Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 41



Edit: Ink, Tô

Beta: 豬豬

– —

“Em thật sự không sao mà.” Kiều Trì an ủi nói, “Trông có vẻ đáng sợ thế thôi, thật ra không đau đâu.”

Tống Nhất Tự yên lặng không nói gì, người của đội bảo vệ rất nhanh đã tới, bọn họ khống chế tay của La Tuyết rồi từ trên mặt đất kéo cô ta lên.

“Chuyện này chúng tôi sẽ phối hợp cảnh sát xử lý nghiêm túc, hai người nếu còn chuyện gì có thể tới phòng bảo vệ tìm tôi.”

Bảo vệ nhìn thoáng qua cánh tay Kiều Trì, Kiều Trì lên tiếng trả lời, bảo vệ liền mang theo La Tuyết rời khỏi.

“Được rồi, nếu anh không đi thì phim sẽ hết đấy.” Kiều Trì lấy một bịch khăn giấy nhỏ từ trong giỏ ra, cô rút ra một tờ muốn lau máu, Tống Nhất Tụ thấy vậy liền đoạt lấy khăn giấy, sắc mặt vẫn không tốt lắm, nhưng lau máu trên tay cô lại cực kỳ cẩn thận vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

“Không xem nữa.” Lòng bàn tay Tống Nhất Tự cầm khăn giấy, kéo cánh tay không bị thương của Kiều Trì đi về phía thang máy.

Về đến nhà, Tống Nhất Tự lấy hòm thuốc, ngồi xuống thảm, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo Kiều Trì đến ngồi.

Kiều Trì nghe lời đi qua đó ngồi xuống, Tống Nhất Tự vẫn luôn im lặng không lên tiếng, hắn lấy tăm bông và cồn, lau hết máu trên cánh tay trước, lộ ra miệng vết thương bị vết máu che đi.

Miệng vết thương khoảng tám centimet, nhưng vẫn may không sâu đúng như Kiều Trì nói.

“Đau.” Kiều Trì rụt người lại, Tống Nhất Tự liếc cô một cái, ngoài miệng nói: “Cũng biết đau à?”

“Em đây là vì yêu mà hiến thân, không đau.” Kiều Trì nói một cách tội nghiệp, sau đó cánh tay bị Tống Nhất Tự cầm tăm bông ấn vào vết thương, lập tức nhe răng trợn mắt nói: “Đau đau đau, anh nhẹ một chút.”

“Tỏ vẻ anh hùng làm gì chứ.” Nhưng vẫn hơi cúi đầu, thổi miệng vết thương giúp Kiều Trì.

Kiều Trì nhìn đỉnh đầu của hắn, lão đại đối với cô vẫn tốt như trước, cô nghĩ thầm, dù sao Tống Nhất Tự đã khôi phục ký ức, dứt khoát nói thẳng ra là được rồi.

Cũng đỡ làm cô cả ngày lo lắng đề phòng, sợ ngày nào đó lão đại giết cô lại trở tay không kịp.

Kiều Trì hít sâu một hơi, nuốt nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Thật ra em……”

“Đinh ——” Điện thoại của Tống Nhất Tự đặt ở trên bàn trà đột nhiên vang lên, Tống Nhất Tự xoay đầu nhìn.

Là chỗ bảo vệ gọi.

Hắn bấm nút trả lời, bên kia nói vài câu, Tống Nhất Tự ừ một tiếng, sau đó liền tắt điện thoại.

Kiều Trì nuốt lời mình định nói xuống, hỏi: “Ai vậy anh?”

“Bên bảo vệ mới gọi lại, cảnh sát đến rồi, anh đến cục cảnh sát một chuyến đã.” Sau đó Tống Nhất Tự lại cầm tăm bông nhanh chóng xử lý miệng vết thương của Kiều Trì.

“Chúng ta cùng đi đi.” Kiều Trì nhìn Tống Nhất Tự đang băng bó cho mình. Người kia trực tiếp dứt khoát từ chối, “Em ở nhà đi.”

