Nhật Ký Ghi Thù

Chương 4



5

Sáng sớm hôm sau, đến lúc chuẩn bị xuất phát, ta mới nhìn thấy kẻ mất tăm mất tích cả đêm là Tinh Đồng.

Hắn vô cùng bi phẫn nắm tay ta: “Chủ thượng! Thuộc hạ bị gia chủ lừa, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

Ta hứng thú hỏi: “Ngày hôm qua ngươi đi đâu? Sao lại bị hắn lừa?”

“Đêm qua hắn nói với thuộc hạ là gần đây có một tên thích khách hơi khó nhằn, sợ sẽ uy hiếp đến an toàn của chủ thượng. Chỉ có ám khí độc môn của thuộc hạ mới có thể dễ dàng đối phó thích khách. Sau đó, thuộc hạ thủ ở phía nam khách điếm hơn nửa đêm, lúc quay về mới nghe nói ở phía bắc bắt được hơn mười mấy thích khách, đã tống đi nha phủ.”

Điểm chú ý của ta lại là: “Cả đêm ngươi không ngủ à? Vậy chẳng phải rất mệt? Nếu không đợi lát nữa lên đường, ngươi lên xe ngựa của ta nghỉ một lúc.”

“Chủ thượng, ngài tốt quá. Nhưng không được, tư thế ngủ của thuộc hạ lộn xộn, chỉ sợ ảnh hưởng chủ thượng nghỉ ngơi. Thuộc hạ nằm nghỉ ở phòng đựng đồ trên xe một lát là được.”

Ta nhún vai: “Vậy được.”

Hắn lại kiên định nói: “Đêm nay, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ vững vàng trinh tiết của ngài, không để cho gia chủ đắc thủ!”

Ta hơi sửng sốt: “Trinh tiết gì cơ?”

“Ngày hôm qua gia chủ giúp ngài lau mình đúng không?”

Ta gật đầu.

“Hắn còn giúp ngài xoa bóp nữa đúng không?”

Ta lại gật đầu.

“Vậy đúng rồi!”

Ta kinh ngạc nói: “Chuyện này có vấn đề gì? Ngươi cũng từng làm đó thôi?”

“Chuyện này đâu giống nhau!” Tinh Đồng nói hùng hồn: “Thuộc hạ đâu phải đoạn tụ, người ta thích là cô nương cơ! Thuộc hạ với chủ thượng ngài là tình cảm chủ tớ và huynh đệ đơn thuần! Nhưng mà hắn với chủ thượng ngài có tà niệm.”

Nói đến “tà niệm”, ta chợt nhớ tới tình huống “ngóc đầu” của Bỉnh Đường tối qua. Ta hơi trầm ngâm: “Nhưng ta hỏi hắn, hắn nói hắn với ta lòng vô tạp niệm.”

Tinh Đồng không thể tin nổi: “Ngài tin nam nhân không biết đã yêu thầm ngài bao nhiêu năm, còn cướp đi nụ hôn đầu của ngài thật sao?”

Ta thấy hắn nói cực kỳ có lý, nhưng chẳng mấy lại rơi vào rối rắm: “Tối qua hắn còn tự tay làm mì thịt bò cho ta.”

“Chủ thượng! Một bát mì thịt bò đáng để ngài sa đọa sao?”

Ta khó có thể dứt bỏ: “Nhưng mà mì thịt bò tối qua thật sự rất ngon.”

“Chủ thượng! Ngài tỉnh lại đi! Còn tiếp tục như vậy, ngài không chỉ mất nụ hôn đầu tiên, còn mất đi cả đêm đầu tiên nữa đấy!”

Ta bỗng nhiên bắt trúng điểm mấu chốt: “Nói vậy, chỉ cần ta không mất đi đêm đầu tiên là được?”

“A a a!” Tinh Đồng phát điên cào đầu: “Tại sao lại như vậy? Bát mì thịt bò kia rốt cuộc ngon đến mức nào?”

Ta nói: “Có dịp ta bảo hắn nấu thêm lần nữa cho ngươi nếm thử!”

“Không!” Tinh Đồng kiên định đập bàn, vô cùng hùng hổ: “Nguyên Tinh Đồng ta tuyệt đối không ăn xin đồ ăn của địch nhân!”

