Nhặt Ánh Bình Minh

Chương 14: 14: Góp Nhặt Lần Thứ Mười Bốn Tiệm Trang Sức



Ngày tiếp theo Dư Niên phải trở về.
Lý Kinh Trọc nói muốn lên trấn mua vài thứ nên nhân tiện tiễn Dư Niên đi một đoạn.

Liễu Tức Phong còn chưa ngủ dậy, chỉ dán một tờ giấy ngoài cửa phòng ngủ viết qua loa: Vọng quân yên thủy khoát, huy thủ lệ triêm cân*.
*Tiễn anh khói nước xa mờ, Vẫy tay khăn đẫm lệ chờ chực rơi
(Trích từ bài thơ “Tiễn biệt Vương Thập Nhất về nam” của Lưu Trường Khanh – thi sĩ thời Thịnh Đường – bản dịch của Huyền Lâm trên thivien.net)
“Khăn đẫm lệ? Tôi thấy vui như Tết mới đúng.” Dư Niên giật tờ giấy kia xuống vò thành một cục muốn vứt đi, cuối cùng vẫn không vứt mà nhét vào túi áo.
Lý Kinh Trọc nói: “Liễu Tức Phong thích thơ cổ.”
Dư Niên bổ sung: “Thích cả thơ nước ngoài nữa.

Cái gì mà cậu ta chả thích, nhưng thật ra lại không thích gì cả.”
Lý Kinh Trọc bật ra một câu chua đến rụng răng: “Vừa đa tình lại vô tình.”
Dư Niên nói: “Câu này tính là đánh giá cao rồi.”
Lý Kinh Trọc: “Tôi vừa nhớ ra, có lẽ có một chuyện mà anh ấy thực sự thích: nghe kể chuyện.”
Dư Niên lắc đầu: “Nếu cậu ta sinh ở xã hội cũ thì chính là loại công tử ca vô công rỗi nghề mỗi ngày đi nghe thuyết thư chơi chim đá dế.

Không phải quý tộc nhưng toàn tật xấu quý tộc.” Nói rồi anh ta lại liếc Lý Kinh Trọc một cái, “Sao rồi, cũng kể chuyện cho cậu ta rồi chứ gì?”
Lý Kinh Trọc đáp: “Ừm, có kể một ít, không nói hết toàn bộ.”
Dư Niên dặn: “Cậu ít kể chuyện cho cậu ta nghe đi, kể nhiều quá là gặp rắc rối đấy.”
Lý Kinh Trọc hỏi: “Có thể xảy ra chuyện gì?”
Dư Niên mỉm cười: “Cậu nói xem? Một người chuyên viết tiểu thuyết, nói trắng ra là kinh doanh truyện kể kiếm sống.

Lúc có cảm hứng thì không nói, nhưng trần đời có ai mỗi ngày đều sinh ra cảm hứng? Lúc không còn hứng nữa, cậu nói xem cậu ta có thể làm ra chuyện gì?”
Lý Kinh Trọc: “Biến chuyện của người khác thành chuyện của chính mình?”
Dư Niên không trả lời, theo thói quen sờ sờ vào túi lấy một hộp đựng thuốc lá mỏng bằng kim loại, mở ra, bên trong trống không.

Anh ta hỏi: “Ở đây có chỗ nào bán thuốc không?”
Lúc này hai người đã đi được một đoạn đường, vừa vặn là nơi trước không có thôn sau không có tiệm, Lý Kinh Trọc nói: “Hoặc là quay về đường cũ, gần nhà tôi có tiệm tạp hóa nhưng chỉ bán vài loại thuốc bản địa; hoặc là tiếp tục lên trấn, hơi xa một chút, nhưng có nhiều loại để chọn hơn.”
Dư Niên quyết định: “Đi thị trấn đi.”
Đúng lúc này có một chiếc xe máy kéo đi sau bọn họ vượt lên trước, Dư Niên vẫy vẫy tay kêu: “Bác gì ơi —— cho chúng tôi quá giang một đoạn với ——”
Lý Kinh Trọc hơi ngại gây phiền cho người khác, Dư Niên lại nói: “Da mặt mỏng như vậy, chắc là bị Liễu Tức Phong bắt nạt suốt đúng không?”
Lý Kinh Trọc chỉ cười không đáp.
Hai người bò lên xe máy kéo, ngồi tạm trên cái bao da rắn lớn đựng thức ăn chăn nuôi.
Bác nông dân châm thuốc, hỏi: “Đi đâu đới?”

Lý Kinh Trọc dùng tiếng địa phương trả lời: “Trấn Thái Bình.

