Tiến Phương vừa hóng vừa chú ý bên kia, cậu thấy mặt đội trưởng nhà mình càng lúc càng đen thì âm thầm cầu nguyện trong lòng, lúc bị điểm danh cũng chẳng bất ngờ cho lắm, miễn cưỡng dạ một cái.
“Cậu lại đây.”
Tiến Phương dùng khuôn mặt tràn đầy miễn cưỡng của mình từ từ đi tới, Trịnh Thành Bắc không hề vòng vèo, nhanh chóng chỉ vào một bài viết trong màn hình 3D trước mặt anh.
“Cậu có hiểu bài này nói về cái gì không?”
Tiến Phương dùng kinh nghiệm mười năm chinh chiến trên diễn đàn liên minh liếc một cái, thấy ngay cái tiêu đề bài mình vừa đọc:
“Thân vương Hàn Phi và thầy giáo Tương có quan hệ như thế nào? Đội trưởng Trịnh có nguy cơ bị cắm sừng.”
“Dạ…” Tiến Phương bối rối gãi đầu, cậu không ngờ đội trưởng Trịnh có thể bình tĩnh như vậy, đọc được cái tiêu đề này mà không hề có biểu hiện tức giận. Thế nhưng biết đâu ngoài cười nhưng trong lòng anh đang rỉ máu thì sao. Cậu thử an ủi:
“Anh đừng tin mấy bài như thế này, em nghĩ anh Tương Vũ với Hàn Phi kia không có gì với nhau đâu. Có gì hai anh cứ thẳng thắn với nhau, đừng vì mấy tin đồn trên mạng mà giận nhau không đáng…”
Trịnh Thành Bắc: “…”
Hình như anh với mấy người này sóng não không cùng kênh, sao mà cùng một ngôn ngữ, anh nghe mà chẳng hiểu cậu ta đang nói cái gì vậy?
Thấy cậu ta còn muốn tiếp tục lải nhải, anh nhanh chóng ngắt lời.
“Có gì mà thẳng thắn? Tôi và Tương Vũ kia vốn dĩ không có gì.” Trịnh Thành Bắc thản nhiên phủ nhận sau đó chỉ vào từ đặc thù ngay trên tiêu đề. “Tôi chỉ muốn hỏi, cắm sừng nghĩa là gì?”
Tiến Phương: “…” Thời buổi công nghệ AR tiên tiến thế này còn có người không biết từ cắm sừng có nghĩa là gì á…
“Dạ…”
Cậu ta cực kỳ rối rắm, Trịnh Thành Bắc nói vậy có nên tin hay là không? Gương mắt nhìn đội trưởng nhà mình, thấy anh đang nghiêm túc nhìn lên, cậu không dám nói bừa nữa.
“Nói nhanh, từ này là gì?” Trịnh Thành Bắc mất kiên nhẫn, hơi cao giọng.
Tiến Phương sợ đến nhũn chân, vội vàng giải thích: “Dạ. Đây là khi bị bạn trai ngoại tình ở sau lưng, người ta thường dùng những từ như là cắm sừng, đội nón xanh để mỉa mai… Thật ra bài viết này chỉ là…”
“Tôi hiểu rồi.” Trịnh Thành Bắc chỉ là cổ hủ chứ không phải ngốc, xâu chuỗi từ những bài viết từ nãy giờ đọc được anh đã biết có chuyện gì xảy ra.
Tương Vũ và anh bị đồn đại là người yêu, sau đó tên Hàn Phi kia tán tỉnh hắn ta, giờ người ta cho là anh bị cắm sừng.
Mà cái tên Hàn Phi kia tại sao lại chú ý đến Tương Vũ? Bên trên có can thiệp gì vào chuyện này không hay là thực sự chỉ là mến mộ nhau.
Nghĩ đến khuôn mặt hại nước hại dân của Tương Vũ, liên tưởng đến việc đứng bên cạnh hắn là cái thằng nhóc Hàn Phi vắt mũi còn chưa sạch kia, trong lòng Trịnh Thành Bắc hơi bực bội.
