Bảo bối thân ái, tình yêu là cái gì, xin em hãy
Mang thai tiến vào tháng thứ chín, bác sĩ nói, đây làgiai đoạn phụ nữ có thai vất vả và phiền não nhất. Hướng Phù Nhã đã cảm nhậnđược rõ ràng những lời mà ông nói. Bởi vì tử cung không ngừng hướng lên trên màlớn, lên tới tận ngực, cô thường xuyên cảm thấy không thở nổi, tần suất tim đậpcũng cực kì nhanh. Khẩu vị ăn uống càng ngày càng thấp, phần eo cũng thườngxuyên bủn rủn.
Thân mình càng ngày càng ngốc, bụng cũng càng ngàycàng trầm. Bất quá khi đi kiểm tra định kì Smith lại cười rất hồ hởi. Vị bác sĩphụ khoa nổi tiếng nhất Edinburgh khen ngợi cô hết lời, nói cô là người mẹ cựckì tốt. Cục cưng của cô tốt lắm, cũng thực khỏa mạnh, hơn hẳn tiêu chuẩn rấtnhiều.
Tốt lắm, còn chưa bắt đầu thi chạy, cục cưng của cô đãdẫn đầu rồi. Nhưng mà, cô cũng rất bi thảm a. Bây giờ mỗi lần nằm xuống làchuyện vất vả nhất trên đời này, chỉ cần nằm xuống liền cảm thấy bị thứtrong bụng mình ép tới không thở nổi, hiện tại cô chỉ thích ngồi, thậm chí cònmuốn cứ ngồi như vậy mà ngủ luôn.
“Cục cưng không ngoan!” Khẽ xoa xoa bụng, cô ngồi trêngiường, thì thào nói chuyện với đứa nhỏ bên trong. Dạo này nó cực kì bướngbỉnh, lúc nào cũng đá cô một cước lại một cước, giống hệt như đang đánh bóngbàn vậy. “Mẹ với con thương lượng một chút nhé, con để mẹ nghỉ ngơi một chútcũng không được sao?” Có một đứa con dư thừa tinh lực, còn chưa có ra đời đãgiày vò thành như thế rồi.
“Hi.” Một giọng nói nữ tính mê người vang lên bên cạnhcô, Hướng Phù Nhã ngẩng đầu, lại một lần vì sắc đẹp kia mà bị mê hoặc. Cho dùđã qua một tháng, cô vẫn không thể thích ứng được với chuyện mỹ nhân đẹp nhưvậy xuất hiện trước mặt mình, còn ở cùng một nhà với mình.
“Em lại đang nói chuyện với cục cưng sao?” Cô gái ngồixuống trên cái ghế bên cạnh, hai chân vắt chéo, tao nhã gợi cảm vô cùng. TiếngTrung của Phỉ Khiết Nhi cực kì tốt, từng câu từng chữ đều rõ ràng.
“Vâng.” Hướng Phù Nhã cười dịu dàng, mang theo vẻ đẹpđộc đáo ý nhị riêng biệt của người sắp làm mẹ. “Em đang cùng con thương lượngmột chút.”
“Nó nghe hiểu được?” Cô ta rất ngạc
“Đương nhiên, bác sĩ nói, cục cưng kỳ thật đối với thếgiới bên ngoài rất mẫn cảm, nó có thể xuyên thấu qua bụng mẹ để nhìn được mọithứ bên ngoài.”
“Em nói nghe thật thần kỳ quá!.” Bộ dáng không dám tincủa Phỉ Khiết Nhi vẫn mê người như thế.
Hướng Phù Nhã nở nụ cười, chậm rãi ngồi dậy, cầm lấycái bình thủy tinh bên cạnh. “Nước trái cây?”
“Cám ơn. Chị thích uống cà phê hơn.” Cô nhìn thoángqua bên cạnh một chút.
Ruth vẫn đang đứng ở một bên lập tức hiểu ý, đi hướng phòngbếp pha cà phê.
Đây có thể gọi là khí chất quý tộc bẩm sinh đi, HướngPhù Nhã mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của cô gái kia, chỉ cần một ánh mắt đãcó thể sai khiến kẻ khác làm việc cho mình, vẻ mặt như thế khiến Hướng Phù Nhãbất chợt nghĩ đến ông xã.
Phỉ Khiết Nhi nhìn thân ảnh Ruth xa dần, cười cườinói. “Delos thật sự rất yêu quý đứa nhỏ, phải không?”
