Nhặt Ánh Bình Minh

Chương 17: Góp nhặt lần thứ mười sáu: Suối trên núi



Ăn cơm xong, hai người dắt nhau đi xem đập nước.

Lý Kinh Trọc dẫn Liễu Tức Phong đi bộ rất nhiều dặm đường vẫn chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, lại đi dọc theo một con đường mòn gập ghềnh trong núi, tiếng nước chảy càng ngày càng vang dội. Đi tiếp không biết mất bao lâu, băng qua tầng tầng lớp lớp cây cối rốt cuộc mới nhìn thấy dòng thác lớn từ trên cao đổ xuống.

Lý Kinh Trọc tìm một tảng đá lớn không bị nắng chiếu, rủ Liễu Tức Phong ngồi chung.

Dưới bóng cây rừng, hai người sóng vai ngồi bên nhau ngắm thác nước hùng vĩ, thỉnh thoảng có cánh chim lướt là là qua mặt nước.

Lý Kinh Trọc bắt chước dáng vẻ của Liễu Tức Phong: “Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên.” ①

Liễu Tức Phong liếc Lý Kinh Trọc một cái: “Cậu đang cười nhạo tôi đấy à?”

Lý Kinh Trọc cố ý trêu hắn nên dùng tư thái cực kỳ thản nhiên ngâm tiếp: “Bộc bố bán thiên thượng, phi hưởng lạc nhân gian.” ②

Liễu Tức Phong nói: “Giờ tôi mới biết cậu còn đọc được cả những thứ không có trong sách giáo khoa đấy.”

Lý Kinh Trọc đã biết trước có ngày phải đưa Liễu Tức Phong đi xem đập, đương nhiên phải lận lưng chục bài thơ tả thác nước rồi, lúc này lại thấy mình giống sĩ tử mười năm gian khổ đèn sách vào kinh dự thi, tự tin đầy bụng chữ nghĩa, chỉ sợ giám khảo hỏi không đủ nhiều.

Liễu Tức Phong lại không hỏi nữa, rút từ trong thắt lưng ra một cây sáo, hướng mặt về thác nước thổi lên. Hắn vừa thổi đã kinh động vô số chim chóc, sau một trận đập cánh phành phạch, chim bay đi hết, núi rừng càng thêm yên tĩnh. Gió từ đập nước phất bay tóc dài, tiếng sáo chậm rãi vờn múa chung quanh. Lý Kinh Trọc ngắm đến mê mẩn, trong lòng ngứa ngáy thầm mắng không biết Liễu Tức Phong là yêu tinh hay thần thánh phương nào, diện mạo đẹp cũng thôi đi, lại còn cái gì cũng biết, giơ tay nhấc chân cũng đủ hớp hồn người ta. Anh nghĩ có khi Liễu Tức Phong là do một thế lực nào đó gửi đến giày vò mình, cứ thế này mãi, hoặc là sẽ quấy rầy cho anh đến thú tính quá độ, hoặc là dứt khoát biến anh thành Liễu Hạ Huệ luôn, từ đây về sau chai sạn với sắc hương trước mặt.

Một khúc thổi xong, Lý Kinh Trọc vẫn ra vẻ thưởng thức cứ như nãy giờ không hề có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào trong đầu, hỏi: “Khúc này tên gì?”

Liễu Tức Phong nói: “《 Cô Tô hành* 》.” Nghĩ một lát lại nói, “Thổi tiếp một khúc《 Triêu nguyên ca 》đi.”

*”Cô Tô hành” 姑苏行 tác phẩm diễn tấu bằng sáo do nghệ sĩ kiêm nhạc sĩ Giang Tiên Vị sáng tác năm 1962, toàn khúc miêu tả quang cảnh tú lệ của vùng Cô Tô (bây giờ là Tô Châu) và tâm tình vui sướng của du khách ghé thăm.

Lý Kinh Trọc hỏi: “《 Triêu nguyên ca 》?”