Tống Nhất Tự dọn dẹp dụng cụ bỏ vào hộp y tế đặt lên bàn trà, đứng lên dặn dò nói: “Chuyện này anh sẽ xử lý, em ở nhà, không được đi lung tung.”

“Vết thương nhỏ này thật sự……” Kiều Trì bị Tống Nhất Tự nhìn chằm chằm liền ngậm miệng.

Tống Nhất Tự cầm điện thoại, thấy dáng vẻ của Kiều Trì lại mềm lòng an ủi vài câu: “Anh lái xe đi, sẽ trở về nhanh thôi.”

Kiều Trì gật gật đầu: “Vậy anh bình tĩnh một chút, anh đã xả giận giúp em rồi, đừng xốc nổi nữa được không?”

Tống Nhất Tự đồng ý, hắn đưa tay sờ đầu Kiều Trì, cầm điện thoại đi ra cửa.

Cửa đóng lại, Kiều Trì đi thẳng đến bên cạnh, tựa đầu vào tay vịn ghế sô pha, cánh tay vẫn còn đau nhức, cô thở dài, hy vọng không ảnh hưởng đến buổi thử vai ngày mai.

Kiều Trì đột nhiên để ý chìa khóa xe ở trên bàn trà, cô từ trên sofa ngồi dậy, duỗi tay cầm lấy chìa khóa xe.

Lão đại đi gấp quá, đến chìa khóa cũng không cầm theo.

Kiều Trì đứng dậy, bây giờ Tống Nhất Tự hẳn là còn đang đợi thang máy, nếu đợi lát nữa đến bãi đậu xe mới nhớ tới không cầm chìa khóa sẽ rất bất tiện.

Cô cầm lấy chìa khóa, vội vội vàng vàng kéo cửa ra, đi đến chỗ thang máy.

Thang máy còn đang đi lên, nhưng Tống Nhất Tự lại không đứng ở thang máy, Kiều Trì lê dép lê đi qua.

Cô đi đến trước cửa thang máy, hai bên thang máy đều đang đi lên, lại không thấy lão đại.

Kiều Trì nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy Tống Nhất Tự, thấy thang máy bên trái chuẩn bị đi lên, Kiều Trì đứng ở bên trái, định đi xuống dưới lầu đưa chìa khóa.

“La Tuyết đã được đưa đến cục cảnh sát, cậu đi với tôi một chuyến đi.”

“Ừ, cô ta dùng dao đâm Kiều Trì.”

“Tìm một luật sư đến nữa.”

……

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ lối ra an toàn bên cạnh cô, Kiều Trì nhấp môi, thả nhẹ bước chân đi qua, nhìn qua kẽ hở cửa kính của lối thoát hiểm thấy Tống Nhất Tữ đang đưa lưng về phía cửa gọi điện thoại.

“Đưa một phần hợp đồng đến studio của Kiều Trì đi….”

Kiều Trì cắn môi dưới, cô thật sự chỉ nói đùa với Tống Nhất tự thôi.

Không ngờ Tống Nhất Tự thật sự chuẩn bị muốn ký hợp đồng với cô.

Siết chặt tay, chiếc chìa khóa đặt trong lòng bàn tay khiến cô thấy đau.

Cô buông ra, cúi đầu nhìn thoáng qua vết in trong lòng bàn tay.

“Đợi lát nữa gặp rồi nói.”

Tống Nhất Tự chuẩn bị cất điện thoại.

Kiều Trì buông tay ra, xoay người quay trở lại thang máy bên cạnh, làm ra vẻ đang đợi thang máy.

Cửa bên cạnh bị kéo ra, Tống Nhất Tự từ trong lối an toàn cầm điện thoại bước ra. Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt của Kiều Trì.Trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, hắn đi qua hỏi: “Sao em lại ra đây?”

Kiều Trì nâng chìa khóa lên quơ quơ: “Đến chìa khóa xe anh cũng quên cầm, làm sao lái xe.”

