Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 4: Mẹ, con trai mẹ bị người ta bắt rồi



“Im mồm!” Giọng nói của Chiến Vân Khai chuyển thành lạnh lùng âm u, đôi mắt lóe lên một tia âm thầm đau đớn rồi biến mất trong giây lát.

Nhắc tới Mộ Minh Nguyệt, cả người Chiến Vân Khai run rẩy, đôi mắt ngập tràn đau buồn và tức giận!

Người phụ nữ đó, bất chấp mà đi, một câu giải thích cũng không có!

Người phụ nữ đáng hận này!

Năm năm rồi!

Anh vẫn không có cách nào bước ra khỏi cái bóng của cô!

Lầu trên lâu đài có một gian phòng rộng lớn cho trẻ con được trang trí xa hoa, bầu trời sao ngoài khơi, phong cách vô cùng lạnh lẽo.

Mộ Nhạc Nhạc vừa tiến vào trong đã cảm nhận được một luồng khí lạnh cuồn cuộn.

“Chiến Cảnh Hi này lại ở nơi lạnh lẽo như thế nào, làm sao mà chịu đựng được nhỉ?” Mộ Nhạc Nhạc không kìm được oán thán một câu.

Mộ Nhạc Nhạc đi vào chuyện đầu tiên chính là gọi điện thoại cho mẹ, thông báo cho mẹ là cậu tiêu rồi!
Điện thoại vừa được kết nối, Mộ Nhạc Nhạc liền oán trách: “Mẹ, bé cưng của mẹ mất tích rồi, mẹ cũng không đi tìm sao?” “Nhầm số rồi.”

Một giọng nói trẻ con nhưng lạnh lùng hà khắc truyền tới, Mộ Nhạc Nhạc sững sờ giây lát, cảm nhận được giọng nói dường như là cậu từng nghe thấy ở đâu rồi, liền nhíu mày hỏi: “Cậu là Chiến Cảnh Hi?”

“Làm sao mà cậu biết tớ tên là Chiến Cảnh Hi?” Chiến Cảnh Hi thản nhiên trả lời, chững chạc ngồi trên sô pha.

“Bố cậu chưa được mẹ tớ đồng ý đã bắt tớ về nhà cậu rồi, cậu nói xem?” Mộ Nhạc Nhạc vừa nghĩ tới cậu bé có ngoại hình giống với mình đang tận hưởng tình yêu của mẹ liền đố kỵ!

“Vì sao mẹ tớ lại đưa cậu về nhà? Còn nữa, sao bố cậu lại bắt tớ về nhà cậu?” Mộ Nhạc Nhạc thở phì phò hỏi.
Chiến Cảnh Hi không dám tin hỏi: “Cậu đang ở lâu đài?”

Cậu còn thắc mắc vì sao vệ sĩ đột nhiên biến mất, hóa ra là nhậm nhầm Mộ Nhạc Nhạc thành cậu nên đưa đi.

“Đúng, bố cậu bị mù rồi! Con trai mình cũng nhận ra! Sao lại có người bố tắc trách như vậy chứ?” Mộ Nhạc Nhạc lấy một túi khoai tây chiên từ trong cặp sách ra, bốc một nắm rồi nhét vào miệng: “Mẹ tớ cũng không phát hiện ra bà ấy đã mất đi bé cưng đáng yêu nhất trên đời rồi sao?”

Chiến Cảnh Hi nhàn nhạt: “Mẹ cậu nhận tớ thành cậu, hòa nhau.”

Chiến Cảnh Hi cảm thấy thoải mái trong lòng, sau này cậu sẽ không cần tiếp tục chung sống với Chiến Vân Khai nữa!