Liễu Tức Phong giải thích: “Lấy từ vở côn khúc《 Ngọc trâm ký* 》. Đoạn này kể ni cô Trần Diệu Thường trong Nữ Trinh Quan và thư sinh Phan Tất Chính đến ở nhờ ái mộ lẫn nhau, nhưng vẫn phải thử lòng đối phương.” Kể đến đây còn nói đùa, “Trần Diệu Thường cũng coi như một nhân vật nữ cấp tiến. Phá vỡ cấm kỵ luôn là chủ đề sáng tác không bao giờ cũ.”

*Ngọc trâm ký 玉簪记 (Chuyện cây trâm ngọc) là một vở hí kịch do đại tác gia Cao Liêm sáng tác vào thời Vạn Lịch nhà Minh kể về tình yêu vượt qua ràng buộc lễ giáo và đạo đức của một nữ tu và chàng thư sinh.

Lý Kinh Trọc hỏi: “Lần này anh cũng muốn viết chủ đề phá vỡ cấm kỵ à?”

Liễu Tức Phong không trả lời, nâng sáo lên thổi《 Triêu nguyên ca 》.

Lại như vậy, Liễu Tức Phong nói chuyện về người khác có thể thao thao bất tuyệt, nhưng đụng đến bản thân thì câm như hến. Lý Kinh Trọc không biết sau này nếu bọn họ ở bên nhau, có khi nào Liễu Tức Phong vẫn giữ tật xấu như bây giờ không.

Nghĩ đến đây, Lý Kinh Trọc không còn tâm trí tưởng tượng mấy thứ kiều diễm nữa. Ngồi giữa tiếng sáo phiêu đãng, anh lập tức nghĩ đến nhiều chuyện không hay ho nhưng không thể trốn tránh. Ví dụ như mối quan hệ của anh và Liễu Tức Phong là cấm kỵ, phá vỡ toàn bộ những cấm đoán của thế hệ ông bà cha mẹ mình, không biết gia đình Liễu Tức Phong nghĩ thế nào, nhưng Lý Kinh Trọc có thể tưởng tượng ra ngay thái độ của người nhà nếu biết chuyện. Anh còn nhớ đến Lục Du và Đường Uyển, nếu cha mẹ mình cũng giống mẹ Lục Du khăng khăng muốn chia uyên rẽ thúy, anh sẽ làm gì bây giờ?

Lý Kinh Trọc ít tuổi hơn Liễu Tức Phong, nhưng cuộc đời anh trước giờ luôn được lên kế hoạch cụ thể và nghiêm túc chấp hành. Mỗi bước tiến không chỉ nhanh mà còn ổn, cả đời này chỉ cần không có lần nào vấp ngã quá nặng, có lẽ sẽ là một cuộc sống mà đa số mọi người đều hâm mộ. Nhưng hiện giờ, anh nhìn Liễu Tức Phong đang thổi sáo, biết chắc chắn bản thân sắp ngã một cú đau rồi, theo thói quen anh phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để tránh cho tương lai trở tay không kịp. Hết thảy những chuyện này, anh biết là mình nên cùng Liễu Tức Phong thương lượng chứ không phải độc đoán, nhưng muốn thương lượng cũng phải có đủ tin tức làm tiền đề cơ bản. Nếu đến một chút chuyện tầm thường nhất hắn còn không muốn để lộ, nghĩa là không có cách gì thương lượng cho thông.

Tiếng nước vẫn chảy, tiếng sáo đã ngừng.

Lý Kinh Trọc hồi thần, vỗ tay khen ngợi.

Liễu Tức Phong lên tiếng: “Tôi thổi sáo cho cậu nghe rồi, cậu lấy gì báo đáp tôi?”

Lý Kinh Trọc đáp: “Đã nói sẽ đưa anh đi xem suối trên núi mà.” Anh vừa nói vừa rút dao mang theo ra, “Lát nữa chặt một ống trúc mang theo đựng nước suối. Anh muốn làm thử không? Tôi nghĩ anh sẽ thích.”