“Vâng.” Tuy rằng, cô vẫn không quen nghe Phỉ Khiết Nhigọi Quan Thần Cực là Delos nhưng mà đó là tên tiếng Anh của anh, kế thừa dònghọ và danh hiệu của tổ tiên, đó là sự thật không thể nào thay đổi. Nghĩ đến sựsăn sóc và dịu dàng của chồng, Hướng Phù Nhã ngọt ngào cười. “Anh ấy so với emcòn khẩn trương hơn.”
Càng gần đến ngày lâm bồn, Quan Thần Cực lại càng khẩntrương, cùng cô đi kiểm tra thai nhi đều hỏi kỹ từng chi tiết cần thiết, ngaycả ảnh siêu âm bác sĩ chụp cho họ anh cũng cẩn thận cất đi, thỉnh thoảng lấy raxem rồi cười cười nói với cô, con của hai người đang lớn thật nhanh.
Ừm, nói thật, cô thực sự có chút xem không được.
“Đừng nhìn bộ dáng lãnh khốc của Delos, kỳ thật anh ấyđối với trẻ con rất tốt, rất nhẫn nại.” Nhữngngón tay thon dài sơn màu tím của Phỉ Khiết Nhi đồ nhẹ nhàng gõ gõ. “Chị nhớ rõtrước đây mình đặc biệt dính anh ấy, mà anh ấy thì…” Mỉ cười “Luôn phi thườngbao dung.” Hướng Phù Nhã nghe đến mê mẩn, cô đối với chuyện lúc nhỏ của QuanThần Cực rất có hứng thú.
“Em có biết không, người này có ý muốn bảo hộ rấtmạnh, đối với những bạn nam nhỏ tuổi ái mộ chị đều lộ ra vẻ mặt lãnh khốc vôtình, dọa bọn họ chạy đi hết.” Khóe mắt cô mang theo vẻ nhung nhớ tốt đẹp. “Đểtrả thù anh ấy đã phá hư duyên tình của mình, chị liền chạy đi nói với cô gáimà anh thích là, tôi là bạn gái của Quan Thần Cực.”
Hướng Phù Nhã bật cười, nghĩ đến mới trước đây QuanThần Cực cũng là cái vẻ mặt lãnh khốc như thế, cô liền nhịn không được. Cảmgiác quái dị lúc ban đầu với Phỉ Khiết Nhi theo thời gian tiếp xúc chậm rãitiêu tan. Cô biết Phỉ Khiết Nhi và Quan Thần Cực là bạn bè từ nhỏ lớn lên bênnhau, cảm tình rất tốt, mà Quan Thần Cực trừ bỏ có nhiều phản ứng kỳ quặc lúcmới gặp mặt, sau đó tất cả đều bình thường. Anh đối xử với cô còn săn sóc, cẩnthận hơn trước kia rất nhiều.
Hướng Phù Nhã trời sinh tính đơn thuần, sẽ không nghĩđông nghĩ tây, cô yêu Quan Thần Cực thì sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. NếuQuan Thần Cực yêu Phỉ Khiết Nhi thì sẽ không kết hôn cùng Hướng Phù Nhã cô. Chonên mặc dù Phỉ Khiết Nhi ở ngay trước mắt, ở tại nhà bọn họ, Hướng Phù Nhã cũngđem cô ấy trở thành bạn bè mà đối đãi.
Cô cảm thấy Phỉ Khiết Nhi thoạt nhìn xinh đẹp không tỳvết, tính cách cũng thẳng thắn khiến mọi người đều yêu thích.
“Nhìn xem, chị lại nói linh tinh rồi, may mắn em làTiểu Nhã chứ nếu là người khác, nghe chị kể đủ chuyện cũ ngày xưa như thế nhấtđịnh sẽ hiểu lầm chị và Delos có điều gì đó ái muội mất thôi.” Phỉ Khiết Nhighé sát người vào cô. “Em sẽ không như thế, đúng không, Tiểu Nhã?”
Hướng Phù Nhã nhìn hàng lông mi vừa cong vừa dài, lạinghĩ đến quảng cáo lông mi trên tivi, mỹ nữ trời sinh như Phỉ Khiết Nhi thếnày, mỗi bộ phận trên người đều có thể đem đi quảng cáo được rồi. “Đương nhiênsẽ không.” Cô tin tưởng chồng mình, cũng tin tưởng người bạn mới quen biếtkhông lâu này.
“Tiểu Nhã, em thật tốt.” Phỉ Khiết Nhi cầm tay cô.“Tìmmột ngày đẹp trời nào đó, chúng ta đi dạo phố đi, em biết không? Chị rất ít khiđi dạo phố cùng bạn gái đấy.”
