Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người bằng lòng nuôi dưỡng đứa trẻ, nhưng đó phải là một đứa bé khỏe mạnh, chứ họ không nuôi nổi một con bệnh được. Dân nghèo nào dám ốm đau, chính họ cũng mới đủ ăn đủ mặc. Cho dù họ thấy nha đầu đó đáng thương, nhưng đưa về nhà, chính mình cũng không có năng lực chữa khỏi cho con bé. Đến lúc đó, nhỡ xảy ra chuyện gì họ lại phải gánh trách nhiệm, vậy cũng không ổn.
Đám người thò đầu xem xét tình huống trong lều, dĩ nhiên cũng thấy được nha đầu đen gầy nhất kia đang ho dữ dội.
Mấy nhà âm thầm ghi nhớ dáng vẻ của Bảo Âm, nhắc nhở mình lát nữa nhất định không được chọn nàng.
Nửa canh giờ sau, mắt thấy người xúm lại quanh lều hóng hớt ngày càng đông, nhưng vẫn chưa ai bằng lòng điền lên vị trí người nhận nuôi. Cáp Nhật Hồ chỉ đành từ bỏ việc tìm người, trở lại lều giải quyết vấn đề nơi ăn chốn ở của mấy đứa trẻ trước đã.
“Các vị, một gia đình cử ra người đại diện tiến vào lều cùng ta. Còn những người khác đều chờ ở bên ngoài.”
Lỡ họ ùa vào trong như ong vỡ tổ, dọa tới bọn trẻ thì sao?
Mọi người cảm thấy có lý, vì bên trong lều đều là các bé gái, những nữ nhân trong nhà lập tức đứng ra đi theo Cáp Nhật Hồ vào trong lều.
Dân thảo nguyên trời sinh đã có vóc dáng cao to hơn người phương Nam, thoạt nhìn cực kỳ có cảm giác áp lực. Mặc dù những người đi vào đều là nữ nhân, nhưng Tiểu Hoa vẫn rất căng thẳng. Ống tay áo bằng vải thô của Bảo Âm sắp bị con bé xé rách.
Cáp Nhật Hồ thấy mọi người đều đã đến đông đủ, lấy một danh sách Từ đại nhân đưa cho từ trong ngực ra. Sau đó, hắn giảng giải quy tắc nhận nuôi trẻ một chút rồi bắt đầu lần lượt đọc tên. Khi hắn đọc đến cái tên nào thì đứa trẻ đó sẽ đứng ra, mà người nhận nuôi cũng vậy. Kế tiếp, dựa theo nguyện vọng của đứa bé, muốn đi theo ai thì chính là con của nhà đó. Chờ ngày mai cầm hộ tịch báo vào trong thành, điền thêm hộ tịch của đứa trẻ là xong.
“Kim Hoa…”
“Ngân Hạnh…”
Từng bé gái được lần lượt gọi tên, chẳng mấy chốc đã tới lượt Tiểu Hoa. Tiểu Hoa bất giác rùng mình, khi nghe thấy tên mình, con bé đã buông Bảo Âm ra.
Họ đã đến đây rồi, chắc chắn không thể từ chối việc nhận nuôi được, tốt hơn vẫn nên tỏ ra ngoan ngoãn một chút mới khiến người ta thích. Vừa rồi đã có ba bé gái được dẫn đi, lúc con bé đi tới đã đối diện với sáu nữ nhân xa lạ.
Mã Tây vừa liếc mắt đã nhìn trúng con bé. Mặt mày nữ hài này lại có năm phần tương tự với nam nhân nhà mình, hẳn nên là người một nhà.
Những người khác cũng nhìn ra Tiểu Hoa này có vẻ ngoài khá giống với nam nhân của Mã Tây. Họ có duyên như vậy, nên tất nhiên cũng không tiện tranh giành.
Tiểu Hoa nhanh chóng rời đi cùng Mã Tây, tiếp theo lại thêm ba người nữa, sau đó đến lượt Quế Hoa.
Mặc dù các nàng bị tách ra, nhưng vẫn ở cùng một bộ tộc. Vì vậy, đám nữ hài này cũng không tỏ ra lưu luyến gì. Quế Hoa còn rất tích cực, con bé biết được nhận nuôi là sẽ lại có cha nương, ngày sau không bị đói bụng nữa.
Một nữ nhân tên Na Kỳ Bố rất thích con bé, nên đưa Quế Hoa rời đi.
Không lâu sau, trong chiếc lều chật chội chỉ còn lại hai đứa trẻ, là hai bé gái gầy nhất trong mười đứa. Bảo Âm không nhịn được ho hai tiếng, khiến cho người phụ nữ cuối cùng sợ hãi vội vàng tìm Cáp Nhật Hồ dẫn bé gái khác tên Cát Tường rời đi.
Mọi người đều đã đi hết, chỉ còn thừa lại một đứa trẻ.
Cáp Nhật Hồ trở nên khó xử.
Đứa bé tên Bảo Âm này vừa nhìn đã biết là bị bệnh, bất kể giao cho nhà ai cũng đều khiến hắn cảm thấy thiệt thòi.
Bầu không khí trong lều bỗng chốc trở nên hơi nặng nề.
Bảo Âm thấy không thích hợp, không còn người tiến vào lều nữa, tức là chẳng ai chịu nhận nuôi nàng? Vậy liệu nàng có bị trả về hay không?