Liễu Tức Phong lại nổi hứng thú: “Đựng nước suối xong đừng vứt ống trúc đi, tôi có thể đẽo nó thành chén trúc rồi khắc hình lên mặt chén. Cậu muốn khắc gì không? Hoa điểu hay thơ từ?”

Lý Kinh Trọc ngẫm nghĩ: “Đến lúc đó tôi vẽ tranh, anh khắc theo được không?”

Liễu Tức Phong hỏi: “Cậu muốn vẽ gì?”

Lý Kinh Trọc bắt chước miệng lưỡi của Liễu Tức Phong, “Tôi có diệu kế rồi.”

Liễu Tức Phong: “Tiết lộ một chút đi.”

Lý Kinh Trọc: “Anh đoán xem?”

Liễu Tức Phong không giống Lý Kinh Trọc không nghe được đáp án lập tức từ bỏ, hắn rất vui vẻ suy đoán. Chỉ mới suy nghĩ một lát đã đầy mặt mong đợi hỏi: “Cậu muốn vẽ tôi đúng không?”

Chiêu này quá độc, Lý Kinh Trọc vốn không định vẽ hắn, chỉ muốn vẽ một bức tranh thác nước phỏng theo cảnh tượng hôm nay nhìn thấy, nhưng hắn vừa hỏi, anh lại không thể không thừa nhận mình muốn vẽ hắn thật. Mỹ nhân trước mặt, còn không vẽ thì vẽ cái gì? Vẽ gì cũng thành sai. Vì thế Lý Kinh Trọc gật gù: “Thôi được rồi, anh đoán thế mà trúng luôn.”

“Thật sự vẽ tôi?” Liễu Tức Phong kinh ngạc, cười toét cả miệng.

Lúc này Lý Kinh Trọc nên nói một câu: Đùa đấy, ai muốn vẽ anh chứ?

Nhưng hắn đã tươi cười vui vẻ lắm rồi, kéo tay Lý Kinh Trọc đi vào một cánh rừng trúc cách đó không xa.

Đầu quả tim Lý Kinh Trọc tê rần, sau đó nghe thấy nhịp tim của chính mình như nổi trống.

Bàn tay đang nắm tay anh chưa từng chịu qua chút khổ sở, ngón tay thon dài thẳng tắp thậm chí không có đầu khớp nhô lên, vừa nhìn đã biết là người không quen làm việc nặng nhọc. Hơn nữa làn da sờ lên rất căng mịn, vết chai của người hay cầm bút cũng không có, móng tay cắt tỉa gọn gàng, bề mặt móng cũng cực kỳ bóng loáng.

Tuy là Liễu Tức Phong kéo tay Lý Kinh Trọc nhưng không dùng nhiều sức, chỉ kéo rất lỏng kẻo. Lòng bàn tay Lý Kinh Trọc bị kiểu lôi kéo này cọ cho ngứa ngáy, liền hóa bị động thành chủ động, lật tay lại nắm chặt tay Liễu Tức Phong kéo hắn đi về phía trước.

Liễu Tức Phong cảm giác bàn tay mình thay đổi vị trí, rất không quen, hắn cúi đầu nhìn một cái thấy thế nào cũng không được tự nhiên, liền dừng bước lại: “Tôi là đàn ông, sao lại để người khác nắm tay được?”

Lý Kinh Trọc nói: “Tôi cũng là đàn ông vậy, dắt anh đi một chút thì có làm sao?”

Liễu Tức Phong muốn thả tay ra: “Thế thì đừng ai dắt ai đi nữa.”

Lý Kinh Trọc quá luyến tiếc nên vẫn nắm chặt không buông: “Không được.”

Liễu Tức Phong muốn tránh nhưng không thể: “Lý Kinh Trọc, cậu buông tay ra.”

Lý Kinh Trọc nói: “Không buông.” Bởi vì đặc thù nghề nghiệp nên lực tay của anh thật sự không nhỏ, đối phương làm cách gì cũng không giãy được.