Ta không rõ vì sao lại nhảy đến mức độ “địch nhân” và “ăn xin”. Ta chỉ biết, sau khi Bỉnh Đường tiến vào, Tinh Đồng mới rồi còn khí thế bức người chợt biến thành một quả cà tím héo rũ, còn yếu ớt nói một câu: “Tham kiến gia chủ.”

Bỉnh Đường hơi gật đầu, sau đó cúi người nói với ta: “Thừa Ý, đã chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta có thể xuất phát.”

Ta nhanh chóng tuyên bố một câu: “Từ hôm nay trở đi, trong vòng mười ngày tới không nói chuyện với ngươi.”

Mặt hắn thoáng hiện nụ cười, ôn tồn hỏi: “Từ giờ trở đi sao?”

Ta ngậm chặt miệng, nghiêm túc gật đầu.

Hắn lễ phép nói: “Vậy ta có thể ôm huynh ra ngoài không?”

Ta gật đầu.

Hắn vừa bế ta ra ngoài vừa nói với Tinh Đồng: “Tinh Đồng, phiền ngươi mang xe lăn theo.”

Bước ra cửa, ta nghe thấy Tinh Đồng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không để chủ thượng ngồi xe lăn, một hai phải tự mình ôm. Còn không phải là muốn xơ múi gì đó sao? Ấy chà.”

Đến ta còn nghe được, Bỉnh Đường chắc chắn cũng nghe được. Nhưng khi ta nhìn về phía hắn thì thấy hắn lại đang mỉm cười chăm chú nhìn ta.

Ta cảm thấy Tinh Đồng quá nhạy cảm. Bỉnh Đường chỉ bế ta ra ngoài, sao gọi là xơ múi gì đó được? Nếu ngồi xe lăn, muốn lên xe ngựa khá phiền toái. Cần đặt bệ đỡ, còn cần đến hai người hỗ trợ nâng.

Bỉnh Đường để ta ngồi trong xe ngựa rồi xuống phân phó thuộc hạ làm gì đó. Tinh Đồng nhân lúc hắn không để ý trộm leo lên xe.

“Không đúng, chủ thượng. Thuộc hạ đột nhiên ý thức được, hai chuyện này vốn không mâu thuẫn! Ngài hoàn toàn có thể chỉ kêu gia chủ làm mì thịt bò cho ngài. Hắn khẳng định sẽ không từ chối!”

Ta ngoảnh đầu, nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.

Tinh Đồng như bị ta nhìn đến mức dựng lông. Hắn xoa cánh tay: “Thuộc hạ nói sai chỗ nào ạ?”

“Tinh Đồng, ta không nói rõ ra vì không muốn làm ngươi thương tâm.” Ta cố gắng uyển chuyển hết sức có thể: “Nhưng Bỉnh Đường xoa bóp cho ta thoải mái hơn.”

Tinh Đồng như bị sét đánh: “Vậy nên không phải vì mì thịt bò ngon, mà là vì chủ thượng chê kỹ thuật xoa bóp của thuộc hạ kém?”

Ta không thể không nhấn mạnh: “Không, mì thịt bò thật sự rất ngon! Đó cũng là một nguyên nhân.”

Tinh Đồng thở ngắn than dài, lẩm bẩm đầy ưu thương: “Sớm biết thế này đã để Nguyệt Đồng đi.”

Nguyệt Đồng tinh thông y lý, thi thư, trù nghệ, nhưng gần như không biết võ. Mà Tinh Đồng có võ công cao cường, trình độ sử dụng ám khí gần như đứng thứ nhất trong gia tộc. Đường xá xa xôi nên để tiện hành động, người đến là Tinh Đồng da dày thịt béo chứ không phải Nguyệt Đồng nho nhã yếu đuối.

Ta thở dài: “Tuy Bỉnh Đường cướp đi… Khụ, nhưng hắn chăm sóc ta lâu như vậy mà chưa từng có gì xảy ra. Ta thấy hẳn không phải vấn đề gì lớn?”

“Thử nói theo cách khác. Chủ thượng, nếu ngài chưa từng ăn đồ ngọt, chưa từng nếm thử vị ngọt, nếu nhìn thấy đồ ngọt, ngài có nóng lòng muốn ăn không?”

Ta nghĩ một lát rồi lắc đầu.

“Ngài từng ăn đồ ngọt, cảm thấy ngon. Sau nhìn thấy đồ ngọt, không phải sẽ cực kỳ muốn ăn sao?”

Ta nghiêm túc nói: “Không nhất định. Không phải lúc nào ta cũng muốn ăn đồ ngọt.”

