Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 3: Đại minh tinh



Lúc này trong phòng bếp, ba người còn lại bận rộn chuẩn bị cơm. Mộ Bạch Chi cảm thấy thái độ thương yêu của hai phu phụ quá không an tâm về địa vị của mình, vờ lơ đãng hỏi: “Mẫu thân… Ngươi đã làm xác nhận ADN chưa?”

Lời Mộ Bạch Chi vừa dứt trong phòng một mảnh yên lặng.

Kỷ Giang Hạ biết những lần trước bị lừa vẫn là bóng ma, tuy nhiên khẳng định nói: “Ta đã gửi mẫu xét nghiệm rồi, ít nhất một tuần mới có kết quả. Bất quá, ta tin chắc nàng chính là Miên Miên, lúc ở sở cảnh sát nàng đã xác nhận rất nhiều chuyện lúc nhỏ với ta, không sai được.”

Mộ Tuyết cũng gật đầu: “Ta tin vào trực giác của mình, lúc ôm nàng đúng là cảm giác của nhãi con năm xưa!”

Mộ Bạch Chi ủy khuất: “Ta… Ta tất nhiên không có ý khích bác ly gián, ta chỉ là lo lắng cho hai người, sợ hai người bị lừa… Ta cũng luôn mong muội muội trở về, có thể cùng nhau chiếu cố.”

Kỷ Giang Hạ vội vàng an ủi: “Chi Chi, ta nói rồi, vô luận thế nào ngươi vẫn là nữ nhi của chúng ta.”

Mộ Tuyết cũng hùa theo: “Đúng, Chi Chi, bọn ta tuyệt đối không bỏ rơi ngươi, con nào cũng là con, chỉ là bọn ta muốn hảo hảo bù đắp cho nàng, ngươi đừng vì thế mà thương tâm.”

Mộ Bạch Chi nhu thuận gật đầu. Nhưng trong lòng đã sớm cười lạnh, cái gì con nào cũng là con, con khốn đó trở về tinh lực hai phu phụ Kỷ Giang Hạ lập tức sẽ vây quanh nó, như vậy làm gì còn có chỗ cho nàng ta. Càng không nói, sắp tới nàng ta một lòng muốn casting vai chính trong bộ điện ảnh lớn của đạo diễn Chu Thành, nếu không có tiền trải đường đút lót, e rằng một diễn viên không gia thế như nàng ta đi trót lọt là chuyện trên trời. Thế mà hai phu phụ ngu xuẩn đó lại lãng phí biết bao nhiêu tiền bạc để tìm con khốn đó, lúc nãy còn muốn tu sửa mới một căn phòng, cái đó không phải tiền sao. Đúng là ném tiền vào hố rác, Mộ Bạch Chi đều tức đến đau ruột.

Vừa lúc cửa phòng tắm vang khẽ, Kỷ Miên tiến ra sau khi tắm rửa tiến ra nhất thời khiến cả hai phu phụ ngẩn người, còn Bạch Mộ Chi là khiếp sợ.

Kỷ Miên sau khi gội rửa sạch lớp bụi đất bẩn thỉu mới để lộ dung mạo thật sự lóa mắt. Ngũ quan yêu kiều, đường nét thâm thúy, đôi mắt xanh lóng lánh, khóe mắt cong nhẹ, hàng mi chớp động như cánh bướm vờn hoa hải đường, duyên dáng lại thuần tịnh. Anh thần tinh xảo, không tô đã đỏ, vừa độ tuổi câu dẫn người ta nhất. Mái tóc bụi bẩn gội rửa mới hiển lộ màu nguyên bản, là trắng khói huyền ảo, mềm mại như thước lụa trắng phủ xuống hai vai Kỷ Miên. Dù mặc một cái áo sơ mi cũ của Kỷ Giang Hạ, cũng không che nổi vóc người hết sức tốt của báo tuyết, cao ráo thon gọn. Lặng lẽ đứng đó, sương tuyết không lấp nổi hào quang.

Một ánh mắt chấn nhiếp toàn trường.

Cái gọi là nhất kiến kinh hồng hẳn là đây.