Liễu Tức Phong tức tối hạ giọng: “Lý Kinh Trọc.”

Lý Kinh Trọc cũng nghiêm mặt lại: “Liễu Tức Phong, anh có thấy mình ấu trĩ không? Rõ ràng biết cả hai chúng ta đều là nam, ai dắt người còn lại đi không phải đều như nhau à? Anh nói suy xét, tôi để anh suy xét, nhưng anh phải làm rõ từ đầu, tôi và anh là hai thằng đàn ông, dù có ra sao chuyện này cũng không bao giờ thay đổi. Nếu điểm này mà anh còn mơ màng thì có nghĩ thêm hai năm nữa cũng vô dụng.”

Liễu Tức Phong nói: “Cậu buông tay tôi ra trước rồi chúng ta lại nói.”

Lý Kinh Trọc không chịu.

Liễu Tức Phong thật sự tức giận: “Cậu ỷ mình sức lực lớn nên hành động dã man như vậy, làm sao tôi dám kết giao với cậu?”

Trong lòng Lý Kinh Trọc hoảng hốt, lửa giận gì đó đều tắt ngúm, vội vàng buông lỏng tay ra, tay Liễu Tức Phong rời khỏi cứ như rút luôn cả tâm can anh ra ngoài. Anh nhìn bàn tay hắn bị siết đến ửng đỏ, cố gắng mềm giọng: “Thế anh dắt tôi đi, tôi để anh dắt tay tôi này.”

Liễu Tức Phong nói: “Không dắt.”

Lý Kinh Trọc dỗ: “Anh cứ dắt tay tôi đi mà.”

Liễu Tức Phong không trả lời.

Lý Kinh Trọc nói: “Sau này tôi để anh tùy ý dắt.”

Dường như Liễu Tức Phong có cân nhắc một chút, nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ, chỉ ra lệnh: “Đi chặt trúc đi đã.”

Lý Kinh Trọc: “Sau này anh muốn dắt tay tôi lúc nào thì dắt, muốn buông thì buông, tôi tuyệt đối không miễn cưỡng anh.”

Liễu Tức Phong nhìn Lý Kinh Trọc, cuối cùng cũng kéo tay anh lên lần nữa rồi đi tiếp.

Lý Kinh Trọc cũng không dám dùng sức, chỉ để hờ cho người ta tùy ý lôi kéo. Anh nhìn sau gáy Liễu Tức Phong, nghĩ thầm: Anh ỷ vào tôi thích anh nên lấn lướt đủ kiểu, hiệp ước bất bình đẳng phải ký nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng chất cao hơn cả đầu tôi mất.

Đi đến rừng trúc, Liễu Tức Phong buông tay ra, Lý Kinh Trọc còn lưu luyến xúc cảm ôn hương nhuyễn ngọc kia nhưng chung quy vẫn không dám ý kiến gì.

Anh buồn rầu chặt hạ một cây trúc, lại chọn một đoạn thích hợp nhất rồi cắt rời ra.

Liễu Tức Phong nói: “Chặt thêm một đoạn nữa đi.”

Lý Kinh Trọc nghe lệnh, giơ tay chém xuống, hàn quang bức người.

Liễu Tức Phong hỏi: “Cậu không hỏi tôi vì sao nữa à?”

Lý Kinh Trọc nói: “Anh có kế sách cả rồi, tôi không hỏi, cũng không đoán nữa đâu.”

Liễu Tức Phong ghé qua dán sát vào Lý Kinh Trọc: “Cậu vẫn giận?”

Lý Kinh Trọc nhủ thầm: Nào dám.

Ngoài miệng nói: “Không giận.” Qua một lát lại nói, “Không thể ‘cho rằng’, không thể dắt tay anh, không thể tức giận, còn gì nữa không? Có gì anh nói đầy đủ ra hết đi, mất công tôi lại vi phạm.”