Cảm ơn bác ạ.”
Bác nông dân gật đầu, cong môi bật cười nhìn Dư Niên, dùng tiếng phổ thông nói lại: “Chúng ta lên Trấn Thái Bình.”
Dư Niên học theo khẩu âm tiếng địa phương, nói với bác nông dân nọ: “Cho em xin điếu thuốc.”
Bác nông dân móc trong túi quần ra một hộp Phù Dung Vương giấy cứng màu lam, hào phóng mở ra cho Dư Niên tự lấy.

Dư Niên rút ra một điếu, tỉ mỉ nhìn kỹ một phen rồi mới để sát vào đầu thuốc của bác kia mồi lửa, hút một hơi, cảm thán đầy hưởng thụ: “Thuốc thơm lắm.

Cảm ơn bác nhớ.”
Ánh mắt bác nông dân đầy đắc ý, ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Thường thôi thường thôi, hôm nay quên không mang đồ mềm.”
Suốt dọc đường Dư Niên dùng tiếng địa phương sứt sẹo kẹp tiếng phổ thông tán gẫu với bác nông dân lái máy kéo, Lý Kinh Trọc ngồi một bên nghe.

Máy kéo chạy ầm ầm một đường đến thẳng Trấn Thái Bình, Lý Kinh Trọc và Dư Niên lần lượt xuống xe.
Dư Niên bước vào cửa hàng bán thuốc lá, nhìn khắp kệ hàng rồi quay ra, đi hết mấy tiệm mới mua được loại thuốc lá ngoại đắt tiền trong một cửa hàng chuyên bán rượu thuốc lá ngoại nhập mới mở.

Anh ta tháo bao thuốc, rút từng cây ra xếp vào hộp thuốc kim loại.

Lý Kinh Trọc nhìn thân thuốc, nhận ra chính là loại hôm qua Dư Niên hút, liền nói: “Cái này còn đắt hơn cả Phù Dung Vương.”
Dư Niên nghe xong, rít một hơi thuốc rồi nheo mắt lại: “Cậu có thấy loại thuốc ông bác vừa nãy hút không?”
Lý Kinh Trọc hỏi: “Không phải Phù Dung Vương à?”
Dư Niên nói: “Không phải.

Trong túi áo sơ mi ông ấy có một hộp Bạch Sa, bản thân ông ta cũng hút Bạch Sa, hộp Phù Dung Vương thì cất trong túi quần.

Cạnh hộp Phù Dung Vương bị mòn kha khá, thuốc bên trong vẫn còn hơn nửa, nhìn là biết được dùng rất dè sẻn.

Ông ấy cố tình mời tôi hút loại tốt hơn.”
Lý Kinh Trọc hiểu được: “Bác ấy sĩ diện.” Nói rồi lại nhìn Dư Niên, hành vi của anh ta khiến anh nhớ đến Liễu Tức Phong, đôi khi hắn cũng có một mặt như vậy, quan sát mọi vật rất tinh tế, rất tự nhiên khiến cho người xa lạ phải vô thức cung phụng mình như khách quý.

Lúc Dư Niên ngồi trên máy kéo nói chuyện với ông bác nông dân rất giống Liễu Tức Phong, cái gì cũng hiểu biết, cái gì cũng nói được.
Dư Niên phát giác ra ánh mắt của Lý Kinh Trọc: “Sao, chưa thấy đàn ông trung niên bao giờ à?”
Lý Kinh Trọc cảm thán: “Tôi cảm thấy Liễu Tức Phong rất giống biên tập Dư.”
Dư Niên: “Đừng hạ thấp tôi như vậy.”
Lý Kinh Trọc mỉm cười: “Biên tập Dư lên xe ở chỗ nào? Để tôi tiễn anh.”

Dư Niên nói: “Không cần.

Thường ngày đều là cậu ra ngoài mua đồ, Liễu Tức Phong ở nhà ăn rồi nằm ườn như đại gia hả? Da mặt cậu có thể dày thêm chút nữa, thật đấy.

Liễu Tức Phong không biết xấu hổ đâu.

Người như cậu ta mặt nói đỏ là đỏ, nói trắng là trắng cứ như tắc kè hoa, cậu đừng quá tin.”
Lý Kinh Trọc biện giải cho Liễu Tức Phong: “Cũng không hẳn.

Đợt trước tôi và anh ấy cùng lên trấn đụng phải một người, hình như là có thù với Liễu Tức Phong.

