Nhật Ký Mang Tên Anh

Chương 11



Hoàng Minh đang tha thuốc rượu giúp Phương My ở trong phòng ban nhạc của trường. Nhìn vết bầm tim lớn trên cổ tay Phương My mà Hoàng Minh cảm thấy xót trong lòng. Anh hỏi khẽ

“bà ta làm sao mà tay em thành ra như thế này vậy”

Phương My nhìn và cười ngượng

“hôm qua em về nhà hơi trễ nên bà ấy tức giận xô em té”

Hoàng Minh đổ thuốc rượu ra lòng bàn tay mình và nói khẽ

“My. em chịu đau chút nha”

Phương My khẽ gật đầu. Hoàng Minh bắt đầu tha thuốc rượu vào vết bầm và xoa xoa. Phương My dù đang rất đau nhưng trong lòng cô lại rất vui. Không ngờ thường ngày trông anh rất lạnh lùng mà lại có lúc dịu dàng như bây giờ. Hoàng Minh vừa tha vừa gọi khẽ

“My nè!”

“hả?”

Phương My giật mình. Hoàng Minh khẽ hỏi

“em…có để ý đến những lời của Tuấn Phi nói về anh không?”

Phương My hiểu ý của Hoàng Minh muốn nói về chuyện anh là Ô sin. Cô nhẹ lắc đầu

“dạ không anh Minh. những người giàu có chưa chắc là người tốt và chưa chắc họ sống hạnh phúc mà”

nghe những lời đó của Phương My, trong lòng Hoàng Minh có chút gì đó gọi là an ủi.

“em thật tốt…”

Hoàng Minh nói khẽ.

“sao em mới học ở đây mấy ngày mà đủ rắc rối vậy”

nó vừa đi vừa hỏi. Hải Nam nhìn và nói khẽ

“xin lỗi em nha Lâm Lâm. cũng tại anh mà em mới gặp rắc rối như vậy”

nó vội lắc đầu

“không phải lỗi của anh đâu. Mà hắn ta là ai vậy”

Hải Nam thở dài

“hắn ta tên Tuấn Phi, là con trai của hiệu trưởng Lý đó “

nó bất ngờ đứng lại

“vậy anh có bị làm sao không anh Nam”

Hải Nam cười hiền

“em yên tâm đi. Hiệu trưởng Lý công bằng lắm”

nó cười nói

“vậy tốt quá rồi”

Hải Nam và nó trông thật đẹp đôi. Trong lúc hai người đang vui vẻ trò chuyện với nhau thì…

“Hải Nam. Hải Nam”

có một cô gái xinh đẹp đang chạy đến và gọi lớn. (Trịnh Hồng Bích. Hot giri trong trường. Thích Hải Nam từ lâu)

Hải Nam quay qua và hỏi

“ủa Bích. có chuyện gì thế”

Hồng Bích nắm tay Hải Nam và nói giọng lo lắng

“tớ nghe nói cậu đã đánh nhau với Tuấn Phi. cậu có sao không Nam”

nó cảm giác được cô gái xinh đẹp này rất lo lắng cho Hải Nam, và trông hai người họ rất thân. Hải Nam khẽ rút tay lại và cười cười

“tin đồn nhanh thiệt đó! Tớ không sao?”

thái độ của Hải Nam hôm nay khiến cho Hồng Bích cảm thấy lạ lạ. Cô ta lấy tay vén nhẹ mái tóc trước của mình và cười nhẹ

“cậu không sao là tốt rồi”

Hãi Nam nhẹ gật đầu và nhìn sang qua nó.

“à để anh giới thiệu nha”

nó và Hồng Bích nhìn nhau và nhẹ gật đầu. Hải Nam đưa tay về phía Hồng Bích và nói

“đây là Hồng Bích, bạn tốt của anh”

Hồng Bỉch nhẹ cúi đầu một cái.

“chào em”

rồi Hải Nam đưa tay về phía nó và vui vẻ nói

“còn đây là Ngọc Lâm, học sinh mới ở lớp của Mimh đó Bích”

nghe cái tên của nó thi Hồng Bích tỏ ra rất ngạc nhiên. Cô ta buột miệng hỏi khẽ

“em là Ngọc Lâm sao?”

nó nhìn Hồng Bích với ánh mắt không hiểu.

“dạ…em là Ngọc Lâm. có gì không chị”

Hải Nam hình như biết cô bạn Hồng Bích của mình muốn nói chuyện gì nên liền lên tiếng nói

“không có gì đâu… Mà không phải em đang tìm My hay sao? mau đi đi”

“à em quên mất”

nó nhẹ gật đầu rồi quay lưng đi. Hải Nam lúc này quay lại nhìn Hồng Bích và nói

“em ấy không biết gì về tin đồn trong trường đâu nên cậu đừng nói với em ấy”

rồi hắn quay lưng bước đi. Hồng Bích khẽ bước theo.

“không lẽ cậu thích cô bé ấy thật sao Nam”

Hải Nam im lặng bước đi, chẳng hề có phản ứng gì? Hồng Bích nắm cổ tay Hải Nam lại và vội hỏi

“sao cậu không trả lời tớ. Có phải cậu đã thích cô bé Ngọc Lâm ấy thật rồi không?”

Hải Nam nhìn và nói giọng lạnh nhạt

“đó là chuyện riêng của tớ. Không cần cậu quan tâm. Thôi tớ vào lớp trước”

nói xong thì hắn quay lưng đi thẳng vào lớp. Hồng Bích đứng rung rung nước mắt nhìn và hỏi một mình.

