Bạch Chỉ Hi nhìn tiểu Kim Thử đang vui vẻ lắc lắc cái đuôi, cuối cùng không kìm được ôm chầm lấy nó, vừa ôm vừa nói: “Đáng yêu quá, thật là muốn ôm ngay về nhà mà~”
Tiểu Kim Thử biết Bạch Chỉ Hi không phải là người xấu, vả lại Bạch Chỉ Hi ôm cũng không khiến cho vết thương của nó bị đau cho nên cũng không vùng vẫy, chỉ im lặng tùy ý nàng chà đạp.
Bạch Chỉ Hi thấy thế càng vui sướng, ôm lấy tiểu Kim Thử hôn hôn chà chà vài cái, trong lòng âm thầm đem vật nhỏ trong lòng so sánh với hai tiểu quỷ ở nhà, càng so sánh càng cảm thấy hai tiểu quỷ kia đáng ghét, lát về nhà nhất định phải chỉnh đốn lại.
Tiểu Hắc ở một bên nhìn hai người vui vẻ, bất mãn “chi chi chi” vài tiếng, nhanh chóng bám lên tay Bạch Chỉ Hi, bán manh dụi đầu vào mặt nàng, một bộ cầu xoa đầu làm Bạch Chỉ Hi ánh mắt càng phát sáng, trong lòng thầm hét đáng yêu quá, đáng yêu quá.
Bạch Chỉ Hi ở đây chơi đùa vui vẻ, nào biết có ma thú đang lại gần. Đến khi nàng cảm nhận được phía sau truyền đến sát khí cũng đã không kịp tránh thoát, chỉ có thể nhanh chóng nghiêng người, cố gắng đem thương tổn giảm xuống thấp nhất.
Ma thú kia thấy vậy cũng không làm được gì, chỉ có thể dồn sức, cào mạnh lên vai phải của Bạch Chỉ Hi, sau đó đáp đất.
Vai phải Bạch Chỉ Hi truyền đến cảm giác đau đớn, may mắn bản thân né tránh kịp, nếu không chỉ sợ một vuốt kia đã đem cần cổ nhỏ bé của mình cào nát, nghĩ đến thế, nàng vội ôm chặt hai vật nhỏ trong ngực, sau đó lạnh lùng nhìn ma thú trước mặt vừa tấn công bản thân.
Đó là một con Hắc Phong Báo trưởng thành, toàn thân một màu đen tuyền, thân hình so với hai tiểu hổ con ở nhà còn muốn to hơn gấp hai gấp ba lần. Bốn cái đùi săn chắc gọn gàng, móng vuốt sắc bén lộ ra, vuốt phía trên còn đang tí tách chảy ra máu của nàng, nhìn kĩ còn có thể thấy lẫn trong đó có vài mẩu thịt vụn. Hắc Phong Báo gồng người lại, hai con mắt dã thú màu vàng to lớn nhìn chằm chằm Bạch Chỉ Hi không chớp mắt, trong đó lóe lên tham lam và sát ý, răng nanh lộ ra bên ngoài còn vương chút máu khô, cái đuôi hưng phấn lắc lư, giống như một con báo săn đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, mà con mồi đó không ai khác chính là Bạch Chỉ Hi nàng và hai tiểu ma thú trong lòng… Không! Con mồi của Hắc Phong Báo rõ ràng chỉ là bản thân nàng!
Phát hiện điều này, sắc mặt Bạch Chỉ Hi nhanh chóng trầm xuống. Nàng một mặt đề phòng nhìn Hắc Phong Báo, một mặt lại điên cuồng suy nghĩ, tay khẽ ôm chặt hai tiểu ma thú đang phát run trong lòng.
Ma thú cao giai ăn thịt xuất hiện ở tầng ngoài cùng…
Vết cắn trên bụng tiểu Kim Thử…
Nếu Bạch Chỉ Hi đoán không lầm, ma thú đã cắn tiểu Kim Thử không ai khác chính là Hắc Phong Báo. Nhưng vừa nghĩ đến điều này, nàng lại có chút không hiểu. Tử Kinh Lam đã nói qua, ma thú các tầng thường sẽ không vô cớ xâm nhập vào ranh giới của nhau, vậy Hắc Phong Báo này tại sao lại ở tầng ngoài cùng, nơi chỉ có các ma thú sơ cấp ăn cỏ sinh sống?
