Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 34: Không Tìm Được Một Người Đàn Ông Hoang Dã!



“Mạc Hạo Thần, anh vượt giới hạn với đàn ông còn muốn lấy tôi về làm vợ, tôi phản kháng là sai sao?”

Khương Chi Chi nở nụ cười chua xót nhìn về phía mọi người: “Hôm nay Mạc Hạo Thần đột nhiên nói rằng cho tôi một niềm vui bất ngờ, kết quả vừa mới vào cửa tôi đã thấy chóng mặt, may mắn được cậu hai nhà họ Nguyên ở bên cạnh cứu giúp.”

Khương Chi Chi mỉm cười liếc nhìn Nguyên Cận Mặc ở trong đám người, lôi đối phương vào vụ này.

“Là cậu hai nhà họ Nguyên anh minh sáng suốt nghe thấy tiếng tôi kêu cứu nên đã ra tay giúp đỡ, nếu như không có cậu hai nhà họ Nguyên, tôi chỉ sợ mình cũng…”

Nguyên Cận Mặc nghe người nào đó nói dăm ba câu quấy đục nước, còn dám cáo mượn oai hùm, con ngươi nheo lại.

Tính đến bây giờ, người dám lợi dụng anh để ngụy tạo bằng chứng chắc cũng chỉ có một mình Khương Chi Chi lá gan to bằng trời!

“Hừ.” Nguyên Cận Mặc lạnh lùng nhả ra một chữ, không muốn nhiều lời.

Khương Bác biết rõ tính tình lạnh nhạt của Nguyên Cận Mặc nên chỉ cần một chữ “hừ” này cũng đủ để phán quyết tử hình cho Mạc Hạo Thần.

“Được, được lắm! Mạc Hạo Thần, không ngờ cậu thật sự như vậy, lòng muông dạ thú đến mức độ này!”

Anh ta thật sự là có đủ can đảm, bản thân mình là gay mà còn chuẩn bị chà đạp con gái nhà họ Khương bọn họ.

Tội ác tày trời hơn là còn muốn lừa lấy cổ phần nhà họ Khương!

“Không phải… Không phải như vậy!” Mạc Hạo Thần gào đến rách cổ họng, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra mình dùng cả trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được.

“Bố, con tuyệt đối không muốn gả cho người như vậy!”

Khương Chi Chi thấy thời cơ đã đến, lập tức khóc sướt mướt, giống như một giây sau có thể ngất đi vậy.

“Từ hôn!” Khương Bác trầm mặt, giọng điệu lạnh nhạt không thể nghi ngờ: “Còn những món nợ khác nữa, chúng ta tính toán sau!”

Chuyện từ hôn là chuyện ván đã đóng thành thuyền, nữ giúp việc bị mua chuộc bị đuổi việc, gã đàn ông lôi thôi kia cũng bị đưa đến đồn cảnh sát.

Nếu không phải Mạc Hạo Thần được bà chủ nhà họ Mạc khổ sở gọi điện thoại cầu xin, cũng dâng lên mấy vụ làm ăn buôn bán mới khiến cho Khương Bác chỉ bảo quản gia đuổi ra khỏi nhà.

Chuyện này ngoại trừ Nguyên Cận Mặc là người ngoài thì chỉ nằm trong phạm vi nhỏ của nhà họ Khương, Khương Bác cảm thấy mình không còn mặt mũi nữa, mất hết cả hứng kết thúc bữa tiệc sinh nhật.

Nguyên Cận Mặc cũng lười ở lại đây, lúc gần đi thì bị Khương Chi Chi cản lại.

“Cậu hai, lần này cảm ơn anh đã làm chủ chính nghĩa, xin thứ lỗi vì tôi cũng bất đắc dĩ thôi.”

Khương Chi Chi không muốn cảm nhận được nòng súng đặt trên đỉnh đầu nên khom người sâu xuống đúng chín mươi độ, thể hiện lòng biết ơn.

Cô hơi đoán được cậu hai nhà họ Nguyên này ăn mềm không ăn cứng.

“Khương Chi Chi, cá cược của chúng ta còn hai tháng hai mươi ngày.”

Nguyên Cận Mặc bị hành động cúi người chín mươi độ của cô làm cho không phát được lửa giận ra nên trước khi lên xe đã trực tiếp buông ra những lời hung ác.

“Nếu như cô không được dưới năm mươi lăm ký, tôi sẽ để người bỏ cô vào lồng tre ở sân sau, để một đám vật nuôi của tôi giúp cô gầy đi!”

“Trời đất ơi… Không thể như vậy, cậu hai! Tại sao anh có thể tự ý đổi ước định chứ? Anh có còn đạo đức hay không vậy!”

Toàn thân Khương Chi Chi cứng đờ, giảm xuống năm mươi lăm ký sao, bây giờ cô hơn tám mươi lăm ký cơ.

Hai tháng, muốn cô điên cuồng giảm hơn ba mươi ký?

Người đàn ông chết tiệt này, đây là muốn chơi đùa cô đến chết mà.

Cô la lên phản đối nhưng đáp lại cô là động cơ phun ra luồng khí đen nồng đậm.

