Vạn Tướng Pháp Điển, lúc ban đầu Thiên Vân luyện chỉ mong vớt món lợi nhỏ, muốn luyện tới viên mãn vớt chỗ tốt. Nào ngờ sau khi viên mãn hắn đã vô địch, không phải trong tu tiên giới vô địch, mà là ở cảnh giới võ giả, hắn tìm không thấy đối thủ. Thời điểm đó những kẻ có thế đấu với hắn, đa số đều là Hoá Cảnh cường giả, mà hoá cảnh cường giả đã không vận dụng nội lực, mà là linh lực.
Tuy không thể dùng nó nhìn dòng chảy linh lực một người, có điều nó lại là môi giới giúp các loại công pháp của hắn vận hành trơn tru hơn. Cũng vì có Vạn Tướng Pháp Điển, Thiên Vân mới dám nảy sinh ý tưởng điên rồ, cùng lúc vận hành hai môn công pháp Bách Luyện Bảo Thể và Hạ Thi Phệ Linh Kinh.
Tuy bên trong bàn cở Thiên Vân đã làm thử nhiều lần, có điều trở về thực tại, hắn thật không dám quá mức lỗ mãng. Tâm thần hắn kéo căng, cẩn thận từng li từng tí. Hiện tại thần hồn của hắn rất mạnh, việc cùng lúc suy nghĩ nhiều việc cũng không khó, có điều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Kinh mạch Thiên Vân vốn rộng lớn vô cùng, việc cùng lúc vận chuyển hai môn công pháp cũng hưởng lợi không ít. Hiện tại nhìn vào kinh mạch Thiên Vân có thể thấy, ba loại linh lực cùng lúc vận hành. Ngoài cùng bên trái là màu lam, ở giữa là màu trắng, bên phải có màu vàng.
Linh lực Vạn Tướng Pháp Điển, vốn có thể dung hợp với bất kỳ loại linh lực nào, dùng nó tạo ra vách ngăn, sẽ đảm bảo hai môn công pháp khác không trộn lẫn, dẫn tới tẩu hoả nhập ma, hay xảy ra xung đột bạo thể mà chết.
Cứ như thế vòng đi vòng lại hơn mười cái chu thiên, lúc này gốc đạo thụ màu lam bắt đầu phát sinh dị biến. Chỉ thấy vô số sợi linh căn mọc trên cành cây to bắt đầu di chuyển, chúng thẳng hướng gốc đạo thụ màu vàng mà đi, dùng tốc độ nhanh nhất đâm vào 12 đoạn thân cây.
Thiên Vân đã có chuẩn bị từ trước, cố gắng thủ vững tâm thần, tiếp tục vận chuyển công pháp.
Bị vô số linh căn đâm vào, gốc đạo thụ màu lam vàng tức run lên, một lớp dịch lỏng bắt đầu chảy xuôi.
Ở ngoài thân thể, Thiên Vân thống khổ không thôi, cái trán mồ hôi vã ra như tắm, sắc mặt vặn vẹo không ngừng, thế nhưng hắn vẫn không phát ra dù chỉ một tiếng rên.
— QUẢNG CÁO —
Lớp dịch lỏng chảy ra từ gốc đạo thụ màu vàng, bắt đầu bao lấy đám linh căn, muốn biến chúng trở thành một bộ phận của mình. Có điều Thiên Vân không thể làm như vậy, nếu để chúng hoà làm một, hậu quả sẽ rất tàn khốc.
Ở trong bàn cờ tuy gốc đạo thụ màu lam không tồn tại, thế nhưng Bách Luyện Bảo Thể tồn tại. Thiên Vân hiểu được, nếu để hai loại lực lượng này cùng tồn tại trong một thân cây, chúng sẽ cắn nuốt, sẽ tự hủy chính mình.
Thiên Văn tin tưởng, sẽ có lúc hai gốc đạo thụ này tìm được phương pháp hoà hợp, thế nhưng hiện tại chưa được, nếu hắn dám có suy nghĩ ấy lúc này, vậy chờ đợi hắn chính là tử vong.
Thiên Vân muốn dùng đám linh căn mang hơi thở Phân Chi này làm vật kích thích, không muốn dùng nó để tự hủy chính mình.
Vô số sợi linh căn lập tức thoát ly gốc đạo thụ màu vàng, đợi cho đám nhựa cây kia chữa trị vết thương, lại lần nữa đâm vào.
Thiên Vân lại lần nữa đổ mồ hôi, cả người hắn lúc này đã ướt sũng, đau đớn không thể tả.
Bên ngoài động phủ, thiên địa linh khí bắt đầu kịch liệt quay cuồng, tựa như bị thứ gì đó dẫn động, thẳng hướng động phủ Thiên Vân lần nữa chui vào.