“Vì sao ạ?”
“Không biết.” Cô tùy ý quấn quấn mấy lọn tóc quăn củamình. “Từ nhỏ đến lớn, chị chưa từng có bạn bè là con gái bao giờ.” Có thểtưởng tượng được, nữ sinh không ai thích cùng người xuất sắc như thế đứng cùngmột chỗ, bởi vì so với người tài giỏi và xinh đẹp như cô ấy, người nào cũng đềuảm đạm thất sắc cả.
“Được thôi.” Hướng Phù Nhã vuốt ve cái bụng thật lớncủa mình. “Nhưng mà khả năng phải chờ em sinh cục cưng xong, chị nhìn em bâygiờ, đi vài bước đã khó lắm rồi, huống chi là đi dạo phố.”
“Ừm, thực sự rất lớn.” Phỉ Khiết Nhi chăm chú đánh giábụng của cô. “Dáng người thay đổi nhiều như vậy, em có hối hận không?”
“Vì người đàn ông mình yêu sinh đứa nhỏ là một chuyệnrất hạnh phúc.” Cô cười thật ngọt ngào, ngọt đến tận tâm can.
“Vậy còn Delos thì sao?” Đôi mắt xanh lam to đẹp mangtheo vẻ hiếu kỳ. “Anh ấy có hay không đã nói…yêu em?” Tạm dừng một chút, tiếngnói có vẻ trầm thấp hơn.
Cực, nói yêu cô? Hướng Phù Nhã ngây ngẩn cả người, nóithật, cô chưa từng có nghĩ tới vấn đề Quan Thần Cực yêu hay không yêu mình. Côvẫn luôn chắc chắn cho rằng anh yêu cô, bằng không lúc trước sẽ không cầu hôncô, càng không dịu dàng săn sóc với cô sau khi kết hôn như thế. Nếu khôngthương cô, anh nhất định sẽ không có khả năng làm được những việc này.
Anh nhất định là có yêu cô, mặc dù vẫn còn chút đắnđo, anh quả thực chưa từng nói qua ba chữ ấy, có khả năng, người đàn ông nàytrời sinh không am hiểu phương thức biểu đạt tình cảm của mình, Quan gia tuyrằng đã định cư ở Scotland mấy trăm năm rồi nhưng dòng máu chảy trong người vẫnlà của phương Đông, điều này cô có thể lý giải.
Phỉ Khiết Nhi nở nụ cười mị hoặc làm cho người takhông mở mắt ra được. “Xem chị ngốc chưa kìa, Tiểu Nhã, em không cần để ý. Kỳthật đây là việc riêng giữa hai vợ chồng, chị đáng lẽ không nên hỏi đến, chẳngqua Delos là một người…bạn rất tốt của chị nên nhịn không được muốn quan tâmsâu hơn một chút thôi.” Hướng Phù Nhã lắc lắc đầu, tỏ vẻngại.
Lúc này Ruth bưng tới một ly cà phê mùi nồng đậm đến,đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người, một chiếc ly xinh đẹp, sạch sẽ được từtừ cẩn thận đặt lên bàn. “Khiết nhi tiểu thư, cà phê Mocha của cô.” Đề tài nàycứ như vậy mà gián đoạn.
Buổi tối lúc chín giờ Hướng Phù Nhã đều phải uống mộtly sữa tươi, thói quen tốt này tạo thành đều là vì sự đốc thúc chăm chỉ củaQuan Thần Cực. Trước giờ đều thế, đối với chuyện của cô anh đều không qua loa,quán triệt mọi thứ thật cẩn thận.
Nghĩ đến chuyện mới nói hôm nay cùng Khiết Nhi, HướngPhù Nhã định xuống lầu tự uống sữa, thuận tiện vận động gân cốt, nhất cử lưỡngtiện. Cô cảm thấy rất có lý nên đã phân phó Ruth không cần đi xuống lầu lấy sữamà tự mình chậm rãi đi.
Chống thắt lưng, dưới sự nâng đỡ của Ruth, cô chậm rãiđi xuống lầu dưới, phòng ngủ của bọn họ ở lầu hai, đi qua một thang lầu rồi đitiếp mấy chục mét nữa, vòng theo một đường hình cung, bước qua mười mấy cáiphòng. Khi cô một lượt đi qua hết xong, bỗng nhìn thấy một thân ảnh màu đenxuất hiện dưới cầu thang, lóe lên rồi biến mất ngay, định thần nhìn kỹ lại, côkhông biết mình liệu có nhìn lầm hay không.
