Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 32: Xuyên qua ngọn núi



“Muốn biết trong đó có gì thì phải vào trong thôi.” Võ Thần nói.

“Võ Thần, chúng ta lấy gì làm ánh sáng dẫn đường đây?” Vũ Tuyết Lam hỏi.

Võ Thần nhìn Vũ Tuyết Lam rồi đảo mắt qua Võ Phong: “Ta nghĩ là trong con đường này chắc có điều gì đó kỳ lạ, nếu như để xuyên qua cả một ngọn núi thì không thể nào dùng đèn mà đi qua được, như thế quá bất tiện, đứng ngoài này chúng ta chả thấy gì cả hay cứ tiếng vào trong trước xem xét tình hình.”

Hắn bước đi trước, Võ Phong và Vũ Tuyết Lam đi theo sau. Đi được khoảng chục bước khi ánh sáng ngoài cửa đường hầm tắt lịm, trước mắt chỉ còn một màu đen thì đột nhiên một ánh sáng màu xanh lam xuất hiện hai bên đường hầm, lượng sáng đủ để thấy đường tiếp tục di chuyển về phía trước. Là những viên đá màu xanh được gắn lên vách núi, ở độ cao tầm gần 3 mét so với mặt đất.

“Càng ngày đệ càng thấy nhiều điều kỳ lạ rồi nha, những ngọn núi hoa ngoài kia, những bông hoa kỳ lạ rồi thì đến những viên đá phát sáng này.”

“Đúng là kỳ lạ, ta cũng chưa thấy bao giờ. Những ta không hiểu sao chúng có thể phát sáng khi có người được nhỉ?” Vũ Tuyết Lam nói.

“Nương tử à, còn nhiều điều kỳ lạ hơn mà chúng ta sẽ gặp thôi, có nơi gọi là Thần Tiên Cảnh thì một viên đá kỳ lạ có gì phải quá kinh ngạc, cụ thể như sức mạnh trong ta cũng là điều kỳ lạ chẳng thể lý giải.”

“Đệ đã từng đọc một cuốn sách nói về linh thạch một loại đá có thể cảm ứng được chuyển động mà phát sáng, chắc là những linh thạch này rồi, khi đó đệ nghĩ chỉ là sách viết vớ vẫn nữa đấy. Giờ nghĩ lại thấy người vớ vẫn lại là đệ.”

“Đệ thì lúc nào chả vớ vẫn, là kẻ vớ vẩn chuyên phá đám nữa.” Võ Thần nói.

“Huynh lúc nào cũng chỉ trích đệ. Không biết vị cao nhân nào đã làm ra cái đường hầm này thế nhỉ, liệu ra khỏi đường hầm này sẽ là điều thú vị gì nữa đây.”

Võ Thần không đôi co với Võ Phong nữa, hắn lại sát bên Vũ Tuyết Lam, nắm lấy tay nàng: “Nương tử, nàng dừng lại chút, dưới ánh sáng mờ ảo này nàng thấy ta có đẹp trai không?”

Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: “Huynh thả tay ta ra đi, nói chuyện không cần thiết phải nắm tay thế này đâu.” Nàng vờ như không nghe thấy lời hắn hỏi: “Huynh nói gì? Cái gì đẹp? Ta nghe không rõ lắm.”

“Ờ thì, ý ta muốn hỏi nàng thấy những linh thạch kia có đẹp không?”

“Ta trước giờ chưa nhìn thấy đá phát sáng như thế, đối với ta nó vô cùng đẹp, vô cùng lung linh.”

— QUẢNG CÁO —

Võ Thần bước lại gần chỗ linh thạch: “Vậy để ta lấy cho nàng một viên.”

Hắn đưa tay lên định gỡ linh thạch kia, bị Vũ Tuyết Lam nắm tay chặn lại, hắn dừng hành động của mình lại, nhìn sang Vũ Tuyết Lam, dưới ánh sáng xanh mờ ảo phát ra từ viên đá kia hắn bị sắc đẹp của nàng làm cho ngơ người, đôi mắt hắn long lanh nhìn nàng, vừa nghĩ: “Nàng thật là xinh đẹp.” Hắn lắc nhẹ đầu như muốn cảnh tỉnh bản thân, hắn lại trêu đùa nàng: “Nè ta bắt được rồi nhé, nàng là đang lợi dụng nắm tay ta, nàng không cần phải làm thế, chỉ cần nàng nói ta sẽ nắm tay nàng đến lúc chết ta cũng sẽ kéo nàng theo.”

Vũ Tuyết Làm có chút ngại ngùng, nàng bỏ vội tay hắn ra rồi bước lại chỗ Võ Phong. Võ Phong nhận thấy vẻ khó xử của nàng, cậu nói vài câu để đánh tan không khí.

“Ca, huynh cũng tự mơ tưởng quá đấy, tỷ ấy là không muốn huynh làm điều xằng bậy thôi, tự mình suy diễn rồi cũng tự mình vui vẻ. Huynh nghĩ đi, đã bao nhiêu người đi qua đường hầm này sao những viên đá vẫn còn ở y đó, nếu mà lấy nó dễ như huynh nghĩ thì tới lượt huynh lấy chắc. Nhìn chúng ai mà không muốn lấy, mà ít nhất huynh cũng nghĩ cho những người tiếp theo đi vào con đường này chứ. Huynh đúng thiệt hết thuốc chữa rồi.”

“Đệ thôi đi, suốt ngày toàn nói đạo lý, ta chỉ đùa thôi, đệ nghĩ ta mà thèm mấy viên đá này chắc.”

