Nhật Ký Mang Tên Anh

Chương 6



—Tan Học—

Sau vai phút thu dọn tập sách thì nó cùng Phương My vui vẻ ra lớp nhưng vừa bước ra sân cỏ thì nhìn thấy Hải Nam đang chạy bộ giữa trời nắng. Trên trán hắn đầy mô hôi. Nó liền chạy đến hỏi

“anh Nam. Có chuyện gì vậy”

Hải Nam đứng lại thở mệt và nhìn nó cười nhẹ

“Ngọc Lâm. Tan học rồi sao?”

nó nhìn Hải Nam với ánh mắt lo lắng và hỏi khẽ

“có phải anh bị phạt không?”

Hải Nam nhẹ gật đầu và cười cười. Hoàng Minh nãy giờ đứng phía sau nghe hết và lên tiếng hỏi

“phạt mấy vòng”

Phương My và nó bất ngờ quay qua. Hải Nam ngước mặt lên nhìn và vừa thở vừa nói

“100 vòng”

Hoàng Minh tròn to mắt nhìn và vội hỏi

“cái gì? 100 vòng. Muốn lấy mạng người ta hay sao vậy. Ai phạt mày”

“hiện trưởng Lý”

Hải Nam nói. Hoàng Minh tỏ ra bực mình

“bộ ổng bị khùng hả? Tao đi tìm ổng”

nói xong thì Hoàng Minh liền quay lưng đi. Hải Nam cố bước nhanh chận đường Hoàng Minh lại và nói

“thôi. Mày đừng gây thêm chuyện nữa mà”

Hoàng Minh nhìn và nói giọng tức giận

“mày biết bản thân yếu thế nào mà. Sao chạy 100 vòng nổi chứ? Không lẽ mày tài phát bệnh…”

“thôi đủ rồi. Mày về trước đi”

Hoàng Minh chưa nói hết câu thì Hải Nam bỗng lớn tiếng nói. Ngay lúc này trong đầu nó bỗng xuất hiện một hình ảnh mờ ảo hai cậu bé cũng đang cãi nhau như Hoàng Minh và Hải Nam. Nó hỏi thầm

“hình ảnh đó là sao nhỉ”

Hoàng Minh nhìn Hải Nam với ánh mắt lạnh lùng và gật đầu

“ừ tao quên! mày là đại thiếu gia nói sao là vậy mà”

nói xong thì Hoàng Minh liền quay lưng bỏ đi. Phương My thấy thái độ của Hoàng Minh như vậy thì cô không yên tâm. Cô vội nói

“Lâm Lâm.mày về trước nha”

rồi cô chạy đi như bay không để nó nói câu nào. Giờ chỉ còn có nó với Hải Nam thôi. Nó nhìn thầy mô hôi đang lăn dài trên trán hắn thì vội lấy khăn giây từ túi đeo vai ra lau giúp hắn

“anh mệt lắm hả?”

rồi cả hai đỏ mặt nhìn nhau. Ngay lúc đó những cơn gió thổi mái tóc dài của nó bay lên trước mặt Hải Nam và thổi theo mùi hương cỏ tươi. Đã tạo ra một phong cảnh lãng mạn. Hải Nam thật sự thấy nó quen lắm mà không nhớ ra đã gặp nó ở đâu. Bỗng nhiên nó khẽ giật mình rút tay lại và nói khẽ

“em xin lỗi nha. Tại em mà anh mới bị phạt như thế này”

Hải Nam thấy vẻ mặt buồn buồn của nó trông thật dễ thương. Hắn cười nhẹ và nói giọng dịu dàng

“em đừng buồn như thế mà. Anh chạy bộ như tập thế đực cho khỏe thôi”

Phương My im lặng đi theo sau lưng Hoàng Minh. Đi xa trường học thì Hoàng Minh quay người lại và hỏi giọng lạnh lùng

“sao em lại đi theo anh”

Phương My giật mình lùi về sau một bước và lắp bắp nói

“em…em…lo…cho anh…”

“có gì đâu mà lo chứ?”

Hoàng Minh vẫn lạnh lùng. Phương My có vẻ hơi sợ hãi. Hoàng Minh lại quay lưng đi. Phương My vẫn đi theo anh vì cô thật lòng muốn quan tâm anh. Hoàng Minh cứ đi lang thang ngoài đường phố tới khi nghe thét của Phương My từ phía sau thì quay lại nhìn. Anh thấy Phương My bị té ngã xuống đất thì liền chay tới hỏi

“em không sao chứ?”