“Ruth, người mới vừa rồi……”
“Phu nhân, cô vẫn đừng nên xuống lầu, đi từ trên xuốngdưới như vậy sẽ khiến người ta dễ dàng mệt hơn.” Vẻ mặt Ruth bình thản giốngnhư không hề nghe thấy cô vừa mới nói gì.
Không thích hợp, phi thường không thích hợp, Hướng PhùNhã nhìn cô hầu một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước, lớp thảm xốpdày khiến bước chân của cả hai trở nên nhẹ nhàng, càng đến gần, hành lang càngim lặng tĩnh mịch hơn, tiếng nói chuyện trong phòng càng trở nên rõ ràng, nhấtlà khi cửa phòng căn bản không hề đóng lại.
Đó là thư phòng của Quan Thần Cực. Sắp tới cuối năm,chuyện tình ở công ty anh hết sức bộn bề, chiều nào về nhà, Jason cũng cầm theomột đống văn kiện cho anh phê duyệt, trước kia anh không hay mang tài liệu vềnhà nhưng dạo này thật sự bận quá, nếu không phải anh muốn ăn tối cùng cô thìsẽ không làm như thếho nên, bình thường cùng cô ăn cơm, ăn hoa quả xong, anh sẽở lại thư phòng lầu hai làm việc còn cô thì trở về phòng xem tivi.
Nếu vừa rồi không phải cô hoa mắt thì thân ảnh màu đenban nãy đã vào trong thư phòng của Quan Thần Cực, thư phòng của anh ngay gầncầu thang, mà bóng lưng ấy…
“Em rất nhớ anh, Delos.” Thanh âm nỉ non như tiếng thởdài, tiếng Anh chính gốc của người Luân Đôn nghe qua quen thuộc đến mức khiếnngười khác đều phải động lòng.
“Phu……” Một ánh mắt nghiêm khắc khiến Ruth vộivàng ngậm miệng lại.
“Anh có nhớ em không?”
Sau một lúc lâu, thư phòng không có tiếng động nàonữa. Ngọn đèn sáng ngời chói mắt từ bên trong chiếu qua cánh cửa, Hướng Phù Nhàlẳng lặng đứng một bên, sắc mặt trắng bệch, tim đập như sấm.
“Em thật không ngờ, anh sẽ làm như vậy để trả thù em.”Giọng nói nữ tính nhuốm vẻ đau thương, mặc dù có chút cao nhưng vẫn khiến ngườita thương xót. “Tình tình của anh vẫn luôn cường ngạnh như vậy, cho dù là em,cho dù là em, anh cũng không chịu nhận thua.” Ngữ khí rất bi thương, thực sựrất bi thương.
“Nhưng mà lần này, anh đã làm em tổn thương. Em chịukhông nổi, em nhận thua, được chứ? Em thực sự nhận thua rồi.”
“Em chịu không nổi, anh rõ ràng là của em, của mộtmình em, vì sao lại trở thành như vậy? Người anh yêu không phải là em sao? Tạisao lại như thế chứ?”
“Khiết Nhi.” Rốt cục có tiếng nói khác vang lên, trầmthấp khàn khàn giống như mở miệng là một chuyện hết sức khó khăn.
Thanh âm như thế, Hướng Phù Nhã đã từng nghe qua,chính là ngày đó, cái ngày đầu tiên cô nhìn thấy Phỉ Khiết Nhi. Tay cô nắm chặtthành quyền, nghĩ đến mâm sushi mình tỉ mỉ làm nên cuối cùng rơi vào quên lãng,trong lòng đau đớn vô cùng, cô cảm giác có chuyện sắp xảy ra, một cảm giác hếtsức đáng sợ.
Cô hẳn là nên đi thôi, bước thêm vài bước nữaà có thểxuống lầu, như vậy tất cả mọi thứ đều sẽ trở về bộ dáng ban đầu của nó. Cô vẫnlà vợ của Quan Thần Cực, anh vẫn là người chồng dịu dàng bá đạo như xưa, tất cảđều như chưa từng thay đổi, nhưng chân của cô không nghe lời, không hề độngđậy.
“Delos, anh mau nói cho em biết, vì sao anh lại muốnkết hôn?” Tiếng khóc nức nở nghe qua đã tan nát cõi lòng. “Anh có biết không,khi em nghe được tin tức này thương tâm biết bao nhau? Thậm chí ngay cả dũngkhí sống sót cũng không còn nữa.”