Lời này nghe rất giống hờn dỗi, Liễu Tức Phong bất đắc dĩ: “Chỉ nói mỗi một câu mà cậu nhớ đến tận bây giờ.”

Lý Kinh Trọc nói: “Tôi cũng đâu muốn thế, trí nhớ quá tốt không phải lỗi tại tôi.”

Liễu Tức Phong: “Chỉ nhớ chuyện xấu, chả nhớ chuyện hay.”

Lý Kinh Trọc không muốn cãi cọ thêm, trỏ tay vào đoạn trúc: “Suối nước còn phải đi một đoạn nữa, bây giờ có đi không?”

Liễu Tức Phong vươn tay: “Cậu nhớ nhiều chuyện xấu của tôi như vậy, thế còn muốn không?”

Lý Kinh Trọc nhìn bàn tay kia, đầu hàng giao tay mình cho hắn, giọng thấp dần: “… Muốn.”

Cuối cùng vẫn muốn. Tốt hay xấu gì cũng muốn.

Suốt đường lên suối đều là Liễu Tức Phong đi phía trước nắm tay Lý Kinh Trọc, nhưng hắn không biết đường, chỉ có thể nghe anh dẫn đường từ đằng sau. Trong núi nhiều bụi cây gai góc, thân cây đổ chắn ngang, đường vừa dài vừa khó đi, trong tầm mắt tạm thời không có phong cảnh gì đẹp để ngắm, Liễu Tức Phong thấy nhạt nhẽo quá bèn nói đùa: “Trên đời này làm gì có đường ③, sáng nay hai chúng ta cùng mở một cái.”

Lý Kinh Trọc suy nghĩ một chút: “Người trước mở đường, người sau phải đi tiếp, nếu không trên đời chẳng còn đường nữa.”

Liễu Tức Phong nói: “Đạo lý quá nhỉ.”

Lý Kinh Trọc: “Mở đường chỉ cần một người, nhưng muốn thành đường lớn phải cần ngàn vạn người. Con đường chính là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, một bước cũng không được lùi.”

Liễu Tức Phong cười rộ lên, trêu chọc: “Đừng lãng phí thanh xuân đúng không? Giọng văn nghiêm túc quá. Cậu viết được bao nhiêu bài văn mẫu thi đại học rồi? Lập luận khô cứng như vậy, nếu để tôi chấm thi, kiểu gì tôi cũng cho cậu rớt.”

Lý Kinh Trọc chẳng những không ngượng ngùng, ngược lại còn thản nhiên nói: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Có vài con đường dù ngàn vạn người đi qua rồi vẫn không dễ đi, vài con đường khác ngàn vạn người đi rồi vẫn phải vượt mọi chông gai.”

Liễu Tức Phong hỏi: “Cậu đang nói chuyện nghiên cứu y học à?”

Lý Kinh Trọc: “Anh biết rõ tôi muốn nói chuyện gì.”

Liễu Tức Phong nói: “Cậu đang nói chuyện chữa bệnh cứu người.”

Lý Kinh Trọc: “Tôi đang nói đến con đường chúng ta sẽ cùng nhau đi.”

Liễu Tức Phong không nói gì, trong lòng Lý Kinh Trọc thất vọng, nhưng lại không tiện nói tiếp. Cạy miệng một người cũng khó như mở cửa trái tim, bởi vì cửa sổ tâm hồn của con người thời hiện đại từ lâu đã không còn là đôi mắt nữa, mà là miệng, hoặc là cái điện thoại di động. Dư Niên nói Liễu Tức Phong không dùng điện thoại di động, Lý Kinh Trọc nghĩ thầm, có lẽ là vì miệng Liễu Tức Phong còn khó phá giải hơn khóa mật mã màn hình, trừ hắn ra không có ai giải được.

Đi thêm một đoạn thì nghe tiếng nước chảy, Liễu Tức Phong hỏi: “Có phải suối ở phía trước rồi không?”