“Khụ khụ…”

Khương Chi Chi cảm thấy con xe này chắc chắn hỏng rồi, phun ra khí thải đen như trái tim của Nguyên Cận Mặc.

Sau khi Khương Chi Chi trở lại phòng mình thì lại nhìn bản thân ở trong gương.

Mặc dù cô rất béo nhưng đã có tinh thần hơn mười ngày trước, trên mặt có thêm mấy phần tự tin.

“Ha… Cuối cùng coi như cũng chặn được tên đàn ông cặn bã muốn kết hôn với mình.”

Đây dường như là chuyện vui vẻ nhất từ lúc cô trùng sinh tới nay, đương nhiên khi vừa nhớ đến ước hẹn ba tháng với Nguyên Cận Mặc, cô lại nghiến răng ken két.

“Cái tên Nguyên Cận Mặc đáng ghét này, tôi đây cao một mét bảy, thì năm mươi lăm ký hoàn toàn có thể gọi là quá gầy rồi!”

Khương Chi Chi khẽ cắn môi, lúc cô có thân hình tuyệt vời nhất ở đời trước cũng mới chỉ có hơn năm mươi ký xíu thôi.

Nguyên Cận Mặc quả thực không phải là người, lại để cô điên cuồng giảm hơn ba mươi ký trong vòng gần ba tháng.

Nếu như thiếu một ký… Nghĩ đến cảm giác bị nòng súng của Nguyên Cận Mặc chặn trên trán, Khương Chi Chi thầm thở dài.

Bà đây liều mạng vậy!

Cô vừa mới chuẩn bị tập luyện khiến cho bản thân gầy đi thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.

Khương Chi Chi mở cửa ra vào thì thấy bà nội.

“Bà nội, đã trễ như vậy rồi, bà tìm cháu có việc gì sao?” Khương Chi Chi nghi hoặc hỏi.

“Chúng ta không nhìn người cẩn thận, suýt chút nữa đã để Mạc Hạo Thần lòng muông dạ thú thực hiện được ước muốn, cũng may hiện tại hôn ước không còn giá trị gì rồi.” Phương Như Phượng nhẹ nhàng nói.

“Ừm, không trách bà nội được, là bản thân cháu bị mỡ heo mê muội tâm trí, trước đó cứ nhất quyết không phải anh ta thì không lấy, may mà sau đó đã kịp thời tỉnh ngộ.” Khương Chi Chi lắc đầu.

“Tất cả đều đã qua rồi, đêm này bà đến chủ yếu là muốn nói cho cháu một chuyện.”

Phương Như Phượng nhẹ nhàng gõ gõ gậy, giọng nói nhanh chóng như nhấn chìm trên thảm: “Chi Chi, qua năm nay cháu chính thức hai mươi tuổi rồi. Cho nên cho dù như thế đi chăng nữa, trước cuối năm cháu nhất định phải được gả ra ngoài.”

Khương Chi Chi giật mình, mình đã trốn được vụ kết hôn này mà vẫn còn phải lập gia đình sao?

“Bà nội, năm nay cháu mới tròn mười chín tuổi thôi, vừa mới lên năm hai đại học thôi mà, hiện tại đã là thời buổi nào rồi chứ, phụ nữ có thể gánh được nửa bầu trời rồi, căn bản là cháu cũng không cần lập gia đình đâu!”

“Ài, ông nội cháu đã viết di chúc rồi, lẽ nào cháu muốn làm trái lại hay sao? Cháu không biết chứ năm đó có một người thầy tướng số đã tính toán mạng cháu rồi, nếu như cháu vi phạm thì không chỉ mình cháu xui xẻo, mà cả nhà họ Khương chúng ta cũng sẽ gặp họa lớn.”

Khương Chi Chi há hốc mồm, rất muốn nói rằng bây giờ đã là thời đại nào mà vẫn còn mê tín dị đoan như vậy chứ?

Nhưng nghĩ lại thấy trên người mình gặp phải chuyện động trời thì cô dần dần thu hồi nụ cười trên mặt.

Nếu nói vì để gia tộc sau này phồn vinh mà cô lựa chọn việc mình lập gia đình một cách qua loa… Xin lỗi, cô còn chưa tốt bụng đến mức đấy.

“Cháu sẽ suy nghĩ.”

Khương Chi Chi gần như cắn răng để nói xong câu này.

Một lúc sau, Phương Như Phượng khẽ thở dài, đáy mắt xuất hiện sự phức tạp: “Thân là người nhà họ Khương thì phải nghĩ đến lợi ích của cả gia tộc, thời gian tiếp theo bà sẽ bảo bố con lựa chọn mấy thanh niên ưu tú để con kết hôn, nhất định phải kết hôn trước cuối năm.”

Không phải đến hỏi ý kiến mà là thông báo.

Khương Chi Chi im lặng cắn môi, nhìn theo bà nội đã rời đi.

Sau khi đóng cửa lại, niềm vui vì thoát khỏi tên đàn ông cặn bã Mạc Hạo Thần lúc trước đột nhiên giảm hơn một nửa.

Cô thật sự không thể tìm được một người đàn ông hoang dã trong vòng nửa năm được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.