Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 6: Không Mặc Dễ Bị Lộ Hàng



Cô biết Nguyên Cận Mặc là người sát phạt quyết đoán, cơ hội duy nhất của bản thân chính là khiêu khích để anh cá cược với mình.

“Cá cược gì?” Kết quả đúng là Nguyên Cận Mặc đã bị ánh mắt khinh thường của Khương Chi Chi kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

“Nếu như ba tháng sau tôi gầy đi, gầy được đến mức dáng người xinh đẹp, được người khác khen ngợi thì anh sẽ xóa bỏ chuyện tối nay, sau này cậu hai nhà họ Nguyên không được gây phiền toái cho tôi nữa.” Khương Chi Chi ngẩng đầu, giọng nói vô cùng tự tin.

Gầy đến mức dáng người xinh đẹp ư? Nguyên Cận Mặc chậm rãi ngẫm nghĩ câu này, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu như cô không làm được thì sao?”

“Nếu trong ba tháng mà tôi không làm được, tôi nguyện làm thức ăn cho con hổ của cậu hai nhà họ Nguyên.” Khương Chi Chi không còn gì để mất nữa rồi.

“Con nhóc mập, tôi biết cô định hoãn binh.” Nguyên Cận Mặc đứng dậy khỏi giường rồi đi ra ngoài: “Cho cô sống thêm ba tháng nữa, để tôi xem xem ba tháng sau cô thay da đổi thịt thế nào, có điều cô đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, tôi sẽ cho người nhìn chằm chằm vào cô.”

“Ha ha…” Khương Chi Chi cười ha ha.

Một tiếng cười này đã đánh tan khí phách của Nguyên Cận Mặc, khiến đầu óc anh khó chịu, anh nhe răng nhìn về phía cô gái: “Nhóc con, cô tên gì?”

“Vương Thúy Thúy.” Mặt Khương Chi Chi không đổi sắc, cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi Nguyên Cận Mặc đi thôi.

“Vương Thúy Thúy, tôi nhớ kỹ rồi, tự giải quyết cho tốt.”

Nguyên Cận Mặc mặc áo tắm, nhìn chằm chằm vào Khương Chi Chi một cái rồi cất bước xoay người ra ngoài.

Không có cách nào nữa cả, tối qua quần áo của anh đều rách nát hết rồi.

Khương Chi Chi thật sự không thể chịu đựng được gương mặt chảnh chó như kẻ bề trên kia, cô nhìn về phía bóng lưng anh, đột nhiên nói: “Cậu hai, quần bảo hộ của cậu vẫn còn trên giường đó, không mặc sẽ dễ bị…”

“Lộ hàng…”

Bước chân Nguyên Cận Mặc lảo đảo một cái, anh cố nén cơn xúc động muốn quay đầu lại bóp chết Khương Chi Chi, bước chân càng lúc càng nhanh không phát ra một tiếng động nào.

“Nguyên Nhất, đi điều tra tối qua người nào đã bỏ thuốc cho tôi, tôi muốn gϊếŧ chết kẻ đó! Điều tra cả tình hình hàng hóa quan trọng nhất trong một tuần gần đây của Nguyên Thị nữa.”

“Ngoài ra còn một người phụ nữ tên là Vương Thúy Thúy, tôi muốn tất cả tư liệu về cô ta.”

Nguyên Cận Mặc đứng ngoài cửa khách sạn, nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại ra lệnh cho ai đó, anh phải đi thắp hương bái phật mới được, gần đây đen đủi quá rồi!

“Hắt xì!”

Khương Chi Chi bị người ta nhắc tới kia đột nhiên hắt hơi một cái, cô đi ra khỏi phòng tắm, mặc bộ quần áo ban đầu của mình vào.

Nhìn cả tấm gương cũng không thể soi hết thân mình màu mỡ của mình, cô bất đắc dĩ nhìn lên bầu trời.

Cô phải quay về nhanh chóng giảm béo mới được, cô phải lập tức lấy lại vóc dáng.

Những ngày tháng vừa có tiền vừa có nhan sắc ở kiếp này cô vẫn chưa sống đủ đâu.

Đợi khi Khương Chi Chi về đến nhà, nhìn thấy cánh cổng quen thuộc của nhà họ Khương, dường như đã qua mấy đời rồi…

Cô trực tiếp nhấn chuông, bảo người giúp việc trong nhà mở cửa cho mình.

Nhìn thấy ánh mắt cất giấu sự khinh thường và trào phúng của đám người giúp việc, đáy mắt Khương Chi Chi bắn ra hận ý.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, hóa ra tất cả mọi chuyện đều là do Khương Nhược Vi ban tặng.

Là do cô ta xui khiến mình ăn uống quá độ, khiến mình trở nên ngang ngược hung hăng, khiến tất cả mọi người đều chán ghét mình.

