2. Ngày 27 tháng 3, ngày thứ nhất của kì nghỉ xuân.
2. 1.
Chuyến hành hương của Ninh Diệc Duy mở đầu bằng một cuộc gặp tình cờ.
Hai ngày nay Lương Sùng không ở thành D, tối qua Ninh Diệc Duy quên mở chuông điện thoại, báo thức không kêu, suýt chút nữa trễ giờ bay. Khi cậu vọt qua được khu check-in, yên vị chỗ ngồi, mới phát hiện Khang Dĩ Hinh ở ngay ghế bên cạnh, đối diện là Khổng Thâm Phong.
Khang Dĩ Hinh vốn đang đọc sách, thấy Ninh Diệc Duy nhìn mình, bà thu sách lại, nói với cậu: “Duy Duy, thật là trùng hợp! Con cũng bay chuyến này à.”
Ninh Diệc Duy ngẩn ngơ, quay ra nhìn Khổng Thâm Phong, lòng thầm nhủ hình như không phải trùng hợp đâu.
Nửa tháng trước cậu đã gửi giáo sư Khổng số hiệu ghế ngồi chuyến bay và khách sạn mình ở, bởi giáo sư Khổng bảo rằng trường học quy định sinh viên xuất cảnh cần báo cáo thông tin chi tiết.
Khổng Thâm Phong hắng giọng: “Nhân kỉ niệm hai mươi lăm năm ngày cưới, bọn ta đi nghỉ phép.”
Ninh Diệc Duy không biết đáp gì, đành nói: “À, ra vậy! Xin chúc mừng!”
“Duy Duy, Duy Duy, lại đây, ” Khang Dĩ Hinh gọi Ninh Diệc Duy sang, mừng vui khích lệ, “Đúng giờ quá nha! Có khái niệm thời gian!”
Ninh Diệc Duy hơi ngượng, thành thực nói: “Thật ra là do con dậy trễ.”
“Mấy ngày nay mệt lắm hả?” Khang Dĩ Hinh mau chóng chuyển sang trạng thái quan tâm.
Chắn giữa hai ghế ngồi là bảng điều khiển, bà sợ Ninh Diệc Duy không nghe rõ, bèn tựa tay vào bảng, đầu ngả về phía cậu. Gần đây Khang Dĩ Hinh nghỉ ngơi đầy đủ, ngưng thuốc, người tròn trịa hơn, không còn da bọc xương như trước nữa, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Ninh Diệc Duy không tiện nói khuya hôm qua mình mới bắt đầu xếp hành lý, ngủ quá muộn, chỉ trả lời đại khái. Cũng may Khang Dĩ Hinh không truy hỏi, bà lấy ra một chiếc máy ảnh mini mới toanh, chăm chỉ chụp Ninh Diệc Duy.
Chụp Ninh Diệc Duy ăn cơm, Ninh Diệc Duy gõ chữ, Ninh Diệc Duy đọc sách, Ninh Diệc Duy ngủ, Ninh Diệc Duy ngáp, lúc Khổng Thâm Phong không cẩn thận lọt vào ống kính, bà còn xoá đi chụp lại. Chụp hết hai phần ba chặng đường, thẻ nhớ máy ảnh đầy, Khang Dĩ Hinh nhờ Ninh Diệc Duy chuyền máy sang chỗ Khổng Thâm Phong, bảo ông chuyển toàn bộ ảnh vào máy tính.
Đây là chuyến du lịch đầu tiên Ninh Diệc Duy đi cùng bố mẹ đẻ, cảm giác rất rất kỳ diệu.
Cậu thẹn thùng chia sẻ lịch trình chi tiết của mình cho Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh. Khổng Thâm Phong đánh giá, “Bố trí thời gian rất khoa học”, còn Khang Dĩ Hinh xem xét hồi lâu, do dự nói, Duy Duy, sao con cũng không đi dạo phố vậy.
“Ta muốn đi dạo phố mà, ” bà muộn phiền nói, “Hai người chẳng ai theo ta.” Hiện tại bà nói chuyện với Ninh Diệc Duy không xưng dì cũng không xưng mẹ, chỉ xưng “Ta” ; Ninh Diệc Duy không biết nên thưa bà là gì, cứ ừm ừm a a cho qua.
Ninh Diệc Duy suy nghĩ một chút, sửa vài ô vuông trong lịch trình thành màu vàng, đưa Khang Dĩ Hinh xem: “Những khung giờ này linh động, có thể dùng để dạo phố, người tuỳ ý chọn đi, chọn cái nào thì tô thành màu xanh là được.”