Mộ Tuyết rối tinh rối mù kéo Kỷ Miên đến xoay một vòng, thì thào: “Quá tốt rồi, rất xinh đẹp!”

Tuy nhiên Kỷ Miên lại cúi thấp vai, ngượng ngùng nhút nhát, khí thế quá nhu nhược. Hoàn toàn không phô bày được vẻ đẹp vốn có của mình, có phần ảm đạm, nhưng cũng khiến người ta dâng lên một cảm giác ngứa ngáy mới mẻ.

Kỷ Giang Hạ dùng ánh mắt của Alpha tán thưởng: “Không tệ.”

Mộ Bạch Chi nén cơn ghen tức trong lòng, tầm này nhan sắc sợ rằng đương kim Ảnh hậu Tố Manh cũng không sánh được mấy phần. Nàng ta lại tự an ủi, dù xinh đẹp cách mấy cũng chỉ là một cái giày rách bốc mùi. Tiến đến nắm tay Kỷ Miên, bày ra bộ dáng trưởng tỷ ân cần: “Miên Miên lần đầu đến nhà, hẳn là sợ hãi đi. Nào, không cần sợ, đến, chúng ta cùng ăn cơm. Muội muội có đói không?”

Trải qua một ngày quen thuộc xong, sáng hôm sau Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết lập tức bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ cho Kỷ Miên. Dù rằng nói kết quả ADN chắc chắn vẫn chưa có, nhưng cả hai đều chắc chắn đây là nữ nhi của mình rồi, thế nên không tiếc gì bù đắp. Mộ Bạch Chi thì sáng sớm nói là có cảnh quay quan trọng nên không thể phụng bồi, tuy nhiên vẫn hứa hẹn buổi chiều sẽ xin phép đạo diễn về sớm, còn nói sẽ mua quà cho Kỷ Miên.

“Nàng hiện đang là diễn viên.” Kỷ Giang Hạ thấy ánh mắt tò mò của Kỷ Miên nên giải thích.

Kỷ Miên nhỏ giọng nói: “Ta từng thấy nàng trên ti vi. Nàng thật giỏi.”

Mộ Bạch Chi được hai phu phụ dồn cho rất nhiều tâm sức, được hưởng giáo dục tốt nhất Đế đô, thi đậu vào Đại học truyền thông Đế đô- trường Đại học danh tiếng bậc nhất cả nước N. Xuất thân chính quy, diện mạo không tồi, năm nay hai mươi hai tuổi nhưng từ hai năm qua đã bắt đầu đóng phim, trở thành ngôi sao hạng A sau hai năm lăn lộn, tiền đồ không ngớt. Một diễn viên xuất thân chính quy lại xinh đẹp, quả nhiên ở giới giải trí thập phần chào đón, lượng fan có không ít, mỗi lần ra đường đều phải chăm chút hình tượng, còn phải chuẩn bị sẵn tinh thần fan hâm mộ nồng nhiệt quá mức mà kí tên, giao lưu. Ngày nào cũng bận rộn dưới ánh hào quang như thế.

Kỷ Miên ngồi cạnh Mộ Tuyết ở hàng ghế sau xe, Kỷ Giang Hạ đang chở các nàng đi mua sắm vật dụng cho Kỷ Miên. Kỷ Miên nhìn ra ngoài cửa sổ, trên một tòa địa ốc có bảng quảng cáo điện tử, trong đó là hình ảnh Mộ Bạch Chi xinh đẹp lóa mắt đang làm đại diện thương hiệu mỹ phẩm Kiehl’s, một hãng mỹ phẩm nổi tiếng quy mô toàn cầu.

Kỷ Miên sờ cằm, hai năm lăn lộn thành ngôi sao hạng A, không tệ.

Thấy Kỷ Miên thẫn thờ, Mộ Tuyết còn tưởng nàng đang tủi thân. Dù sao năm xưa nếu không xảy ra sự việc kinh khủng kia, tương lại Kỷ Miên còn một đường dài phía trước, tương lai rộng mở. Nay trốn từ sơn thôn trở về, nơi đó điều kiện sống như thế nào, không cần phải nói thêm nữa. Tất nhiên, Kỷ Miên coi như đã bị phế, không học vấn, không nghề nghiệp, tấm thân Omega quý giá cũng không còn.