Sau đó tôi sợ gặp phải chuyện nguy hiểm nên tự lên trấn một mình.”
Dư Niên nghe xong sắc mặt vẫn bình thường, thuận miệng hỏi: “Là ai?”
Lý Kinh Trọc đáp: “Tên là Tào Sâm Nham.”
Dư Niên cúi đầu rít thuốc: “Nghiệp chướng.”
Lý Kinh Trọc không nghe rõ: “Cái gì?”
Dư Niên nói: “Đường do mình tự chọn, hôm nay không đi ngày mai cũng phải đi.

Tránh không thoát.”
Lý Kinh Trọc nghe xong liền hỏi: “Biên tập Dư cũng biết Tào Sâm Nham? Rốt cuộc gã có thù gì với Liễu Tức Phong? Anh ấy cũng mang thái độ thế này, nói là trước sau gì cũng phải gặp Tào Sâm Nham, tránh không khỏi.”
Dư Niên không trả lời, hút hết điếu thuốc mới nói: “Nếu có lỡ gặp lại, chỉ cần Tào Sâm Nham không đánh chết Liễu Tức Phong, cậu cứ để kệ cho gã đánh, đứng một bên nhìn không cần phải xen vào.

Liễu Tức Phong thiếu nợ gã.”
Lý Kinh Trọc nhíu mày: “Như vậy sao được?”
Dư Niên lại cười: “Nếu thấy không vừa mắt quá thì cậu cứ chịu đánh cùng đi.

Người trẻ tuổi sức dài vai rộng, gãy mấy cái xương liền lại cũng nhanh.

Đánh xong sớm thì hết nợ sớm, đừng chờ đến khi Liễu Tức Phong bảy tám chục tuổi còn bị đánh, khi đó lại không chịu nổi mấy quyền đâu.”
Lý Kinh Trọc nói: “Biên tập Dư, tôi tưởng anh là người văn minh.”
“Đương nhiên tôi là người văn minh.

Tôi sẽ không ra tay với người khác.” Vẻ mặt Dư Niên kinh ngạc cứ như hoàn toàn không hiểu vì sao Lý Kinh Trọc lại nói như vậy, nhưng kiểu kinh ngạc này rõ ràng là giả vờ, “Người không văn minh là Liễu Tức Phong.” Dứt lời, anh ta đứng dậy khỏi vỉa hè bê tông, vỗ vỗ bụi đất trên quần, “Thôi tôi đi đây.

À còn chuyện này nữa, nếu Liễu Tức Phong ném thư của tôi vào thùng rác, cậu giúp tôi nhặt rồi trải lại lên bàn cậu ta nhé.”
Lý Kinh Trọc nghĩ thầm, năm nào tháng nào rồi mà còn có người gửi thư tay, bèn tò mò hỏi: “Vẫn gửi được đến nơi à? Tôi chưa gặp bưu tá đi đưa thư bao giờ.”
Dư Niên trả lời: “Bưu tá ở đây một hai tuần mới tới một lần.

Cậu không biết sao, Liễu Tức Phong không dùng điện thoại, mấy năm nay đến máy vi tính cũng không dùng, giữ liên lạc với bạn bè chỉ qua thư từ, sống lạc hậu như người tiền sử trên núi ấy.

Cậu ta còn thích sưu tập tem, cất được một chồng sách tem lớn rồi.

Tôi đi gửi thư, nếu tem thư mà đẹp cậu ta liền lột xuống dán vào sổ sưu tập, tem xấu trực tiếp vứt luôn.”
Lý Kinh Trọc dường như vừa bắt được một thông tin độc nhất vô nhị, không khỏi vui vẻ: “Ngoại trừ sưu tập tem, anh ấy còn thích gì nữa?”
Dư Niên hỏi: “Cậu định thờ cậu ta như thờ Phật đấy à?”
Lý Kinh Trọc thử mặt dày một lần: “Xem như thần tiên đi.”
Dư Niên gạt phắt “Thôi khỏi.”
Lý Kinh Trọc lại hỏi: “Anh ấy còn thích cái gì? Sở thích giống như sưu tầm tem ấy.”
Dư Niên đáp: “Sách cổ độc bản, đĩa nhạc cũ…!nói chung là đồ cổ đông tây, hoặc là dây buộc tóc xinh đẹp, trâm cài…!Cậu cứ tưởng tượng cậu ta là con công lòe loẹt thích khoe mẽ đi, hễ đẹp là thích.”
Lý Kinh Trọc ghi nhớ trong lòng: “Còn có gì khác không?”
Dư Niên: “Tôi phải đi rồi, nếu không lại lỡ tàu lửa.”
Lý Kinh Trọc gật đầu.
“Cái mũ tre này là của chủ nhà Liễu Tức Phong, cậu giúp tôi trả về đi.