“Nửa năm, suốt nửa năm, em vẫn sống ở nước Pháp, khôngdám trở về, em cố gắng lâu như vậy, vất vả lâu như vậy mới dám tới gặp anh. Bởivì em đã đáp ứng anh, ngày đầu năm mới đều sẽ cùng anh trải qua. Cho dù nămnay, anh đã chẳng còn là anh như ngày trước, em vẫn sẽ tuân thủ ước định củahai người mà trở về.”
“Em luôn nói với mình, nếu anh sống rất tốt, em sẽchấp nhận chỉ đứng một bên làm bạn bè của anh, yên lặng nhìn anh, chúc phúc choanh là được rồi, nhưng không được, em không thể làm được.”
“Đừng nói nữa, Khiết Nhi.” Thanh âm của anh có chút ưuthương, sự ưu thương cô chưa từng được nghe lấy một lần.
“Nếu anh có thể nhìn thẳng vào mắt em đây, có thể bìnhtĩnh một chút, em nhất định sẽ làm được. Nhưng mà Delos, anh làm không được,cho nên em cũng không thể làm được. Đêm nay em đến đây chỉ muốn hỏi anh, em còncó thể ở bên anh được sao? Delos của em.”
(Momo: Xin lỗi bà con, tạm dừng 5 giây bạn Momo đi óicái đã, ói vào bàn phím thì toi =_=, bạn nà bạn không cố ý đâu, thật muốn ghilà My Delos cho đỡ buồn nôn nhưng convert nó ghi là thế, ko dám sửa TT__TT,thôi bà con cứ ói đi, em này sắp hết đất diễn rồi.)
“……”
“Anh còn yêu em không?”
“……”
“Anh chẳng lẽ là sợ sẽ làm tổn thương cô gái đó? Nếu…”
“Khiết Nhi, nếu em dám lôi chuyện này, anh thề, anh sẽkhông bao giờ tha thứ cho em.” Thanh âm kiên định biểu lộ ý chí quyết tâm củabản thân.
“Được, sẽ không liên lụy đến cô ta, vậy anh hãy nóicho em biết, anh có yêu cô ta hay không, nếu anh yêu cô ấy, em sẽ chết tâm, sẽkhông quấy rầy anh thêm nữa.”
“……”
“Được rồi, anh chỉ cần nói cho em biết, khi trước vìsao kết hôn cùng cô ta cũng được!”
“…… Cô ấy có đứa nhỏ.”
“Nguyên lai là bởi vì cô ta có đứa nhỏ, như vậy yêuthì sao? Delos, anh không yêu cô ta, đúng không?”
“……”
“Delos, anh không muốn trả lời, hay là…nói không thànhlời?”
“Vấn đề này, tôi cũng muốn biết.” Tiếng nói lẳng lặngnữ tính vang lên, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra hoàn toàn. Hướng Phù Nhã đứng ởcạnh cửa, ánh mắt mở thật to, môi mím chặt lại, trừ bỏ hơi thở có chút nhanhhơn bình thường, biểu tình của cô vẫn bình tĩnh, câu hỏi thốt ra cũng cực kì lýtrí.
Hai người ở trong phòng đối với sự xuất hiện của cô,phản ứng không hề giống nhau.
Sắc mặt Quan Thần Cực trong nháy mắt liền thay đổi,gương mặt tuấn tú giờ phút này tái nhợt hẳn đi, mà vẻ đẹp tuyệt mỹ của PhỉKhiết Nhi giờ đong đầy nước mắt, hoa lê đái vũ*, đẹp đến muốn đòi mạng mọingười. Thật sự kỳ quái, giờ này khắc này, trong đầu Hướng Phù Nhã thế nhưnghiện lên bốn chữ như thế này.
(*hoa lê đái vũ: sao lại có từ này ở đây nhỉ, ta chảthấy hợp tẹo nào =.=, tức là hoa lê tắm mình trong mưa. Xuất phát từ việc miêutả vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi khóc, sau được dùng để miêu tả gương mặt củamột người con gái đẹp khi rơi lệ)
“Cực, anh mau nói cho em biết, anh yêu hay không yêuem?” Cô phi thường bình tĩnh, phi thường tinh tường hỏi, trên thực tế, sau khinghe được cuộc nói chuyện trên, cô hẳn là nên khóc như điên mà chạy đi mớiđúng, như thế mới phù hợp với mấy tình tiết máu chó trên phim truyền hình cùngnhững cuốn tiểu thuyết tình yêu kinh điển. Chỉ tiếc, tình trạng thân thể của côlúc này, động tác đòi hỏi độ khó cao nhằm thỏa mãn ánh mắt của người xem đấykhông thể thực hiện được, mà cô căn bản không muốn đi, cũng không muốn nghe lạichuyện này thêm lần nữa, có nghi vấn thắc mắc gì, có điều gì muốn nói ra, côtình nguyện hỏi một lần để hiểu được toàn bộ.
