều Lam lập tức hiểu ra.

Thảo nào đẹp trai như vậy, thì ra là nam chính.

Sau khi Trần Diệu Dương đưa cốc nước trong tay cho Tống Dao, cậu ta còn bình thản nán lại nói chuyện với cô một lúc. Sau đó Trần Diệu Dương quay đầu đối diện với ánh mắt của Kiều Lam.

Tuy rằng cậu ta đã khống chế rất tốt, nhưng Kiều Lam vẫn nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên mặt đối phương.

Kiều Lam: “…”

Đồ đáng ghét!

Kiều Lam không hề thích cậu nam chính này chút nào. So với nam chính bá đạo đầy quyến rũ này, Kiều Lam lại thích nam phụ tên Đàm Mặc hơn.

Đáng tiếc cậu ấy lại chết quá sớm.

Lúc trước Kiều Lam đọc tiểu thuyết, đến đoạn Đàm Mặc chết, cô cũng lười xem tiếp nội dung phía sau.

Nghĩ tới đây, Kiều Lam quay đầu nhìn về hàng cuối cùng của lớp.

Cô nhớ trong tiểu thuyết, Đàm Mặc cùng lớp với họ, cậu phải dùng xe lăn. Bởi vì bị bệnh sợ ánh sáng sợ gió, cho nên Đàm Mặc luôn ngồi ở góc cuối cùng của lớp học.

Dãy cuối cùng của lớp chỉ có một bàn học trơ trọi, hai cái ghế phía trước cách cái bàn đó rất xa. Bức tường che gần hết ánh sáng, khiến không gian chỗ đó càng thêm quạnh quẽ, xa cách.

Đàm Mặc còn chưa tới.

Không biết Kiều Lam nghĩ gì, cô quay đầu lại, cầm bút lên tiếp tục viết bài luận, mặc kệ ánh mắt hơi kinh ngạc của Trần Diệu Dương. Một nam sinh nhỏ gầy đi vào trong lớp, lớn tiếng hô lên: “Vừa từ bên ngoài vào đây gặp phải Đàm Mặc. Cậu ta bị người ta va vào.”

Cây bút trong tay Kiều Lam chợt dừng lại.

“Va vào? Ai dám va vào cậu ấy? Bắt nạt người tàn tật à?” Có người lên tiếng hỏi.

Nói xong, đám người bên cạnh chợt cười ồ lên. Nam sinh nhỏ người kia cũng tỏ ra vui vẻ: “Cậu ta vừa mới đi lên chỗ lối dành cho người tàn tật, đột nhiên có người từ trong lao ra, không nhìn thấy nên đâm ngay vào cậu ta. Xe lăn lật thẳng xuống dưới. Các cậu không nhìn thấy đâu, ngã đau lắm đấy.”

Bên cạnh có nữ sinh cười ha ha mấy tiếng: “Bạn cùng lớp thì phải giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm đến người tàn tật biết chưa?”

“Đúng đấy, thế mà không đỡ người ta dậy.”

“Đỡ cái gì?” Cậu nam sinh nhỏ người cười lớn, xua tay: “Ai dám đỡ, tớ sợ bị truyền nhiễm lắm.”

“Bệnh thần kinh cũng truyền nhiễm à?”

“Tôi biết đếch đâu được.”

“Ha ha, cậu vứt môn sinh vào sọt rác rồi à?”

“Mẹ kiếp, môn sinh học cả cái này cơ à? Sao cậu không đi hỏi Đàm Mặc bệnh thần kinh có truyền nhiễm hay không? Nếu bệnh thần kinh không lây thì hỏi thêm chứng động kinh có lây hay không?”

“Ông mày không nói chuyện với đồ điên đâu…”

Gần như tất cả đám bạn đều cười ồ lên, tiếng cười vang vọng khắp lớp học. Đến khi Đàm Mặc xuất hiện, tiếng cười mới chợt ngừng lại.

Thiếu niên gầy yếu nhợt nhạt đẩy xe lăn lặng lẽ đi vào lớp học, không nói một tiếng nào. Cậu thản nhiên đi vào chỗ ngồi của mình như không hề nghe thấy gì, bức tường dày bịch trùm bóng râm lên người cậu.

Không ai để ý đến Đàm Mặc, cũng không ai nói với cậu câu nào.

Cả phòng học ồn ào náo nhiệt.

Nhưng những tiếng động đó dường như không hề liên quan gì đến cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.