Ra cửa quên lấy xuống.” Dư Niên vừa nói vừa gỡ mũ rộng vành trên đầu.
Lý Kinh Trọc không ngờ, dưới chiếc mũ là một đầu tóc ngắn vừa đen vừa rậm.
Dư Niên nói: “Lời cuối, đừng tùy tiện tin tưởng những gì Liễu Tức Phong nói.

Thôi, tôi đi đây.”
Lý Kinh Trọc cười đáp: “Được.” Nhưng anh sẽ không thật sự không tin lời Liễu Tức Phong, dù sao đùa giỡn và nói dối vẫn là hai việc khác nhau.
Dư Niên có vẻ hiểu rõ: “Cậu nghe không lọt rồi.”
Lý Kinh Trọc vẫn cười.
Dư Niên lại nói: “Thật ra nếu muốn cậu ta thích cậu…!Thôi vậy.”
Lý Kinh Trọc hỏi: “Vì sao anh không nói cho hết câu?”
Dư Niên lắc đầu: “Vẫn là thôi đi.”
Lý Kinh Trọc nói: “Nói chuyện đừng nói nửa câu.”
Dư Niên: “Tôi gọi xe.”
Cuối cùng Lý Kinh Trọc vẫn không nghe được nửa câu bị thiếu kia.
Dư Niên mỉm cười, xoay người phất tay.
Lý Kinh Trọc đứng yên tại chỗ một lát rồi đi mua đồ.
Anh đi dọc đường, thấy một hội quán quyền Thái* đề tấm biển “Quyền Thái Văn Võ”, liền đi vào đăng ký học.

Lý do là vì anh chợt nhớ năm ngoái phòng mình có một vị đàn anh học tiến sĩ mới tới, người này luyện quyền Thái quanh năm nên cơ bắp cường tráng, chỉ cần cởi áo blouse trắng ra là trông lực lưỡng uy mãnh hơn cả nhân viên bảo vệ.

Người nhà bệnh nhân đến bệnh viện náo loạn rất có mắt nhìn, quậy kiểu gì cũng không dám quậy đến chỗ vị đàn anh tiến sĩ kia.
*Quyền Thái là môn võ thuật xuất xứ từ Thái Lan với tên gọi Muay Thái.

Đây là môn võ được đánh giá có tính thực chiến cao và rất nguy hiểm, sử dụng tay, chân, cùi chỏ kết hợp với kỹ thuật di chuyển để tấn công đối thủ.
Tuy Lý Kinh Trọc tự nhận mình là người văn minh, nhưng bây giờ vẫn phải làm vài bước chuẩn bị cho cuộc sống có lẽ không quá văn minh của Liễu Tức Phong.
Đăng ký xong, anh lại dạo một vòng trên trấn, muốn tìm xem có cửa hàng bán tem cũ nào không.

Cửa hàng tem thì không thấy nhưng lại phát hiện ra một cửa tiệm bán trang sức kiểu cũ mặt tiền rất hẹp.

Bởi vì mặt tiền quá hẹp nên vừa rồi Lý Kinh Trọc đi đường suýt nữa đã bỏ sót.

Bên cạnh cửa tiệm cũng chỉ dựng một tấm biển gỗ không mấy nổi bật khắc ba chữ: Thoa Đầu Phượng.

Trên khung cửa treo một tấm rèm châu đủ màu rũ xuống, mỗi lần đung đưa lại chiếu ra một mảnh sáng chói.
Lý Kinh Trọc đẩy rèm châu, thấy một bà lão đang ngồi cạnh bàn sửa một chiếc vòng tay.
“Cứ tự nhiên xem hàng.” Bà lão vẫn không ngẩng đầu lên.
Lý Kinh Trọc đi đến bên tủ bày hàng nhìn từng món trang sức, tưởng tượng hình ảnh chúng nó khi ở trên người Liễu Tức Phong.

Vòng tay…!không hợp, cổ tay hắn không đeo thứ gì, hơn nữa viết lách cũng không tiện.

Chuỗi đeo cổ…!cũng không hợp, giống mấy Lão Phật Gia phim cung đấu quá.