Tống Nhất Tự nhìn chùm chìa khóa, đưa tay sờ vào túi, quả nhiên không mang.

“Gấp quá, quên mất.” Tống Nhất Tự tiến lên, hắn cầm chìa khóa, sắc mặt thay đổi nói: “Mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“Sao anh lại từ bên kia đi ra?” Kiều Trì nhìn về phía cửa an toàn, vẻ mặt nghi ngờ.

“Gọi điện thoại.” Tống Nhất Tự trả lời, vừa hay cửa thang máy mở ra, Tống Nhất Tự bước vào, nhấn nút đi xuống, nói với Kiều Trì vẫn đang đứng bên ngoài: “Mau trở về đi.”

Kiều Trì chần chừ một hồi, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, cô giơ tay ấn nút, nói với Tống Nhất Tự bên trong: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Tống Nhất Tự nhìn về phía cô, trong lòng đã mơ hồ đoán được Kiều Trì muốn nói gì.

“Thật ra em……”

“Em cũng muốn đi? Anh không cho, em mau trở về đi.” Tống Nhất tự ngắt lời Kiều Trì, hắn ấn nút đóng cửa thang máy: “Mau về đi.”

“Ai, không phải,” Kiều Trì vội vàng lắc lắc đầu, nhưng Tống Nhất Tự trong thang máy đã làm ra vẻ không muốn nghe.

Cửa thang máy sắp khép lại, Kiều Trì đành phải nói: “Vậy chờ anh trở về lại nói.”

Cửa thang máy khép lại.

Kiều Trì bĩu môi, trên màn hình hiện thang máy đã đi xuống dưới.

Kiều Trì hít một hơi, xoay người, chờ Tống Nhất Tự trở về, cô sẽ nói với hắn rõ ràng.

Tống Nhất Tự từ cục cảnh sát đi ra, bên ngoài đã mát mẻ hơn nhiều, Ngụy Duy theo sau đối chiếu thẩm tra với luật sư, sắp xếp xong tất cả, luật sư mới mang theo công văn rời khỏi.

Ngụy Duy đi đến bên cạnh Tống Nhất Tự, đẩy mắt kính trên mũi nói: “Đã để luật sư đi lấy bằng chứng, nhất định có thể làm cô ta ở trong tù lâu hơn một chút.”

Tống Nhất Tự gật gật đầu, hắn nhìn ánh hoàng hôn buổi chiều tà: “Tôi có cảm giác Kiều Trì muốn nói thẳng với tôi.”

Ngụy Duy hơi giật mình, sau đó mới phản ứng ra là chuyện gì, hỏi: “Như thế không phải rất tốt sao? Sao giọng điệu của anh hình như không vui lắm.”

Tống Nhất Tự thở dài: “Quên đi, tôi về trước.”

Ngụy Duy nhìn hắn, Tống Nhất Tự cầm chìa khóa chuẩn đi đến cầu thang trước mặt, Ngụy Duy thấy Tống Nhất Tự đúng thật chuẩn bị trở về, vội vàng kêu: “Ông chủ, chờ đã.”

Tống Nhất Tự thu chân lại, hắn quay đầu, Ngụy Duy nói: “Ông chủ, mấy ngày nay anh không đến Tống thị, gần đây phó tổng Tống ngày nào cũng đều đến công ty chặn tôi lại, bảo tôi nói anh biết anh ta đã chuẩn bị tiền xong rồi.”

Tống Nhất Tự gật gật đầu: “Tiền chuyển qua rồi sẽ giao cổ phiếu.”

Hắn nhấc chân chuẩn bị tiếp tục đi tiếp, nghĩ một hồi lại quay lại. Ngụy Duy nhìn dáng vẻ muốn đi lại không muốn đi của hắn có hơi không hiểu.

Tống Nhất Tự đặt ngón tay vào vòng chìa khóa xoay một vòng: “Hôm nay tôi không về, đến Tống thị đi.”