Vừa đặt chân lên tấm thảm mềm mại, cô đã nghe thấy giọng nói buồn nôn quen thuộc vang lên trong phòng.

“Bố, đến giờ này rồi chị ấy vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Ngay lập tức, giọng nói ngọt ngấy buồn nôn kia ập đến, khiến Khương Chi Chi đang đứng ngoài phòng khách không nhịn được cả người run lên một cái.

Khương Chi Chi nhìn khuôn mặt mà cô hận không thể xé nát ra kia.

Gương mặt đầy kiêu căng hỗn láo đang tằng tịu với nhau trước khi cô sống lại dường như vẫn ở ngay trước mặt, khiến cô không nhịn nổi ánh mắt tràn đầy ý hận.

“Chị, chị về rồi à? Mọi người lo cho chị đến mức không dám đi nghỉ, may mà chị không sao…” Khương Nhược Vi rảo bước đi đến bên cạnh Khương Chi Chi, vẻ mặt tỏ ra quan tâm, khiến người ta cảm thấy dường như cô ta là người phụ nữ lương thiện nhất trên đời này.

Trong lòng Khương Chi Chi không nhịn được nở nụ cười mỉa mai, đúng là giỏi đóng kịch thật.

Kiếp trước, cô bị chính khuôn mặt dối trá này lừa gạt.

Khương Chi Chi còn chưa kịp trả lời, người bố Khương Bác của cô đã lạnh lùng quát lớn: “Cả ngày chỉ biết điên điên khùng khùng, suốt đêm không về nhà ngủ, mày xem dáng vẻ mập mạp này của mày đi, không sợ Hạo Thần vứt bỏ mày sao.”

“Bố, chị ấy cũng không phải cố ý đâu.” Khương Nhược Vi khoác tay lên vai Khương Chi Chi, nhìn giống như đang bảo vệ nhưng thật ra lại là đổ thêm dầu vào lửa: “Chỉ vì chị ấy cãi nhau với dì Tần vài câu, nên tâm trạng không được tốt thôi.”

Nghe xong những lời này, Khương Bác lại càng tức giận hơn: “Đồ hỗn xược, lại còn dám cãi nhau với người lớn nữa.”

Khương Chi Chi lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu chợt nghĩ ra một vài chuyện.

Sở dĩ cô đi mua rượu về uống say rồi bị người ta bỏ thuốc hãm hại, là vì vừa cãi nhau một trận lớn với Tần Liễu.

Tần Liễu là mẹ kế của cô và Khương Nhược Vi, cũng là vợ hai của Khương Bác.

Kiếp trước, cô bị Khương Nhược Vi lừa gạt tẩy não, cho rằng Tần Liễu là người thứ ba, cho nên từ trước tới nay cô đều đối chọi gay gắt với bà ta.

“Ông Khương, được rồi được rồi… Ông cũng bớt nói vài câu đi.”

Tần Liễu nhẹ nhàng giật ống tay áo Khương Bác, nghĩ đến từ trước đến nay con gái trước của chồng luôn phản cảm với mình, bà ta cũng không muốn làm to chuyện lên nữa.

“Mày nhìn lại chút xem, dì Tần đối xử với mày tốt thế nào, đừng không biết điều như vậy, còn không mau xin lỗi dì Tần đi.” Khương Bác thở phì phì ngồi xuống, đối với người con gái cả béo phì này, ông ta rất không vừa mắt.

Khương Nhược Vi ghé vào tai Khương Chi Chi nhỏ giọng nói thầm, dù ai đứng ngoài cũng cho rằng cô ta đang khuyên Khương Chi Chi nhịn một chút, thật ra lời cô ta lại mang đầy ý xấu.

“Chị, em biết chị không sai, nhưng chị vẫn nên nói lời xin lỗi với dì Tần đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn…” Nói xong những lời này, khóe miệng Khương Nhược Vi không nhịn được nở nụ cười mỉa mai.

Cô ta đoán chắc với sự thù hận của Khương Chi Chi đối với Tần Liễu, chắc chắn Khương Chi Chi sẽ không nhịn được cơn giận này mà nổi giận bước đến tranh cãi một trận.

Chỉ cần lúc ấy mình bước đến ngăn cản, không cẩn thận xé rách quần áo của Khương Chi Chi, để mọi người trông thấy dấu vết của cuộc vui tối hôm qua để lại, chắc chắn người nhà sẽ chán ghét cô.

Anh Hạo Thần cũng có thể khống chế cô ta chặt chẽ hơn…

Không ngoài dự đoán, Khương Chi Chi nhanh chóng bước đến trước mặt Tần Liễu, trông thấy thế sắc mặt Khương Bác lập tức thay đổi: “Đồ hỗn xược, mày định làm gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.