Vòng kiềng…!bộ tính làm Nhuận Thổ bắt con tra sao?
*Nhuận Thổ 闰土là một nhân vật trong tác phẩm Cố Hương của Lỗ Tấn, nhân vật này thời nhỏ được miêu tả là đầu đội mũ lông và đeo chiếc vòng bạc lấp lánh ở cổ, tay lăm lăm đinh ba muốn đâm một con tra.
Lý Kinh Trọc bỗng nhiên bật cười thành tiếng, bà lão ngẩng đầu cười tủm tỉm hỏi: “Thích món nào rồi à?”
Lý Kinh Trọc lắc đầu, bà lão lại nói: “Thế cậu cứ xem đi.”
Tủ tiếp theo bày trang sức cài tóc.

Lý Kinh Trọc nhìn trúng một cây trâm hình hoa sen, viền cánh hoa màu vàng kim, chính giữa gắn đá màu đỏ, đang muốn hỏi thử giá cả, quay đầu lại đúng lúc thấy đầu tủ bên kia bày một con chuồn chuồn hai màu lam vàng xen kẽ.

Anh đi qua cẩn thận nhìn kỹ chuồn chuồn, không biết cái này dùng để làm thứ gì, bởi vì nó không được nạm lên cây trâm, cũng không xâu vào vòng cổ.
“Bà chủ, cho hỏi ——”
Lý Kinh Trọc còn chưa hỏi xong, bà lão đã nói ngay: “Mỗi lần có người nhìn thấy con chuồn chuồn này đều hỏi giá bao nhiêu.

Cái này không bán, là đồ một vị khách đặt làm, đá quý cũng do cậu ta mang tới, cho nên không có cái thứ hai.”
Đột nhiên có tiếng rèm châu kêu lạo xạo, bà chủ tiệm nhìn ra cửa, nói: “Ồ, là cậu khách kia đặt kìa.”
Lý Kinh Trọc quay đầu, dưới ánh rèm châu là bóng dáng ông chủ Tiểu Vân..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nhặt Ánh Bình Minh

Chương 14: Góp nhặt lần thứ mười ba: Dư Niên



“Liễu Tức Phong, anh dọn qua nhà tôi ở đi.” Trên đường về, Lý Kinh Trọc đề nghị, “Như vậy cũng tiện cho tôi ——”

“Tiện cho cậu làm tôi hài lòng, khiến tôi cười vui, hận không thể giây phút không rời, trăng sao gì cũng có thể hái xuống?” Liễu Tức Phong liếc Lý Kinh Trọc một cái.

Mặt Lý Kinh Trọc đỏ lên: “Thế rồi có sang không? Tôi không thu tiền thuê nhà đâu.”

Liễu Tức Phong trêu: “Lấy thân gán nợ hử.”

Lý Kinh Trọc xấu hổ: “Anh tưởng tôi là loại người nào?”

Liễu Tức Phong hỏi ngược: “Cậu không muốn?”

Lý Kinh Trọc không nói gì, đi thêm một hồi mới nói lí nhí: “Muốn thì vẫn muốn.”

Liễu Tức Phong làm ra vẻ tôi biết ngay mà.

Lý Kinh Trọc nói: “Rốt cuộc có qua nhà tôi không?”

Liễu Tức Phong đáp: “Không. Không tiện lắm.”

Lý Kinh Trọc: “Có gì mà không tiện? Tôi dọn một phòng ngủ cho anh, phòng học cũng để cho anh dùng luôn.”

Liễu Tức Phong nói: “Có người đang ăn vạ ở nhà tôi không chịu đi.”

Bấy giờ Lý Kinh Trọc mới nhớ đến lời Chu Lang kể, giọng chua lè: “Anh bạn xinh đẹp ở nhà xuất bản.”

Liễu Tức Phong ngạc nhiên: “Bạn nào xinh đẹp? Lão ta vừa già vừa hói.”

Lý Kinh Trọc yên lòng, ngoài miệng lại không muốn thể hiện: “Thật không? Chu Lang nói người đó đẹp lắm.”

Liễu Tức Phong cãi: “Mắt Chu Lang bị tật.”

Lý Kinh Trọc liền cười: “Sinh viên y khoa còn chưa nhìn ra, thầy thuốc Liễu chẩn bệnh kiểu gì đấy? Chẩn đoán theo nhu cầu cá nhân à?”

Liễu Tức Phong nói tiếp: “Mắt người thường sẽ không thấy đẹp đâu, lão ta không chỉ vừa già vừa hói, lại còn khiến người ta nhìn thôi cũng ghét.”

Lý Kinh Trọc khuyên bảo: “Đừng có nói xấu sau lưng.”

Liễu Tức Phong không đồng ý: “Tôi chỉ nói thật thôi, đứng trước mặt tôi cũng nói y như vậy.”