“Phù Nhi.” Quan Thần Cực đứng ở bên bàn làm việc,trong tay gắt gao nắm chặt tờ tài liệu gần như muốn xé nát nó. Đây là lần đầutiên từ lúc hai người quen nhau, cô nhìn thấy anh biểu lộ ra vẻ khẩn trương nhưvậy, thật châm chọc, hôm nay rốt cuộc Hướng Phù Nhã cô đã nhìn được, nghe đượcbao nhiêu Quan Thần Cực mà mình không quen đây?
“Anh chỉ cần trả lời em là tốt rồi, cái gì khác cũngkhông cần nói.”
“……” Anh vẫn trầm mặc như cũ giống như lúc nóichuyện Phỉ Khiết Nhi, trầm mặc chiếm đa số.
Giống như đã qua thật lâu thật lâu, ba người đanggiằng co trong thư phòng đều không hề mở miệng.
Rốt cục, Hướng Phù Nhã dùng sức nuốt một chút nướcmiếng, có vài phần tối nghĩa nói: “Tốt lắm, như vậy mời anh nói rõ cho em biết,lúc trước anh cầu hôn có phải hay không bởi vì em đã có đứa nhỏ?”
“…… Phải.”
“Tốt lắm, em hiểu rồi.” Lòng đau đến mức không còn cảmgiác, cô cố gắng mỉm cười lui về phía sau vài bước. “Để em xác thực thêm mộtlần nữa, Quan Thần Cực, anh không có nỗi khổ tâm nào, cũng không hề bất đắc dĩ,những lời vừa nói đều là thật tâm, thật lòng đúng không?”
“…… Đúng.”
Tốt lắm, cực kì tốt! Người đàn ông này, người đàn ôngcô yêu, cô gả, chồng của cô, đến hôm nay cô mới phát hiện mình căn bản không hềhiểu biết về anh, chỉ coi như quen thân trên một phương diện nào đó mà thôi.Anh sẽ không nói dối, người như anh khinh thường việc đấy. Sinh ra trong giađình giàu sang, gia thế kinh người, vẻ ngoài vĩ đại, suy nghĩ thông minh, anhcăn bản không c phải nói dối.
Cho nên anh không thương cô, cưới cô cũng chỉ bởi vìđứa nhỏ trong bụng, không có gì hiểu lầm, không có gì cần giải thích, cực kì rõràng, cũng cực kì đơn giản.
“Em nghĩ, em đã hiểu rồi.” Cô chậm rãi xoay người đira bên ngoài.
Ngoài cửa, vẻ mặt Ruth cũng trở nên đau thương.
Sau đó, Hướng Phù Nhã cười cười, đi tiếp xuống dướilầu, cầm sữa nóng lên uống cạn sạch, sau đó trở về phòng, làm mọi việc mình vẫnhay làm giống như chưa từng phát sinh chuyện gì hết.
Mặc dù thư phòng truyền đến những tiếng vang thật lớn,cãi cọ đổ vỡ, tựa như có một quả bom đang bổ tung ở đấy, người hầu đều từ nhàsau chạy vội vàng đến, cô vẫn im lặng ở trên giường, không bị ảnh hưởng, khôngbao giờ bị ảnh hưởng nữa.
Cuộc sống ngọt ngào của vợ chồng Quan thị trở nên rùngrợn, xác thực mà nói, ngay cả rùng rợn cũng không đủ để mô tả hết chuyện này.Rùng rợn bình thường, cả hai người sẽ không nói với nhau một câu, trong lòngđều đang tức giận, làm thành chiến tranh lạnh.
Nhưng hai người này không phải, Hướng Phù Nhã vẫn thựcbình tĩnh, đi tới đi lui như chưa có gì xảy ra, ăn cơm, đi dạo, ngủ, còn đikiểm tra thai nhi thêm một lần cuối nữa.
Quan Thần Cực cũng thực bình tĩnh, đi làm, tan tầm,cùng vợ ăn cơm, tản bộ, ngủ, đi kiểm tra thai nhi cùng vợ, thoạt nhìn, mọi thứđều giống như trước kia, nhưng kỳ thật cái gì cũng không giống.