Võ Phong không nói thêm, hắn nói tiếp: “Mà Tuyết Lam, nàng bình thường mê ngân lượng thì chí ít cũng có chút hứng thú với loại đá kỳ lạ này chứ, nó có thể bán được nhiều ngân lượng mà, nàng không động lòng sao?”

“Ta tất nhiên động lòng nhưng ta nghe Võ Phong nói rất có lý, vả lại mục đích của ta đâu phải là ở đây.”

“Ừ nàng nói cũng đúng.”

Ba người cứ như thế đi trong ánh sáng mờ ảo của đường hầm, đi được một đoạn thì Võ Thần có bước thụt lùi về phía sau như đang muốn suy tính đều gì. Đột nhiên hắn la lên: “Có rắn, có rắn.” Chạy lại hắn ôm chầm lấy Vũ Tuyết Lam: “Nương tử, cứu ta, có rắn, ta sợ.”

Vũ Tuyết Lam cố đẩy Võ Thần ra: “Từ từ, huynh bình tĩnh đi, có giữ chặt ta cũng đâu có ích gì.” Đẩy được Võ Thần ra Vũ Tuyết Lam đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn: “Với sức mạnh của huynh mà lại sợ một con rắn sao? Huynh lại đùa ta nữa sao?”

“Đáng lẽ tỷ phải nhận ra sớm hơn, huynh ấy thấy rắn có mà nhai đầu nó luôn thì có chứ sợ.”

Võ Thần nhìn về phía Võ Phong: “Đệ là tên phản đồ.”

“Huynh lại đùa ta, báo trước cho huynh biết từ nay ta không dễ dàng tin huynh đâu.”

— QUẢNG CÁO —

“Nương tử, cái đường hầm chết tiệt này, ta sợ nàng buồn chán nên mới cố tình tạo chút kích thích cho nàng vui thôi, đừng giận ta, trái tim ta với nàng là hoàn toàn thật lòng.”

“Coi huynh ăn nói kìa, lại lôi từ cuốn sách nào ra thế?”

“Phong, đệ có tin là ta ép đầu đệ dính vào vách núi không?”

Võ Phong không trả lời thêm, cậu lại nắm cổ tay Vũ Tuyết Lam: “Tỷ chúng ta di nhanh thôi, kệ huynh ấy đi.” Vừa nói cậu vừa kéo Vũ Tuyết Lam đi. Hắn chạy lên chen giữa hai người: “Đệ là thằng đệ nhẫn tâm, sao có thể đành lòng chia rẽ uyên ương như thế kia chứ.”

Nhận thấy không ai quan tâm hắn, hắn tự mình nói vu vơ: “Không biết đi bao lâu nữa thì hết cái đường hầm nhàm chán này nhỉ.”

“Cuộc đời thì có lúc nhàm chán, có lúc vui vẻ chứ huynh cứ đòi vui vẻ thì đào đâu ra.” Vũ Tuyết Lam nói.

“Nàng hết giận ta rồi à?”

“Ta đâu có giận huynh, chỉ là không thích huynh nói xạo để lừa ta. Mà huynh thả tay ta ra đi, lại nắm tay rồi kìa.”

Võ Thần cười vừa thả tay nàng ra: “Ta không hiểu sao cái tay ta nó cứ bị dính vào tay nàng, chắc là tay nàng có một loại mê lực nào đó.”

Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: “Chịu huynh luôn.”

Không đùa nữa, ba người nghiêm túc đi trong đường hầm, trong vòng hai giờ thì nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào cuối đường hầm.

“Cuối cùng cũng ra khỏi cái đường hầm chết tiệt này.” Võ Thần nói.

“Huynh cứ làm quá lên, đường hầm đi mát thầy mồ mà, có gì đâu.” Võ Phong nói giọng tỏ ra có chút khinh miệt ca ca mình.

— QUẢNG CÁO —

Cả ba người bước vội hơn, ra khỏi dường hầm, 3 người đơ như tượng, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía trước, miệng chẳng kịp thốt lên. Trước mắt là một biển hoa màu tím nhạt đan xem hồng phấn, những cánh hoa mỏng manh bị những cơn gió đùa giỡn, tạo nên từng đợt gợn giống như sóng biển. Ánh mặt trời có phần gay gắt nhưng lại làm biển hoa kia trở nên rực rỡ. Đứng trên con dốc nhỏ nhìn xuống, giữa biển hoa là một con đường đất nhỏ, biển hoa rộng, con đường dài chẳng thể nhìn thấy bờ.

“Phong, tát ta đi.”

“Huynh nó cái quái gì vậy?”

“Tát ta đi, để ta tỉnh lại, có phải là ta đang mơ không? Tuyết Lam à nàng thấy không, nàng hãy nói là thấy đi.”

“Ta thấy rồi, chắc ta và huynh là đang cùng một giấc mơ. Ta không ngờ đời này có thể gặp được cảnh tượng động lòng người thế này.”

“Hai người thôi đi, chỉ là hoa thôi mà, có gì mà làm nghiêm trọng thế.”

“Đệ không thấy đẹp sao Phong? Bộ đệ ngốc rồi sao?” Võ Thần nói.

“Ha ha ha.” Vũ Tuyết Lam cười hơi lớn tiếng.

Võ Thần thấy lạ nên gặng hỏi: “Nàng cười gì thế?”

“Ta cười vì huynh và Phong cứ kỳ kỳ thế nào ý. Ta không nghĩ được rằng huynh lại thích hoa còn Phong lại bàng quan trước một cảnh đẹp thế này.”

“Nàng để ý nó làm gì, nó khùng rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.