Anh trầm mặc một lúc, Tiến Phương thấy khuôn mặt kia vẫn nguyên một biểu tình thì hơi sợ, cứ đứng nguyên chỗ đó không dám cử động.
Sau khi suy nghĩ lung tung một lúc lâu, ngẩng đầu lên thấy Tiến Phương vẫn đứng rúm ró ở trước mặt, Trịnh Thành Bắc đá cậu ta một cái.
“Cậu còn đứng đây làm gì? Đã điều tra xong đối tượng nhiệm vụ chưa?”
“Dạ dạ em đi làm liền.” Tiến Phương khổ lắm nhưng không dám nói, vội vàng chạy đi, lúc trốn đến một chỗ khuất rồi mới dám lấy quang não dấm dúi nhắn:
“Trương Hàng, anh có biết hôm nay anh Trịnh bắt nạt em như thế nào không? Người ta bảo gần quan được ban lộc, em đây gần quan chỉ lo nơm nớp chỉ sợ bị làm chỗ trút giận.”
Cậu khổ quá mà.
Trương Hàng nhanh chóng nhắn lại: “Sao?”
Tiến Phương: “Hu hu, em muốn thoát khỏi móng vuốt của diêm vương, cứu em với.”
Trương Hàng:???
Tiến Phương: “Hu hu, mau an ủi em đi.”
Trương Hàng: “Có rắm mau đánh? Chuyện gì?”
Tiến Phương: “hu hu.”
Cậu ăn vạ xong đợi mãi không thấy anh Trương của cậu nhắn lại, lại tiếp tục nhắn:
Tiến Phương: “Anh không thương em à?”
Một tin nhắn đột nhiên hiện lên trên màn hình 3D: “Bạn không phải là bạn của người này, vui lòng kết bạn để trò chuyện với nhau.”
Tiến Phương: “…”
Tiến Phương:???
Không hổ danh là tình bạn plastic, cảm động quá đi mất.
Trịnh Thành Bắc rối rắm một lúc lâu, cuối cùng quyết định bấm vào giao diện trả lời, nhắn một tin trong khu bình luận.
Trịnh Thành Bắc (Tài khoản đã xác thực): “Theo luật pháp đế quốc, tội bịa đặt và phỉ báng người khác có thể kiện lên toà án Liên Minh với mức án tù theo quy định từ ba đến bảy năm, mong mọi người nghiêm túc tranh luận.”
Bình luận này lập tức gây nên oanh động.
“Á á á á á. Tui…tui có hoa mắt không? Có phải chính chủ vừa trả lời không?”
“Lầu trên không hoa mắt đâu, tôi nhìn thấy dấu tài khoản đã xác thực, đúng là tài khoản chính chủ. Đội trưởng Trịnh, tôi chỉ muốn nói tôi rất thần tượng ngài, một nhà chúng tôi đều thần tượng ngài.”
“A a a a a. Được gặp đội trưởng Trịnh một lần, không uổng phí đóng tiền mạng! Cầu xin đội trưởng Trịnh trả lời câu hỏi, đội trưởng với thầy Tương có mối quan hệ gì?”
“+1, cầu chân tướng.”
“+2, cầu chân tướng.”
“+3, cầu chân tướng.”
“+4, cầu chân tướng.”
“+n, cầu chân tướng.”
Trịnh Thành Bắc nhìn thấy bình luận trả lời nhảy liên tiếp đến mức đọc không kịp, chẳng mấy chốc bình luận của anh đã bị đẩy xuống dưới, rõ ràng là đâu có ai chú ý đến câu trả lời đó. Lần đầu tiên đội trưởng Trịnh không gì không làm được cảm thấy hoang mang và bất lực, sau khi thông báo nhảy liên tục không kiểm soát được, anh vội vàng tắt máy.
Diễn đàn liên minh là cái địa phương gì thế này?
Trong một khoảnh khắc anh có ý định thoát tài khoản ra, nghe lời Tiến Phương lập một tài khoản ảo, những người trên đó thật đáng sợ, ngôn ngữ của họ nói làm anh bất lực.