“tại sao tình cảm của mình đành cho cậu ấy lâu nay tới giờ cậu ấy vẫn không hiểu”

“vì nó đang mê Ngọc Lâm mà”

Tuấn Phi bỗng bước ra nói. Hồng Bích giật mình quay qua.

“thì ra là cậu”

Tuấn Phi khẽ bước tới gần và cười đểu.

“sao cậu không đành thằng Nam lại cho mình đi”

“nhưng bằng cách nào…”

Hồng Bích nhìn và hỏi.

“cái nhỏ My này đi đâu mất rồi ta”

nó vừa đi vòng vòng vừa lẩm bẩm. Và rồi nó nhìn thấy Phương My với Hoàng Minh bước ra từ phòng ban nhạc, nó liền gọi lớn

“Phương My”

Hoàng Minh và Phương My bất ngờ quay qua, nhìn thấy nó đang chạy thì Phương My vội đưa tay ra sau lưng và nói nhỏ với Hoàng Minh.

“anh đừng nói với Lâm Lâm về chuyện em bị thương nha”

Hoàng Minh nhẹ gật đầu. Nó chạy đến hỏi

“My, sao mày lại ở đây”

Phương My chưa kịp nghĩ ra lí do, cô bối rối nhưng cô chưa trả lời thì lại nó nghe múi thuốc rượu nên hỏi

“sao người mày lại có múi thuốc rượu vậy hả My”

lúc này Hoàng Minh vội lên tiếng nói

“Ờ…do lúc nãy tôi tập nhảy không cẩn thận bị thương. My tốt bụng tha thuốc rượu đùm tôi thôi”

nó nhìn Hoàng Minh và trêu chọc

“anh không phải nhảy giỏi lắm sao? Mà không ngờ lại tệ vậy, té còn bị thương nữa chứ?”

Hoàng Minh kéo nhẹ Phương My qua một bên, bước tới gần nó và nhếch môi cười

“bộ cô đã thích tôi rồi hả? Sao suốt ngày để ý đến chuyện của tôi vậy”

nó mở to mắt nhìn Hoàng Minh, rồi nó vừa cười vừa nói

“trời còn sáng lắm anh đừng ở đó nằm mơ chứ”

Hoàng Minh cười nhẹ

“thế sao cô lại hay để ý đến chuyện của tôi quá vậy. Đã thích tôi thì cứ nói ra đi”

Phương My nhìn anh với nó đang nói sốc nhau. Cô nói thầm

“trông anh ấy có vẻ vui khi cãi nhau với Lâm Lâm”

nó lớn tiếng nói

“dù con trai lên đời này chết hết thì tôi cũng tuyệt đối không thích anh đâu”

nói xong thì nó với tay kéo Phương My đi. Hoàng Minh bỏ hai tay vào quần tây và nhẹ lắc đầu

“đúng là bà chằn, hung dữ thấy sợ”

nó kéo Phương My đi thẳng vào lớp học.

“từ từ thôi con quỷ”

Phương My vừa chạy theo vừa nói. Vào lớp nó quay lại nhìn

“tao ghét anh ta nhất lên đời này”

Phương My đánh nhẹ vào vai nó một cái và nói

“là mày chọc anh ấy trước mà”

nó nhìn và hỏi

“thật ra giờ ai là bạn thân của mày vậy”

Phương My bật cười rồi ôm vai nó.

“dường nhiên là Lâm Lâm mày rồi”

“vậy tại mày luôn bình cho anh ta”

nó hỏi nhanh. Phương My cười nói

“trời, có đâu. Tao chỉ nói theo sự thật thôi mà”

lúc này Thái Sơn lên tiếng hỏi

“My, bạn đã mua nước uống cho tụi mình chưa?”

Phương My vội quay qua nói

“xin lỗi Sơn và Khánh nha. lúc nãy có chút chuyện nên My chưa mua”

Ngọc Khánh cười cười

“không sao? Còn một tiếng nữa thôi là được ra về rồi”

nó bước đến gần bàn Ngọc Khánh và hỏi

“ủa Khánh, bạn có biết Tuấn Phi không?”

Ngọc Khánh mở to mắt nhìn nó.

“cái gì? Lâm đã gặp hắn ta rồi hả?”

nó nhẹ lắc đầu và nói

“ừ lúc nãy Lâm đang đi tìm My thì tự nhiên hắn ta gây sự với Lâm á”

Phương My vội nói

“anh ta cũng gây sự với My nữa nè”

Ngọc Khánh thở dài

“hai người gặp rắc rối lớn rổi đố”

nó hơi ngạc nhiên

“sao Khánh lại nói như vậy”

Ngọc Khánh nhìn qua bàn dám người Mỹ Sang và nói khẽ

“khi nào tan học, tụi mình đi uống nước với nhau đi rồi Khánh sẽ nói cho hai biết”

Thái Sơn ngồi phía sau nghe vậy thì liền hỏi

“Khánh, bà tính nói hết ra thiệt hả?”

Ngọc Khánh quay đầu qua nói

“tới lúc này không thể nói cho Lâm và My biết được. Để hai người họ cẩn thận chứ?”

Phương My và nó đứng nhìn nhau với ánh mắt mò tò, không biết có chuyện gì nữa…

**************hết chương: 11****************

Thật ra cô bạn Ngọc Khánh muốn nói về chuyện gì đây. Sứ mời mọi người đón đọc tiếp vào thứ 2 tuần sau nhé


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.