Mặc dù trong đầu điên cuồng suy nghĩ, Bạch Chỉ Hi lại không có một giây thất thần, nghiêm túc cảnh giác chú ý động tĩnh của Hắc Phong Báo, cho nên khi Hắc Phong Báo lần nữa lao đến muốn tấn công nàng, Bạch Chỉ Hi đã nhanh chóng cúi người xuống, lăn một vòng tránh né móng vuốt sắc bén của Hắc Phong Báo, sau đó tiện tay đem hai tiểu ma thú trong lòng ném vào trong không gian, lấy ra một thanh chủy thủ đã cướp đoạt ở chỗ địa tinh vương, rồi lại lần nữa cảnh giác đứng lên.
Mặc dù tránh được hai lần tấn công nhưng Bạch Chỉ Hi cũng biết, cấp bậc của Hắc Phong Báo cao hơn nàng không biết mấy lần, nàng chỉ là một nhân loại chỉ vừa bước chân vào chiến sĩ sơ cấp ngày hôm qua, còn ma thú trước mặt lại là ma thú, chủng tộc mạnh mẽ gấp mấy lần con người, đã thế ma thú này còn là một ma thú ít nhất đã trên thánh thú, có khi còn là thần thú. Vả lại hai lần tấn công phía trước Hắc Phong Báo hoàn toàn không dùng đến ba phần lực lượng cộng thêm việc nó không xem trọng lắm một nhân loại như nàng, cho nên nàng mới có thể dễ dàng tránh đi hai vuốt của nó như vậy.
Cấp bậc chênh lệch, thể chất chênh lệch, sức chịu đựng cùng khả năng hồi phục chênh lệch… Nhìn thế nào cũng là nàng bất lợi!
Bạch Chỉ Hi biết bản thân có thể trốn vào không gian, nhưng nàng lại không muốn ỷ lại vào không như thế, bởi vì nàng biết muốn trở nên mạnh mẽ, nàng nhất định phải vượt qua những việc như thế này.
Bạch Chỉ Hi sau khi cân nhắc lợi hại, suy đi tính lại, cuối cùng quyết định… Chơi bẩn.
Nghĩ là làm, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Hắc Phong Báo, bàn tay không cầm chủy thủ len lén nắm chặt lấy bình sứ nhỏ quen thuộc. Bạch Chỉ Hi cảm thấy vô cùng may mắn khi y phục mà chủ tiệm chuẩn bị cho nàng đều là đồ có tay áo rộng, nếu không nàng cũng không chắc chắn Hắc Phong Báo có hay không phát hiện ra động tĩnh của nàng.
“Tại sao muốn giết ta?” Bạch Chỉ Hi thử hỏi.
Hắc Phong Báo liếm liếm môi, khinh thường nói: “Nhân loại ngu xuẩn, muốn câu giờ? Mơ tưởng!” Nói xong Hắc Phong Báo rống lên một tiếng đầy hưng phấn, chuẩn bị lần ba tấn công. Bạch Chỉ Hi khóe môi hơi cong lên, ánh mắt chợt lóe lên tia tính kế, tiếc rằng Hắc Phong Báo bởi vì chủ quan mà không để ý, nếu không nó sẽ không liều lĩnh mà lao đến tấn công Bạch Chỉ Hi. Chỉ thấy Hắc Phong Báo nhanh chóng di chuyển, lần này có vẻ như muốn đem Bạch Chỉ Hi giết chết mà nó sử dụng ma pháp hệ phong đẩy nhanh tốc độ bản thân. Bạch Chỉ Hi chỉ thấy trong nháy mắt Hắc Phong Báo liền biến mất, nàng chỉ kịp lùi ra sau một bước, sau đó trước bụng đã bị Hắc Phong Báo cào một vết thật sâu, cơ hồ muốn đem bụng của nàng cào nát. Nếu không phải nàng thường xuyên nâng cao thể lực cùng với tắm linh hồ, sức chịu đựng được đẩy cao hơn người bình thường thì có lẽ không chết cũng bị thương nặng rồi.
Bạch Chỉ Hi văng ra xa xa, đập người vào thân cây gần đó. Cả người bị đập mạnh vào thân cây khiến cho khí huyết cuồn cuộn, đấu khí chạy tán loạn, Bạch Chỉ Hi không kìm được “phụt” một tiếng, phun ra một búng máu, cả người nằm rạp dưới đất, chật vật không chịu nổi.
Lần đầu tiên trong cả hai kiếp Bạch Chỉ Hi rơi vào tình trạng chật vật như vậy. Nhưng càng chật vật, Bạch Chỉ Hi càng cảm thấy tham vọng biến cường trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nàng hiện tại vô cùng muốn trở nên mạnh mẽ! Mạnh mẽ đến mức không ai có thể tổn thương nàng! Không ai có thể khiến nàng phải chật vật một cách đáng thương như thế này!