Về đến nhà họ Trần, rốt cuộc Lý Kinh Trọc mới biết ai mới là người mắt bị tật.

Lúc này vẫn đang là buổi sáng, thời tiết oi bức, Lý Kinh Trọc trông thấy một người đàn ông cao gầy đoán không ra tuổi ngồi trên bậc thềm trước nhà tách đài sen. Người đó đội một cái nón tre rộng vành che hơn nửa khuôn mặt, ống tay áo và ống quần xắn cao lộ ra cẳng tay cẳng chân thon thả, da thịt săn chắc. Anh ta tách được một hạt sen liền nhét thẳng vào miệng, ăn đến say sưa nhưng vẫn cực kỳ tao nhã.

Liễu Tức Phong chỉ cho Lý Kinh Trọc: “Cái tay vừa già vừa hói kia kìa.”

Người đàn ông đang tách hạt sen nghe thấy mấy chữ “vừa già vừa hói”, lập tức ngẩng đầu lên: “Liễu Tức Phong, có giao bản thảo ngay không thì bảo?”

Liễu Tức Phong giả điếc đi thẳng vào trong nhà.

Người kia dường như cũng quen rồi, tùy tiện phủi phủi tay mấy cái, chìa tay ra cho Lý Kinh Trọc: “Chào cậu. Tôi là Dư Niên, biên tập viên phụ trách Liễu Tức Phong.”

“Chào anh. Lý Kinh Trọc, là… hàng xóm của Liễu Tức Phong.” Lý Kinh Trọc theo bản năng nhìn lên đỉnh đầu Dư Niên, nơi đó đã bị mũ rộng vành che khuất, không thấy được mép tóc cao hay thấp, có điều nói già thì chắc chắn là không, chẳng qua dưới khóe mắt anh ta có mấy nếp nhăn mờ mờ, ngược lại khiến cho cặp mắt kia càng sâu sắc từng trải hơn.

Dư Niên nhận ra tầm mắt của Lý Kinh Trọc đang nhìn vào đâu: “Đừng dễ dàng tin lời Liễu Tức Phong. Cậu ta hứa giao bản thảo cho tôi cũng phải từ nửa năm trước, giờ đến cái bóng còn không có, đây là lần thứ ba tôi đến đây rồi đấy.”

Lý Kinh Trọc chợt nghĩ tới thời gian hai tháng Liễu Tức Phong giao ước.

Dư Niên nhìn sắc mặt Lý Kinh Trọc: “Có phải cậu ta cũng hứa hẹn đáp ứng cậu cái gì rồi không?”

Lý Kinh Trọc không trả lời.

Dư Niên lại nói: “Cho dù cậu ta có thề thốt chuyện gì cũng đừng tin. Còn nữa, phải bảo vệ thông tin cá nhân cho tốt, đừng bạ cái gì cũng nói. Cậu ta ——”

Liễu Tức Phong từ trong phòng đi ra ngắt lời Dư Niên: “Thế bao giờ anh mới chịu đi?”

Dư Niên vặc lại: “Còn cậu bao giờ mới chịu giao bản thảo? Giao ra đây tôi lập tức đi ngay.”

Liễu Tức Phong nói: “Thì để tôi gửi mail.”

Dư Niên không tin: “Thôi bớt nói xàm đi. Password hòm thư là số hay là chữ cậu còn nhớ không? Tôi gửi cho cậu không dưới hai mươi cái mail, đã trả lời cái nào chưa?”

Liễu Tức Phong lại nói: “Không thì gửi bưu điện.”

Dư Niên: “Đọc địa chỉ lên nghe xem nào.”

Liễu Tức Phong: “Thành phố Bắc Kinh ——”

“Tôi ở Thượng Hải.”

Liễu Tức Phong cãi: “Tôi chưa nói xong mà.”

“Cậu tính đọc hết một vòng hai mươi mấy quận ở Bắc Kinh xong rồi vòng qua Thượng Hải chứ gì?”

Liễu Tức Phong im bặt.

Dư Niên nói với Lý Kinh Trọc: “Cậu thấy chưa.”

Lý Kinh Trọc nhìn Liễu Tức Phong, nghĩ thầm không ngờ trên đời còn có người đối phó được hắn. Nghĩ đến đây lại nảy sinh một tia hâm mộ, hoặc nếu phải thừa nhận thì chính là ghen tị, ghen tị vì người kia có thể hiểu rõ Liễu Tức Phong như thế.

Dư Niên nói: “Tôi quen cậu ta mười năm rồi. Vấp ngã một lần lại khôn lên một ít.”