Mang tâm trạng phức tạp đi làm nhiệm vụ, cả Trịnh Thành Bắc và Tiến Phương đều thất thần, cũng may lần này hai người chỉ cần đối phó một con dị thú cấp bảy cho nên vẫn nhàn nhã không phạm lỗi, nhưng cả quãng đường sau đó đội trưởng Trịnh đều rơi vào trầm tư.
Đội trưởng Trịnh trên đường về chỉ chằm chằm nhìn vào màn hình 3D, trên người khí thế vô thức tràn ra doạ cho Tiến Phương sợ mất mật.
Cậu không biết anh nghĩ gì, cũng chẳng dám đoán, cứ thế một đường sợ hãi về tới tổng bộ.
***
Tương Vũ nhắn tin cho Trịnh Thành Huy mà không nhận được câu trả lời thì hơi sốt ruột, đợi một tiếng mà chẳng có tin nhắn lại, hắn bèn gửi thêm một tin nữa.
Tương Vũ:???
Trịnh Thành Huy: “Anh ơi em đang ở nhà. Chiều anh về chúng ta vừa ăn cơm vừa bàn về vấn đề này được không? Em mời anh sang nhà em.”
Tương Vũ: “Được, hôm nay nghỉ à?”
Trịnh Thành Huy: “Vâng ạ.”
Tương Vũ: “Hôm qua dùng thuốc chưa? Phản ứng làm sao?”
Trịnh Thành Huy: “Tốt lắm anh ơi, hôm nay em đang tràn đầy tinh lực nhưng vẫn bị anh Bắc bắt ở nhà.”
Tương Vũ: “Cậu ta đang đi làm à? Tối có về không?”
Trịnh Thành Huy: “Anh ấy đang trên đường đi làm nhiệm vụ, chưa chắc đã về.”
Chưa về là tốt, đỡ phải đụng mặt.
Tương Vũ: “Vậy tí nữa tôi đi làm về sẽ sang.”
Trịnh Thành Huy: “Vâng.”
Trịnh Thành Huy đối phó được với Tương Vũ, nhanh chóng gọi lại cho Trịnh Thành Bắc nhưng rất tiếc lần này không có ai nghe máy, đến tận buổi chiều tối anh hai cậu vẫn không hề có tin tức. Nghĩ đến anh rể rất thích thức ăn ngon, cậu phải đi chợ cái đã.
Mùa hè này nóng nực, đến năm giờ chiều mà ánh mặt trời vẫn chiếu gay gắt ở cuối trời. Tương Vũ vừa bước ra khỏi thư viện đã chạm mặt Hàn Phi, cậu ta đang cầm hai cốc trà sữa trên tay, có vẻ cố ý đứng đây để đợi người.
Vừa nhìn thấy Tương Vũ đi ra, Hàn Phi đã ngẩng đầu lên, tiến tới, rất tự nhiên mà đi song song với hắn.
“Tương Vũ thầy đây rồi.” Khoé miệng Hàn Phi gương lên. “Trà sữa ở quán này ngon lắm, em tiện mua nhiều nên mang cho thầy một hộp uống cho đỡ khát.”
“Cảm ơn.” Tương Vũ nhìn cốc trà sữa vẫn còn nguyên đá, bên ngoài đọng một lớp hơi lạnh tinh mịn. Vốn cổ họng đang khô, hắn thản nhiên gật đầu sau đó cầm lấy uống một ngụm.
Đúng là rất ngon, vị không đậm như mấy quán gần trường, có mùi trà rõ rệt.
Dù biết người này là thân vương hắn vẫn tỏ ra cực kỳ bình thường. Hắn là vậy, thích gì làm nấy chẳng câu nệ chi hết. Dù sao trong lòng tự biết những mối quan hệ thông thường như thế này cũng chẳng được dài lâu, cứ mỗi lần thay đổi thân phận là một lần đổi hết người quen bên cạnh.