Phương My bất ngờ ngước mặt nhìn và nhẹ lắc đầu

“dạ…em không sao đâu anh”

rồi cô cố đứng dậy nhưng không được! Một lần nữa cô té ngã xuống nhưng lần này Hoàng Minh đã nhanh tay đỡ lấy cô.

“cẩn thận”

mặt cả hai đang đối điện nhau. Hoàng Minh thấy rõ khuôn mặt xinh xắn của Phương My hơn. Cô thật sự rất xinh đẹp với đôi môi hoa anh đào. Lòng anh lúc này đó có gì đó hơi rung động. Trái tim Phương My đập loạn xạ lên như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy đó! Hoàng Minh hỏi khẽ

“em sao vậy”

Phương My nhẹ lắc đầu và nói

“dạ…em không biết…nhưng chân em rất đau”

Hoàng Minh nhìn vẻ mặt sợ hãi của Phương My và hỏi

“bộ mặt anh dữ lắm hả? Sao trông em sợ hãi quá vậy”

Phương My liền lắc đầu

“dạ đâu có! Tại em nhút nhát quá thôi…”

Hoàng Minh nhìn và nói khẽ

“để anh cõng em về”

rồi anh cúi người xuống thật thấp. Phương My ngại ngùng nhưng rồi nhẹ nhàng leo trên lưng Hoàng Minh và hai tay ôm lấy cổ anh. Minh Hoàng cõng Phương My về nhà. Trên đường đi ngoài trừ nói địa chỉ nhà thì cả hai đều im lặng không ai nói với ai một lời. Đến khi về gần nhà thì Phương My lên tiếng nói khẽ

“anh Minh…em cảm ơn anh nhiều nha”

Hoàng Minh vẫn bước đi và nhẹ lắc đầu

“chắc tại anh đi nhanh quá em chạy theo nên bị té. Phải không?”

Phương My cười ngượng. Hoàng Minh nhìn thấy thái độ của cô như thế thì biết suy nghĩ của mình là đúng rồi. Anh hỏi khẽ

“sao em lại lo cho anh”

Phương My cúi mặt xuống và nói lắp bắp

“tại em…thấy anh…và anh Nam cãi nhau…nên em thấy…lo cho anh thôi”

Hoàng Minh khẽ cười và nói

“Nam và anh hay cãi nhau lắm ngày mai là quên ngay thôi à”

Phương My cười vui

“vậy hay quá”

Hoàng Minh bất chợt đứng lại. Anh nhìn con đường phía trước thật lâu. Phương My hỏi khẽ

“anh sao vậy anh Minh”

Hoàng Minh khẽ giật mình và nhẹ lắc đầu

“à…không? Tại anh lâu quá không đến đây thôi…mà nhà em ở đây hả?”

Phương My nhẹ gật đầu

“dạ. Anh cho em xuống đi”

Hoàng Minh khẽ gật đầu và từ từ cúi người xuống để Phương My bước xuống rồi dịu tay cô. Anh hỏi khẽ

“em còn đau không?”

Phương My nhẹ lắc đầu và vén nhẹ mái tóc dài của mình lại.

“dạ em bớt đau rồi… Mà anh có quen ở gần đây hả?”

ánh mắt Hoàng Minh chợt buồn và ngước mặt lên nhìn con đường phía trước. Lúc này trước mắt anh xuất hiện một hình ảnh mờ ảo của một cô bé với nụ cười tươi đang chạy nhảy giữa trời nắng nhẹ trông thật xinh đẹp. Phương My đánh nhẹ vai Hoàng Minh và hỏi

“anh sao thế?”

Hoàng Minh giật mình quay lại và lắc đầu

“ờ…anh không sao? Mà nhà em ở đâu”

Phương My đắn do. Suy nghĩ. Cô có nên để anh đưa mình về tận nhà không? Nếu gặp cha mẹ cô thì sẽ có rắc rối nữa. Cô nghĩ tới đó thì vội lắc đầu

“dạ thôi. Không cần đâu anh. Em tự về là được rồi ạ”

“vậy em về cẩn thận nha. Anh về đây”

Hoàng Minh lạnh nhạt nói rồi quay lưng đi. Phương My nhìn theo sau lưng anh, cô cảm thấy anh rất cô đơn…

*********hết chương:: 6***********

Hoàng Minh có thay đổi thái độ với Phương My khi đã nhìn thấy cô quan tâm.lo lắng cho mình như vậy hay không? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp chap 7 vào thứ 2 tuần sau nhé


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.