Khang Dĩ Hinh cảm động khôn cùng, đem tất thảy ô vàng của Ninh Diệc Duy chuyển thành màu xanh.
2. 2.
Xuống máy bay, lấy hành lý, ba người cùng nhau lên xe về khách sạn. Trên xe, Khang Dĩ Hinh nhận một cú điện thoại.
Ninh Diệc Duy suy đoán người gọi chính là bà ngoại xét trên huyết thống của mình, mẹ Khang Dĩ Hinh, bởi Khang Dĩ Hinh vừa tiếp máy đã thưa tiếng mẹ.
Nội dung cụ thể Ninh Diệc Duy nghe không rõ, chỉ cảm thấy giọng bà ngoại có vẻ rất nghiêm khắc, Khang Dĩ Hinh mấy lần muốn chen lời, bà đều không chịu nghe, mãi mới đến lượt Khang Dĩ Hinh được nói: “Mẹ, nhưng Tiểu Tổng mắc lỗi, làm sai thì phải chịu trách nhiệm.”
timviec taitro
Dứt lời, Khang Dĩ Hinh liền ngừng phút chốc, nghe mẹ thuyết giáo, cuối cùng không thể đáp gì khác hơn: “Con không kể mẹ bởi vì tình huống rất phức tạp.”
Khổng Thâm Phong ngồi băng trước, phát hiện cú điện thoại này không đúng, ông xoay người lại, hỏi Khang Dĩ Hinh: “Xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ em biết rồi.” Khang Dĩ Hinh che micro điện thoại, thì thào với Khổng Thâm Phong. Trông bà rất là bó tay hết cách.
“Để anh nói cho.” Khổng Thâm Phong giơ tay ra hiệu. Khang Dĩ Hinh đưa điện thoại cho ông. Khổng Thâm Phong nhận máy: “Mẹ, là con, sức khoẻ Dĩ Hinh đang không tốt, có gì mẹ cứ nói với con.”
Không gian trong xe kín đáo, ai nói gì cũng nghe rõ mồn một. Mà xe đang trên đường về khách sạn, không dừng được, vậy nên tuy Ninh Diệc Duy hơi lúng túng nhưng không cách nào tránh mặt, chỉ có thể nghe Khổng Thâm Phong đứt quãng đối thoại với mẹ Khang Dĩ Hinh: “Đúng, là học trò con.. Rất khó… Không phải…. Tiểu Tổng nói sao ạ?… Không phải, Ninh Diệc Duy không phải loại người ấy…. Con và Dĩ Hinh đang ở Thụy Sĩ, tuần sau về…. Không, không phải chúng con chỉ nghĩ cho mình.. Đúng, vẫn có thể đi học ạ… Mẹ, hoãn thi hành án cũng thi đại học được…. Không thể rút, đối phương không muốn rút đơn kiện…. Cậu ấy chỉ là học trò của con, vả lại cậu nhóc thật sự bị tổn thương, chờ chúng con về mình sẽ bàn bạc kĩ —— mẹ? Mẹ?”
Khổng Thâm Phong quay đầu lại, chìa màn hình cho Khang Dĩ Hinh nhìn: “Đã cúp.”
Khang Dĩ Hinh cầm điện thoại về, khóa máy, tự an ủi: “Thôi vậy.”
Dứt lời, bà nghía Ninh Diệc Duy, đôi môi mấp máy. Ngay trước khi bà lên tiếng, Ninh Diệc Duy tri kỉ cướp lời: “Không sao đâu ạ! Không cần nói cho con!”
Khang Dĩ Hinh như bị Ninh Diệc Duy chọc cười. Ở trong khoang xe u tối, mắt Khang Dĩ Hinh sáng bừng, tóc bà buông xoã, đôi môi khẽ mím, nụ cười ấy khiến Ninh Diệc Duy có chút khó chịu. Bà ghé đến gần, ôm lấy Ninh Diệc Duy, tay đặt trên lưng cậu một giây liền rời đi, nói: “Không nói cho con, vốn không liên quan gì đến con.”
Khổng Thâm Phong cũng quay lại, bảo Ninh Diệc Duy: “Tiểu Ninh, mấy việc này con không cần bận tâm.”
Ninh Diệc Duy gật gật đầu, trong xe trở về yên lặng.
Khang Dĩ Hinh cầm điện thoại cúi đầu gõ gõ, Ninh Diệc Duy nhìn bà có vẻ đang soạn tin nhắn, nhưng xe tới khách sạn rồi, bà vẫn chưa nhấn gửi.