Thật ra đây là lần đầu hắn hoà mình vào cuộc sống ở thành phố, ngày xưa đa phần hắn sẽ tìm một nơi hẻo lánh, người dân cũng rất thật thà chân chất, về cơ bản không sợ bại lộ thân phận.
Nhìn cậu nhóc đi bên cạnh dùng ánh mắt như cún con chờ một lời khen từ mình, Tương Vũ bật cười.
“Trà sữa ngon quá, loại này trong trường không bán đúng không?”
“Vâng ạ. Trà này em mua ở bên ngoài trường.” Hàn Phi gật đầu thừa nhận, cậu do dự một chút rồi thử dò hỏi. “Thầy Tương, em có thể đưa thầy về được không ạ?”
Tương Vũ liếc mắt nhìn điệu bộ thấp thỏm của cậu ta, sau đó từ chối.
“Tôi có xe huyền phù rồi, về nhà khá tiện nên không cần phải đưa.”
“À…” Hàn Phi gật đầu, giọng nói không giấu được tiếc nuối. “Vậy để em tiễn thầy ra ngoài cổng trường.”
Thấy Tương Vũ không nói gì, Hàn Phi cho là hắn đồng ý vội vàng bám theo.
Trên đường đi có vô số người nhìn vào và chụp ảnh, Tương Vũ nhớ lại vài lần mình bị bê lên diễn đàn ngồi, cảm thấy không vui cho lắm, tâm trạng từ từ xấu đi.
Hàn Phi là một người khá kín tiếng, trên đường đi cũng không hỏi nhiều, hai người cứ yên lặng đi như vậy.
Đi qua cầu là đến đường, chỗ này có thể đỗ xe huyền phù, Tương Vũ không nghĩ ngợi gì liền chào Hàn Phi rồi lấy xe huyền phù đi về.
Hắn không biết lúc xe đi được một lúc lâu rồi Hàn Phi vẫn còn đứng nguyên một chỗ nhìn chằm chằm vào khoảng không.
“Anh Phi, chưa về à? Còn đứng đây làm gì thế?”
Mãi đến khi có người nhận ra tiến tới vỗ vào vai Hàn Phi mới rời mắt đi, lịch sự cười với người bên cạnh.
“Giờ về đây.”
Cậu nhấp một ngụm trà sữa trong tay, cảm thấy vị hơi ngọt, mắt hơi cụp xuống không để người bạn bên cạnh nhìn thấy biểu tình của mình.
Về đến nhà còn chưa tới sáu giờ, Tương Vũ tắm rửa sạch sẽ, mang Mimi đi sạc pin xong mới thong thả đi sang nhà hàng xóm, vừa mở cổng đã ngửi thấy hương thơm ngát.
“Anh Vũ, anh vào đây em nhờ tí.”
Trịnh Thành Huy đang lúi húi trong bếp không biết làm gì. Tương Vũ đóng cổng bước vào, thấy cậu đang gói gì đó trên bàn bếp, còn bên trong nồi trên bếp là canh hầm thơm phức.
“Anh Vũ, mau canh hộ em cái nồi này, chờ đúng mười phút nữa nhớ tắt bếp. Em đang dở tay chút.”
“Đây là sủi cảo đúng không? Cậu còn biết làm thứ này nữa à?”
“Vâng, thỉnh thoảng nhàn rỗi em mới làm thôi. Hôm nay em băm nhiều nhân quá, chốc nữa anh mang một ít về nhé.”
“Thôi,” Tương Vũ lắc đầu từ chối. “Tôi không biết nấu thế nào.”
“Dễ lắm.” Trịnh Thành Huy vừa gói vừa cười. “Anh chỉ cần cho vào nồi hấp chín là ăn được. Nước chấm thì dùng tương pha giấm.”
“Chỉ như vậy?”
“Đúng rồi.”
Tương Vũ hơi động tâm. Dù sao dễ vậy chắc là hắn làm được.
“Thế cậu gói vào đi, hôm nào tôi sẽ thử nấu xem sao.”