“Nhưng với một nam nhân thì khác!” Đại khái vì Bỉnh Đường sắp quay lại, Tinh Đồng gấp gáp hơn, vội vàng nói: “Tóm lại, chủ thượng hãy nhớ kỹ lời của thuộc hạ. Đừng tin nam nhân nào từng nếm thử vị ngọt có thể liên tục vuốt ve toàn bộ thân thể của người trong lòng mà vẫn kiềm chế được chính mình. Thuộc hạ nói xong, đi trước!” Dứt lời, hắn phi xuống xe ngựa.

Ta như suy tư gì đó, cầm hộp đồ ăn mà Nguyệt Đồng chuẩn bị, lấy một viên kẹo đặt vào miệng, cảm nhận vị ngọt thanh dần tan ra từ đầu lưỡi. Chẳng bao lâu sau, Bỉnh Đường vén màn cửa bước vào, trên tay còn cầm một chồng văn thư.

Ta liếc hắn, “Hừ” nhẹ một tiếng rồi chuyển tầm mắt.

Hắn đặt chồng văn thư ở cạnh tủ, ngồi xuống bên cạnh ta, cười tủm tỉm hỏi: “Nếu Thừa Ý không muốn nói chuyện với ta, vậy có thể cho ta ăn một viên kẹo không?”

Ta tự hỏi một lát, nghĩ đây coi như hồi báo cho bát mì hắn làm ngày hôm qua, vì thế mở hộp đồ ăn lấy viên kẹo đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Là vị mà Thừa Ý thích nhất. Đây đúng là vinh hạnh của ta.”

Ta thầm nghĩ, biết mang ơn đội nghĩa là tốt!

Hôm nay đi đường dễ chịu hơn nhiều so với hôm qua, đại khái vì tác dụng của thuốc uống trước khi đi, cũng có thể do cơ thể đã dần quen hơn.

Hôm qua ngủ nhiều, hôm nay tinh thần của ta tốt hơn bao giờ hết. Ta đọc sách một lát, sau cảm thấy hơi mỏi mắt, tính tiếp tục biên soạn “Ký sự chú rùa đen” còn dang dở tối qua.

Ta cầm chiếc hộp nhỏ đặt trên tủ, lấy bốn miếng giấy gấp hôm qua, sau đó rơi vào trầm tư.

Hôm nay nghĩ lại, ta bỗng thấy cốt truyện ngày hôm qua không ổn lắm, bị rập khuôn “anh hùng cứu mỹ nhân”. Vì thế ta quyết định viết lại một câu chuyện khác kinh thiên động địa hơn.

Ta nhanh chóng có linh cảm, hứng thú hừng hực bắt đầu sáng tác, miệng còn lẩm bẩm tự nói một mình.

Khi đắm chìm trong suy nghĩ, ta hiếm khi chú ý đến thế giới bên ngoài, vậy nên không để ý Bỉnh Đường không biết đã ngừng đọc văn thư từ lúc nào, hiện tại đang nhìn ta.

Đột nhiên, bánh xe như va vào ổ gà, xóc nảy một cái. Ta ngồi không vững, suýt nữa bị cụng đầu, cũng may được Bỉnh Đường đỡ lại. Có điều tất cả giấy gấp trên chân bị rơi hết xuống đất. Ta hơi sốt ruột muốn nhặt, Bỉnh Đường ngăn ta lại: “Thừa Ý đừng cử động, để ta giúp huynh nhặt.”

Dứt lời, hắn cúi người giúp ta nhặt từng chiếc rồi đặt lên đùi ta.

Ta là người có ân tất báo, thế nên quyết định phá lệ một lần, nói với hắn: “Cảm ơn.”

Hắn lại cười nói: “Không cần cảm ơn.”

Bị cắt ngang đột ngột, ta nhất thời quên mất cốt truyện đang diễn biến đến đâu. Đang nhíu mày trầm tư thì Bỉnh Đường nói: “Chú thỏ biết bay bị một giọng nói thần bí từ trên trời mê hoặc nên ăn nhầm một loại trái cây.”

Ta bừng tỉnh, quyết định phá lệ một lần nữa, hùng hổ nói: “Đây tuyệt đối là câu cuối cùng ta nói với ngươi trong vòng mười ngày tới —— không được nhìn ta, lo làm chuyện của ngươi đi!”