Lý Kinh Trọc đáp: “Phải đi thêm một lúc nữa, phía trước có một ngôi miếu nhỏ, tôi nhớ ngày còn nhỏ từng đi vào xem, nơi đó không ai hương khói nữa. Đi ra sau miếu là đến suối rồi.”

Liễu Tức Phong đứng trên một thân cây ngã giữa đường, nhìn ra xa phía trước rồi nói: “Đi vào miếu xem trước đi.”

Ngôi miếu nhỏ đúng là rách nát xập xệ, trong miếu treo mấy vòng hương đã đốt hết từ lâu, tro hương bị thổi bay sạch từ bao nhiêu năm trước, chỉ còn lại cái khung sắt. Ba cái đệm hương bồ dơ bẩn đặt trên sàn, trước đệm hương bồ bày hương án được cắm rất nhiều cây nhang đã bị mối mọt ăn mòn.

Liễu Tức Phong cẩn thận quan sát tượng đá trong miếu, hỏi: “Đây là miếu thổ địa?”

Lý Kinh Trọc đáp: “Ừ. Miếu thổ địa này không có gì hay để xem, nếu anh muốn nhìn loại còn có người thờ phụng cúng kiếng đầy đủ thì chờ chúng ta trở về. Khu vực đất nhà tôi có một cái miếu thổ địa nằm không xa phần mộ tổ tiên, đến Tết nhất ông bà nội tôi còn tranh thủ đến dâng hương. Khu dưới đó nhiều người ở, cái miếu kia quanh năm đều có người hương khói.”

Liễu Tức Phong hơi kinh ngạc: “Tôi cho rằng sau mười năm đó* nông thôn không còn mấy thứ này nữa.”

(*Là nói giảm nói tránh của mười năm Đại cách mạng văn hóa vô sản)

Lý Kinh Trọc: “Vẫn có chứ. Ông nội tôi kể, thật ra người ta cũng không rõ rốt cuộc mục đích của mười năm kia là gì. Cách mạng —— ít nhiều gì cũng có tư lợi, nhưng rất dễ nhân danh.”

Liễu Tức Phong: “Maugham từng nói, ma quỷ muốn làm chuyện ác, trước hết phải trích dẫn Kinh Thánh.” ④

Lý Kinh Trọc yên lặng một lát rồi nói: “Tôi ra ngoài hít thở chút đã.”

Liễu Tức Phong ở trong miếu nhìn thêm một lúc lâu mới ra ngoài, hỏi Lý Kinh Trọc: “Cậu ghét chùa miếu à?”

Lời này có ám chỉ, đột nhiên Lý Kinh Trọc nhớ đến trò đùa vào ngày đầu tiên gặp Liễu Tức Phong, liền nói: “Cũng không hẳn. Quỷ thần hay tế bái đều là truyền thống dân tộc, tuy tôi không thích, không tin nhưng cũng biết mình phải tôn trọng. Anh muốn xem thì tôi dẫn anh đi xem, không có việc gì cả. Ngày hôm đó thái độ không tốt là vì tôi vừa trở về, trước kia ở bệnh viện luôn bị áp lực, không có hơi sức để đùa.”

Liễu Tức Phong hỏi: “Vì chuyện của giáo sư cậu?”

Lý Kinh Trọc không trả lời.

Liễu Tức Phong nắm tay anh.

Ngón tay cái của Lý Kinh Trọc xoa xoa lên mu bàn tay Liễu Tức Phong, tâm phòng bị dần dần hạ xuống, “Bệnh viện là nơi rất áp lực.”

Liễu Tức Phong nói: “Người bệnh, người chết.”

Lý Kinh Trọc: “Kỳ thật tôi từng kể anh nghe rồi, về hoàn cảnh chữa trị trong nước hiện nay.”

Liễu Tức Phong: “Nhưng chưa nói chi tiết.”

Lý Kinh Trọc nói: “Tôi không thể nói, có rất nhiều chuyện vài người nói ra được, vài người khác không thể nói. Chính trị luôn không chân thực.”