Nếu nói như những ngày trước, Bạch Chỉ Hi muốn trở nên mạnh mẽ chỉ là vì lời hứa của nàng đối với nguyên chủ, với sư phụ thì hiện tại, Bạch Chỉ Hi muốn trở nên mạnh mẽ chỉ vì bản thân nàng.
Ánh mắt Bạch Chỉ Hi trở nên kiên định hơn, trở nên chấp nhất hơn, toàn thân khí chất bỗng nhiên thay đổi, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, vô cùng rung động nhân tâm.
Hắc Phong Báo dừng lại trước người Bạch Chỉ Hi, đầu lưỡi dài thô ráp liếm liếm móng vuốt đầy máu, ánh mắt dã thú tràn ngập sát ý cùng hưng phấn. Nó hoàn toàn không để ý dưới mùi máu tanh của Bạch Chỉ Hi xuất hiện mùi lạ nhè nhẹ, giống như mùi của cỏ Chiêu Vỹ, loại mùi khắc tinh của ma thú. Hiện tại nó đang vô cùng sung sướng, chỉ cần giết nhân loại trước mắt, Xích Diệm Hung Sư cũng sẽ chết.
Hắc Phong Báo hồi tưởng lại cuộc sống bình thản của bản thân ở tầng trong, lúc nó vẫn còn là ma thú trấn áp một vùng địa bàn, không ai làm phiền, không ai tới tìm rắc rối. Vậy mà khi đó Xích Diệm Hung Sư lại xuất hiện, không những đánh đuổi, giành lấy địa bàn của nó, mà còn cướp đi Hỏa Liệt Sư, ma thú mà nó yêu thương nhất.
Như thế bảo sao nó không hận?
Nhất là khi nghe tin Xích Diệm Hung Sư mang thai, Hắc Phong Báo lại càng phẫn nộ. Nó quyết định phải giết Xích Diệm Hung Sư, phải giành lại địa bàn, giành lấy Hỏa Liệt Sư,… Tất nhiên, nó sẽ không quên đem dã chủng trong bụng Xích Diệm Hung Sư giết chết. Ma thú mang thai con của Hỏa Liệt Sư chỉ có thể là nó – Hắc Phong Báo.
Cho nên nó hành động, thừa lúc Hỏa Liệt Sư rời đi, nó đánh lén Xích Diệm Hung Sư, đem nó đuổi ra tầng trong, sau đó thừa lúc có đoàn đội nhân loại hoạt động ở ven bìa Cảnh Nguyên Sâm Lâm, giả vờ bị thương, dụ nhân loại đến chỗ Xích Diệm Hung Sư mang thai, sau đó trở về tầng trong xóa sạch dấu vết, dự định chờ Hỏa Liệt Sư trở về thì nói cho y biết Xích Diệm Hung Sư bị một ma pháp sư nhân loại cấp cao bắt đi. Nhưng nó chờ mãi mà không thấy Hỏa Liệt Sư trở về…
Nó quyết định đi tìm Hỏa Liệt Sư, nhưng mà khi đi ngang qua tầng ngoài, nó lại nghe được cái gì? Một nhân loại cùng một địa tinh đã cứu Xích Diệm Hung Sư, sau đó đem đi? Sao có thể như thế được? Nếu như Hỏa Liệt Sư trở về, sau đó biết tin này… Như thế công sức của nó xem như đổ sông đổ bể!
Hắc Phong Báo nghĩ đến cái này, lập tức tràn ngập sát khí, quyết định phải giết chết nhân loại này, bởi vì trong tiềm thức của ma thú, ma thú bị nhân loại bắt đi sẽ bị thuần hóa làm thú cưỡi, sủng vật hoặc là bắt buộc kí kết khế ước. Lúc đó Xích Diệm Hung Sư đang sinh con, cho dù được nhân loại cứu đi thì cũng đã rơi vào tình trạng thập tử nhất sinh, vì thế thông qua tin tức lấy được từ ma thú khác, Hắc Phong Báo có thể khẳng định, nhân loại cứu Xích Diệm Hung Sư là một ma pháp sư, Xích Diệm Hung Sư chắc chắn đã kí kết khế ước với nhân loại này!
Thật là một hiểu lầm tai hại.
Vì thế Bạch Chỉ Hi không biết, bản thân hôm nay xui xẻo đi vào chỗ gần nơi ở tạm của Hắc Phong Báo, vì thế mới bị Hắc Phong Báo tấn công.
Nếu biết được sự thật cùng hiểu lầm này, nàng nhất định sẽ đem ma thú đưa tin tức bậy bạ cho Hắc Phong Báo bắt lại, sau đó nhổ lông, nhét vào nồi làm canh cho hai tiểu hổ ở nhà ăn.