“Hả?” Ngụy Duy nhìn bầu trời đen: “Nhưng trời sắp tối rồi.”

“Tôi đây chính là mong trời tối.” Tống Nhất Tự bước xuống cầu thang: “Đến Tống thị, làm nhà từ thiện một lần nào.”

Ngụy Duy nhìn Tống Nhất Tự bước nhanh xuống lầu, cũng đi theo, hai người bọn họ đi đến cạnh xe rồi dừng lại, Ngụy Duy mới nói: “Ông chủ, anh đây là muốn tránh Kiều tiểu thư à?”

Tống Nhất Tự bước vào trong xe, hắn đóng cửa lại kéo cửa sổ xe xuống, khởi động xe nhìn thoáng qua Ngụy Duy đứng ở ngoài, nhíu mày nói một câu: “Cậu nói nhiều nhỉ?” Ngụy Duy làm động tác khóa miệng, sau đó làm động tác ok đối với Tống Nhất Tự.

Tống Nhất Tự hừ một tiếng, đạp chân ga phóng đi.

**

Kiều Trì ngáp một cái, cô ngồi ở trong xe, trong tay cầm kịch bản thử vai. Tiểu Tiểu đưa ly cà phê cho cô, hỏi: “Tối qua chị không ngủ à? Sao hôm nay trông mệt thế này?”

Kiều Trì uống cà phê, cô thấp giọng trả lời: “Hôm qua có hơi lo lắng.”

Thật ra là bởi vì đêm qua, cô chờ Tống Nhất Tự trở về, tính nói hết ra, lại không nghĩ rằng cuối cùng cô ngủ quên ở trên sofa cũng không thấy Tống Nhất Tự trở về. Buổi sáng cô vừa tỉnh, bản thân lại đang nằm ở trên giường.

Nhưng khi cô đến gõ cửa phòng bên cạnh, lại không có ai trong phòng.

Cô có cảm giác Tống Nhất Tự đang tránh cô, nhưng không nghĩ ra vì sao hắn muốn trốn tránh cô, hắn đã biết cô không phải bạn gái hắn rồi mà.

Tiểu Tiểu nhìn cánh tay Kiều Trì bị bó lại, trong mắt tất cả đều là lo lắng, tối qua Kiều Trì đã báo trước cho cô, Kiều Trì nói không có việc gì lớn, kết quả hôm nay đến, hơn nửa cánh tay đều bị quấn băng.

Kiều Trì chú ý đến ánh mắt của Tiểu Tiểu, cô liếc mắt nhìn cánh tay quấn băng vải, Tống Nhất Tự còn giúp cô thay băng, cô lại không có ấn tượng một chút nào.

Kiều Trì thở dài, chờ hôm nay cô xong việc, nhất định phải nói rõ ràng với Tống Nhất Tự!

“Không sao, không ảnh hưởng đến việc thử vai đâu.” Kiều Trì an ủi Tiểu Tiểu vài câu, Tiểu Tiểu cau mày: “Nếu không thì đừng đi nữa? Vai diễn kia có những động tác biên độ lớn, lỡ làm rách miệng vết thương, đến lúc đó lưu lại sẹo thì làm sao bây giờ?”

“Nếu không đi thì vai diễn này sẽ phải chắp tay nhường cho người khác, vết thương nhỏ này thật sự không sao đâu.” Kiều Trì nói vài câu, liền cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.

Tiểu Tiểu nhìn đồng hồ trên cổ tay, bọn cô là người đầu tiên đến chỗ thử vai, cô nghĩ một hồi lại cầm di động đi ra khỏi xe, nhìn trái nhìn phải, đi đến một góc hẻo lánh, bấm nút gọi số điện thoại đã thuộc làu.

Người bên kia dường như có vẻ đang bận, một đoạn chuông dài vang lên, bên kia mới nhận điện thoại.