Bỉnh Đường cười nhẹ: “Nghe rõ.” Dưới cái nhìn như hổ rình mồi của ta, hắn lại cầm văn thư và bút lông lên.

Thấy hắn quay lại làm việc, lúc này ta mới yên lòng tập trung biên soạn cốt truyện.

Tục ngữ nói vạn sự khởi đầu nan. Sau khi phá lệ một lần, ta không nhịn được muốn phá lệ lần nữa.

Có điều, lòng tự trọng cật lực ngăn cản ta làm điều đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta lạnh lùng nhìn Bỉnh Đường, khoa tay vài cái ra hiệu.

Bỉnh Đường hiểu, lấy một trang giấy trắng và một chiếc bút đưa cho ta.

Ta điểm mực, múa bút thành văn: “Vì sao hôm qua ngươi gạt Tinh Đồng?” Dấu chấm hỏi được viết rất to, thể hiện sự lên án.

Bỉnh Đường cũng cầm một tờ giấy trắng khác, viết: “Ta không gạt hắn.”

Ta ngừng lại, sau đó viết: “Vì sao ngươi lại viết chữ? Sao không nói thẳng ra?”

Hắn viết: “Ta muốn giống huynh.”

Ta phẫn nộ đặt bút viết từng nét cứng rắn: “Không được giống ta, ngươi nói hẳn ra cho ta.”

“Được.” Bỉnh Đường cười cưng chiều, như thể dỗ dành một đứa trẻ đang vô cớ gây sự: “Ta không lừa hắn. Tối qua thật sự có thích khách, huynh cũng nhìn thấy đó. Chỉ là chúng không chạy tới chỗ mà hắn thủ sẵn.”

Ta tiếp nhận lời giải thích của hắn, nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là Tinh Đồng nghĩ nhiều. Đồng thời, thái độ của hắn không hiểu sao khiến ta khó chịu một cách kỳ lạ. Ta viết: “Nguyên Bỉnh Đường, ta là anh trai của ngươi. Ngươi phải biết tôn kính huynh trưởng!”

Phải kể đến, năm năm trước, sau khi Bỉnh Đường cuối cùng cũng được các trưởng lão nhất trí thừa nhận vị trí gia chủ, tên của hắn trong gia phả được sửa từ chi thứ tới chi trực hệ —— đứng đằng sau ta, thế nên hắn quả thật có thể coi như em trai của ta.

Bỉnh Đường ngồi nghiêm chỉnh, giọng cung kính: “Không biết huynh trưởng không vừa lòng với Bỉnh Đường ở điểm nào?”

Ta run người, quyết định bỏ qua chủ đề này. Lại viết: “Hành xử bình thường đi. Ta hỏi ngươi nghiêm túc: Lúc xoa bóp cho ta, ngươi có thể kiềm chế chính mình không?”

Ta dừng bút rồi nhanh chóng nhìn về phía Bỉnh Đường, bắt được khoảnh khắc mắt hắn giật một cái.

“Thừa Ý, ta quen huynh từ năm bảy tuổi.” Bỉnh Đường thành khẩn nói: “Ta chuyên học xoa bóp vì huynh. Từ năm mười một tuổi đến giờ, ta đã xoa bóp cho huynh mười năm. Huynh còn chưa tin ta ư?”

Tấm chân tình này của hắn thành công khiến ta cảm động, nhưng lời nói khi nãy của Tinh Đồng lại giúp lòng ta cân bằng trở lại.

Ta tiếp tục múa bút: “Ta không tin kẻ yêu thầm ta từ năm lên mười tuổi, còn cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta.”

“Hôn môi và xoa bóp không giống nhau.” Bỉnh Đường chăm chú nhìn ta, dường như ta có thể thấy hình ảnh thu nhỏ của chính mình trong mắt hắn: “Ta hy vọng huynh có thể nhanh chóng khỏe mạnh. Thế nên khi xoa bóp, ta không có thời gian nghĩ những chuyện rối loạn đó. Nhưng ngày thường thì khác, giống như hiện tại, chỉ nhìn huynh trong lòng ta cũng dâng trào niềm vui bất tận, tình yêu sâu đậm khiến ta không khắc chế được hành động của chính mình.”

Nhìn đôi mắt chan chứa tình cảm của hắn, ta vội vàng chuyển tầm mắt, tiếp tục viết: “Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng ngươi.”

Ta thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là Tinh Đồng nghĩ nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.