Mộ Tuyết nắm tay Kỷ Miên, nghẹn ngào nói: “Miên Miên, ngươi không cần thương tâm. Dù ngươi thế nào, ngươi mãi mãi là nữ nhi xinh đẹp nhu thuận nhất của ta. Ta trước giờ cũng không trông mong con cái sẽ giỏi giang gì, chỉ cần ngươi khỏe mạnh là được. Ngày tháng sau này ngươi không cần vì thế mà dằn vặt, có ta và mẫu thân ở đây, có thể chiếu cố ngươi cả đời. Không học vấn cũng không sao, bước ra khỏi ổ lăn lộn biết bao nhiêu thiệt thòi đâu, ngươi chỉ cần ở bên cạnh, ta và mẫu thân hảo hảo lo cho ngươi là được rồi.”

Kỷ Giang Hạ cũng phụ họa: “Đúng như vậy. Miên Miên, lúc nhỏ ngươi đã không tốt, bây giờ ta và mẹ sẽ lo cho ngươi, ngươi không cần nhìn thấy người khác mà tủi thân!”

Kỷ Miên có phần giật mình, tuy nhiên vẫn giữ nụ cười dè dặt, ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Kỷ Giang Hạ là đưa các nàng đến trung tâm mua sắm Thần Tinh, trên đất Đế đô thử hỏi trung tâm thương mại nào vừa đắt đỏ vừa thượng lưu nhất, tất nhiên phải kể đến Thần Tinh rồi. Bước vào Thần Tinh chính là được hưởng lây không khí thượng lưu sang trọng.

Xét về điều kiện, quả thật phu phụ Kỷ Giang Hạ có thể vào ở Mạt Lỵ Ổ điều kiện sẽ không tồi, bất quá để mà nói sánh kịp tầng lớp thượng lưu thì có hơi miễn cưỡng. Kỷ Giang Hạ lại không tiếc đem Kỷ Miên đến đây, coi bộ một lòng không tiếc tiền bạc mà bù đắp cho nàng. Bất quá với đỗ xe vào hầm xong, khi đến thang máy đã có một đoàn ồn ào người tràn đến, la hét inh ỏi.

Con ngươi của Kỷ Giang Hạ co rút, kiên quyết không muốn để lạc mất lão bà và nữ nhi lần nào, lập tức tiến đến che chắn cho hai người, giữ hai người trong một góc an toàn tránh khỏi đám đông chen lấn. Mộ Tuyết cũng vội vàng nắm chặt tay Kỷ Miên, thấp giọng trấn an: “Có mẹ đây.”

“Oa oa!!! Thật là Sơ Mục Kì sao?!!”

“Sơ nữ thần!! Mau nhìn bên này!! Oa, ta muốn sinh hầu tử cho nữ thần!!”

“Ngươi con mịa nó cút đi!! Nữ thần là của lão tử!!”

“F*ck!! Ngươi một cái đại Alpha đến đây tranh nữ thần với chúng ta!! Ngươi mới con mịa nó cút đi… Oa oa, Sơ nữ thần, mau nhìn bên này, mau nhìn bên này!! Hài tử chúng ta đều đạp bụng ta rồi!!”

“Lão công!! Lão công!! Đời này phi khanh không gả!!”

Đám đông hỗn loạn la hét, mơ hồ có thể nghe được cái tên rất hot hiện tại trong làng giải trí Sơ Mục Kỳ- Alpha hai mươi tuổi thuộc tộc khổng tước.