“Nếu muốn nghe chính trị thì mở TV lên nghe được rồi, tôi cần gì nghe cậu kể nữa?”

Lý Kinh Trọc thở dài: “Tôi kể vậy.”

Liễu Tức Phong: “Cứ nói đi.”

Lý Kinh Trọc mào trước: “Anh đừng chê tôi than vãn phiền phức.”

Liễu Tức Phong hứa: “Không chê.”

Lý Kinh Trọc nói: “Lỡ nghe xong anh lại không muốn bước vào cuộc sống của tôi nữa thì sao.”

Liễu Tức Phong cười rộ lên: “Nghĩ xa thế làm gì, lằng nhằng quá, mau kể đi.”

“Kể anh nghe hai việc nhỏ trước. Anh biết đấy, một ca giải phẫu dù lớn hay nhỏ đều có xác suất nguy hiểm đến tính mạng, trước khi làm phẫu thuật bệnh nhân bắt buộc phải ký vào giấy đồng ý phẫu thuật và đồng ý gây mê, nếu là người nhà ký tên phải có thêm một tờ giấy ủy quyền của chính bệnh nhân, tóm lại, có vài giấy tờ hiệu lực pháp lý bắt buộc phải ký.”

Liễu Tức Phong đáp: “Cái này tôi biết.”

Lý Kinh Trọc nói: “Năm cuối học chính quy tôi gặp một sự kiện. Có một người nhà bệnh nhân nọ cầm theo một cây bút bề ngoài bình thường nhưng mực viết ra sẽ biến mất sau hai giờ đồng hồ, họ dùng bút đó ký tên lên giấy tờ làm phẫu thuật. Lúc ấy giải phẫu còn chưa làm xong, tên ký trên giấy tờ đã mất sạch rồi.”

Liễu Tức Phong hỏi: “Lỡ như xảy ra sự cố gì, ai chịu trách nhiệm?”

Lý Kinh Trọc nói tiếp: “Cũng may lần đó phẫu thuật thành công, không xảy ra việc gì. Từ đó trở về sau, chỉ cần là ký tên trên bất kỳ văn kiện gì chúng tôi cũng bắt buộc tất cả phải dùng bút của bệnh viện.”

“Phía bệnh viện không khởi tố à?”

Lý Kinh Trọc không đáp, chỉ nói: “Kể tiếp chuyện thứ hai đi. Năm thứ nhất tôi học thạc sĩ phải luân chuyển sang khoa nội tiết, có một vị bị biến chứng tiểu đường nghiêm trọng đến độ phải cắt chi. Chúng tôi thông báo rõ tình trạng cho bệnh nhân, người ta thoải mái ký tên, không hề có chút do dự nào. Tôi sợ ông ta nghe không hiểu nên giải thích lại lần nữa. Ông ta nói ngược, bảo cắt chi này rồi lại mọc chi khác, sợ cái gì. Câu đó không phải nói đùa, không phải lạc quan, ông ta thật sự cho là như vậy.”

Liễu Tức Phong nghe xong, trong phút chốc không biết nên nói gì.

Lý Kinh Trọc quay lại: “Vừa rồi anh hỏi bệnh viện có khởi tố không. Không, bởi vì không xảy ra sự cố gì cả.” Huống chi loại chuyện này ở đâu cũng có, kiện tụng bao nhiêu cho đủ? Bệnh viện là nơi thấy rõ nhân tình thế thái, chuyện Lý Kinh Trọc kể không bằng một góc những gì anh biết, cũng không bằng một góc những thứ làm anh khó chịu. Bệnh tật rất đáng sợ, con người càng đáng sợ hơn. Chữa bệnh khó, giao lưu với con người càng khó. Lý Kinh Trọc chịu đựng rất nhiều năm không nói, bây giờ nói ra được một chút đã cảm thấy đủ rồi, không muốn tiếp tục nữa.

Liễu Tức Phong cảm thán: “Chẳng trách.”