“Vâng.”
Tương Vũ canh nồi hầm đúng mười phút rồi tắt bếp sau đó cũng ra hóng hớt gói sủi cảo với Trịnh Thành Huy. Lúc đầu hắn không biết gói, cái thì hở cái thì ít nhân, hình dạng cũng méo mó chẳng ra sao, nhưng nặn một lúc cuối cùng cũng ra hình ra dáng.
Tương Vũ tranh thủ lúc này hỏi luôn: “nghĩ thế nào rồi, hôm lễ hội trường cậu đi với tôi nhé, hôm đó bắt buộc phải có mặt mà tôi chẳng nhờ được ai hết.”
Trịnh Thành Huy bên ngoài cười ha ha, trong lòng đã gấp gần chết, cậu tuỳ tiện bịa ra một lý do để từ chối.
“Anh ơi, chắc là không được rồi, em lỡ hẹn bạn từ hôm qua cơ.”
“Vậy à.” Tương Vũ cũng không miễn cưỡng. “Vậy thì tôi đành phải nhờ người khác vậy.”
Thật ra cả trường Tương Vũ chẳng quen ai, mấy người theo đuổi hắn thì chắc chắn không được rồi. Giảng viên thì ít giao lưu. Chẳng lẽ hôm đó lại đi một mình?
Thôi vậy, đi một mình thì có sao đâu, không mang người đi chẳng lẽ còn bị phạt?
Nghĩ như vậy, Tương Vũ không xoắn xuýt nữa, tập trung vào mấy cái sủi cảo. Trịnh Thành Huy không biết hắn đi với ai còn gấp hơn.
“Anh định nhờ ai ạ?”
“Tôi chưa biết.” Tương Vũ nhún vai, “Nếu không được thì đi một mình thôi.”
“Không được.” Trịnh Thành Huy vội phản đối. “Lễ hội này bắt buộc phải có người đi cùng, nghe nói đây là truyền thống của cả hai nước, hình như mỗi một đôi có mặt sẽ được vinh dự sờ vào cây Hi Lam hay sao ấy.”
“Cây Hi Lam?” Cái này làm Tương Vũ có chút động tâm nha, hắn đã nghe thấy cây này rất lâu rồi, nghe đồn người có duyên chạm vào sẽ được một mầm cây mang về. Cây này có chứa linh khí tinh thuần.
Ngày xưa Tương Vũ từng được một người bạn tặng cho mầm cây Hi Lam, hắn đã khám phá ra điều này, nhưng rất tiếc với trình độ cùi bắp của hắn nên mầm cây không sống được. Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của hắn.
“Vâng, em nghe nói ai có cơ hội sở hữu mầm cây trồng trong nhà sẽ gặp may mắn, tinh thần lúc nào cũng tỉnh táo, sức khoẻ cũng hơn hẳn người bình thường.”
“Phải có đôi mới được sờ à? Một mình thì không được?” Tương Vũ hỏi.
“Vâng, cái này thì em biết, hai người đồng thời đặt tay vào mới có tác dụng.”
“Hiểu rồi.” Nghe đồn cây Hi Lam được trồng ở trong Học Viện Liên Minh, được bảo vệ cực kỳ cẩn mật. Cứ mười năm cây mới cho mầm một lần. Năm nay lễ hội trường vừa khéo trùng hợp.
Tương Vũ nghe vậy hào hứng hơn hẳn. “Như vậy thì nhất định phải đi rồi, kiểu này mà không kiếm được người đi thì tôi sẽ lên diễn đàn liên minh đăng bài nhờ vả vậy.”
Nội tâm Trịnh Thành Huy lập tức kêu gào. Anh hai em to lù lù kia kìa, sao anh không nhờ, anh mà nhờ nhỡ đâu anh ấy đồng ý thì sao?
Cậu thấy mình vì hai người này mà lo lắng đến mức rụng tóc liên tục. Tương Vũ lạnh nhạt thì cũng thôi đi, ông anh hai kia còn chậm hiểu hơn nữa.