“Mới sáng sớm, không thể để tôi ngủ thêm chút sao?” Bên kia vang lên một giọng nữ cực kỳ mệt mỏi: “Hôm qua tôi quay phim đến ba giờ, nhìn thử bây giờ mấy giờ mà đã gọi điện.”

“Chị à.” Tiểu Tiểu làm nũng kêu một tiếng, người bên kia giống như trở mình, trong loa truyền ra một tiếng lầm bầm: “Đúng là kiếp trước mắc nợ em mà, nói đi chuyện gì? Tiền tiêu vặt không đủ?”

“Không phải.” Tiểu Tiểu cắn môi, cô quay đầu lại nhìn chiếc xe cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Chính là nghệ sĩ của em Kiều Trì, cô ấy……”

Địa điểm thử vai được bố trí ở trong một học viện điện ảnh, Kiều Trì đi theo Tiểu Tiểu vào trong sân trường, đi theo đường được chỉ đến phòng thử vai. Khi hai người họ đến nơi, đã có một vài người đứng ngoài hành lang phòng thử vai.

Tiểu Tiểu đưa Kiều Trì đi đăng ký, cầm số thứ tự, Tiểu Tiểu rất vừa lòng, xếp thứ sáu, lúc mới đầu, mấy người đến tuyển diễn viên thường tỉnh táo nhất.

Tiểu Tiểu phát hiện ra chỗ ngồi, cô kéo Kiều Trì đi qua ngồi xuống, đứng ở phía sau Kiều Trì bóp bóp bả vai cổ vũ nói: “Không cần lo lắng, cứ phát huy như bình thường, vai diễn này sẽ là của chị.”

Kiều Trì dở khóc dở cười, cô vội vàng đồng ý, sau đó cầm kịch bản ôn lại lần cuối.

Ngay khi họ đến gần hành lang, chỗ đó liền xảy ra một trận náo loạn, Kiều Trì và Tiểu Tiểu đi qua xem, Tiểu Tiểu nói: “Đi đằng trước là đạo diễn, phía sau là biên kịch.”

Kiều Trì gật gật đầu, nhìn hai người bọn họ đi vào, chỗ hành lang đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, cô lại quay lại nhìn, một người phụ nữ ăn mặc đơn giản môi mỉm cười xuất hiện ở cửa cầu thang.

“Người này là ảnh hậu mới nhận giải Kim Mã, Đổng Kỳ Sanh.” Tiểu Tiểu tiếp tục giới thiệu nói: “Hôm nay thử vai ba người họ làm giám khảo, lát nữa chị đừng lo lắng.”

Kiều Trì gật gật đầu, trong lòng nắm rõ, nhưng không biết có phải cô đang ảo giác hay không, cảm thấy ảnh hậu Đổng Kỳ Sanh này hình như nhìn cô nháy mắt vài cái, nhưng chờ cô nhìn lại, Đổng Kỳ Sanh đã đi vào.

Kiều Trì chớp chớp mắt, lại cúi đầu xem kịch bản.

“Từ số 1 đến số 3 đi vào thử vai.”

Trong chốc lát, đã có người đứng ở cửa hô lên.

Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, bóp vai Kiều Trì để cô thả lỏng, trong miệng không ngừng nhắc: “Chị không cần căng thẳng, ngàn vạn lần không được căng thẳng, chỉ cần như ngày thường là được, bọn họ đều rất tốt, em tin chị nhất định có thể.”

Kiều Trì thả kịch bản xuống, cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiểu bên cạnh, sao hôm cảm cảm giác Tiểu Tiểu so với người đi thử vai là cô còn căng thẳng hơn nhỉ?

“Số 4 đến số 6.”

Số của Kiều Trì được hô lên, Kiều Trì từ trên ghế đứng lên đưa kịch bản cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu làm động tác cố lên, Kiều Trì nghiêm túc ừ một tiếng, vứt hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu ra ngoài, cực kỳ tự tin đi đến cửa.

Vai diễn này, trừ cô ra thì không thể là ai khác!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.