Lý Kinh Trọc hỏi: “Chẳng trách cái gì?”

Liễu Tức Phong nói: “Chẳng trách cậu không thích kiểu đùa giỡn này.”

Lý Kinh Trọc: “Lúc ấy tinh thần căng thẳng, bây giờ nghĩ lại, thực ra vẫn không đến nỗi nào.”

Hai người vừa đi vừa nói, vòng ra sau miếu nhỏ quả nhiên trông thấy suối nước trong vắt từ trên vách đá đổ xuống thành một cái hồ nhỏ bên dưới. Dưới ánh mặt trời, một cây cầu vồng bắc qua dòng nước mát.

Liễu Tức Phong dùng tay vốc một vốc nước suối, nói: “Pha trà, nước suối hạng nhất, nước giếng hạng nhì.”

Lý Kinh Trọc khuyên: “Suối ở quá xa, ngày thường chúng ta dùng loại hạng nhì là được, thỉnh thoảng lấy hạng nhất cũng đủ rồi.”

Liễu Tức Phong miễn cưỡng: “Thôi cũng được.”

Lý Kinh Trọc nói: “Lúc nào anh cũng nghĩ đến chơi. Hôm nay đi xem đập nước rồi, nghe kể chuyện rồi, nước suối cũng lấy rồi, trở về uống trà xong là tối mịt, nên viết sách đi chứ?”

Liễu Tức Phong quả quyết: “Không viết.”

Lý Kinh Trọc nhìn Liễu Tức Phong, lại nhìn hồ nước nhỏ, “Anh còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn tôi đọc《 Tiểu thạch đàm ký* 》 cho nghe thì mới chịu?”

*Tiểu thạch đàm ký 小石潭记: tác phẩm của Liễu Tông Nguyên thời Đường, tên gọi đầy đủ là “Chí tiểu khâu tây Tiểu thạch đàm ký”. Tác phẩm ghi lại quá trình du ngoạn đến một suối nước của tác giả.

Liễu Tức Phong gọi: “Lý Kinh Trọc.”

Lý Kinh Trọc đáp một tiếng: “Có gì mauì nói.”

Liễu Tức Phong: “Lý Kinh Trọc, cậu giúp tôi tìm cảm hứng đi.”

Lý Kinh Trọc đáp ứng theo bản năng, đi cùng Liễu Tức Phong, dù là làm gì, chỉ cần “cùng với hắn” là anh không thể cự tuyệt nổi. Đáp ứng xong Lý Kinh Trọc mới hỏi: “Tìm như thế nào?”

————————————-

Lời tác giả:

① 《 Vọng Lư Sơn bộc bố 》(Xa ngắm thác núi Lư) của Lý Bạch.

Bản đầy đủ trong Thơ Đường (tập II), NXB Văn học, 1987 như sau:

Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,

Xa trông dòng thác trước sông này:

Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,

Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.

② 《 Khai Tiên tự 》(Chùa Khai Tiên) của Lý Mộng Dương, thi sĩ thời Minh.

Nguyên văn:

Bộc bố bán thiên thượng,

Phi hưởng lạc nhân gian.

Mạc ngôn thử đàm tiểu,

Dao động Khuông Lư sơn.

Dịch thơ:

Lưng trời treo thác nước,

Âm vang xuống cõi trần.

Chớ nói đầm ấy nhỏ,

Chấn động cửa Lư Sơn. (bản dịch trên thivien.net)

③ Trích từ《 Cố hương 》của Lỗ Tấn, nguyên văn như sau:

“Tôi nghĩ bụng: Đã gọi là hy vọng thì không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng giống như những con đường trên mặt đất; kỳ thực, trên mặt đất làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.”

④ Trích từ《 Mặt trăng và đồng sáu xu 》(The Moon and Sixpence) của W. Somerset Maugham, một bản dịch cũ dịch là: “Để đạt được mục đích, ma quỷ luôn trích dẫn Kinh Thánh”.

——————

Chương gì mà tìm chú thích xì khói…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.