Lý Kinh Trọc nhận ra người tên Dư Niên này dường như rất dễ nhìn thấu tâm tư kẻ khác, mình vừa nghĩ đến cái gì, còn chưa kịp nói ra miệng anh ta đã có thể đáp ngay.

Liễu Tức Phong: “Cho nên mười năm nay lúc nào tôi cũng túng thiếu thất vọng.”

Dư Niên cãi: “Nếu không quen tôi, mười năm này cậu không túng thiếu thất vọng, mà đói chết dọc đường luôn.”

Liễu Tức Phong lầm bầm gì đó trong miệng, sủi thẳng vào phòng làm việc.

Dư Niên lại nói: “Chắc đang mắng tôi rồi, chỉ biết lặp đi lặp lại mỗi câu vừa già vừa hói, từ ngữ quá nghèo nàn.”

Lý Kinh Trọc nói với Dư Niên: “Biên tập Dư muốn chờ ở đây cho đến khi anh ấy viết xong bản thảo luôn sao?”

Dư Niên trả lời: “Có khi cậu ta cho tôi chờ đến năm mươi tuổi mất.”

Lý Kinh Trọc phát hiện ra cách nói chuyện của Liễu Tức Phong ít nhiều bị Dư Niên ảnh hưởng. Anh lại hỏi: “Sắp ra sách mới rồi? Tôi đã xem cuốn《 Cấm nói ra 》anh ấy viết.”

Dư Niên khẽ gật đầu, hỏi: “Có để ý tôi hút thuốc không?”

Lý Kinh Trọc đáp: “Không sao.”

Dư Niên hất cằm về phía ruộng cách đó không xa, vừa châm một điếu thuốc hương bạc hà vừa nói: “Qua bên kia đi.”

Lý Kinh Trọc quay đầu liếc phòng làm việc đóng chặt cửa một cái, đuổi theo bước chân anh ta.

Dư Niên đứng bên bờ ruộng nhìn dãy núi ở phương bắc, rít một hơi thuốc, hai mắt hơi nheo lại: “Thấy thế nào?”

Một lát sau Lý Kinh Trọc mới hiểu là anh ta đang hỏi nội dung sách, liền đáp theo sự thật: “Viết rất khá.”

Dư Niên lại nói: “Chỉ là đồ bỏ đi thôi.”

Ngực Lý Kinh Trọc phập phồng, hơi bất bình thay Liễu Tức Phong: “Vì sao anh lại nói như vậy?”

Dư Niên thổi ra một vòng khói, không đáp mà chỉ hỏi: “Nguyên liệu nấu ăn hôm nay là cậu nhờ người đưa đến à.”

Lý Kinh Trọc không ngờ đề tài lái theo hướng này, vẫn “Ừ” một tiếng.

Dư Niên đã hơi ngửi ra quan hệ phức tạp giữa Lý Kinh Trọc và Liễu Tức Phong, không hỏi thêm gì nữa, chỉ quay mặt về hướng núi đứng hút thuốc.

Lý Kinh Trọc truy vấn: “Vì sao lại nói quyển sách kia là đồ bỏ?”

Dư Niên: “Trừ quyển sách đó ra, cậu đã xem qua mấy tác phẩm khác của Liễu Tức Phong chưa?”

Lý Kinh Trọc đáp: “Chưa.”

Dư Niên đọc ra vài cái bút danh, hỏi: “Mấy người này thì sao?”

Lý Kinh Trọc nói: “Có nghe qua vài cái tên, hình như một người có sách best seller, nhưng tôi chưa đọc.”

Dư Niên: “Bút danh của Liễu Tức Phong cả đấy.”

Lý Kinh Trọc kinh ngạc: “Hả… Nếu đã viết nhiều sách như vậy, sẽ không đến mức túng thiếu thất vọng chứ.”

“Đó là do cậu không thấy cậu ta vung tiền thôi. Phung phí theo tất cả các nghĩa.” Dư Niên nói, “Tôi dặn cậu ta phải biết quý trọng thiên phú, kết quả là viết xong quyển sách rác rưởi kia lại không viết ra thêm được thứ gì xứng đáng gọi là văn học. Mười năm rồi đấy. Mười năm đủ để một cái cây trưởng thành, cậu ta đã không ra hoa kết trái như cây thì thôi, ngược lại còn tích tụ một thân ung nhọt.”.

||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||

Lý Kinh Trọc không hiểu ý Dư Niên là gì, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Kỳ thật biên tập Dư cũng công nhận《 Cấm nói ra 》 là tác phẩm tốt nhất của Liễu Tức Phong đúng không? Những quyển sách xuất bản sau này đều không bằng được quyển đầu tiên.”