Má Điền cùng Ruth chen chúc tại cửa nhà ăn, vươn dàicái cổ nhìn vào phòng khách.
Chủ nhân của bọn họ đang cùng nhau ngồi trên sô phamềm mại xem tivi, cuộc sống trông ngọt ngào hệt như dĩ vãng. Nhưng không cònthanh âm nữ chủ nhân ngọt ngào làm nũng, bốc đồng xấu tính, cũng không còntiếng nói dịu dàng dỗ dành cùng thỏa hiệp đầy bất đắc dĩ của nam chủ nhân, chỉcó hai chữ “cám ơn” mà thôi.
Đó là lúc Hướng Phù Nhã m miệng khi Quan Thần Cực giúpcô lấy thêm hoa quả để ăn tráng miệng, cô lẳng lặng ăn hết chùm nho no đủ, đốivới quả táo xinh đẹp hồng nhuận bên trong giỏ lại làm như không thấy.
Lẳng lặng xem tivi, lẳng lặng tản bộ, làm cái gì cũngđều lẳng lặng, nụ cười mà mọi người ai cũng tưởng nhớ, nụ cười đơn thuần giảndị khó gặp được đã không còn nhìn thấy nữa.
Má Điền xoa xoa khóe mắt, lại nhìn vào phòng khách,nặng nề mà thở dài. “Tình trạng nào bao giờ mới tốt lên được đây?”
Chủ nhân của bọn họ bây giờ không còn là cặp vợ chồngyêu nhau thắm thiết nữa, thoạt nhìn hai người giờ như hai kẻ xa lạ, đã từng làngười quen thuộc nhất, nay lại trở thành người xa lạ nhất.
Hướng Phù Nhã đương nhiên biết má Điền và mọi ngườiđều lo lắng cho mình, nhưng lo lắng cái gì mới được chứ? Cô vẫn bình thường nhưvậy, ăn ngon ngủ được, ngay cả cục cưng dạo này cũng rất ngoan, không có cuồngđá, thân thể cũng cực kì tốt.
Cô chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi, cô cần thờigian để suy nghĩ, hiểu rõ tình huống của mình, chờ cô suy nghĩ cẩn thận thì sẽđược thôi.
Quan Thần Cực cũng không có cách nào mở miệng, anhthật sự không biết nên nói cái gì. Kỳ thật, lúc này anh đang bị bao vây trongvòng xoáy sợ hãi cực kì xa lạ.
Sau đêm hôm đó, Hướng Phù Nhã không khóc, không nháogì, nhưng cô không khóc không nháo lại càng đáng sợ, anh có cảm giác mình sắpmất cô rồi.
Nhìn quả táo bị vắng vẻ trong giỏ, ánh mắt xinh đẹpcủa anh hiện lên tia đau đớn, anh biết vì sao cô không hề ăn quả táo nữa, bởivì trước kia anh nhớ rõ cô đã từng nói qua, bọn họ kết duyên với nhau nhờ tráitáo, nên đó chính là quả tình yêu của hai người. Giờ nó lại trở thành một sựkhổ sở khiến cô không nghĩ sẽ đụng tới nó nữa.
Sự sợ hãi như vậy khiến anh sa vào bên trong. Cả cuộcđời từ bé đến giờ, anh chưa từng có cảm giác không nắm bắt được thứ gì trongtay như thế, ngay cả tình yêu khi xưa anh điên cuồng trao cho Phỉ Khiết Nhicũng vẫn có thể kiềm chế được, nhưng lần này anh lại làm không nổ
Anh rất hiểu Hướng Phù Nhã, cô nhìn qua có vẻ ngọtngào dịu dàng nhưng kỳ thực trong lòng hết sức quật cường, cô độc lập tự chủ,một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không màng đến mọi thứ, giống như lúc trướcđem lòng yêu anh vậy.
Yêu liền yêu, thuần túy như vậy, thẳng thắn như vậy,toàn tâm toàn ý như vậy.
Là tại anh đã lừa gạt cô, lợi dụng cô, anh thật sự cólỗi với tình yêu chân thành tha thiết cô dành cho anh lúc trước, anh bây giờcái gì cũng không thể cho cô, ít nhất chỉ có thời gian để cô được bình tĩnh,hiểu rõ tất cả, đây là yêu cầu duy nhất của Hướng Phù Nhã, mà anh cũng chỉ cóthể đáp ứng được mà thôi.