Nếu nói Alpha nào sở hữu lượng fan phái yếu muốn sinh con đông đảo nhất, tất nhiên phải là Sơ Mục Kỳ rồi. Sơ Mục Kỳ thuộc tộc khổng tước, là nữ nhi ruột thịt của Vũ Ảnh hậu năm xưa lừng danh năm lần lĩnh thưởng giải Quốc tế liên lục địa. Có thể nói, từ khi Sơ Mục Kỳ về nước hiển lộ trước công chúng, dưới cái bóng của mẹ đẻ đã quá sức nổi bật. Bản thân giá trị nhan lại cao ngất ngưỡng, điển hình sống của một Alpha hào hoa tú nhã, lượng fan hâm mộ trải dài cả nước lẫn giới giải trí. Cộng thêm là gà nhà của công ty giải trí Thiên Kiêu- lò đào tạo nghệ sĩ qua đấu trường quốc tế. Có thể nói Sơ Mục Kỳ ở giới giải trí chỉ đi thảm đỏ chứ không đi đất! Nữ thần trong tất cả nữ thần N quốc! Giá trị con người nằm ở cái tầm thiên chi kiều nữ!!

Bất quá, rất nhanh đám đông cuồng nhiệt đã bị bảo an của trung tâm mua sắm vất vả xé hàng ngang, mở đường máu cho Sơ Mục Kỳ đi. Sơ Mục Kỳ không biết hôm nay vì sự kiện gì lại xuất hiện ở Thần Tinh, bất quá lại đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai xám và đeo kính râm. Nếu không phải cái áo khoác jean rộng thùng thình đắt tiền có thêu thủ công ba chữ “Sơ Mục Kỳ” thư pháp cách điệu sau lưng chắc cũng khó mà nhận ra đây là Sơ nữ thần. Cái này là áo khoác may thủ công cả thế giới chỉ có một cái, tương truyền do nhà thiết kế thời trang KL vì cuồng nhiệt Sơ Mục Kỳ mà đặc biệt may riêng duy nhất một cái. Không ai không biết đến nó.

Dù Kỷ Miên bị hai mẹ của mình che, bất quá vóc người nàng cao ráo, nhướn lên một chút qua khỏi mẹ thỏ liền nhìn thấy được toàn cảnh. Khóe môi nhịn không được co rút. Che kín mặt mũi như vậy cũng không đem theo vệ sĩ và quản lý, trái lại không giống tham dự sự kiện, hẳn là sinh hoạt cá nhân. Nhưng sinh hoạt cá nhân thế mà lại vác cái áo to tướng kia, khác nào tuyên bố với toàn thể mọi người “gia đây chính là Sơ Mục Kỳ, gia là đang lạc đàn bơ vơ, đến đây mà điên cuồng nào”. Và tất nhiên fan cuồng nhiệt liền như ong vỡ tổ bu vào chỗ mật, nghẹt cả lối vào Tinh Thần.

Rất nhanh paparazzi cũng đánh hơi được mà xuất hiện, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn khi có ánh đèn flash chớp nháy.

“Sơ tiểu thư, trước cáo buộc lạm dụng tình dục bạn diễn Tần Tiểu Lộ, ngươi có gì muốn nói không?”

“Sơ tiểu thư, trước kia ngươi từng bị nhiều đạo diễn đánh tiếng tình khí ngôi sao, lại rất hay coi thường đồng nghiệp, hiện nay vướng thêm lạm dụng tình dục. Với nhân phẩm có vấn đề như vậy ngươi có chắc muốn tranh giải Ức Kim năm nay?”

“Công ty giải trí Thịnh Đức đã ngầm thừa nhận về việc Sơ tiểu thư lợi dụng cảnh quay sàm sỡ diễn viên Tần Tiểu Lộ, ngươi còn gì để chối cãi không?!”

“Hôm nay Sơ tiểu thư đột nhiên xuất hiện tại đây có phải một trong các công tác tẩy trắng sắp xảy ra. Sơ tiểu thư, ngươi lên tiếng đi!”

Đám chó săn chỉ cần nơi nào có mùi scandal liền sẽ hớt hải chạy đến kiếm miếng cơm, một người so với một người đặt câu hỏi càng khó nghe.

Kỷ Miên có phần hơi bất ngờ. Ôi chao yêu, con giời này một tháng im hơi lặng tiếng nguyên lai là nổ nồi một phát chơi lớn thế, làm nàng còn tưởng đã hoàn lương làm người rồi kia chứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.