Dư Niên đáp: “Đương nhiên không phải.”

Lý Kinh Trọc hỏi: “Thế quyển hay nhất là quyển nào?”

Dư Niên dụi đầu thuốc lá xuống một bụi cỏ: “Cậu ta chưa viết.”

Lý Kinh Trọc nghĩ thầm: Nghĩa là trong số sách đã viết, quyển đầu là tốt nhất.

Nhưng anh chỉ nói: “Biên tập Dư đến đây là để chờ quyển tốt nhất kia sao?”

Dư Niên không trả lời, lại đốt thêm một điếu thuốc nữa. Một lát sau mới nói: “Có vài quyển sách không phải cứ chờ là được. Có là có, mà không có là không có.”

Lý Kinh Trọc gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” Dứt lời, anh hơi do dự một chút rồi lựa lời, “Tôi có thể hỏi một câu không, quyển sách tên《 Cấm nói ra 》kia rốt cuộc là có vấn đề gì vậy? Liễu Tức Phong không muốn nhắc đến nó, chỉ bởi vì từ sau quyển đó anh ấy không viết được tác phẩm hay nào khác sao?”

Dư Niên cúi đầu hút thuốc, vành mũ che khuất ánh mắt, chỉ để lộ miệng và cằm. Một vòng khói nhàn nhạt len lỏi từ môi anh ta, đưa theo mấy câu nói nhẹ bẫng: “Cậu ta không dám nhắc đâu. Khó khăn lắm mới có anh bạn nhỏ thích mình như thế, làm sao dám nhắc chuyện về quyển sách kia chứ?”

Lý Kinh Trọc nghe không rõ, cái gì mà khó khăn lắm mới có anh bạn nhỏ thích? Chuyện về quyển sách là chuyện gì? Còn nữa, Dư Niên là biên tập viên của Liễu Tức Phong, vì sao lại nói nhiều như thế với Lý Kinh Trọc anh?

Dư Niên nhìn vẻ mặt của Lý Kinh Trọc, khẽ bật cười, nụ cười có thể xem như hiền từ. Anh ta cười như vậy khiến anh có cảm giác mình là một thằng bé ngốc nghếch nên được người lớn đặc biệt quan tâm.

Dư Niên nói: “Trông cậu thật thà thế này, sợ là bị Liễu Tức Phong lừa rồi. Lòng yêu thích của các bạn nhỏ hơn phân nửa căn cứ vào trí tưởng tượng. Liễu Tức Phong lại là chiến thần chuyên hủy diệt hình ảnh, người gặp một hai lần đã thích cậu ta, nhiều lắm, nhưng chưa có ai yêu thích vượt qua ba tháng.”

Ba tháng… Tính từ ngày đầu Lý Kinh Trọc quen biết Liễu Tức Phong, thêm hai tháng giao hẹn là vừa đúng ba tháng. Chẳng lẽ…

Lý Kinh Trọc đang muốn hỏi lại, giọng Liễu Tức Phong đã từ sau lưng vọng đến: “Lại phì khói vào mặt người khác rồi.”

Dư Niên bóp tắt điếu thuốc, nói với Lý Kinh Trọc: “Nghe cậu ta lý luận đi kìa.”

Liễu Tức Phong đến gần, quả nhiên nói: “Hút thuốc dẫn tới rụng tóc.”

Dư Niên: “Cậu mới viết được bao lâu? Ghế ngồi mọc gai à?”

“Cán bút thô quá, tay bị cọ đau.” Liễu Tức Phong không cho Dư Niên phản bác đã vỗ một tờ giấy bản thảo lên ngực anh ta, “Đại khái đấy. Về đi, không tiễn.”

“Tôi tặng cậu ít nhất mười cái bàn phím, cậu thì hay rồi, đến nhà mỗi một vị bạn quẳng lại một cái, nói là sẽ đi lâm hạnh từng cái một, cuối cùng trên tay chỉ còn mỗi cây bút, giờ còn không biết xấu hổ đi than vãn với tôi.” Dư Niên nói, nhận giấy bản thảo xem lướt một lần, “Kéo deadline nửa năm chỉ trả cho tôi một tờ giấy viết đại khái mất mười phút?”

Liễu Tức Phong đáp: “Muốn nhiều hơn cũng không có. Anh còn thúc giục, tôi viết ngay một quyển《 Tôi và vị biên tập hói đầu 》bây giờ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.