Lý Hạo còn đang nhập định, lúc này kinh ngạc mở mắt, thân hình chớp một cái đã đi tới trước cửa dộng phủ Thiên Vân. Y muốn gọi đệ tử ra hỏi han một chút, nhưng lại sợ Thiên Vân đang luyện công có người quấy rầy, dẫn tới tẩu hoả nhập ma, đành ngồi xuống thủ hộ.
“Tên tiểu tử này đáng ra phải đột phá Phân Chi rồi mới phải, tại sao giờ này vẫn phát sinh dị tượng? Lẽ nào hắn cảm ngộ ra thuật pháp nào đó vô cùng nghịch thiên?” Lý Hạo vừa lo lắng, lại vừa chờ mong, lẩm bẩm một mình.
— QUẢNG CÁO —
Bị vô số linh căn đâm vào, lại từ những linh căn ấy nhận được kích thích. Gốc đạo thụ màu vàng vốn từ lâu không hề nhúc nhích, lúc này đã phát sinh cải biến. Linh căn dài ra, thẳng hướng đoàn linh tính to như một vầng thái dương đâm vào, bắt đầu điên cuồng hấp nuốt.
Theo linh tính được chuyển hoá, gốc đạo thụ bắt đầu lớn lên.
13 đoạn…
Vươn tới đoạn thứ 13, hai phiến lá cây bắt đầu sinh ra. Hai phiến lá theo ngon cây vươn lên cao. Phía dưới đoạn thân thứ 13, bắt đầu đản sinh chồi non.
Thiên Vân vẫn không có ngừng lại, linh căn từ gốc đạo thụ màu lam tiếp tục đâm tới.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Thiên Vân đã không nhớ nổi, mình đã bao lần phải chịu đau đớn như vậy, hắn đã không còn cảm giác gì nữa, tâm thần hắn chỉ chuyên tâm đột phá cảnh giới.
Trên đời có lẽ cũng chỉ Thiên Vân mới làm chuyện này, cũng chỉ có hắn mới sở hữu tới hai gốc đạo thụ mà thôi.
Gông cùm xiềng xích chỉ thân thể mới có, thần hồn vốn dĩ không có loại trói buộc này. Cũng chính vì thế, tu vi thần hồn sẽ không thể bước vào đoạn thứ 13. Thế nhưng những tu sĩ từ Hoá Cảnh bước vào con đường tu tiên làm được, họ có thể nhiều ra một đoạn, cũng mạnh hơn tu sĩ bình thường một chút.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân có thể cảm nhận rõ gốc đạo thụ màu vàng đã tới giới hạn, nếu đâm thêm nữa nó sẽ không thể hoàn toàn chữa trị. Thiên Vân cuối cùng chỉ có thể đình chỉ, hắn không muốn phá hủy căn cơ của mình. Nếu hắn có nắm chắc giúp gốc đạo thụ này nhiều thêm một đoạn, hắn sẽ thử. Có điều nếu không chắc chắn, hắn sẽ không làm.
Thế gian này chưa ai tu ra 14 đoạn đạo thụ. Thiên Vân có thể tu ra một gốc đạo thụ 15 đoạn, một gốc 13 đoạn, đã là vô cùng khủng bố. hắn sẽ không tham lam đến mức tự hủy căn cơ của mình. Hắn mạnh nhất không phải tu vi thần hồn, mà là thân thể.
Gốc đạo thụ màu vàng lần nữa tiến hành chữa trị, lần này tốc độ chữa trị rất lâu, Thiên Vân chăm chú nhìn miệng vết thương từ từ khép lại, nội tâm không khỏi lo lắng. Mãi đến khi gốc đạo thụ hoàn toàn chữa lành, hắn mới thở ra một hơi, thầm hô may mắn
Nhìn lên cao, chỉ thấy gốc đạo thụ màu vàng đã cao lớn hơn rất nhiều, tuy vẫn nhỏ hơn gốc đạo thụ màu lam, có điều so sánh với những tu sĩ khác, nó chính là một con quái vật khổng lồ.
Đột phá tu vi thần hồn cùng thân thể không giống. Lúc này, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một đám mây lớn. Mây này không phải màu đen, mà có màu trắng tinh khiết, đám mây bắt đầu quay cuồng, tựa như một cái phễu, xoay tròn trên đỉnh núi nơi Thiên Vân mở động phủ.
Thiên Vân trong lòng nảy sinh cảm ứng, lập tức rời đi cửa động, thẳng hướng đỉnh núi mà bay. Hắn cũng đã thấy sư tôn vẻ mặt lo lắng ngồi xếp bằng thủ hộ, gật đầu với y một cái, thân hình hắn càng lúc càng cất cao.
Lý Hạo thấy đệ tử đột phá thành công, lúc này mới thở ra một hơi, cũng không quá để ý nữa, lại trở về mật thất, nhắm mắt lại.