“Cậu! Cái thứ đồ giả này!” Mộ Nhạc Nhạc nghĩ tới người đàn ông giống mình như đúc ở dưới lầu, liền hỏi Chiến Cảnh Hi: “Mà Chiến Cảnh Hi này, tớ hỏi cậu, bố của cậu là thế nào vậy, tại sao ngoại hình lại giống như copy paste với tớ vậy? Đụng hàng tớ gặp nhiều rồi, thế nhưng đụng mặt là lần đầu tiên tớ gặp phải, một lần đụng mà đụng hai người luôn!”
Chiến Cảnh Hi im lặng vài giây, rồi hỏi tiếp: “Không phải cậu là anh em song sinh thất lạc của tớ chứ?”

“Anh em?” Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy! Mẹ tớ nói bố tớ ở trên thiên đàng cơ.”

Chiến Cảnh Hi nhìn Mộ Minh Nguyệt bưng hai tô từ nhà bếp đi ra, liền muốn ngắt điện thoại: “Không có chuyện gì nữa thì tớ cúp máy đây.”

Chiến Cảnh Hi cũng khó hiểu, đúng rồi, cậu và Mộ Nhạc Nhạc làm sao có khả năng là anh em thất lạc chứ?

Cậu cũng có mẹ, chỉ là không biết vì sao bố lại ngăn cấm họ qua lại, thậm chí là một tháng gặp một lần.

Người gọi là mẹ đó, trước giờ cũng chưa từng nhìn trực diện cậu một cái, trong mắt chỉ có Chiến Vân Khai, mỗi lần vào trong lâu đài đều trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, bộ dạng như muốn nuốt chửng bố cậu vậy.
Cậu không thích người mẹ trên danh nghĩa đó, cậu cảm thấy cô ta không phù hợp để làm mẹ của cậu!

“Alo alo alo! Đợi một chút!” Mộ Nhạc Nhạc gọi Chiến Cảnh Hi: “Cậu để mẹ tớ nghe điện thoại!”

“Không được, bà ấy không rảnh.” Chiến Cảnh Hi khựng lại, rồi nói với giọng ra lệnh: “Cậu ở lại nhà bố tiếp đi, sau này từ từ điều tra xem chúng ta có phải là anh em song sinh thất lạc nhiều năm hay không?”

“Tại sao lại là tớ đi điều tra? Để tớ làm việc thì phải nghe theo quy tắc của tớ nha, đưa tiền trước rồi nói chuyện tiếp.” Mộ Nhạc Nhạc nói.

Hơn nữa dựa theo giá trị của Chiến Cảnh Hi, ít nhất cũng phải được một trăm vạn.

“Nếu như cậu nói cậu không phải Chiến Cảnh Hi, Chiến Vân Khai sẽ đưa cậu ra nước ngoài điều trị, dù sao tớ sẽ chẳng làm sao.” Chiến Cảnh Hi bình thản nói.
Chung quy, cậu đã sớm không muốn tiếp tục chung sống với Chiến Vân Khai nữa rồi.

“Nhạc Nhạc, thằng nhóc này, còn không mau tới ăn cơm?” Mộ Minh Nguyệt giục ba lần.

“Thế nhé!” Lần đầu tiên Chiến Cảnh Hi bị người ta giục ăn cơm kiểu này, nếu là ở lâu đài, đã sớm bị cậu đuổi đi rồi!

“Oa oa, tên khốn Chiến Cảnh Hi này, đã ăn cơm ở nhà tớ lại còn cướp mẹ của tớ! Hu hu hu, tớ khổ quá rồi…” Mộ Nhạc Nhạc vừa nhét khoai tây chiên trong miệng, vừa khóc lóc kể khổ.

Chiến Cảnh Hi cũng cảm thấy Mộ Nhạc Nhạc đáng thương, hào phóng nói: “Tặng không bố của tớ cho cậu đấy!”

Dù sao cậu và bố cũng không có tình cảm gì.

Cả ngày đối diện với gương mặt như núi băng ấy, cậu sớm đã chịu đựng đủ rồi.

Nhưng mẹ của Mộ Nhạc Nhạc lại không như vậy, lần đầu tiên họ gặp nhau cô đã ôm cậu hôn cậu, còn đưa cậu về nhà.
Bây giờ biết Mộ Nhạc Nhạc đã thay thế cậu ở lâu đài rồi, cậu an toàn rồi.