Ngày khi mọi người đang nghẹn chết trong bầu không khíbình tĩnh vẫn cứ đi qua, thời điểm bắt đầu một cuốn lịch mới, mọi thành viêntrong Quan gia đều trở lại cùng những người ở tại Sắc Vi sơn trang cũng cùngnhau đón đêm giao thừa. Đối với sự im lặng đến đòi mạng lúc này, ông nội củaQuan Thần Cực lại nở một nụ cười hết sức quỷ dị, mà vợ của ông Vương Nhược Dungvẫn trước sau như một lạnh nhạt và bất mãn với Hướng Phù Nhã.
Ngày thứ hai sau giao thừa, lúc bọn họ chuẩn bị trởvề, Vương Nhược Dung vẫn luôn thích ở nơi cao, đất đai ở đó lãng mạn hữu tình,Quan Nhân Kính yêu thương bà xã cũng liền đi theo.
Lúc gần đi, Quan Nhân Kính mang theo nụ cười thần bí,ánh mắt có chút đăm chiêu không nói lời nào nhìn cháu trai của mình, sau đó nóivới Hướng Phù Nhã. “Con hiện giờ đối với chồng của mình hiểu được bao nhiêu?”Sau đó, ông rời đi.
Hướng Phù Nhã ngây ngốc nhìn bóng dáng bọn họ, nóikhông ra lời, thì ra hết thảy hết thảy từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều châmchọc cùng vớ vẩn như vậy, nghĩ đến lời nói của Quan Nhân Kính trong hôn lễ, rồicục diện của ngày hôm nay……
Nháy mắt trong lúc đó, cô đã có được quyết định củamình.
Xoay người, nhìn người đàn ông vẫn yên lặng đứng ở bêncạnh mình, áo sơ mi xám bạc, quần dài màu đen hưu nhàn thoải mái, quần áo vôcùng đơn giản nhưng kẻ có mắt nhìn vẫn có thể nhận ra từng đường kim mũi chỉđều được cắt cẩn thận, từng tấc vải cũng lộ vẻ xa hoa gợi cảm hết mực. Trangphục như thế nào mặc lên người anh cũng đều rất đẹp, anh có thể tạo ra phongcách độc đáo riêng cho bản thân mình.
Một người đàn ông như vậy căn bản không thể thuộc vềcô, điều này đáng lẽ ra ngay từ đầu cô nên sớm hiểu được.
“Chúng ta trở về phòng đi, em có chuyện muốn nói vớianh.” Sắc mặt Quan Thần Cực khi nghe đến câu này hoàn toàn thay đổi. Sự bìnhtĩnh lúc đầu bị đánh vỡ, hô hấp của anh trở nên dồn dập hơn, không biết vì sao,anh cảm thấy hết sức hoảng hốt, một sự hoảng hốt chưa từng thể nghiệm qua.
Căn phòng quen thuộc vẫn không có gì thay đổi nhưng kỳthật đã khác xưa rất nhiều. Nguyên bản là một căn phòng nam tính nay đã treolên rèm cửa màu hồng nhạt, ga trải giường mềm mại rực rỡ sắc màu, bàn trangđiểm chứa đầy những dưỡng phẩm chăm sóc da của cô, tất cả đều do anh mua tặngđể giúp da thịt cô khi mang thai không bị nứt nẻ, xám đen lại.
Trên sô pha bày thêm những chiếc gối ôm tạo hình đángyêu, sắc màu yểu điệu, đều là do cô kiên trì đặt nó vào, cô thích ôm chúng lúcngồi trên sô pha xem tivi. Còn cả căn phòng chuyên dùng để cất quần áo, trừ bỏđồ của anh còn có rất nhiều váy và những bộ quần áo dễ thương cho bà bầu củacô, đều là những tác phẩm do anh mời các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng đếntỉ mỉ tạo thành, từng bộ quần áo đều là độc nhất vô nhị, không có cái thứ hai.
Tất cả tất cả mọi thứ trong phòng đều như minh chứngcho sự dịu dàng săn sóc và cẩn thận của anh, căn phòng dung nhập hơi thở củacô, chỉ tiếc, lòng anh không chứa được cô, trong tình yêu của Hướng Phù Nhã nàykhông có kẻ xấu, người tốt, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi.
Đứng trước cửa sổ nhìn hoa viên xinh đẹp, cây thôngNoel trang trí rực rỡ cùng những bụi cây lấp lánh ánh sáng, cô không quay đầunhìn anh, ngón tay lặng lẽ miết lên lớp kính thủy tinh trên cửa, trầm ngâm mởmiệng: “Chúng ta, ly hôn đi!”
Vương tử quả nhiên chỉ có thể xứng đôi với công chúamà thôi