“Tớ mới là không cần gương mặt như núi băng đó! Tớ không cần kiểu bố độc đoán độc tài này!” Mộ Nhạc Nhạc bịt chiếc tai nhỏ làm bộ tớ không nghe tớ không nghe.

Chiến Cảnh Hi cũng không nói nữa, trực tiếp cúp máy, sau đó tắt nguồn, bước tới bàn ăn, quét mắt một lượt hai tô mì ở trên bàn, lông mày nhỏ hơi cau lại.

“Mẹ định cho con ăn thứ này sao?”

Ngày thường cậu đều ăn cao lương mỹ vị do đầu bếp hàng đầu làm, bây giờ nhìn thấy hai tô mì nóng đơn giản, cả gương mặt tỏ vẻ không vui!

Mộ Minh Nguyệt ngồi xuống chuẩn bị ăn mì: “Trong tủ lạnh chỉ có mỳ thôi.”

Mộ Minh Nguyệt không thể không thừa nhận Mộ Nhạc Nhạc rất giỏi nấu nướng, ở bên cạnh Mộ Nhạc Nhạc chính là múa rìu qua mắt thợ, bị cậu chê bai đồ ăn đã là điều rất bình thường, cô cũng đã quen rồi.
Tài nấu nướng của cô chỉ có thể lừa người khác, thế nhưng ở trước mặt con trai, cô thật sự không là cái gì cả!

Phải biết rằng con trai cô là đầu bếp nhỏ thiên tài! Những món cậu bé làm không có ai bì kịp!

“Rột rột rột…”

Chiến Cảnh Hi vốn dĩ không định ăn, thế nhưng chiếc bụng lại rất không nể mặt cậu mà réo không ngừng.

Lông mày nhỏ nhíu lại, vô cùng miễn cưỡng cầm lấy đũa, gắp một miếng nhỏ, vừa mới cho vào miệng ăn, vị giác nơi đầu lưỡi lập tức được khai mở, con ngươi giãn ra: chà, thơm quá!

Đây là lần đầu tiên cậu ăn được món ăn ngon với hương vị tuyệt như vậy!

Ôi, quay về đuổi việc những đầu bếp kia mới được!

“Nhạc Nhạc, ăn xong rồi thì ngoan ngoãn ở nhà không được đi ra ngoài, mẹ có chuyện cần ra ngoài một lúc.” Mộ Minh Nguyệt nói với con trai.
“Đi đâu?” Chiến Cảnh Hi vùi đầu ăn mì, thật là ngon quá!

Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của con trai, cô bất lực lắc đầu, đứa trẻ này đói lả rồi sao?

“Mẹ đi xem nhà, căn nhà này là của chú Lục, chúng ta không thể ở lại lâu.” Mộ Minh Nguyệt nói.

Đồng thời lúc này, một đứa trẻ đáng yêu ở bên trong lâu đài đế quốc ôm lấy túi đồ ăn vặt đau khổ khóc lóc: “Mẹ, con trai của mẹ bị người ta bắt rồi, hu hu hu…”

“Không được, mình không thể ngồi yên chịu trận! Mình phải làm chút gì đó mới có thể xứng đáng để bản thân bị người ta bắt đi!”

Mộ Nhạc Nhạc nói rồi đặt túi đồ ăn vặt ở trong tay xuống, lấy một chiếc đồng hồ đeo tay đặc biệt từ trong cặp sách ra, mở máy tính ảo ra, nhẹ nhàng hack 100 vạn từ trong tài khoản của Chiến Vân Khai, còn quái đản bẻ luôn khóa hệ thống của tập đoàn Chiến Vân Khai, gây ra sự náo loạn không hề nhỏ.
Mộ Nhạc Nhạc hoàn tất chuyển khoản xong, cậu nhìn tài khoản đó thêm một chút, cảm thấy có chút quen quen, như từng thấy ở đâu rồi.

Lẽ nào là một trong những tài khoản mà cậu từng hack một năm trước?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.